1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết rơi rồi, trắng xoá cả một vùng, thành phố Seoul vẫn lạnh lẽo như bao năm. Một cô gái nhỏ nhắn tạm biệt người bạn của mình rồi nhanh chân chạy thẳng tới nơi tổ chức lễ hội âm nhạc với khuôn mặt háo hức, bởi hôm nay có một buổi biểu diễn quan trọng mà em cần đến xem. Vì người ấy rất đặc biệt mà, không thể nào bỏ lỡ một phút giây nào để được nhìn thấy chị kể cả từ xa.

Đến nơi, dưới khán đài đông đúc, thân em nhỏ nhắn chen vào giữa dòng người. Kì thực Lisa không phải là một cô bé giàu có, mẹ đã gửi em đến nơi rộng lớn này để học hành, nhưng em vẫn luôn cố gắng tự mình tích cóp, có được số tiền cho việc ủng hộ người mình yêu mến để không uổng phí công lao của mẹ.

Kể từ ngày ba của em rời đi, Lisa cùng mẹ mình đã rất đau khổ. Những ngày tăm tối dần kéo đến, em bị bạn bè bắt nạt, họ cứ bảo em là đồ không ba, đồ con riêng nên ba mới không thương em để rồi theo người khác. Đến cả mẹ cũng bị ám ảnh bởi việc đấy mà bắt đầu tiêm vào đầu Lisa những suy nghĩ tiêu cực về hôn nhân, tình yêu. Đã có lúc em tự hỏi mình còn lí do gì để sống, nhưng rồi một bàn tay vô hình đã kéo em ra khỏi nơi ấy...

Rosé - tên của chị ấy thật đẹp... chị đã dùng chính giọng hát của mình, một âm giọng nhẹ bỗng tựa những tầng mây trắng tinh, thuần khiết và thật sáng chói để cứu lấy em. Và từ đó, Lisa dành cảm tình đặc biệt của mình cho chị.

Rồi âm thanh cất lên, dao động cả khán đài. Em vẫn nhớ rõ như in giọng hát ấy, đã 2 năm rồi nhưng vẫn tựa như ban đầu: chị đắm mình vào trong những nốt nhạc xao xuyến, em dùng cả tâm hồn của mình để cảm nhận.

Vẫn như vậy, không có gì là thay đổi cả, em vẫn ủng hộ chị như ngày nào, cho đến khi...

"Lisa, em mang phần nước này đến bàn số 7 nhé" - Như mọi ngày, khi không có việc quan trọng, em đi học rồi đi đến chỗ làm thêm kiếm tiền.

"Vâng, chị Jennie"

Lisa thành thục bưng đến nơi chỉ định, vì hôm nay tiệm rất vắng khách nên chỉ có em và chị chủ quán tốt bụng làm việc.

"Của chị đây ạ" - Lisa đặt nước xuống trước mặt vị khách, không quên "tặng kèm" một nụ cười tươi ở tuổi 16 đẹp đẽ.

.

Rosé hôm nay được 1 ngày nghỉ ngơi, chị buồn chán để cây đàn gỗ xuống đúng chỗ của nó rồi nói với quản lí rằng mình muốn ra ngoài một mình. Chị một thân kín mít đi dạo quanh khu phố với chú chó Hank. Chợt thấy một tiệm cà phê mới mở lại còn có vẻ ít người, Rosé liền ghé vào.

Người phục vụ là một cô gái trẻ, em ấy có nụ cười rất đẹp. Nó rạng rỡ đến mức khiến cho chị tự hỏi đã bao lâu rồi mình mới được nhìn thấy nó lại một lần nữa? Giới giải trí quá khắc nghiệt, ban đầu Rosé muốn làm ca sĩ solo là vì ước mơ. Càng ngày sau đó, dần rồi chị cảm thấy mình hệt như một con rối, bị chính truyền thông và cư dân mạng điều khiển nhưng lại không thể thoát ra được.

"A, dễ thương quá! Tên của nó là gì thế ạ?" - Lisa hồn nhiên đùa nghịch với chú chó của vị khách, em rất yêu động vật.

"Nó tên Hank, em cẩn thận không nó cắn đấy" - Rosé cảm thấy thật lạ, mọi ngày con Hank này luôn phản chủ nhưng khi gặp cô bé, nó lại ngoan ngoãn đến lạ kì.

"Giọng nói này... không lẽ nào là!?"- Em ngừng chơi đùa, đứng phắt dậy ngạc nhiên.

Có lẽ đã quá quen với phản ứng bị fan hâm mộ nhận ra, Rosé cởi khẩu trang mỉm cười.

"Em là fan của chị sao?"

"Ôi trời, R- Rosé! Đúng vậy, em làm fansé được 2 năm rồi, vẫn luôn muốn được gặp chị..." - Lisa mừng đến cảm động không ngừng.

"Cảm ơn em vì đã ủng hộ chị nhé" - Rosé nghiêng đầu cười nói.

"Chị Jennie, hôm nay quán đóng cửa được không ạ? Em sẽ bù lại sau, xin chị đó" - Lisa chạy lại nói nhỏ với chị chủ quán, dùng một tông giọng aegyo để năn nỉ.

Jennie ngó sang vị khách kia, môi nhẹ cười như hiểu được.

"Được, hôm nay thôi đó nhóc"

"Cảm ơn chị, yêu chị nhất!"

"Bớt nịnh nọt đi, nhanh lên để người ta đợi kìa" - Jennie đánh nhẹ vào vai Lisa, chuyện cô thích làm nhất là mai mối nên khá thích thú khẩn trương.

"Ehee" - Lisa cười, nhí nhảnh đi đến chỗ Rosé.

Được ngắm người mình theo dõi suốt 2 năm, trong lòng Lisa hồi hộp, vui vẻ đến mức muốn phát khóc.

"Em có thể xin chữ kí của chị được không?" - Mắt em sáng rực, vội chớp lấy cơ hội hiếm có này.

Rosé kí tên, chụp hình chung với Lisa rồi sau đó hai người nói chuyện vui vẻ.

Tuy bị bắt nạt ở trường học thậm tệ, nhưng Lisa lại không hề mất đi vẻ ngây thơ của một đứa trẻ. Em rất năng động, thích thú bắt chuyện liên tiếp với thần tượng của mình. Về phía Rosé, chị thật sự cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với Lisa, em bày trò đủ thứ, khiến chị đã lâu rồi không được vui vẻ đến như vậy. Dần dần, nụ cười công nghiệp của Rosé hàng ngày đã được thay thế bằng những gì chân thật nhất.

Thấy mái tóc vàng rũ xuống của người đối diện bị rối, Lisa lấy hết lòng can đảm để vén tóc cho chị.

Làn da non mềm của em động vào tai mình, Rosé trơ mắt, hai người chạm mắt nhau. Tựa như một cú chạm có dòng điện, cả hai không hẹn mà nghiêng đầu ngại ngùng cùng lúc.

"Tại sao mình lại thẹn thùng chỉ vì nhìn một bé gái chứ, thật lạ"

"À...ừm..."- Mặt Lisa phủ lớp đỏ nhẹ, tay em vén tóc mình bối rối.

"Rosé, chúng ta có thể n-nhắn tin cho nhau được không?"

"À, nếu chị thấy phiền hoặc bận rộn thì không cần cũng đ-"

"Được chứ" - Chị đồng ý, không hiểu tại sao chị cảm giác được Lisa sẽ không quấy rối mình như những fan cuồng khác.

Lòng Lisa vui như nở hoa, em chăm chú vào từng ngón tay uyển chuyển của chị đang ghi số điện thoại của mình lên tờ giấy.

Sau đó hai người quay lại cuộc trò chuyện. Giờ đây, ai nhìn hai người con gái này đều sẽ cảm thấy mình hoàn toàn là dư thừa. Bởi xung quanh họ, thời gian như thể đang đọng lại, kéo dài khoảng khắc bên nhau...

Đến khi Rosé rời đi, lồng ngực Lisa vẫn còn dư âm đập thình thịch liên hồi. Em đặt tay phải lên ngực trái của mình cảm nhận nhịp đập nơi ấy đang bị rung động bởi chị. Lại nhìn về phía ghế lúc nãy, là nơi chị ấy vừa ngồi, hơi ấm còn đọng lại, cảm giác như người vẫn còn ở đây.

"Làm gì đăm chiêu dữ thế? Lisa, đừng nói là em từ hâm mộ mà yêu người ta rồi nha?" - Jennie lên tiếng.

"Em..." - Lisa cúi gầm mặt, trong lòng phát giác một cảm giác lo sợ không rõ mà hỏi cô.

"Jennie, chị có biết tình yêu giữa hai người cùng tình yêu đối với thần tượng là thế nào không?"

Jennie nghĩ ngợi một lúc.

"Ừm... Chị nghĩ tình yêu là thứ tình cảm từ một người cho đi và cần nhận lại, tựa như phải có sự cân bằng với nhau như thể em mong muốn được nhận lại tình cảm của Rosé. Còn tình yêu của người hâm mộ thì họ có thể cho đi tình cảm của mình đến thần tượng và không cần nhận lại. Tuy rất giống ở điểm người đó cười, em vui; người đó khóc, em đau lòng; nhưng thực chất cũng khác nhau"

Yêu một thần tượng? Lisa chưa bao giờ nghĩ đến. Một đứa trẻ chưa từng biết cảm giác yêu như em cũng hiểu rằng điều đó thật khó khăn biết bao.

Em chỉ biết là cảm giác của mình giống như lời của Jennie nói. Mỗi khi thấy chị trên sân khấu tỏa sáng nhưng lại đi đôi với đôi mắt chứa muộn phiền, em rất đau lòng. Hoặc có đôi lúc đứng cạnh với một idol nam nào khác trông có đẹp đôi đến nhường nào, em đều cảm thấy rất khó chịu. Chị biết không cái lúc mà chị bật khóc ngay trên sân khấu vì không nghĩ rằng có một ngày mình lại được yêu thích đến như thế, em lại càng thương cô công chúa nhỏ ấy biết bao.

Liệu... Lisa yêu Rosé rồi chứ?

Chợt một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của em.

"Lisa, chị không biết em cảm giác thế nào. Nhưng mong rằng đó chỉ đơn giản là hâm mộ hoặc yêu thích, đừng lún quá sâu"

Kết thúc buổi làm thêm hôm đó, Lisa ra về với tâm trạng rối bời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro