Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Skeet bước đến cạnh Dallie, và hai người đàn ông đứng trên mép bể bơi quan sát cô. Cuối cùng Skeet buông ra nhận xét. "Cô ta nổi lên không nhanh lắm."

Dallie ngoắc ngón tay cái vào túi quần jeans. "Xem chừng cô ta không biết bơi. Tôi nên đoán ra mới phải."


Skeet quay sang anh. "Cậu có để ý cách cô ta nói chữ 'đồ khốn' không? Nghe như 'đồ khún'. Tôi không biết có phải đấy là phong cách riêng của cô ta không. Nhưng rất đặc biệt."


"Phải. Cách phát âm lạ tai của cô ta đảm bảo sẽ làm đảo lộn những câu chửi thề hay ho của nước Mĩ."

Tiếng đập nước trong bể bơi bắt đầu thưa dần. "Cậu có nhảy xuống cứu cô ta vào bất cứ thời điểm nào trong thế kỷ tới không?" Skeet hỏi.

"Chắc là có. Trừ phi anh tính làm chuyện đó."

"Còn lâu. Tôi về ngủ đây."

Skeet quay lưng đi ra cổng, còn Dallie ngồi xuống một băng ghế dài để tháo giày. Anh quan sát tình hình vùng vẫy của cô một lúc, và khi canh đến thời điểm thích hợp, anh đi đến mép bể và lao xuống nước.

Francesca chỉ vừa nhận ra mình không hề muốn chết. Bất chấp bộ phim thảm họa, tình hình tài chính, việc mất sạch của cải... cô vẫn còn quá trẻ. Tương lai còn trải dài trước mắt cô. Nhưng khi áp lực nước nhấn chìm cô xuống, cô mới hiểu nó đang xảy ra. Hai lá phổi cô bỏng rát và tứ chi không còn tuân theo điều khiển của não bộ. Cô sắp chết, thế nhưng cô còn chưa được sống cho ra sống.

Đột ngột có thứ gì đó vòng qua ngực cô và bắt đầu kéo cô trở lên, ôm chặt cô không buông, lôi cô lên mặt nước, cứu mạng cô! Đầu cô nổi lên khỏi mặt nước và hai buồng phổi hít lấy không khí. Cô vội vàng thở, ho sặc sụa và nghẹn, túm lấy hai cánh tay đang vòng qua người mình vì sợ chúng sẽ buông cô ra, khóc nức lên trong niềm vui tột độ vì mình vẫn còn sống.

Còn chưa rõ sự tình, cô đã thấy mình được lôi lên bờ, những mẩu áo lụa cuối cùng của cô đã ở lại dưới nước. Nhưng dù có cảm nhận được nền bê tông cứng bên dưới, cô vẫn không buông Dallie ra.

Cuối cùng cô cũng nói được, và lời nói vừa nhỏ vừa thều thào nghèn nghẹt. "Tôi không bao giờ tha thứ cho anh...tôi ghét anh..." Cô bám chặt vào người anh, dán vào lồng ngực trần của anh, choàng hai tay qua vai anh, níu chặt anh hơn bất cứ thứ gì cô từng níu kéo trong đời. "Tôi ghét anh," cô khò khè. "Đừng buông tôi ra."

"Cô không bị sốc thật đấy chứ, Francie?"

Nhưng cô không còn khả năng đáp lời, chỉ còn có thể níu lấy cuộc sống thân thương. Cô bám lấy anh khi anh bế cô quay lại phòng trọ, khi anh nói chuyện với người quản lí nhà nghỉ đang chờ họ, lúc anh nhặt hộp mĩ phẩm của cô từ nền sỏi lên, kiểm tra sơ qua, rồi đưa cô tới một căn phòng khác.

Anh khom người đặt cô xuống giường. "Cô có thể ngủ ở đây trong –"

"Không!" Cơn sóng hoảng hốt giờ đã quen thuộc lại ập đến.

Anh cố gỡ hai cánh tay cô khỏi cổ mình. "Thôi nào, Francie, đã gần hai giờ sáng rồi. Tôi muốn chợp mắt ít nhất vài tiếng đồng hồ trước khi phải dậy."

"Không, Dallie!" Giờ thì cô đang khóc thực sự, nhìn thẳng vào cặp mắt xanh Newman kia và bộc bạch hết nỗi lòng. "Đừng bỏ tôi. Tôi biết anh sẽ lên đường ngay nếu tôi để cho anh đi. Ngày mai tôi thức dậy thì anh đã đi rồi và tôi sẽ không biết phải làm gì."

"Tôi sẽ không lên đường mà không nói với cô," cuối cùng anh nói, gỡ hai tay cô ra.

"Anh hứa chứ?"

Anh tháo đôi sandal Bottega Veneta sũng nước, lạ làm sao vẫn ở nguyên trên chân cô, và quẳng xuống sàn, cùng chiếc áo T-shirt khô mà anh đã mang theo, "Ừ, tôi hứa."

Dù anh hứa nhưng nghe rất miễn cưỡng, và cô thốt ra tiếng phản đối lí nhí khi anh đi ra cửa. Chẳng phải cô cũng hay hứa bừa kiểu này rồi sau đó quên ngay tắp lự sao? Làm sao cô biết anh sẽ không làm điều tương tự? "Dallie?"

Nhưng anh đã đi mất.

Bằng cách nào đó cô thu được sức lực để lột quần jeans và quần lót ra, để chúng rơi thành đống bên cạnh giường trước khi chui vào trong chăn. Cô rúc mái đầu ướt nhẹp vào gối, nhắm mắt lại, và trong khoảnh khắc trước khi ngủ thiếp đi, cô tự hỏi liệu hoàn cảnh mình có bi đát hơn không nếu Dallie bỏ mặc cô dưới đáy bể.

Giấc ngủ của cô sâu và nặng nề, nhưng cô vẫn choàng tỉnh vào gần bốn tiếng đồng hồ sau đó khi tia nắng đầu tiên lọt qua những tấm rèm dày. Cô tung chăn, lảo đảo nhảy xuống giường và cứ thế đi tới cửa sổ trong bộ dạng trần trụi, từng thớ thịt trên người đều đau nhức. Chỉ sau khi vẹt rèm nhìn ra khung cảnh mưa rơi ảm đạm bên ngoài thì dạ dày cô mới thôi nhộn nhạo. Chiếc Rivera vẫn ở đó.

Nhịp tim cô trở lại bình thường, và cô chậm chạp đến trước gương, theo quán tính làm những thủ tục thường ngày mỗi sáng vẫn đọng trong trí nhớ, chào hỏi hình ảnh mình để đảm bảo rằng thế giới không thay đổi gì trong đêm qua, nó vẫn quay quanh mặt trời là sắc đẹp của cô theo quỹ đạo định sẵn.

Cô thốt lên một tiếng nấc nghẹn vì tuyệt vọng.

Nếu ngủ đủ giấc, có thể cô đã ứng phó với cú sốc tốt hơn, nhưng như thế này, cô chỉ biết đón nhận những gì mình nhìn thấy. Mái tóc đẹp đẽ của cô xõa thành một mớ rối bù quanh mặt, một vết xước dài làm hỏng cần cổ duyên dáng, những vệt bầm tím đã nổi rõ trên da, và môi dưới cô – cái môi dưới hoàn hảo của cô – sưng lên như vỏ bánh bao.

Hoảng loạn, cô lao đến hộp mĩ phẩm kiểm kê những của cải còn sót lại: một lọ kem tắm du lịch Rene Garraud, kem đánh răng (không có bóng dáng bàn chải đánh răng), ba thỏi son, hộp phấn mắt màu đào, và những viên thuốc tránh thai vô dụng mà cô hầu của Cissy đã đóng gói. Trong xắc tay của cô còn hộp phấn hai màu, một chiếc ví bằng da thằn lằn, một lọ nước hoa Femme. Những thứ đó, cộng với chiếc áo T-shirt xanh hải quân bạc màu Dallie đã ném cho cô tối qua và chồng quần áo sũng nước dưới sàn, là số của cải của cô .... tất cả những gì cô còn lại trên đời.

Mức độ mất mát quá khủng khiếp để chấp nhận, nên cô chạy vào nhà tắm nơi cô dùng muốn cạn chai dầu gội màu nâu của nhà nghỉ. Sau đó với số mĩ phẩm ít ỏi sót lại cô cố gắng gây dựng lại hình ảnh trước đây của mình. Sau khi mặc lại chiếc quần jeans ướt đầy khó chịu và đánh vật với đôi sandal lép nhép, cô xịt nước hoa vào dưới hai cánh tay rồi xỏ vào người chiếc áo T-shirt của Dallie. Cô nhìn xuống dòng chữ màu trắng trên phần ngực trái của mình và tự hỏi AGGIES nghĩa là gì. Một bí ẩn nữa, một sự mù tịt nữa khiến cô có cảm giác của kẻ xâm nhập vào một miền đất lạ. Tại sao cô chưa từng cảm thấy như vậy ở New York? Không cần nhắm mắt cô vẫn hình dung mình đang sải bước trên Đại lộ Số Năm, ăn tối ở La Caravelle, đi qua tiền sảnh khách sạn Pierre, và càng nghĩ đến thế giới mình đã bỏ lại phía sau, cô càng cảm thấy cách biệt với cái thế giới cô đã bước vào. Có tiếng gõ cửa, và cô vội vàng chải tóc bằng năm ngón tay, không dám mạo hiểm nhìn vào gương lần nữa.

Dallie đứng dựa vào khung cửa, mặc áo gió màu xanh lam lấm tấm những hạt mưa và chiếc quần jeans bạc màu rách gối. Mái tóc hơi ướt quăn lại ở ngọn. Vàng sậm, cô nghĩ một cách dè bỉu, không phải vàng óng. Và anh ta cần cải tổ lại mái tóc. Anh ta cũng cần một tủ quần áo mới. Đôi vai anh ta kéo căng đường may của chiếc áo khoác; còn cái quần jeans ắt sẽ khiến một người ăn mày ở Calcutta cũng thấy mất mặt.

Vô dụng. Bất kể cô nhìn thấy những khuyết điểm của anh ta rõ đến đâu, bất kể cô muốn hạ bệ anh ta xuống mức tầm thường cỡ nào trong mắt cô, anh ta vẫn là người đàn ông đẹp nhất cô từng thấy.

Anh chống một tay lên khung cửa và nhìn xuống cô. "Francie, từ tối qua tôi luôn cố gắng làm rõ với cô bằng mọi cách có thể rằng tôi không muốn nghe chuyện của cô, nhưng vì cô cứ khăng khăng đòi kể còn tôi thì mong dứt nợ với cô đến tuyệt vọng, vậy ta hãy thực hiện luôn đi." Nói xong, anh bước vào phòng, gieo mình xuống một chiếc ghế gỗ, và gác hai chân mang giày lên mép bàn. "Cô nợ tôi khoảng hai trăm đô."

"Hai trăm –"

"Tối qua cô đã hủy diệt đáng kể căn phòng." Anh ngả ra ghế cho đến khi chỉ còn hai chân ghế sau bám trên sàn. "Một ti vi, hai cây đèn, mấy cái lỗ trên tường Sheetrock, một cửa sổ năm nhân bốn. Tổng thiệt hại lên tới năm trăm sáu mươi đô la, và đấy là tôi đã hứa với người quản lí sẽ chơi một trận mười tám lỗ với anh ta vào lần sau tôi đến. Hình như trong ví cô chỉ có hơn ba trăm đô – không đủ chi trả cho số đó."

"Ví của tôi?" cô giật nắp hộp mĩ phẩm. "Anh đã lục ví của tôi! Sao anh dám làm thế? Đó là đồ của tôi. Anh đừng bao giờ -" Lúc lôi được ví ra khỏi xắc tay, hai lòng bàn tay cô đã ẩm ướt như chiếc quần jeans. Cô mở ví nhìn vào trong. Cuối cùng khi thốt được nên lời, giọng cô không hơn một tiếng thì thầm, "sạch trơn. Anh đã lấy hết tiền của tôi."

"Những hóa đơn như thế cần thanh toán chóng vánh trừ phi cô muốn bị cảnh sát địa phương để ý."

Cô ngồi phịch xuống cuối giường, cảm giác mất của quá lớn khiến cơ thể cô như tê liệt. Cô xuống đáy rồi. Ngay giây phút này. Thời điểm này. Tất cả đã mất hết – mĩ phẩm, quần áo, số tiền cuối cùng. Cô chẳng còn gì. Cái thảm họa đã tăng tốc như một con tàu mất phanh kể từ khi Chloe chết cuối cùng đã trật bánh.

Dallie gõ cây bút của nhà nghỉ lên mặt bàn. "Francie, tôi không thể không nhận thấy cô chẳng có chiếc thẻ tín dụng nào trong ví ... cũng như chẳng có vé máy bay. Giờ tôi muốn cô hãy mau nói rằng cô đã để chiếc vé đâu đó bên trong Mr. Vee-tawn, và Mr. Vee-tawn thì đang yên vị trong một ngăn tủ thuê hai lăm xu ở sân bay."

Cô ôm ngực và đờ đẫn nhìn bức tường. "Tôi không biết phải nói sao," cô ngắc ngứ.

"Cô là một cô gái cừ khôi, và tốt hơn cô hãy nói thật ngắn gọn."

"Tôi cần sự giúp đỡ." Cô quay sang anh, năn nỉ được thấu hiểu. "Một mình tôi không thể giải quyết được chuyện này."

Hai chân trước của chiếc ghế anh ngồi giáng xuống sàn. "Ồ không! Đây là vấn đề của cô, tiểu thư ạ, và cô chớ có đẩy nó sang tôi." Giọng anh lạnh lùng và khô khan, không giống một Dallie tươi cười đã cho cô quá giang bên đường, hay chàng hiệp sĩ tỏa hào quang đã cứu cô thoát chết ở quán Blue Choctaw.

"Nếu anh không muốn giúp tôi," cô lớn tiếng, "thì anh không nên cho tôi đi nhờ mới phải. Anh nên bỏ mặc tôi, giống như những người khác."

"Có lẽ tốt hơn cô thử nghĩ xem vì sao tất cả mọi người đều muốn tránh xa cô đến thế."

"Đó không phải lỗi của tôi, anh không biết đấy thôi? Mà là do hoàn cảnh." Cô bắt đầu kể hết với anh, khởi đầu từ cái chết của Chloe, cô nói lấp vấp trong cơn vội vàng vì sợ anh bỏ đi. Cô kể chuyện mình đã bán hết đồ đoàn lấy tiền mua vé về nhà để rồi nhận ra dù có vé, cô cũng không thể về London mà không có tiền, không có quần áo, với tin tức về nỗi nhục nhã của cô trong bộ phim kinh khủng kia được truyền miệng qua bao người khiến tất cả bọn họ đều cười cô. Chính lúc ấy cô nhận ra rằng mình phải ở lại đây, nơi không ai biết cô, cho đến khi Nick quay về sau chuyến ăn chơi trác táng với nhà nữ toán học tóc vàng hoe và cô có cơ hội nói chuyện với anh ta qua điện thoại. Đó là nguyên do cô đi tìm Dallie ở Blue Choctaw. "Anh không hiểu sao? Tôi không thể quay về London cho đến khi tôi biết Nicky sẽ chờ tôi ở sân bay."

"Tôi tưởng cô có nói anh chàng là hôn phu của cô?"

"Đúng vậy."

"Thế tại sao anh ta lại đi chơi với một nhà toán học tóc vàng?"

"Anh ấy giận dỗi ấy mà."

"Lạy Chúa, Francie –"

Cô nhào tới quỳ sụp cạnh ghế anh và ngước nhìn anh bằng đôi mắt làm tim người khác ngừng đập của mình. "Đó không phải lỗi của tôi, Dallie. Thật đấy. Lần cuối gặp nhau, chúng tôi đã cãi vã một trận chỉ vì tôi gạt bỏ lời cầu hôn của anh ấy." Gương mặt Dallie lặng như tờ và cô nhận ra anh đã hiểu sai điều cô nói. "Không, không phải như anh nghĩ đâu! Anh ấy sẽ cưới tôi! Chúng tôi cãi nhau cả trăm bận rồi ấy chứ và anh ấy luôn cầu hôn lại. Vấn đề chỉ nằm ở việc liên lạc điện thoại và cho anh ấy biết rằng tôi đã tha thứ cho anh ấy."

Dallie lắc đầu. "Tên khốn tội nghiệp," anh lẩm bẩm.

Cô cố gắng trừng mắt với anh, nhưng vì nước mắt đã dâng đầy, nên cô đứng lên và quay lưng lại anh, ráng sức lấy lại tự chủ. "Điều tôi cần là bằng cách nào đó cầm cự trong mấy tuần tiếp theo cho đến khi tôi có thể nói chuyện với Nicky. Tôi tưởng anh có thể giúp tôi, nhưng tối qua anh không chịu nói chuyện với tôi, và anh khiến tôi phát cáu, giờ thì anh lại lấy tiền của tôi." Cô quay phắt lại, giọng nấc lên. "Anh không thấy ư, Dallie? Chỉ cần anh biết lí lẽ một chút, tất cả chuyện này ắt chẳng xảy ra."

"Trời chu đất diệt tôi đi." Dallie đặt chân xuống sàn. "Cô sẵn sàng đổ hết tội cho tôi phỏng? Ôi Chúa, tôi ghét những kẻ như cô. Bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng tìm cách đổ lỗi cho người khác."

Cô bật dậy. "Tôi không cần phải nghe những chuyện này! Tất cả những gì tôi cần là một chút giúp đỡ."

"Và kèm theo một khoản tiền nho nhỏ."

"Tôi có thể trả lại không thiếu một xu trong mấy tuần nữa."

"Nếu Nicky đưa cô về." Anh lại duỗi thẳng chân, bắt tréo chúng nơi mắt cá. "Francie, có vẻ cô không nhận ra rằng tôi là một người lạ không có bổn phận gì với cô hết. Tôi không giỏi việc chăm lo bản thân, và chắc như bắp là tôi sẽ không chăm lo cho cô, dù chỉ trong vài tuần. Thành thực mà nói, tôi thậm chí còn không thích cô."

Cô nhìn anh, vẻ hoang mang in rõ trên mặt. "Anh không thích tôi ư?"

"Thật sự là không, Francie." Cơn giận bộc phát của anh đã tan, và anh nói một cách điềm tĩnh và với một vẻ khẳng định rõ rệt đến độ cô biết anh đang nói thật. "Nghe này cưng, với gương mặt thế kia cô là một kẻ gây ách tắc giao thông thực sự, và dù rằng còn những điểm hạn chế, nhưng cô hôn khá tuyệt. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã có một vài suy nghĩ xốc nổi về những chuyện hai ta ắt có thể thực hiện dưới lớp chăn, và nếu như cô có một tính cách khác thì tôi còn có thể điên đảo vì cô trong vài tuần ấy chứ. Nhưng vấn đề là, cô không có một tính cách khác, và con người cô là một tổ hợp của tất cả những thói xấu của đàn ông và phụ nữ mà tôi từng gặp, không có lấy một ưu điểm nào lẫn trong đó."

Cô ngồi phịch xuống cuối giường, chìm trong sự tổn thương. "Tôi hiểu rồi," cô lặng lẽ đáp.

Anh đứng dậy rút ví ra. "Hiện tại tôi không có nhiều tiền. Tôi sẽ thanh toán số tiền nợ nhà nghỉ còn lại bằng thẻ và để lại năm mươi đô cho cô cầm cự vài ngày. Nếu cô muốn tìm tôi trả lại, cứ gửi séc cho tôi theo địa chỉ hòm thư ở Wynette, Texas. Nếu cô không gửi, tôi sẽ biết mọi chuyện giữa cô và Nicky không khả quan, thì hy vọng cô sớm gặp được một đám ngon cơm hơn."

Nói xong, anh vứt chìa khóa của nhà nghỉ lên bàn và đi ra khỏi phòng.

Cuối cùng cô chỉ còn một mình. Cô nhìn trân trân xuống vết ố vàng nom rất giống hình dạng đảo Capri trên thảm nhà nghỉ. Giờ thì cô đã chính thức lâm vào đường cùng rồi.

***

Skeet thò đầu qua cửa sổ xe khi Dallie đến chỗ chiếc Riviera. "Có cần tôi lái không?" ông hỏi. "Cậu có thể ra ghế sau chợp mắt mấy tiếng."

Dallie mở cửa bên ghế lái. "Anh lái chậm như rùa, với lại tôi không buồn ngủ."

"Tùy cậu thôi." Skeet ngồi lại chỗ và đưa cho Dallie một cốc cà phê bằng nhựa trắng, cùng một mẩu giấy hồng. "Số điện thoại của em thu ngân."

Dallie vò nhàu tờ giấy và nhét vào gạt tàn, nơi đã có hai mẩu giấy khác. Anh chụp mũ lên đầu. "Anh nghe nói đến Pygmalion bao giờ chưa, Skeet?"

"Có phải cái gã chơi ở vị trí hậu vệ trái cho đội Wynette High không?"

Dallie dùng răng mở nắp cốc cà phê trong lúc vặn chìa khóa nổ máy. "Không phải, đấy là Pygella, Jimmy Pygella. Mấy năm trở lại đây anh ta đã chuyển đến Corpus Christi và mở một tiệm phụ tùng xe hơi Midas muffler. Pygmalion ở đây là vở kịch của George Bernard Shaw kể về một cô gái bán hoa tên Cockney qua rèn luyện đã trở thành một tiểu thư thực thụ." Anh bật cần gạt nước.

"Đừng tỏ ra hứng thú quá thế, Dallie. Vở kịch tôi thích là Oh! Calcutta mà chúng ta xem ở St. Louis. Vở đó mới hay."

"Tôi biết anh thích vở kịch ấy. Tôi cũng thích, nhưng nó không được xem là một tác phẩm văn học. Nó chẳng nói được mấy về thân phận con người, nếu anh hiểu ý tôi. Trong khi Pygmalion cho thấy người ta có thể ... họ có thể tiến bộ hơn chỉ cần một chút định hướng." Anh lùi xe ra khỏi bãi đỗ. "Nó cũng nói lên rằng cái người định hướng sự thay đổi đó chẳng những không hóa giải được vấn đề của mình mà còn nhận về một khối sầu muộn."

Francesca, mắt mở to và vẫn trong cơn choáng váng, đứng trong khung cửa ôm chặt hộp mĩ phẩm vào ngực như chú gấu teddy và nhìn chiếc Riviera lăn bánh ra khỏi bãi đỗ xe. Dallie thực sự sẽ làm thế. Anh sẽ phóng xe đi và bỏ mặc cô lại, dù rằng anh ta đã thừa nhận từng nghĩ đến chuyện ngủ với cô. Cho đến giờ, điều đó luôn đủ để giữ một người đàn ông ở lại bên cô, nhưng đột nhiên không còn như thế nữa. Thế là thế nào? Chuyện gì đang xảy ra với thế giới của cô vậy? Hoang mang càng tô đậm nỗi sợ hãi của cô. Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ đã học sai màu sắc và vừa phát hiện ra màu đỏ thực ra là màu vàng, xanh lam hóa ra xanh lục – chỉ đến lúc này mới biết là sai, cô không thể nghĩ ra cách để giải quyết.

Chiếc Riviera quay tới lối ra, chờ khoảng trống, rồi bắt đầu đi vào con đường ẩm ướt. Những đầu ngón tay cô trở nên tê liệt, và hai chân nhũn ra, như thể tất cả bắp thịt đã mất hết sức mạnh. Cơn mưa phùn thấm ướt áo T-shirt của cô, một lọn tóc xõa xuống má cô. "Dallie!" cô bắt đầu guồng chân chạy hết tốc lực.

"Vấn đề là," Dallie nói, ngước nhìn gương chiếu hậu, "cô ta không nghĩ đến ai khác ngoài bản thân."

"Người phụ nữ yêu – mình – nhất đời tôi từng gặp," Skeet đồng tình.

"Và cô ta không biết làm bất cứ việc gì ngoại trừ trang điểm."

"Đảm bảo là cô ta không biết bơi."

"Cô ta thậm chí không có một mẩu tư duy thông thường."

"Một tí ti cũng không."

Dallie bật ra một câu chửi thề cực kì lỗ mãng và phanh gấp.

Francesca đuổi kịp chiếc xe, thở hổn hển giữa những tiếng nức nở. "Đừng! Đừng bỏ tôi một mình!"

Mức độ giận dữ của Dallie khiến cô kinh ngạc. Anh nhảy khỏi xe, giật hộp mĩ phẩm khỏi tay cô, rồi ấn cô vào thành xe khiến tay nắm cửa đâm vào hông cô.

"Nghe tôi nói đây, và nghe cho kỹ vào!" Anh quát. "Tôi buộc lòng phải chấp nhận cô, nên cô chấm dứt ngay màn khóc lóc ấy đi."

Cô thổn thức, những hạt mưa bụi làm cô phải chớp mắt. "Nhưng tôi –"

"Tôi bảo thôi ngay! Tôi không muốn làm chuyện này – tôi có linh cảm rất tệ về nó – nên từ giờ phút này trở đi, khôn hồn cô hãy làm đúng những gì tôi nói. Mọi điều tôi nói. Cô không được hỏi câu nào; không có bất cứ ý kiến ý cò gì. Và nếu cô tra tấn tai tôi bằng mớ chuyện nhảm nhí của mình, cô sẽ bị tống cổ ngay lập tức."

"Được," cô kêu lên, lòng kiêu hãnh của cô vỡ vụn, giọng bặt đi trong nỗi nhục nhã. "Được."

Anh nhìn cô với vẻ coi thường không thèm che giấu, rồi giật mở cửa sau. Cô xoay người định trèo vào, nhưng cô vừa khom lưng, anh liền giơ tay phát mạnh vào mông cô. "Không chỉ có thế thôi đâu," anh nói, "và bàn tay tôi đang ngứa ngáy cho cú đánh tiếp theo đấy."

Mỗi dặm đường trong chuyến đi tới Lake Charles tưởng chừng bằng một trăm dặm. Cô quay mặt ra cửa sổ và cố làm như mình vô hình. Nhưng khi chiếc Riviera vượt qua những chiếc xe khác và những người ngồi trong đó lơ đãng nhìn qua cô, cô không sao dằn được cảm giác vô lý rằng bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra, rằng họ thực sự có thể nhìn ra cô đã phải hạ mình cầu xin như thế nào, rằng cô đã bị một đòn đau lần đầu tiên trong đời. Mình sẽ không nghĩ về chuyện đó, cô tự nhủ khi họ đi qua những cánh đồng lúa bạt ngàn và đầm lầy phủ kín tảo xanh. Mình sẽ nghĩ đến nó vào ngày mai, tuần sau, bất cứ lúc nào trừ lúc này khi mình rất có thể lại khóc lóc và anh ta có thể dừng xe và tống mình ra đường. Nhưng cô không sao ngăn được, và cô cắn vào phần phía trong môi dưới vốn đã bầm dập để ngăn không phát ra âm thanh dù nhỏ nhất.

Cô trông thấy biển báo Lake Charles, sau đó họ đi qua một cây cầu cong lớn. Trên ghế trước, Skeet và Dallie thỉnh thoảng nói chuyện, không ai trong bọn họ để ý đến cô.

"Nhà nghỉ ngay trên kia," cuối cùng Skeet nhận xét với Dallie. "Cậu còn nhớ lúc Holly Grace xuất hiện ở đây dạo năm ngoái với tay buôn bán xe Chevy quê Tulsa không?"

Dallie lẩm bẩm câu gì mà Francesca nghe không ra khi anh chạy vào bãi đỗ, trông không khác mấy bãi xe họ rời khỏi cách đó bốn tiếng, và rẽ ngoặt tới chỗ văn phòng. Dạ dày Francesca sôi lên, và cô nhận ra mình chưa có gì bỏ bụng kể từ tối qua khi cô vơ vội một cái hamburger sau khi đem cầm chiếc va li. Không có gì để ăn...và không có tiền để mua bất cứ thứ gì. Và rồi cô tự hỏi Holly Grace có thể là ai, nhưng cô quá chán nản để mà cảm thấy gì khác ngoài nỗi tò mò thoáng qua.

"Francie, tôi vốn đã dùng gần cạn thẻ tín dụng trước khi gặp cô, và cơn nô đùa nho nhỏ của cô vừa vặn ngốn nốt phần còn lại. Cô sẽ phải ở chung phòng với Skeet."

"Không!"

"Không!"

Dallie thở dài và tắt máy. "Thôi được, Skeet. Anh và tôi sẽ chung phòng cho đến khi ta thoát khỏi Francie."

"Không đời nào." Skeet đẩy cửa chiếc Riviera. "Từ lúc cậu bước lên chuyên nghiệp tôi đã không ở chung phòng với cậu rồi, và hiện giờ tôi cũng không có ý định đó. Cậu thức tới nửa đêm rồi tới sáng thì làm ồn đủ để đánh thức cả xác chết." Ông xuống xe và nhằm hướng văn phòng cất bước, nói vọng lại qua vai, "vì cậu là người lo sốt vó khi đưa Miss Fran-chess-ka đi cùng, thì cậu ngủ với cô ta là hoàn toàn hợp lí."

Dallie chửi thề trong suốt thời gian dỡ va li của mình và mang vào nhà nghỉ. Francesca ngồi ở mép một chiếc giường trong căn phòng đôi, lưng rướn thẳng, hai bàn chân đặt song song, hai đầu gối ép sát nhau, giống một cô gái nhỏ đang cư xử lễ phép nhất tại một buổi lễ trưởng thành. Từ phòng bên vẳng sang tiếng phát thanh viên truyền hình thông tin về một nhóm phản đối vũ khí hạt nhân đang biểu tình tại một bãi phóng tên lửa; sau đó có người chuyển kênh sang một trận đấu bóng rổ và bài "Lá cờ lấp lánh ánh sao" vang lên. Nỗi cay đắng dâng lên trong cô khi bài hát gợi lại ký ức về cái cúc tròn cô trông thấy trên áo người lái taxi: Nước Mĩ, Miền Đất Của Cơ Hội. Loại cơ hội nào? Cơ hội bán thân đổi lấy thức ăn và chỗ ở trong một căn phòng nhà nghỉ dơ bẩn ư? Chẳng có thứ gì hoàn toàn miễn phí phải không? Và cơ thể là tất cả những gì cô còn lại. Bằng việc bước vào căn phòng này với Dallie, chẳng phải cô đã ngầm hứa sẽ đền đáp anh ta bằng thứ gì đó sao?

"Cô bỏ cái bộ mặt ấy đi được không!" Dallie quẳng va li lên giường. "Tin tôi đi, Miss Fancy Pants, tôi chẳng có ý đồ gì với cô hết. Cô ở bên của cô trong phòng, xa tầm mắt tôi hết sức có thể, và chúng ta sẽ hòa thuận. Nhưng trước tiên tôi muốn lấy lại năm mươi đô của tôi."

Cô phải vớt vát chút tự tôn của mình khi đưa lại tiền cho anh ta, nên cô liền hất đầu, vén tóc qua vai như thể mình bất cần cả thế giới. "Tôi đoán anh là một tay golf," cô nhận xét một cách thản nhiên, cố tỏ cho anh ta thấy sự thô lỗ của anh ta không ảnh hưởng gì đến cô. "Đó là nghề chính hay phụ của anh?"

"Một thói nghiện thì đúng hơn." Anh lôi một chiếc quần từ va li ra rồi đưa tay tới khóa quần jeans.

Cô vội xoay lưng lại. "Tôi – tôi nghĩ tôi sẽ dạo một vòng bãi đỗ xe để giãn gân cốt."

"Cứ tự nhiên."

Cô dạo hai vòng quanh bãi đỗ xe, đọc những miếng bumper sticker (miếng dán trên xe ô tô ghi những thông điệp ngắn), ngó những tiêu đề trên báo qua cửa kính những tủ hàng tự động, lơ đãng nhìn bức hình trên trang nhất về một người đàn ông tóc quăn đang quát tháo ai đó. Dallie dường như không mong chờ cô lên giường với anh ta. Thật nhẹ cả người. Cô nhìn chằm chằm tấm biển thắp đèn neon của nhà nghỉ, và càng nhìn lâu, cô càng thêm băn khoăn vì sao anh ta không muốn cô. Thế là sao? Câu hỏi tấy lên như một vết ngứa. Có thể cô đã mất hết quần áo, tiền bạc, toàn bộ của cải, nhưng chẳng phải cô vẫn còn sắc đẹp sao? Cô vẫn còn sức quyến rũ cơ mà. Hay cách nào đó cô cũng đã mất nốt nó theo đám hành lí và đồ trang điểm của mình rồi.

Vớ vẩn. Chỉ là cô bị kiệt sức đó thôi, nên không thể suy nghĩ cho ra hồn. Ngay khi Dallie rời phòng đi thi đấu, cô sẽ leo lên giường ngủ một giấc cho đến khi cảm thấy lại là mình như cũ. Những tia lạc quan ít ỏi sót lại lóe lên trong cô. Cô chỉ mệt mà thôi. Một giấc ngủ đầy đủ và mọi chuyện sẽ ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro