Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Naomi Jaffe Tanaka đập tay xuống mặt kính dày nặng của bàn làm việc. "Không!" chị quát vào điện thoại, đôi mắt nâu long lên bực tức. "Con nhỏ còn kém xa hình dung của chúng tôi về một Cô nàng Ngổ ngáo. Nếu cô không thể làm tốt hơn cô ta, tôi sẽ tìm một người môi giới người mẫu khác."


Giọng nói đầu dây bên kia trở nên mỉa mai. "Chị có cần vài số điện thoại không, Naomi? Tôi chắc chắn những người ở Wilhelmina sẽ nhiệt tình giúp đỡ chị."


Những người ở Wilhelmina đã từ chối gửi bất cứ ai cho Naomi, nhưng chị không định tiết lộ mẩu tin đó cho người phụ nữ bên kia đường dây. Chị cào những ngón tay thô mộc nôn nóng lên mái tóc, được cắt ngắn và bóng mượt như tóc con trai bởi một thợ làm tóc New York nổi tiếng nhằm định nghĩa lại từ "phụ nữ." "Cứ tìm tiếp đi." Chị đẩy số mới nhất của tạp chí Advertising Age khỏi mép bàn. "Và lần sau cố tìm lấy một người có tí cá tính trên mặt."

Chị vừa đặt máy xuống, thì tiếng còi cứu hỏa hú vang trên Đại lộ Số Năm, cách văn phòng phía góc tòa nhà của chị dưới đó tám tầng lầu ở Công ty Blakemore, Stern, và Rodenbaugh, nhưng Naomi chẳng để tâm. Chị đã sống với tiếng ồn của thành phố New York cả cuộc đời và đã không nghe thấy tiếng còi báo động nào kể từ hồi mùa đông năm ngoái khi hai thành viên gay thuộc vũ đoàn New York City Ballet sống trong căn hộ trên đầu chị đã đun nồi nước sốt quá gần bức rèm hoa Scalamandre. Người chồng lúc đó của Naomi, một nhà hóa sinh tài năng người Nhật tên Tony Tanaka, đã vô cớ đổ lỗi cho chị và không nói chuyện với chị cả cuối tuần đó. Chị li dị anh ta ngay sau đấy – không chỉ vì phản ứng của anh ta trước vụ hỏa hoạn, mà còn vì sống với một người đàn ông không chịu chia sẻ với chị ngay cả những cảm xúc cơ bản nhất đã trở nên quá mệt mỏi đối với một cô gái Do Thái giàu có đến từ Bờ Đông thượng lưu của Manhattan, người vào mùa đông không – thể - nào – quên năm 1968 đã góp phần tiếp quản văn phòng của chủ nhiệm khoa tại đại học Columbia và giữ gìn nó cho People.

Naomi giật mạnh chuỗi hạt màu đen và bạc chị đang đeo đi cùng bộ áo váy bằng vải flannel xám và áo blouse lụa, trang phục chị ắt sẽ khinh miệt trong những ngày sôi sục, gắt gao thời Huey và Rennie và Abbie khi nhiệt huyết của chị dồn vào tình trạng hỗn loạn thay vì thị phần. Mấy tuần vừa qua, khi những bài báo về cuộc đấu tranh chống vũ khí hạt nhân gần đây nhất của Gerry anh trai chị lại nổi lên, những hồi ức tản mát về thời kỳ đó cứ chớp nháy trong tâm trí chị như những bức ảnh cũ, và chị man mác nhớ về cô gái là mình ngày xưa, một cô em gái miệt mài nỗ lực nhằm giành được sự nể trọng của người anh trai vĩ đại đến độ chịu đựng đủ các cuộc biểu tình ngồi, biểu tình tôn vinh tình yêu, biểu tình nằm, và một án phạt tạm giam ba mươi ngày.

Trong khi người anh trai xuất chúng hai mươi tư tuổi của chị phát động cuộc cách mạng trên bậc thềm tòa nhà Sproal Hall trường Berkeley, thì Naomi bước vào năm nhất đại học Columbia cách đấy ba nghìn dặm. Chị vốn là niềm kiêu hãnh và niềm vui của bố mẹ - xinh xắn, nổi tiếng, một sinh viên giỏi – giải thưởng an ủi cho họ vì đã sinh ra "một nhân vật khác," đứa con trai mà những trò hề của nó làm họ mất mặt và tên của nó không bao giờ được nhắc tới. Ban đầu Naomi chỉ chúi mũi vào học hành, tránh xa đám sinh viên cấp tiến của đại học Columbia. Nhưng rồi Gerry đến trường chị và anh đã thôi miên chị, cùng với phần còn lại của hội sinh viên.

Chị đã luôn tôn sùng anh trai, nhưng chưa khi nào tôn sùng hơn thế vào một ngày đông khi chị nhìn anh đứng ở những bậc thềm trên cùng của thư viện như một chiến binh trẻ tuổi với chiếc quần jeans xanh đang cố thay đổi thế giới bằng lời lẽ hào hùng. Chị đã quan sát những đường nét Semitic mạnh mẽ ấy với vầng hào quang bao quanh là mái tóc quăn đen và không tin nổi hai người họ cùng một mẹ sinh ra. Gerry có đôi môi mọng và một cái mũi khoai tây không được phẫu thuật chỉnh sửa như mũi của chị. Mọi điều ở anh ấy đều kỳ vĩ, còn chị cảm thấy mình thật tầm thường. Giơ cao hai cánh tay trên đầu, anh đấm tay vào không khí và ngửa đầu ra sau, hàm răng trắng lóa như những vì sao trên nền da màu olive. Trong đời chị chưa từng thấy cảnh tượng nào lạ lùng hơn cảnh anh trai hô hào quần chúng nổi dậy ngày hôm ấy tại đại học Columbia.

Trong năm đó, chị đã gia nhập lực lượng tự vệ đại học Columbia, một hành động rốt cuộc đã được anh trai tán thưởng nhưng dẫn đến sự ghẻ lạnh đau đớn từ cha mẹ chị. Ảo mộng từ từ tan vỡ trong mấy năm sau đó khi chị cảm thấy mình là nạn nhân trước chủ nghĩa sô-vanh quá khích của Movement, sự vô tổ chức, và tính đa nghi của nó. Sang năm thứ hai chị đã cắt đứt quan hệ với các nhà lãnh đạo của tổ chức, và Gerry không bao giờ tha thứ cho chị. Hai năm qua họ chỉ gặp nhau đúng một lần, và cãi cọ từ đầu cho tới cuối. Giờ thì ngày ngày chị cầu nguyện anh ấy đừng làm điều gì kinh khủng không thể cứu vãn khiến tất cả mọi người trong công ty phát hiện ra đó là anh trai mình. Không hiểu sao chị không thể hình dung một công ty bảo thủ như BS&R sẽ bổ nhiệm em gái một phần tử cấp tiến lừng danh khắp nước vào vị trí nữ chủ tịch đầu tiên.

Chị dứt ý nghĩ khỏi quãng đời quá khứ và nhìn xuống hiện tại – mẫu thiết kế trải trên mặt bàn giấy. Như mọi lần, trong chị trào dâng niềm thỏa mãn nói lên rằng chị đã làm rất tốt. Con mắt sành sỏi của chị tán thưởng thiết kế hình chai của Sassy, một giọt nước mắt thủy tinh phủ băng với nút chai dạng sóng màu xanh navy. Chai nước hoa sẽ được đóng vào một chiếc hộp màu navy sáng bóng in dòng chữ hồng rực là slogan chị tạo ra – "SASSY! Chỉ dành cho những tâm hồn tự do." Dấu chấm than sau tên sản phẩm là ý tưởng của chị, và là ý tưởng chị hết sức hài lòng. Song, bất chấp sự thành công của cả chiếc hộp và slogan, tinh thần của chiến dịch vẫn không có vì Naomi không thể làm được một việc đơn giản: chị không tìm ra được Cô nàng Ngổ ngáo (Sassy Girl).

Điện thoại nội bộ reo, cô thư ký nhắc chị có cuộc họp với Harry R. Rodenbaugh, phó chủ tịch cấp cao và là thành viên ban quản trị của BS&R. Mr. Rodenbaugh đã đặc biệt yêu cầu chị mang theo thiết kế Sassy mới. Naomi rên lên. Là một trong hai giám đốc sáng tạo của BS&R, chị đã phụ trách hạng mục nước hoa và mĩ phẩm từ nhiều năm qua, và chưa gặp phải vấn đề gì lớn. Tại sao Sassy cứ phải là sản phẩm mà Harry Rodenbaugh đưa vào dự án con cưng của ông ta chứ? Harry, người rất muốn tạo một tiếng vang để đời trước khi về hưu, nhất định đòi một gương mặt tươi mới đại diện cho sản phẩm, một người mẫu thật đẹp nhưng xa lạ đối với các độc giả của tạp chí thời trang.

"Tôi muốn sự cá tính, Naomi, chứ không chỉ một gương mặt người mẫu đúc cùng một khuôn khác," ông ta đã bảo thế khi gọi chị vào văn phòng trải thảm Ba Tư của mình tuần trước. "Tôi muốn một bông hồng Mĩ thanh tao với một ít gai nhọn. Chiến dịch này hoàn toàn là về tinh thần tự do của phụ nữ nước Mĩ, và nếu cô không thể trình ra cho tôi thứ gì gần với tiêu chí đó hơn những gương mặt trẻ con dùng mòn ra này trong ba tuần vừa rồi, thì tôi thực không hiểu làm sao cô ngồi được vào ghế phó chủ tịch của BS&R nữa."

Lão già chết bầm.

Naomi gom lại giấy tờ y chang cách chị làm mọi việc khác, với những cử chỉ nhanh nhẹn, tập trung. Ngày mai chị sẽ bắt đầu liên hệ với tất cả những nhà môi giới sân khấu và tìm một nữ diễn viên thay cho một người mẫu vậy. Nhiều tên đàn ông theo chủ nghĩa Sô vanh ghê gớm hơn Harry R. Rodenbaugh đã tìm cách hạ gục chị mà chưa kẻ nào thành công nữa là.

Lúc đi ngang qua bàn cô thư ký, Naomi dừng lại nhận một gói chuyển phát nhanh vừa mới đến, và thế nào chị lại đánh rơi một quyển tạp chí xuống sàn. "Để tôi," thư ký của chị vừa nói vừa cúi xuống.

Nhưng Naomi đã nhặt nó lên, con mắt nhà nghề của chị chạm phải một chuỗi những tấm ảnh chụp tự nhiên trên trang báo bị lật ra. Chị cảm thấy gáy mình nổi gai ốc – một phản ứng bản năng mách bảo rõ ràng hơn bất cứ buổi thảo luận nhóm nào khi chị phát hiện ra thứ gì quý giá. Sassy Girl của chị đây chứ đâu. Toàn thân, thẳng mặt, góc nghiêng ba phần tư – bức này lại đẹp hơn bức trước. Trên nền sàn văn phòng cô thư ký, chị đã tìm thấy đóa hồng nước Mĩ của mình.

Và chị nhìn sang lời chú thích. Cô gái không phải là một người mẫu chuyên nghiệp, nhưng đó không hẳn là điều tồi tệ.

Chị lật ra trang bìa và cau mày. "Tạp chí này ra từ sáu tháng trước."

"Tôi đang dọn ngăn kéo, nên –"

"Bỏ đi." Chị quay lại với những tấm ảnh và gõ ngón tay trỏ lên mặt giấy. "Trong lúc tôi đi họp cô hãy gọi vài cuộc điện thoại xem có tìm được cô gái này không. Đừng liên lạc gì cả; chỉ cần tìm ra cô ấy ở đâu thôi."

Nhưng khi Naomi trở ra từ cuộc họp với Harry Rodenbaugh thì mới hay cô thư ký không tìm ra bất cứ thông tin gì. "Cứ như cô ấy đã biến mất vậy, cô Tanaka. Không ai biết cô ấy ở đâu."

"Chúng ta sẽ tìm ra cô ấy," Naomi nói. Những bánh xe trong đầu chị đã lách cách chuyển động khi chị rà soát danh sách các đầu mối liên lạc. Chị liếc xuống chiếc đồng hồ đeo tay Rolex và tính toán những chênh lệch thời gian. Rồi chị cầm quyển tạp chí và đi vào văn phòng. Trong lúc quay số điện thoại, chị nhìn xuống những bức ảnh. "Tôi sẽ tìm ra cô," chị nói với người con gái xinh đẹp đang ngước lên từ trang báo. "Tôi sẽ tìm ra cô, và khi ấy, cuộc đời cô sẽ mãi mãi thay đổi."

***

Con mèo mắt lác đi theo Francesca về nhà nghỉ. Nó có bộ lông xám xỉn trụi mấy miếng quanh đôi vai gầy guộc do một trận ẩu đả cách đây đã lâu. Gương mặt nó vẹo hẳn sang một bên, và một con mắt méo mó, tròng đen thụt hẳn vào trong chỉ còn toàn lòng trắng hiện ra ngoài. Để tăng thêm vẻ tàn tạ, nó còn mất một mẩu tai. Cô ước sao con vật ấy chọn ai khác trên đường để đi theo, và cô rảo bước nhanh hơn khi rẽ vào bãi đỗ xe. Vẻ xấu xí tàn nhẫn của nó làm cô khó chịu. Cô có một cảm tưởng vô lí là không muốn thứ gì quá xấu ở gần mình, rằng sự xấu xí đó có thể làm ảnh hưởng đến cô, rằng người ta bị đánh giá bởi những thứ xung quanh họ.

"Đi đi!" cô ra lệnh.

Con vật ném cho cô một cái nhìn ánh lên sự thù hận, nhưng không chuyển hướng đi. Cô thở dài. Với diễn biến vận may của cô dạo gần đây, cô còn mong đợi gì chứ?

Ngày đầu tiên ở Lake Charles cô đã ngủ một mạch từ chiều đến đêm, chỉ láng máng nhận biết Dallie vào phòng và gây tiếng động lạch xạch một hồi, rồi lại lạch xạch như thế khi anh rời phòng vào sáng hôm sau. Đến lúc cô thức giấc hẳn, anh đã đi được mấy tiếng đồng hồ. Trong tình trạng đói sắp xỉu, cô tắm thật nhanh, sau đấy dùng ké xà phòng bàn chải của Dallie. Rồi cô cầm năm dollar tiền ăn anh để lại lên, nhìn đăm đăm, đứng trước một trong những quyết định khó khăn nhất đời mình.

Hiện tại trên tay cô là một bao giấy nhỏ đựng một đôi quần lót nylon rẻ tiền, một tuýp mascara loại thường, một lọ tẩy sơn móng tay nhỏ nhất cô có thể kiếm được, và một gói miếng giũa móng tay. Còn thừa vài xu lẻ, cô đã mua món ăn duy nhất có thể mua, một thanh kẹo Milky Way. Dày và nặng, cô cảm nhận được trọng lượng chắc tay của nó dưới đáy bao giấy. Cô vốn muốn một bữa ăn đích thực – gà trống thiến, gạo dại, salad đầy có ngọn phủ pho mát xanh, một góc bánh truffle – nhưng cô cũng cần quần lót, mascara, những móng tay đáng xấu hổ của cô cần được cứu vớt. Khi cuốc bộ quay về trên đường cái, cô nghĩ đến số tiền mình đã phung phí suốt những năm qua. Những đôi giày hàng trăm dollar, những chiếc váy ngàn đô, tiền bay khỏi tay cô như những lá bài bay khỏi những ngón tay phù thủy. Với giá một chiếc khăn lụa, cô đã có thể có một bữa ăn bà hoàng.

Vì Francesca không có giá của một chiếc khăn, nên cô quyết định chọn món cực kỳ nhanh chóng, có điều bữa ăn thật xoàng xĩnh. Cạnh nhà nghỉ trồng một cái cây cho bóng mát, thêm một cái ghế bằng sắt hoen gỉ đặt trên bãi cỏ. Cô sẽ ngồi xuống ghế, tận hưởng không khí ấm áp của buổi chiều, và nhấm nháp từng miếng chocolate, ăn thật chậm để nó lâu hết. Nhưng trước hết cô phải tống khứ con mèo đi đã.

"Xùy!" Cô rít giọng, giậm chân trên nền bê tông. Con mèo nghiêng cái đầu dị dạng nhìn cô và đứng nguyên tại chỗ. "Đi đi, con quái vật kia, đi tìm người khác mà quấy nhiễu." Khi con vật không nhúc nhích, cô trút tiếng thở dài căm phẫn và xăm xăm đi về phía chiếc ghế. Con mèo theo sau. Cô mặc xác nó, nhất quyết không để con vật xấu xí ấy phá hoại niềm hân hoan trong bữa ăn đầu tiên của cô kể từ tối Thứ Bảy.

Đá đôi sandal đi khi ngồi xuống, cô làm mát hai lòng bàn chân trong lớp cỏ trong lúc sục tay vào túi tìm thanh kẹo. Cảm giác nó quý giá như một thoi vàng trong tay cô. Rón rén xé lớp giấy bọc, ngón tay cô dính ướt khi nhặt những vụn chocolate rơi khỏi vỏ bọc xuống quần jeans của cô. Ngon tuyệt...cô trượt một miếng kẹo vào miệng, cắn ngập răng vào lớp vỏ và nhân nougat, dứt ra. Trong khi nhai, cô thấy đời mình chưa bao giờ ăn món gì ngon đến thế. Cô buộc mình cắn miếng thứ hai thật chậm rãi thay vì tống cả thanh kẹo vào miệng.

Con mèo phát ra một âm thanh trầm rào rạo, mà Francesca phỏng đoán là tiếng 'meo' bị kêu sai.

Cô trừng mắt với con vật đang đứng bên gốc cây nhìn cô bằng con mắt lành lặn. "Quên đi mày. Tao còn cần thứ này hơn mày ấy." Cô cắn một miếng nữa. "Tao không phải người yêu động vật, cho nên mày không cần nhìn tao trân trân như thế. Tao không có cảm tình với bất cứ thứ gì có móng vuốt và không biết đỏ mặt."

Con vật không động đậy. Cô để ý thấy xương sườn nó nhô ra từng dẻ, bộ lông xỉn bết. Chỉ là tưởng tượng hay đúng là cô cảm nhận có một sự nhẫn nhục u uẩn trên gương mặt xấu xí mù dở đó? Cô cắn một miếng nhỏ nữa. Thanh chocolate không còn ngon như lúc đầu. Giá như cô không biết cảm giác đói cồn ruột là như thế nào.

"Bố khỉ!" Cô bẻ một khúc kẹo ra, bóp vụn thành những mẩu nhỏ, và rải lên bao giấy. Đặt cả chỗ đấy xuống cỏ, cô trợn mắt với con vật. "Tao hy vọng là mày thỏa mãn, mèo khốn khổ ạ."

Con mèo bước lại gần ghế, cúi cái đầu méo mó xuống chỗ kẹo chocolate, nhỏ nhẻ ăn từng miếng cứ như đang gia ơn cho cô vậy.

Dalli đi thi đấu về lúc hơn bảy giờ tối. Khi ấy cô đã sửa xong móng tay, đếm xong số gạch xỉ của bốn bức tường, và đọc xong quyển Genesis. Khi anh bước qua cửa, cô đang muốn nghe tiếng người một cách tuyệt vọng đến mức cô nhảy dựng khỏi ghế, chỉ kìm được mình ở phút cuối không chạy ào đến đón anh ta.

"Ngoài kia có con mèo xấu nhất tôi từng thấy," anh nói, vứt chìa khóa xuống mặt tủ. "Tôi ghét mèo, sinh vật duy nhất trên thế giới tôi không chịu đựng nổi là mèo." Kể từ giấy phút ấy, bản thân Francesca cũng không quá yêu mến loài này nữa, nên cô không tranh cãi. "Tôi đem bữa tối về cho cô đây," anh thảy cho cô một gói giấy.

Cô khẽ kêu lên khi bắt lấy cái gói và xé ra. "Hambuger! Ôi mẹ ơi ... khoai tây chiên! Tôi yêu anh quá." Cô lôi những miếng khoai ra bỏ tọt vào miệng.

"Chà, Francie, cô không phải làm bộ như đang đói sắp chết thế. Tôi đã để lại tiền ăn trưa cho cô cơ mà."

Anh lấy một bộ đồ sạch trong va li và biến vào nhà tắm. Khi anh trở ra trong đồng phục ngày thường là quần jeans và áo T-shirt, cô đã nguôi cơn đói nhưng khao khát trò chuyện thì chưa. Tuy nhiên, cô cảm thấy anh lại sắp sửa ra ngoài.

"Anh lại đi đấy à?"

Anh ngồi xuống cuối giường và mang giày. "Skeet và tôi có hẹn với một người tên Pearl."

"Vào giờ này ư?"

Anh cười tủm tỉm. "Mr. Pearl rất linh động về giờ giấc."

Cô có cảm giác rằng mình đã bỏ lỡ điều gì đó, nhưng không hình dung ra. Gạt đồ ăn sang bên, cô đứng bật dậy. "Cho tôi đi với, Dallie? Tôi có thể ngồi ngoài xe trong lúc các anh đi hẹn hò."

"Tôi không nghĩ thế, Francie. Cuộc hẹn kiểu này đôi lúc kéo dài tới quá nửa đêm.'

"Không sao hết. Thật đấy." Cô ghét phải nài nỉ, nhưng cô không nghĩ mình có thể chịu đựng thêm nữa cái cảnh câm lặng một mình trong phòng không người trò chuyện.

"Xin lỗi, Fancy Pants." Anh nhét ví vào túi quần sau.

"Đừng có gọi tôi như thế! Tôi rất ghét!" Anh nhướng một bên mày về phía cô, thế là cô vội chuyển chủ đề. "Kể tôi nghe về giải đấu đi. Anh chơi thế nào?"

"Hôm nay mới chỉ là khởi động. Vòng Pro-Am diễn ra vào Thứ Tư, nhưng Thứ Năm giải đấu mới thực sự bắt đầu. Việc liên lạc với Nicky của cô có tiển triển gì không?"

Cô lắc đầu, không mấy sốt sắng với chủ đề ấy. "Anh có thể kiếm được bao nhiêu nếu thắng giải này?"

Anh cầm mũ đội lên đầu, lá cờ Mĩ phía trên vành mũ chằm chằm nhìn lại cô. "Cỡ mười ngàn thôi. Cái này không hẳn là một giải đấu, nhưng tôi có một anh bạn là tay golf chuyên nghiệp, nên hàng năm tôi vẫn chơi."

Khoản tiền mà một năm trước cô ắt xem là vặt vãnh đột nhiên ngang với một gia tài. "Tuyệt vời. Những mười ngàn đô. Anh nhất định phải thắng, Dallie."

Anh nhìn cô với gương mặt lạnh tanh kì lạ. "Tại sao?"

"Tại sao ư, dĩ nhiên là để anh có số tiền đó."

Anh nhún vai. "Chừng nào chiếc Riviera còn chạy êm, thì tôi không quan tâm lắm đến tiền, Francie ạ."

"Vớ vẩn. Ai nấy đều nghĩ đến tiền."

"Tôi thì không." Anh bước ra cửa và gần như lập tức xuất hiện trở lại. "Sao lại có giấy gói hambuger ngoài này, Francie? Không phải cô cho con mèo kia ăn đấy chứ?"

"Đừng lố bịch thế. Tôi chúa ghét mèo."

"Lần đầu tiên tôi được nghe một câu nói tình cảm từ cô đấy." Anh hơi gật đầu vẻ tán thưởng với cô rồi đóng cửa lại. Cô đá vào chiếc ghế của bàn giấy bằng mũi sandal và lại bắt đầu đếm những viên gạch xỉ.

"Pearl là một nhãn hiệu bia!" cô hét lên vào buổi tối thứ năm khi Dallie trở về lúc nhá nhem tối từ vòng bán kết của giải đấu. Cô vẫy tờ tạp chí quảng cáo bóng láng trước mặt anh. "Những buổi tối vừa rồi anh bỏ tôi trong căn phòng chết tiệt này với mỗi cái ti vi bầu bạn thì ra là để đi bia bọt ở một quán bar nhếch nhác nào đó."

Skeet xếp những cây gậy golf của Dallie vào góc. "Cậu phải dậy từ sớm để qua mặt Miss Fran-ches-ka chứ. Lẽ ra cậu không nên bày bừa mớ tạp chí cũ của cậu ra, Dallie ạ."

Dallie nhún vai và xoa chỗ cơ bị nhức trên cánh tay trái. "Ai ngờ cô ấy lại đọc đến chứ."

Skeet cười tủm tỉm và rời khỏi phòng. Nhận xét của Dallie làm cô đau như dao chém. Một loạt hồi ức khó chịu về những nhận xét ác ý cô đã buông ra quay về đay nghiến cô, những nhận xét có vẻ thông minh vào thời điểm đó, nhưng giờ đây chỉ mang sự tàn nhẫn. "Anh thấy tôi nực cười lắm phải không?" cô lặng lẽ hỏi. "Anh thích kể những câu chuyện cười mà tôi không hiểu và nhắm thẳng vào tôi. Anh còn không thèm chế giễu tôi sau lưng để giữ phép lịch sự; anh cười nhạo vào giữa mặt tôi."

Dallie cởi khuy áo. "Ồ, Francie, đừng làm quá lên thế."

Cô ngồi sụp xuống mép giường. Anh ta không hề nhìn cô – chưa một lần nhìn cô kể từ lúc anh ta bước vào phòng, thậm chí trong lúc nói chuyện với cô. Cô đã trở thành vô hình đối với anh ta – vô tính và vô hình. Nỗi lo sợ anh ta sẽ trông chờ cô ngủ với anh ta đổi lấy việc ở chung phòng giờ xem ra thật lố bịch. Anh ta không bị cô hấp dẫn tẹo nào. Anh ta thậm chí không thích cô. Cô nhìn bộ ngực săn chắc phủ một lớp lông mỏng của anh khi anh cởi khuy áo. Sự phiền muộn lơ lửng trên đầu cô những ngày qua càng hạ thấp xuống.

Anh lột áo và ném xuống giường. "Nghe này Francie, cô sẽ không thích nơi Skeet và tôi hay lui tới đâu. Nó không có khăn trải bàn, và tất cả thức ăn đều là đồ chiên."

Cô nghĩ đến Blue Choctaw và biết có thể anh nói đúng. Rồi cô nhìn về màn hình ti vi đang phát một chương trình có tên "Tôi mơ về Jeannie" tới lần thứ hai trong ngày. "Tôi không quan tâm, Dallie. Tôi yêu đồ chiên, và khăn trải bàn dù sao cũng đã lỗi thời. Năm ngoái đây thôi Mẹ tổ chức một bữa tiệc cho Nureyev và bà đã dùng những miếng lót chén đĩa."

"Tôi cá là người ta không cho in bản đồ Louisiana lên đó."

"Tôi không nghĩ Porthault có bản đồ."

Anh thở dài và gãi gãi ngực. Tại sao anh ta không nhìn cô? Cô đứng dậy. "Đó là một câu chuyện cười, Dallie. Tôi cũng biết kể chuyện cười đó chứ."

"Không có ý xúc phạm đâu, Francie, nhưng chuyện cười của cô không buồn cười lắm."

"Nó là chuyện cười đối với tôi, và bạn bè tôi."

"Vậy à? Ồ, đó lại là chuyện khác. Chúng ta có gu chọn bạn khác nhau. Và tôi biết cô sẽ không thích đám bạn rượu chè của tôi. Một số người là golf thủ, một số là dân địa phương, phần lớn bọn họ hay nói những câu kiểu. 'Tôi thấy nhiều rồi. Họ không phải kiểu người cô thích đâu."

"Thành thực mà nói," cô liếc nhìn màn hình ti vi, "bất cứ ai không uống như hũ chìm đều là người tôi chơi được."

Dallie mỉm cười trước câu nói đó và biến vào nhà tắm. Mười phút sau, cửa bật mở và anh xông ra với chiếc khăn tắm thắt ngang hông và gương mặt đỏ phừng phừng dưới màu da rám nắng. "Sao bàn chải của tôi lại ướt nhẹp?" anh gầm lên, run run giơ món đồ tội lỗi ra trước mặt cô.

Mong ước của cô đã thành hiện thực. Giờ thì anh ta nhìn cô rồi, nhìn trừng trừng hẳn hoi – và cô không thích nó chút nào. Cô giật lùi một bước và cắn môi dưới trong một vẻ mặt mà cô hy vọng trông như biết lỗi một cách quyến rũ. "E rằng tôi đã phải mượn tạm nó."

"Mượn nó! Đó là điều ghê tởm nhất tôi từng nghe."

"Thì anh thấy là tôi đã bị mất bàn chải, và tôi –"

"Mượn nó!" cô thối lui bước nữa vì thấy là anh đang nổi cơn lôi đình. "Ở đây chúng ta không nói về một hũ đường, chị gái à! Chúng ta đang nói về một cái bàn chải, vật dụng riêng tư nhất của con người."

"Tôi vẫn rửa sạch mà," cô biện bạch.

"Cô vẫn rửa sạch," anh gườm gườm lặp lại. "'Vẫn tức nghĩa là chuyện này xảy ra không chỉ một lần. 'Vẫn' có nghĩa là chúng ta có cả một tầng lịch sử dùng chung."

"Thực ra không phải là một tầng. Ý tôi là, chúng ta mới biết nhau được mấy ngày."

Anh quẳng cái bàn chải trúng cánh tay cô. "Lấy nó đi! Lấy thứ chết tiệt đó đi! Tôi đã làm ngơ việc cô sục sạo quần áo của tôi, vặn dao cạo, không đậy nắp lọ khử mùi! Tôi làm ngơ mớ lộn xộn cô gây ra ở đây, nhưng tôi không bỏ qua chuyện này được."

Lúc đó cô nhận ra anh đã nổi giận thực sự, và, một cách vô tình, cô đã bước qua một lằn ranh vô hình nào đó. Vì một nguyên do cô không thể luận ra, chuyện về cái bàn chải này hệ trọng đến độ anh quyết định làm cho ra ngô ra khoai. Nỗi hoảng sợ ập đến. Cô đã đẩy anh đi quá xa, và anh sắp đá cô đi. Trong vài giây nữa thôi, anh sẽ giơ tay lên, chỉ ngón tay ra cửa, và bảo cô biến khỏi cuộc đời anh vĩnh viễn.

Cô vội vã băng qua phòng. "Dallie, tôi xin lỗi, thực lòng xin lỗi anh." Anh lạnh lùng nhìn cô. Cô đưa cả hai tay áp lên ngực anh, những ngón tay xòe rộng, những móng tay cắt ngắn không được trau chuốt đã hơi ngả màu sau nhiều năm bị lớp sơn đỏ bao phủ. Cô ngửa đầu nhìn vào mắt anh. "Đừng giận tôi." Cô nhích vào sát hơn khiến chân cô áp vào chân anh, rồi dụi đầu vào ngực anh và tựa má lên làn da trần của anh. Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại cô. Khi mà cô đã định tâm làm thế. Chỉ là cô đã không định làm thế mà thôi. Chẳng phải Chloe đã dạy cô rù quyến đàn ông từ khi lọt lòng sao?

"Cô làm gì đấy?" anh hỏi.

Cô không đáp; chỉ dựa sát vào anh, mềm mại và ngoan ngoãn như một con mèo ngái ngủ. Anh có mùi sạch sẽ như xà phòng, khiến cô chun mũi hít hà. Anh không đá cô được đâu. Cô sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Nếu anh đuổi cô đi, cô sẽ chẳng còn gì cũng như chẳng còn ai. Cô sẽ tan biến. Giờ đây Dallie là tất cả những gì cô có trên đời, và cô sẽ làm bất cứ chuyện gì để giữ lấy anh. Hai bàn tay cô lần lần lên ngực anh. Cô kiễng chân vòng hai tay qua cổ anh, rồi cô lướt môi theo đường quai hàm của anh và ép bộ ngực vào ngực anh. Cô cảm thấy anh đang cứng dần lên dưới lớp khăn tắm, và cảm thấy quyền lực của mình đã được khôi phục.

"Đích xác thì cô đang suy tính gì trong đầu với toàn bộ chuyện này vậy?" anh lẳng lặng hỏi. "Lập đội đấu vật mi ni quần nhau dưới chăn à?"

"Chuyện đó không tránh khỏi còn gì?" cô buộc mình tỏ ra tự nhiên. "Không phải anh không là một quý ông đích thực đâu, nhưng chúng ta đang chung một phòng."

"Phải nói với cô rằng tôi không nghĩ đó là một ý hay."

"Sao lại không?" cô phô diễn hết mức mê lực của hàng mi trong lớp mascara rẻ tiền, và rướn hông vào sát người anh hơn, điệu bộ hoàn hảo mà một phụ nữ có thể tạo ra nhằm làm đàn ông ngây ngất.

"Cũng khá rõ ràng nhỉ?" Tay anh trượt lên khum vào eo cô và những ngón tay nhẹ nhàng nắn bóp. "Chúng ta không thích nhau. Cô muốn ngủ với một tên đàn ông không thích cô sao, Francie? Kẻ đến sáng mai sẽ chẳng tôn trọng cô? Bởi đó sẽ là kết cục nếu cô cứ cọ vào tôi như thế?"

"Tôi không tin anh nữa đâu." Sự tự tin quen thuộc trở về với cô trong một làn sóng dễ chịu. "Tôi nghĩ anh thích tôi hơn mức anh muốn thừa nhận. Tôi nghĩ đó là lí do mà anh đã rất thành công trong việc tránh mặt tôi tuần vừa qua, là lí do anh không chịu nhìn tôi."

"Chuyện này chẳng liên quan gì đến thích hay không thích," Dallie đáp, bàn tay kia ve vuốt hông cô, giọng anh trở nên trầm đục. "Nó liên quan đến việc gần gũi xác thịt kia."

Đầu anh cúi xuống, và cô cảm thấy anh sắp sửa hôn mình. Cô liền lách khỏi vòng tay anh và mỉm cười quyến rũ. "Cho tôi vài phút thôi." Cô quay người đi vào phòng tắm.

Vào trong rồi, cô dựa lưng vào cửa và hít một hơi sâu run run, cố trấn áp nỗi lo lắng trước điều mình đang quyết tâm thực hiện. Đây là cơ hội để cô trói lấy Dallie, để đảm bảo anh ta không đuổi cổ cô, để an tâm rằng anh ta sẽ nuôi ăn và chăm lo cho cô. Nhưng không chỉ có vậy. Làm cho Dallie ngủ với cô sẽ khiến cô cảm thấy mình lại là mình, cho dù cô chẳng còn rõ đâu mới là mình.

Giá mà cô có một trong những chiếc áo ngủ Natori ở đây. Và rượu champagne, cùng một phòng ngủ đẹp đẽ với ban công nhìn ra biển. Cô bắt gặp hình ảnh mình trong gương và tiến lại gần hơn. Nom cô thật kinh dị. Tóc tai rũ rượi, mặt tái nhợt. Cô cần quần áo đẹp, cô cần trang điểm. Cô bóp kem đánh răng ra ngón tay rồi lùa khắp khoang miệng nhằm làm sạch hơi thở. Làm sao cô có thể để cho Dallie trông thấy mình trong chiếc quần lót hàng chợ kia? Bằng những ngón tay run rẩy, cô lột chiếc quần jeans xuống. Những vệt đỏ trên vùng da gần rốn nơi chiếc thắt lưng thắt quá chặt đập vào mắt khiến cô bật ra tiếng rên khẽ. Cô không muốn Dallie thấy mình với những nếp nhăn. Cô lấy ngón tay chà những vệt đỏ, cố gắng làm chúng biến mất, nhưng chỉ càng khiến chúng đỏ ửng hơn. Cô sẽ tắt hết đèn đi vậy.

Cô cởi cả áo T-shirt và bra rồi quấn mình trong chiếc khăn tắm. Nhịp thở của cô càng lúc càng hỗn loạn. Khi cởi chiếc quần lót nylon, cô trông thấy một vệt nhỏ lông tơ gần viền bikini mà cô đã bỏ sót lúc cạo lông chân. Chống một chân lên nắp bồn cầu, cô lướt một đường con dao cạo của Dallie qua cái vệt chướng mắt ấy. Đó, khá hơn rồi. Cô cố nghĩ xem còn cách nào để cải thiện bản thân. Cô thoa lại son môi rồi thấm bớt bằng giấy vệ sinh để nó không lem ra khi họ hôn nhau. Cô củng cố lòng tự tin bằng cách nhắc nhở bản thân rằng mình là một người hôn điêu luyện ra sao.

Có cái gì đó trong cô xẹp xuống như một quả khí cầu cũ, khiến cô ủ rũ và bẹp rúm. Nếu anh ta không thích cô thì sao? Nếu cô thể hiện kém cỏi thì sao, giống như cô đã không làm tốt trước Evan Varian hay nhà điêu khắc ở Marrakech? Nếu như – Đôi mắt xanh của cô nhìn lại mình trong gương và một ý nghĩ đáng sợ nảy ra. Nếu cô có mùi thì sao? Cô chộp lấy chai xịt Femme đằng sau bồn cầu, giang rộng chân, và xịt.

"Cô đang làm trò gì thế?"

Quay phắt lại, cô thấy Dallie đứng ngay cửa, một tay chống lên hông phủ khăn tắm. Anh ta đứng đó bao lâu rồi? Anh ta đã trông thấy những gì? Cô đứng thẳng lên với vẻ tội lỗi. "Không. Tôi – tôi chẳng làm gì cả."

Anh nhìn chai Femme đang lủng lẳng trên tay cô. "Có cái gì ở cô là thật không?"

"Tôi – tôi không hiểu anh muốn nói gì."

Anh bước hẳn vào phòng tắm. "Cô đang thử nghiệm những tính năng mới của nước hoa à, Francie? Có phải đó là điều cô đang làm không?" Anh chống một tay lên tường và nghiêng người về phía đó. "Cô mặc quần jeans thiết kế, đi giày thiết kế, mang va li thiết kế. Giờ Miss Fancy Pants có cả chỗ kín thiết kế nữa."

"Dallie!"

"Cô đúng là một người tiêu dùng bá cháy – giấc mơ của một nhân viên quảng cáo. Cô có định đặt tên viết tắt nhà thiết kế bằng vàng lên đó không?"

"Nghe không buồn cười đâu." Cô đặt mạnh lọ nước hoa lại chỗ cũ và túm chặt khăn tắm. Da cô nóng rực vì xấu hổ.

Anh lắc đầu với vẻ ngao ngán mà cô thấy đầy sỉ nhục. "Thôi đi, Francie, mặc quần áo vào. Tôi đã nói sẽ không làm thế, nhưng không cầm lòng được. Tối nay tôi sẽ đưa cô đi cùng."

"Lí do cho sự thay đổi hào hiệp này là gì?" cô hỏi cộc lốc.

Anh xoay người đi ra phòng ngủ, câu trả lời vẳng lại qua vai. "Thực ra là, tôi e rằng nếu tôi không sớm cho cô thấy một lát cắt của thế giới thực, thì cô sẽ tự gây họa cho mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro