Chương 1: Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu từ giờ An sẽ viết theo chương nhé vì mới nên chúng ta bắt đầu bằng chương 1 nhé ^^~

@@@@@@@@@@@@

Trên con đường trả đầy lá phong vàng yên tĩnh giờ bỗng bị phá đi bởi tiếng bước chân dài não nề.Là hắn, từ lúc từ bệnh viện trở về hắn cứ cảm thấy ngại ngùng vì hành động quá sỗ sàng của mình_ cầm tay một người con gái khác ngoài Ly sao? Hắn chợt thấy có lỗi với Ly quá! Hắn cũng chẳng thể hiểu được tại sao mình lại đi đến nơi đó sau cuộc nói chuyện giữa hắn và Minh. Hắn nhớ về lúc sáng

@@@@@@@@@@@@@

“I’m just waiting, waiting a real love..”

Tiếng nhạc chuông phát ra từ chiếc điện thoại của hắn, theo thói quen hắn bắt máy:

_Alo

_Alo, Mình đây_đầu dây bên kia trả lời.

_Biết rồi, nghe giọng là biết gọi ta có chuyện gì không?_Hắn gắt gỏng.

_Tao gặp mày một chút, được không?

_Có chuyện gì nói qua điện thoại luôn đi.

_Khó nói lắm, phải gặp thôi, gấp lắm rồi!

_Mày phiền quá mất, ở đâu?_ Hắn nheo mắt nhấn giọng rõ ràng từng chữ.

_Cúp đi tao nhắn địa chỉ qua cho.

“Tít…”

Hắn cúp máy và tới quán café có địa chỉ mà Minh vừa nhắn qua. Đôi mắt cháy rực như có một ngọn lửa dừng lại tại một chàng trai mặc áo phông và quần thụng. Tuy là nhìn từ đằng sau, nhưng hắn cũng có thể dễ dành nhận ra đó chính là Minh. Hắn đi tới và ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện Minh, hằn học.

_Có chuyện gì vậy?

_Mày uống gì không?_Minh không vội trả lời câu hỏi của hắn.

_Không cần, có chuyện gì nói đi, tao tới đây để nghe mày nói chứ không phải uống.

_Ừ…thì tao muốn nói với m là m trả thù hơi quá đáng rồi đó!_Minh quay đi không muốn nhỉn vào đôi mắt nâu thẫm đó.

_Mày nói gì vậy, trả thù gì?_Hắn ngạc nhiên hỏi lại.

Minh quay sang rồi chợt ấp úng khi bắt gặp đôi mắt hắn đang nhìn xoáy vào mình:

_Thì chuyện của con nhỏ….tên gì nhỉ, à Linh gì gì đó, không phải mày trả thù sao?

_Mày đang nói cái quái gì vậy,tao chả thích m như vậy đâu nhé, bình thường m đâu có khùng giống hôm nay?

_Mày chẳng biết gì thật sao? Thôi được rồi để t kể cho m nghe_Minh ngưng một chút rồi nói tiếp_Sáng nay trên đường t đi thục bida thì gặp cô bạn thân của nhỏ đó đang đi rất vội vã, tao chặn đường lại và hỏi là đi đâu thì mới biết là thăm Linh trong bệnh viện do một chiếc xe tải tông,tao chợt chột dạ vì nghĩ là m trả thù nên mới tìm mày.

Hắn chau mày lại một cái rồi phá lên cười,rồi khi bắt gặp ánh mắt của Minh nhìn lạ lùng như gặp quái vật, hắn lấy tay quệt nước mắt rồi nói:

_Mày nghĩ tao làm?_hắn tủm tỉm.

_Ừ, tại mày bảo muốn trả thù nên……..

_Thôi đi_hắn ngắt lời Minh_Tao là bạn mày mà mày chẳng hiểu tính tao à, chẳng bao giờ tao chơi bẩn như thế cho dù đến là người t thù nhất trên đời.

Vừa dứt câu hắn bật dậy bước ra khỏi quán ném lại cho Minh cái nhìn khó chịu của một người vừa bị người bạn thân của mình xúc phạm.

Rồi hắn bước lên xe chiếc xe của hắn lăn bánh rồi dừng ngay trước cửa bệnh viện.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Tiếng la “Á” kéo hắn về với thực tại.

Thì ra trong lúc suy nghĩ hắn đã vô tình đụng trúng một cô gái. Hắn thờ ơ gật đầu tỏ ý xin lỗi rồi quay lưng bỏ đi. Bờ vai to khỏe của hắn lướt qua đôi vai của cô gái vô hồn và lạnh lẽo. Hắn cứ đi, đi mãi mà không biết rằng người con gái đấy vẫn đừng đó cùng một nụ cười nhẹ nhàng mà rất nguy hiểm cùng với ý nghĩ:

_Vui nhỉ, đẹp trai cao to mà chắc con nhà giàu nữa, haha anh sẽ là của tôi, anh chàng ạ!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Hắn ngồi xuống chiếc ghế đá bên vệ đường thả hồn mình vào trong gió. Hắn chợt nhớ Ly rất nhiều nhưng người hắn muốn ngồi gần bên lại là Linh. Như vậy tình cảm của hắn là ai chứ? 

"Cót...két"

Âm thanh của cái ghế hăn đang ngồi rít lên như thể ai vừa ngồi xuống mình vậy, hắn quay sang thì chợt nhận ra đó là cô gái khi nãy hắn đụng."Chắc lại đòi đền chứ gì, con gái thời nay, ai cũng thế"_hắn nghĩ thầm rồi chợt cười khẩy.

_Chào anh_cô gái lên tiếng.

"không trả lời"

_anh có biết hồi nãy anh đụng tôi đau không?

"không trả lời"

_Tên anh là gì?_ cô gái vẫn không chịu thua.

"không trả lời"

_Này,đụng người ta mà chưa nói xin lỗi đấy_cô nàng đã tức giận quát.

_Thế cô muốn bao nhiêu?_hắn nhìn sang dửng dưng rồi lại băng giá nhìn về một khoảng trống phía trước. 

_Hừ, tôi không cần mấy cái đồng xu đó_cô ta nói giọng như vừa bị xúc phạm.

_Chứ cô muốn gì?

_Tôi chỉ muố nhỏi tên tuổi của anh thôi_cô gái bắt đầu dịu giọng lại.

_Vậy thì đi đi_hắn lạnh lùng giọng xua đuổi.

Bực tức cô gái đứng dậy lớn tiếng:

_Này, trong cuộc đời của tôi chưa ai dám to tiếng đến Trương Hiểu Nhi này xấc xược như anh lại càng không_rồi cô ta quay đi dậm chân mạh xuống lề đường.

@@@@@

Trương Hiểu Nhi: 16t, con tập đoàn bất động sản lớp thứ 6 thế giới ( thua xa nó và hắn), xinh xắn, học tệ, nhưng lại rất kiêu ngạo và xấc xược vì ỷ mình nhà giàu, ở lại lớp 1 năm.

@@@@@@@@@@@@@@

Hắn lắc đầu nhìn theo Nhi, bằng cả tấm lòng khinh thường của hắn.

"Tiếp cận vì tiền hay vì sắc thì toàn là thứ bỏ đi"_ hắn nghĩ thầm.

Ánh đèn công viên nơi hắn ngồi đã đc bật lên chiếu vào mắt hắn. Hắn lôi chiếc điện thoại gọi cho người tài xế rồi chở hắn về nhà. Vừa đặt chân vào cửa, một cảnh tượng mà hắn đã chịu đừng bao nhiêu năm lại đập vào mắt hắn đó là cha hắn đang ôm ấp một người con gái đáng tuổi con ông ta. Hắn cười nửa miệng rồi bước về phía cầu thang, nhưng đã bị một tiếng kêu chẳn bước:

_Mày về mà không thấy cha mày a, sao không chào hả thằng ********_ông ta giận dữ đầy phẫn nộ.

_Ông bảo tôi ******** thì chào là gì cho mệt_hắn vẫn thản nhiên đối đáp.

_Mày....

_Anh, kệ cậu ta đi anh_cái giọng chua chát của người con gái đó vang lên.

_Ừ,anh biết rồi, anh ra đây_ ông ta ngoái lại dịu dàng với người con gái_còn mày xéo lên phòng cho khuất mắt tao.

Hắn đi chậm chạp lên lầu ánh mắt đầy vẻ khiêu khích. Hắn mở cái cửa phòng đầy lỷ niệm giữa hắn và Ly. Mọi góc nơi đâu cũg có hình bóng cô ấy. Hắn ngồi xuống chiếc bàn hắn đã cùng Ly chơi đùa học tập và gục xuống thiếp đi trêbn cánh tay của mình mà cứ ngỡ là Ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#qua