Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mã
Beta-er: Triêu Nguyên

Tiết tự học buổi sáng cũng nhanh chóng kết thúc, sau đó là mười lăm phút nghỉ giữa giờ.

Bởi vì buổi tối hôm qua ngủ quá muộn, cô bắt đầu cảm thấy mệt rã rời, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, Tống Cửu Cửu cũng không tiện nằm bò lên ngủ trên bàn học.

Cô vẫn đặt nặng vấn đề hình tượng của mình, không thể để hình tượng bị sụp đổ được!

Hoàn toàn không nghĩ ra việc gì để làm, cô bắt đầu nhìn chằm chằm sách giáo khoa, ngẩn người. Nhưng tiếng thảo luận ngoài phòng học kéo những suy nghĩ viển vông của cô lại.

Không biết từ lúc nào, cửa phòng học tụ tập một đám người, nhìn đồng phục cùng những khuôn mặt xa lạ, hình như là học sinh lớp khác hoặc học sinh cấp dưới.

Bởi vì cửa trước của phòng học bị khóa, bọn họ đứng chen lấn ở cửa sau, cả đám chăm chú nhìn Tống Cửu Cửu, nhưng mà giống như có một bức tường vô hình cản trở bọn họ, không ai bước vào phòng học.

Phát hiện Tống Cửu Cửu nhìn về phía mình, những người kia càng trở nên hưng phấn, âm thanh bàn tán cũng lớn dần.

"Thật là Tống Cửu Cửu sao, cô ấy đến trường học của chúng mình học sao?"

"Nhìn cô ấy kìa, cũng mặc đồng phục của trường giống chúng tớ mà cảm giác khác hẳn."

"AAAA, thật là Cửu muội sao? Tớ thích cô ấy từ hồi mới debut cơ, có thể thi đỗ vào Thất Trung thật sự là quá hạnh phúc ~ Cô ấy nhìn tớ kìa! Cô ấy nhìn tớ!!"

"Trường mình cho phép nhuộm tóc từ bao giờ vậy? Đãi ngộ với minh tinh cũng khác biệt quá nhỉ?"

"Nghe nói cô ta tốt nghiệp trung học thì không đến trường nữa, còn không biết xấu hổ đi cửa sau vào lớp chọn? Nghe giáo viên nói có hiểu gì không đây?"

"Đúng thế, trường học cũng không phải nơi thần tượng tới chơi, phiền vãi, không muốn nhìn cô ta luôn."

"Hừ, hình như có mùi chua ở đây nhỉ, không thích thì đừng có đến đây xem, đi ra chỗ khác đi."

"Ai cần mày lo hả? Đám fan cô ta quả nhiên đều là một lũ không có chút tố chất nào."

. . . . .

Ngón tay nhỏ dài của Tống Cửu Cửu lơ đãng gõ lên góc bàn học, nở một nụ cười đúng chuẩn với đám người đang thảo luận tưng bừng ở cửa, sau đó thu hồi tầm mắt.

Đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm sách giáo khoa trước mặt, chỉ nhẹ nhàng ưỡn thẳng lưng lên một chút.

Chuyện như thế này cô đã gặp quá nhiều lần, sớm đã thành thói quen rồi. Chi bằng nói, so với phản ứng lãnh đạm của các bạn cùng lớp, phản ứng của những người bên ngoài phòng học lúc này mới là tương đối bình thường.

"Rầm. "

"Các người không có gì làm thì chạy tới cửa lớp người khác à? Ồn ào vãi. Rảnh rỗi đi làm mấy chuyện này sao không ôn bài đi!"

Tống Cửu Cửu phản xạ có điều kiện quay đầu sang hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một nam sinh ngồi gần cửa sau đóng cửa lại, không nhịn được càm ràm với bạn cùng bàn.

Không ai trong lớp phản đối việc cậu ấy đóng cửa.

Nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, Tống Cửu Cửu phát hiện nam sinh đó hình như có liếc qua một cái, vừa vặn đối mắt với cô. Cô đang muốn nói chuyện với cậu ấy một chút, nam sinh đó lại giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, nhanh chóng rời mắt đi.

Hử? Cái này là vì giúp cô hay là chỉ là bởi vì quá ồn?

Càng kỳ lạ hơn là, sau khoảng thời gian nghỉ giữa giờ không có ai đến xem phòng học của cô nữa, Tống Cửu Cửu trải qua một buổi sáng cực kỳ yên tĩnh.

Sau khi giờ học buổi sáng kết thúc, lớp trưởng Trần Giai Nhạc chu đáo cố ý đợi đến khi hết giờ cao điểm mới đưa cô xuống canteen ăn cơm.

Lúc mua cơm còn đặc biệt chọn cho cô đồ ăn mà mình thích nhất: "Sườn xào chua ngọt của trường mình là tuyệt nhất, chua ngọt vừa phải, bên ngoài xốp giòn trong mềm, cũng bởi vì cái này, trong mấy năm học trung học tớ tăng những mười cân đấy!"

"Còn có cái này! Khoai tây thái sợi chua cay, đừng nhìn nó bình thường, ăn với cơm là perfect đó nha!"

Tống Cửu Cửu vẫn kiên cường từ chối sự nhiệt tình của cô nàng lớp trưởng, chỉ chọn khoai tây sợi cùng một chút rau xào.

"Chỉ ăn ngần ấy thôi sao? Buổi chiều sẽ đói đấy." Trần Giai Nhạc nhìn khay đồ ăn ít ỏi của cô, lại nhìn bữa cơm trưa phong phú của mình, nhịn không được lo lắng hỏi.

"Thế này là được rồi, mỗi tháng công ty đều sẽ kiểm tra cân nặng, mập lên sẽ phải điên cuồng giảm cân." Tống Cửu Cửu bất đắc dĩ lắc đầu. Nhớ tới trước kia vì tham ăn mà được công ty tặng một đợt huấn luyện ma quỷ, cả người không nhịn được nổi da gà.

Cái gì mà bánh gato, pudding xoài, bánh hạnh nhân nhân mật ong, topping trà sữa...

Là một kẻ cuồng đồ ngọt, nhưng 24/7 đều không được ăn, cô vẫn là một cái xác không hồn kiên cường sống tiếp đây này.

Như có thể nghe thấy được khát vọng ẩn trong lời từ chối của Tống Cửu Cửu, dưới vẻ cự tuyệt nhưng lại giống như đang mời chào của cô, Trần Gia Nhạc cưỡng ép bắt cô cho ăn một miếng sườn xào chua ngọt.

Ngay khi cúi đầu gặm miếng sườn trân quý, Tống Cửu Cửu cảm thấy được ánh mắt của lớp trưởng, cô không khỏi ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy lớp trưởng cười tươi, trông có vẻ rất vui vẻ, mong đợi nhìn cô chằm chằm. Thời tiết tháng mười đã có chút hơi lạnh, Trần Gia Nhạc lại như một cô bé mập mạp, trên mặt đỏ bừng, giống như một chú cún nhỏ đang chờ chủ nhân khen ngợi, vuốt lông.

"Ngon thật đó, may mà có cậu tớ mới được ăn sườn xào chua ngọt ngon như vậy. Mặc dù rất chỉ có thể ăn một miếng, nhưng vẫn phải cảm ơn cậu, lớp trưởng." Tống Cửu Cửu nghiêm túc nói với Trần Giai Nhạc.

Sau đó, ánh mắt thiếu nữ đối diện như sáng rực lên, trong mắt toát ra một nụ cười sáng lạn.

. . . . .

. . . . .

Quá trình thích ứng với môi trường mới trong ngày đầu tiên trôi qua rất nhanh, bởi vì công ty điện lực muốn kiểm tra tu sửa lại đường dây, nên hôm nay không cần phải tự học buổi tối, cho nên học sinh được về nhà sớm hơn.

Sau khi tan học, Trần Giai Nhạc cố ý chờ các bạn trong lớp về gần hết, đi tới trước mặt Tống Cửu Cửu chưa rời đi, nhẹ nhàng nói:

"Hôm nay là ngày hoàng đạo gì sao, vui quá mà! Cửu. . . bạn học Tống! Cậu muốn đi tham quan trường một chút không, tớ có thể đưa cậu đi dạo nha!"

Tống Cửu Cửu vừa thu dọn sách vở vừa lắc đầu: "Không cần phiền cậu đâu, hôm nay vì giúp tớ làm quen với trường mà đã làm cậu chậm trễ cả ngày rồi. Với lại, 'bạn học Tống' nghe quá cứng nhắc đó, gọi tớ tiểu Cửu là được."

Trần Giai Nhạc đang cảm thấy nuối tiếc vì bị từ chối, trong nháy mắt hai mắt đều sáng lên.

"Tiểu. . . tiểu Cửu!" Hình như cô có chút thẹn thùng.

"Có thể. . . có thể gọi thân mật như vậy sao!"

Không biết cô nghĩ linh tinh cái gì, mặt ửng hồng, nói chuyện bắt đầu trở nên cà lăm.

Tống Cửu Cửu thấy bộ dạng này của cô liền nhịn không được cười ra tiếng: "Bởi vì trong nhà tớ xếp thứ chín, cho nên người trong nhà và mọi người xung quanh đều gọi tớ như vậy."

Đây cũng là lý do đám fan hâm mộ thích gọi cô là Cửu muội, vì có một loại cảm giác đáng yêu, chân chất. Nhưng lớp trưởng hẳn là không biết cái biệt danh fan hâm mộ đặt cho cô, cho nên để lớp trưởng gọi cô là tiểu Cửu thì tốt hơn.

"Vậy có qua có lại nhé, sau này tớ gọi cậu là Nhạc Nhạc được không, lớp trưởng đại nhân ~" Tống Cửu Cửu nháy mắt với cô, có chút dí dỏm hỏi.

Một cái xưng hô thân mật có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt. Cô hiểu rất rõ chuyện này.

"Đương nhiên có thể!"

"Đúng rồi, còn cái này."

Tống Cửu Cửu lấy từ trong túi ra một hộp đồ uống màu vàng, sau đó nhẹ nhàng lại gần Trần Giai Nhạc đang đỏ bừng mặt.

"Đây là sữa chuối mà tớ thích nhất, cảm ơn cậu hôm nay đã giúp đỡ tớ, đây là quà cho lớp trưởng đại nhân hiền lành đáng yêu đó!" Thiếu nữ mỉm cười nói với cô.

Hoàng hôn ấm màu đỏ chiếu rọi vào bên trong cặp mắt thanh tịnh đào hoa của cô, lấp la lấp lánh, nhiệt độ bên trong giống như có thể làm người khác tan chảy.

Rõ ràng là đang đối mặt với một người cũng con gái giống như cô, nhưng là Trần Giai Nhạc lại cảm thấy trái tim mình đập với tần suất hoàn toàn không bình thường.

AAAAA! Đây là chuyện gì vậy? Hộp sữa này cô phải giấu thật kĩ, sau này phải truyền cho con cô nữa.

"Được rồi, nhanh về nhà đi, chỉ còn hai người chúng ta chưa về thôi đó."

Trần Giai Nhạc chỉ có thể ngơ ngác nhìn bạn học của mình xinh đẹp như vừa chui từ trong poster đi ra, cô ấy nở nụ cười có vẻ khá bất đắc dĩ, duỗi ngón trỏ cũng xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật chọc chọc lên khuôn mặt nóng hổi như sắp nổ tung của cô.

Cô đang bị trêu chọc đấy sao?

....

Đọc tiếp ở wordpress của team

https://honggio.wordpress.com/fans-qua-yeu-minh-thi-phai-lam-sao/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro