Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Francesca đứng giữa một biển váy dạ tiệc đã bị loại ra và ngắm nghía hình ảnh mình trong bức vách dựng bằng các tấm gương ở cuối phòng ngủ của cô, hiện được trang trí bằng những tấm rèm lụa sọc màu pastel, hài hòa với những chiếc ghế Louis XV, và một bức tranh của Matisse thời kì đầu. Giống như một kiến trúc sư chìm đắm trong bản thiết kế, cô dõi tìm trên gương mặt hai mươi tuổi của mình những khiếm khuyết giả tưởng có thể xuất hiện một cách trời ơi đất hỡi kể từ lần cuối cùng cô soi gương. Chiếc mũi nhỏ thẳng tắp của cô phủ một lớp phấn trong mờ có giá mười hai bảng một hộp, viền mắt đánh màu khói, và hàng lông mi, được chuốt cẩn thận bằng một chiếc lược đồi mồi nhỏ xíu, sau đó phủ lên bốn lớp mascara nhập khẩu từ Đức. Cô hạ ánh mắt phê phán xuống khung áo mảnh ôm gọn đường cong thanh tú của bộ ngực, rồi săm soi vòng eo thắt đáy lưng ong trước khi chuyển xuống đôi chân, xỏ trong chiếc quần da lộn màu sơn mài xanh lục kết hợp một cách hoàn hảo với chiếc áo lụa màu ngà trong bộ sưu tập của Piero De Monzi. Cô vừa được phong tặng là một trong mười phụ nữ đẹp nhất nước Anh năm 1975. Dù cô sẽ chẳng bao giờ đần độn đến mức nói to điều này, nhưng cô vẫn âm thầm thắc mắc tờ tạp chí làm gì với chín người phụ nữ kia được cơ chứ. Những đường nét thanh tú của Francesca đẹp một cách cổ điển hơn hẳn mẹ cũng như bà ngoại cô, và sinh động hơn rất nhiều. Đôi mắt xanh lục sắc sảo của cô có thể trở nên lạnh lùng và xa cách như mắt mèo mỗi khi cô không vui, hoặc ngạo ngược như mắt cô hầu bàn ở khu Soho nếu tâm trạng cô thay đổi. Khi nhận ra đôi mắt đã mang lại cho mình nhiều sự chú ý như thế nào, cô bắt đầu làm nổi bật sự giống nhau giữa mình với Vivien Leigh và để một kiểu tóc quăn bồng bềnh dài chấm vai, thỉnh thoảng còn dùng kẹp tóc kẹp hết tóc ra sau lộ gương mặt nhỏ nhắn nhằm khiến sự tương đồng thêm rõ nét.




Trong lúc thưởng thức hình ảnh của mình, cô không mảy may nghĩ rằng mình nông cạn và tự phụ, rằng có nhiều người mà cô coi là bạn khó khăn lắm mới chịu đựng được cô. Đàn ông mê mệt cô, đó mới là điều đáng kể. Cô đẹp đến nghẹn thở, quyến rũ tột độ mỗi khi cô định tâm làm thế, rằng chỉ có những người đàn ông sắt đá nhất mới có thể cưỡng lại được cô. Đối với cánh đàn ông được ở bên Francesca giống như làm một liều ma túy vậy, và kể cả khi mối quan hệ đã kết thúc, nhiều người vẫn thấy mình quay trở lại hòng được tái nghiện lần nữa.


Giống mẹ mình, cô ăn nói cường điệu và đặt câu chữ ở dạng in nghiêng vô hình, làm cho ngay cả sự việc tầm thường nhất cũng nghe giống như một chuyến phiêu lưu kì thú. Dân tình đồn rằng cô là một phù thủy ở trên giường, mặc dù cụ thể có những ai thực sự xâm nhập qua lớp vỏ bọc quyến rũ của Francesca ngày càng trở nên mơ hồ. Cô hôn tuyệt hảo, đó là điều chắc chắn, dựa vào ngực anh đàn ông, cuộn tròn trong vòng tay anh ta như một nàng mèo câu dẫn, thỉnh thoảng lại liếm miệng anh ta bằng đầu lưỡi hồng hồng nhỏ xinh của mình.

Francesca chưa bao giờ dừng lại để ngẫm ra rằng đàn ông tôn thờ cô vì cô thường thể hiện những mặt tốt nhất của mình đối với họ. Họ không phải chịu đựng những hành động thiếu suy nghĩ, những lần trễ hẹn thường xuyên, hay những cơn hờn giận mỗi khi cô không được như ý. Đàn ông làm cho cô bừng nở như một đóa hoa. Chí ít là một thời gian...đến khi cô thấy chán. Sau đó cô trở nên quá quắt không chịu nổi.

Trong lúc thoa một lớp son bóng màu san hô lên môi, cô không khỏi mỉm cười khi nhớ lại cuộc chinh phục ngoạn mục nhất của mình, mặc dù cô vô cùng điên tiết vì anh ta đã không chấp nhận chuyện chia tay của họ một cách tốt hơn. Nhưng cô còn có thể làm gì? Mấy tháng trời ở vị trí phụ thuộc trước những trọng trách cao cả của anh ta đã rọi luồng ánh sáng ớn lạnh của thực tại vào những ảo mộng ấm áp diệu kỳ về cuộc sống hoàng gia bất diệt mà cô đang tận hưởng – những cỗ xe ngựa khung kính, những cánh cửa thánh đường mở rộng, kèn trumpet tấu rộn rã – những ảo mộng không phải là không hoàn toàn hình dung được đối với một cô gái được nuôi nấng trong phòng ngủ của một công chúa.

Khi cuối cùng cô cũng tỉnh ngộ về mối quan hệ của họ và nhận ra mình không muốn sống một cuộc sống phục tùng Đế chế nước Anh, cô đã cố gắng chia tay với anh ta một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Nhưng anh ta vẫn đón nhận chuyện đó khá là tệ hại. Giờ cô có thể nhìn thấy anh ta đúng như bộ dạng anh ta trong buổi tối hôm đó – trang phục may đo không chút tì vết, đầu tóc láng lẩy, giày da đắt tiền. Làm thế quái nào cô biết được một gã đàn ông không có lấy một nếp nhăn ở bề ngoài lại có thể mang từng ấy sự tự ti bên trong? Cô nhớ đến buổi tối cách đây hai tháng khi cô chấm dứt quan hệ với một nam tước chuẩn mực nhất nước Anh.

Họ vừa kết thúc bữa ăn tối trong dãy phòng riêng của anh ta, và gương mặt anh ta mang vẻ trẻ trung và yếu đuối lạ kì khi ánh nến làm mềm đi những đường nét quý tộc trên mặt. Cô nhìn anh ta qua chiếc bàn phủ khăn trải bằng lụa Damask có tuổi thọ đúng hai trăm năm và bộ đồ ăn bằng sứ viền vàng hai tư karat, cố gắng làm cho anh ta hiểu qua vẻ mặt tha thiết của mình rằng chuyện này đối với cô còn khó khăn hơn rất nhiều so với anh ta.

"Anh hiểu," anh ta nói, sau khi cô đã đưa ra các lí do, một cách tế nhị hết mức có thể, để không tiếp tục mối quan hệ của họ nữa. Và rồi, một lần nữa, "Anh hiểu."

"Anh hiểu thật chứ?" Cô nghiêng đầu khiến mái tóc đổ sang một bên, để ánh nến chiếu vào hai sợi kim cương giả đang đung đưa nơi tai cô, lấp lánh như một chuỗi ngôi sao trên bầu trời màu hạt dẻ.

Câu trả lời thẳng thừng của anh ta làm cô choáng. "Thực ra là không." Đẩy ghế lùi khỏi bàn, anh ta đột ngột đứng dậy. "Anh chẳng hiểu gì hết." Anh ta nhìn xuống nền nhà rồi lại ngẩng lên nhìn cô. "Anh phải thừa nhận rằng anh mê em, Francesca, còn em thì cho anh đầy đủ lí do để tin rằng em có tình cảm với anh."

"Đúng vậy," cô trả lời sốt sắng. "Tất nhiên là em có tình cảm với anh."

"Nhưng không đủ để chấp nhận tất cả những cái đi cùng với anh."

Cái tổ hợp của lòng kiêu hãnh thâm căn cố đế và sự tổn thương mà cô nghe thấy trong giọng anh ta khiến cô cảm thấy tội lỗi đầy mình. Chẳng phải những nhân vật trong hoàng gia thường che giấu cảm xúc của họ sao, bất kể trong hoàn cảnh nào? "Những cái đó rất là nhiều," cô nhắc anh ta.

"Thì đúng thế?" Tiếng cười của anh ta điểm chút chua chát. "Tôi thật ngu xuẩn khi tin rằng cô quan tâm đến tôi đủ để chấp nhận chúng."

Giờ đây, ở một mình trong phòng, Francesca thoáng nhăn mặt với hình ảnh mình trong gương. Vì trái tim cô chưa bao giờ rung động trước ai, nên cô luôn thấy khá ngạc nhiên khi một trong những người đàn ông qua lại với cô phản ứng mạnh đến vậy khi hai người chia tay.

Tuy nhiên đó đã là chuyện của quá khứ. Cô đóng nắp thỏi son và tìm cách xốc dậy tinh thần bằng cách ngâm nga một bài hát Anh theo điệu dance hall từ những năm 1930 về một người đàn ông khiêu vũ với một cô gái từng được khiêu vũ với Hoàng tử xứ Wales.

"Mẹ đi đây, con yêu," Chloe xuất hiện ngoài cửa, vừa nói vừa chỉnh lại vành chiếc mũ phớt màu kem trên mái tóc đen cắt ngắn uốn quăn. "Nếu Helmut gọi, thì bảo là một giờ mẹ sẽ về nhé."

"Nếu Helmut gọi, con sẽ bảo ông ta là mẹ chết ngắc rồi." Francesca chống tay lên hông, những móng tay sơn màu nâu vàng của cô trông như những quả hạnh nhỏ khi cô sốt ruột gõ chúng lên chiếc quần da màu xanh lục.

Chloe cài cúc cổ chiếc áo lông chồn. "Này con yêu..."

Trong Francesca nhói lên một cảm giác hối hận khi bây giờ cô mới để ý thấy mẹ mình nom phờ phạc thế nào, nhưng cô dằn xuống, tự nhủ rằng sự tự hủy hoại bản thân của mẹ vì đàn ông mấy tháng gần đây đã trở nên trầm trọng và cô với bổn phận làm con phải chỉ ra điều đó. "Đó là một tên đĩ đực, mẹ à. Chuyện đó ai ai cũng biết. Cái mác hoàng thân Đức của hắn là lừa mẹ đó." Cô vươn tay qua hàng mắc Porthault ướp hương thơm trong tủ tới giá treo chiếc thắt lưng vẩy cá bằng vàng cô mua ở David Webb lần đến New York vừa rồi. Sau khi thắt nó vào eo, cô hướng sự chú ý trở lại Chloe. "Con thấy lo cho mẹ. Dưới mắt mẹ xuất hiện quầng thâm rồi, và trông mẹ thường xuyên mệt mỏi. Mà dạo này sống với mẹ cũng là cả một thử thách. Mới hôm qua đây thôi mẹ mang về cho con chiếc kimono Givenchy màu be thay vì cái màu bạc mà con đã dặn."

Chloe thở dài. "Mẹ xin lỗi. Đầu mẹ lu bu nhiều thứ quá, lại thêm chứng mất ngủ. Hôm nay ra ngoài mẹ sẽ lấy cho con chiếc kimono bạc luôn."

Niềm vui của Francesca khi nghe thấy mình sẽ có chiếc kimono đúng ý không che mờ được nỗi lo về Chloe. Một cách nhẹ nhàng hết sức có thể, cô cố gắng làm cho Chloe hiểu chuyện này nghiêm trọng cỡ nào. "Mẹ đã bốn mươi rồi. Mẹ nên chăm lo cho bản thân nhiều hơn. Mấy tuần nay mẹ còn chưa đi chăm sóc mặt được một lần."

Trong nỗi hốt hoảng, cô nhận thấy mình đã động đến nỗi đau của mẹ. Cô vội ào tới ôm lấy bà hòa giải, cẩn thận không làm hoen lớp phấn má tinh tế màu nâu nhạt của mình. "Mẹ đừng để ý nhé. Con luôn ngưỡng mộ mẹ. Và mẹ vẫn là bà mẹ đẹp nhất London."

"Nhắc đến làm mẹ lại nhớ - một bà mẹ trong ngôi nhà này là đủ rồi. Con vẫn đang dùng thuốc tránh thai đấy chứ?"

Francesca rên lên. "Lại nữa rồi..."

Chloe rút đôi găng tay trong chiếc túi xách Channel da đà điểu ra và bắt đầu mang vào. "Mẹ không chịu đựng nổi ý nghĩ con mang thai khi vẫn còn quá trẻ. Có thai là rất nguy hiểm."

Francesca vén tóc ra sau vai và quay lưng lại gương. "Càng có lí do để không được quên điều đó," cô nhẹ nhàng nói.

"Cứ cẩn thận thì hơn, con ạ."

"Đã bao giờ mẹ thấy con mất kiểm soát trong chuyện gì liên quan đến đàn ông chưa?"

"Ơn trời là chưa." Chloe dùng hai ngón tay cái đẩy phần cổ áo lông chồn lên tận cằm. "Giá như mẹ giống con được vài phần năm mẹ hai mươi tuổi." Bà nở nụ cười ảo não. "Mình đang dối gạt ai vậy? Giá như mẹ được như con ngay lúc này." Bà gửi một nụ hôn gió, vẫy túi xách chào tạm biệt và đi xa dần vào cuối hành lang.

Francesca chun mũi trong gương, rồi giật cái lược giắt trên tóc ra và bước lại chỗ cửa sổ. Trong lúc nhìn trân trân xuống vườn, đoạn hồi ức không mong muốn về chuyện cũ giữa cô và Evan Varian dội về, và cô bất giác rùng mình. Dù rằng cô biết sex không thể đáng sợ đến thế với hầu hết phụ nữ, nhưng trải nghiệm của cô với Evan ba năm trước đã khiến cô gần như mất hẳn mong muốn một sự thử nghiệm xa hơn, ngay cả với những người đàn ông hấp dẫn cô. Lời chế nhạo của Evan về sự lãnh cảm của cô cứ ẩn núp trong những góc sâu của tâm thức cô, nhảy ra vào những thời điểm oái oăm nhất để quấy rầy cô. Cuối cùng, vào mùa hè năm ngoái, cô đã thu hết can đảm và chấp nhận để một nhà điêu khắc trẻ tuổi đẹp trai người Thụy Điển đưa cô lên giường.

Cô nhăn mặt khi nhớ lại chuyện đó khủng khiếp ra sao. Cô biết ý nghĩa của sex phải cao xa hơn việc có một gã đàn ông cứ nhấp nhô trên người mình, sờ soạng những nơi riêng tư nhất của mình và nhỏ mồ hôi tong tỏng từ nách xuống khắp người mình. Cảm tưởng duy nhất mà lần chung đụng ấy khơi lên trong cô là một nỗi lo lắng cực độ. Cô ghét việc mình có điểm yếu, cái cảm giác bất an mà cô đã bó tay không kiểm soát được. Đâu rồi cái sự gần gũi nhiệm màu mà thi ca vẫn viết? Tại sao cô không thể cảm thấy gần gũi với bất cứ một ai?

Qua việc chứng kiến những mối quan hệ của Chloe với đàn ông, Francesca đã sớm biết ở độ tuổi còn non nớt rằng sex là một mặt hàng có thể giao dịch như mọi hàng hóa khác. Cô biết trước sau gì cô cũng sẽ phải để cho một người đàn ông quan hệ với mình lần nữa. Nhưng cô xác định sẽ không thực hiện chuyện đó đến khi nào cô cảm thấy hoàn toàn kiểm soát được tình hình và những phần thưởng nhận về đủ giá trị để bào chữa cho nỗi lo lắng. Đúng ra là những phần thưởng có thể có, cô không rõ cho lắm. Tất nhiên là không phải tiền bạc. Tiền bạc hiện hữu một cách hiển nhiên, thậm chí cô chẳng mấy nghĩ đến. Cũng không phải địa vị xã hội, vì nó đã được đảm bảo chắc chắn khi cô mới chào đời. Mà là một thứ gì đó... một điều mơ hồ đang vắng bóng trong cuộc sống của cô.

Tuy nhiên, là một người về cơ bản là lạc quan, cô nghĩ những kinh nghiệm đáng buồn về sex của mình biết đâu lại tốt. Quá nhiều người quen của cô nhảy hết từ giường nọ sang giường kia cho tới khi bọn họ mất sạch ý thức về lòng tự trọng. Cô không nhảy vào chiếc giường nào nữa cả, song cô có thể khoác một hình ảnh dạn dày kinh nghiệm trong chuyện ấy – thậm chí đánh lừa cả mẹ cô – cùng lúc đó vẫn được yên thân một mình. Nhìn chung, đó là một kế sách vẹn cả đôi đường, nó thu hút những dạng đàn ông thú vị nhất.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang luồng suy nghĩ của cô. Giẫm lên đống quần áo bị vứt ra, cô băng qua thảm nhấc máy lên. "Francesca nghe," cô nói, ngồi xuống một trong những chiếc ghế Louis XV.

"Francesca, đừng gác máy. Anh phải nói chuyện với em."

"Được, nếu đấy không phải là Saint Nicholas." Cô bắt tréo chân, săm soi những đầu móng tay xem còn chỗ nào chưa ổn.

"Em yêu, anh không định khiến cho em thành như vậy tuần trước." Giọng Nicholas đầy vẻ xoa dịu, và cô có thể mường tượng hình ảnh anh ta, ngồi ở bàn làm việc trong văn phòng, những đường nét nho nhã sắt lại quyết tâm. Nicky hết sức dễ thương và cực kỳ nhàm chán. "Anh rất khổ sở khi không có em," anh ta tiếp tục. "Anh xin lỗi nếu có dồn ép em quá đáng."

"Anh nên xin lỗi đấy," cô tuyên bố. "Nói thực, anh cư xử như một kẻ đạo đức giả đáng tởm. Tôi ghét bị quát tháo, và tôi không đánh giá cao việc phải mang cảm giác như mình là một con hồ ly tinh nhẫn tâm."

"Anh xin lỗi, em yêu, nhưng anh thực sự đâu có quát tháo. Chính em mới –" Anh ta ngừng bặt, có vẻ đã biết khôn mà dừng nhận xét đó lại.

Francesca thấy điểm lỗi cô tìm nãy giờ, một vết sứt gần như không nhận thấy ở lớp sơn trên móng tay ngón trỏ. Vẫn ngồi tại chỗ, cô nhoài người về phía bàn trang điểm lấy lọ sơn móng màu nâu vàng của mình.

"Francesca, em yêu, anh nghĩ có thể em sẽ thích về Hampshire cùng anh cuối tuần này."

"Rất tiếc, Nicky, tôi bận rồi." Nắp lọ sơn móng tay rơi xuống dưới cú giật của những ngón tay cô. Khi rút cây chổi ra, mắt cô chạm phải tờ báo khổ nhỏ gấp hờ bên cạnh chiếc điện thoại. Một chiếc lót cốc bằng thủy tinh chặn bên trên, phóng to phần chữ in hình tròn nằm bên dưới nó khiến tên cô đập ngay vào mắt, những con chữ vặn vẹo như bị lọc qua một tấm gương làm méo ảnh.

Francesca Day, cô con gái xinh đẹp của người đàn bà nổi tiếng Chloe Day và là cháu ngoại của nhà thiết kế thời trang huyền thoại Nita Serritella, lại một lần nữa làm tan nát bao con tim. Nạn nhân mới nhất của cô nàng Francesca rực lửa là người thường cặp kè với cô dạo gần đây, người đàn ông điển trai Nicholas Gwynwick, ba mươi ba tuổi, người thừa kế sản nghiệp chế biến bia của dòng họ Gwynwick. Bạn bè xung quanh cho biết Gwynwick đang định công bố ngày cưới thì Francesca đột nhiên xuất hiện tay trong tay với ngôi sao màn ảnh mới nổi hai mươi ba tuổi, David Graves...

"Vậy thì cuối tuần sau được không?"

Cô xoay hông trên ghế, quay khỏi tờ báo để sửa lại móng tay. "Tôi không nghĩ thế, Nicky. Thôi ta đừng làm chuyện này thêm khó khăn nữa."

"Francesca." Trong một khắc giọng Nicholas tưởng chừng như vỡ ra. "Em – em đã nói em yêu anh. Anh đã tin rằng em..."

Một nếp nhăn xuất hiện trên trán cô. Cô cảm thấy có lỗi, mặc dù việc anh ta hiểu sai lời cô khó mà là lỗi của cô được. Cô dừng tay chổi, tì cằm gần hơn vào ống nghe. "Tôi yêu anh, Nicky. Như một người bạn. Anh dễ thương và đáng mến..." Và đáng chán nữa. "Ai mà không yêu anh được chứ? Chúng ta đã có những thời khắc tuyệt vời bên nhau. Như dạo bữa tiệc của Gloria Hammersmith khi Toby nhảy vào cái đài phun nước đồ sộ ấy –"

Cô nghe thấy một âm cảm thán nghẹn ngào từ đầu dây bên kia. "Francesca, sao em có thể làm như thế?"

Cô thổi thổi móng tay. "Làm gì cơ?"

"Đi chơi với David Graves. Em và anh gần như đã đính hôn cơ mà."

"David Graves không liên quan gì đến anh," cô bật lại. "Chúng ta không đính hôn, và tôi sẽ bắt chuyện lại với anh khi nào anh biết cách nói năng văn minh hơn."

"Francesca-"

Cô dập máy cái rụp. Nicholas Gwynwick có quyền gì mà chất vấn cô! Vừa thổi móng tay cô vừa bước lại tủ áo. Cô và Nicky đã có thời gian vui vẻ bên nhau, nhưng cô không yêu anh ta và chắc chắn không có ý định sống phần đời còn lại với một người ủ bia, dù hắn có giàu sụ đi nữa.

Móng tay vừa khô là cô tiếp tục công cuộc tìm kiếm thứ gì để mặc cho buổi tiệc của Cissy Kavendish tối hôm đó. Còn chưa tìm được thứ mình cần thì cô đã giật mình vì tiếng gõ cửa, và một phụ nữ trung niên với mái tóc vàng hoe đi đôi tất chun cuộn xuống tận mắt cá bước vào phòng. Khi người phụ nữ bắt đầu cất mớ đồ lót gấp ngay ngắn trên tay vào tủ, bà ta lên tiếng, "Tí nữa tôi ra ngoài độ vài giờ được không, cô Francesca."

Francesca giơ lên một chiếc váy dạ tiệc bằng vải chiffon màu mật ong hiệu Yves Saint Laurent với những chiếc lông đà điểu màu nâu và trắng bao quanh viền váy. Thực ra chiếc váy là của Chloe, nhưng Francesca đã mê mệt nó từ cái nhìn đầu tiên, nên cô đã cắt ngắn chân váy và thu nhỏ phần ngực áo trước khi chuyển nó sang tủ của mình. "Bà thấy mặc vải chiffon cho buổi tối mai thế nào, Hedda?" cô hỏi. "Có quá đơn giản không?"

Hedda xếp nốt bộ đồ lót cuối cùng của Francesca và đóng tủ lại. "Cô mặc thứ gì lên người cũng đều đẹp cả."

Francesca xoay người chầm chậm trước gương rồi chun mũi. Chiếc váy Saint Laurent nhìn quá bảo thủ, xét cho cùng không phải là phong cách của cô. Thả chiếc váy xuống sàn, cô bước qua đống quần áo đã bị loại ra và lại lục tủ lần nữa. Chiếc quần sóc ngắn bằng nhung thì được rồi, nhưng cô cần một chiếc áo để đi với nó nữa.

"Cô còn cần gì nữa không, cô Francesca?"

"Không đâu," Francesca lơ đãng trả lời.

"Vậy đến giờ dùng trà tôi sẽ quay lại," bà quản gia vừa nói vừa đi ra cửa.

Francesca quay lại định hỏi bà ta về bữa tối và lần đầu tiên nhận thấy bà quản gia đi lom khom khác hẳn ngày thường. "Chứng đau lưng lại hành hạ bà à? Tôi tưởng bà bảo đã đỡ hơn rồi chứ?"

"Đúng là đã đỡ hơn được chút ít," bà quản gia đáp, nặng nhọc đặt tay lên quả đấm cửa. "Nhưng mấy ngày gần đây nó đau quá khiến tôi cúi xuống rất khó khăn. Vì thế tôi muốn xin nghỉ mấy tiếng – để đến phòng khám."

Francesca nghĩ thầm thật khủng khiếp xiết bao nếu phải sống như bà Hedda tội nghiệp, với đôi tất cuộn xuống tận mắt cá và cái lưng đau nhức mỗi khi di chuyển. "Đợi tôi lấy chìa khóa," cô đề nghị trong một phút bốc đồng. "Tôi sẽ đưa bà đến chỗ bác sĩ của Chloe trên phố Harley và bảo ông ta gửi hóa đơn thanh toán cho tôi."

"Không cần đâu, thưa cô. Tôi đến phòng khám được rồi."

Nhưng Francesca bỏ ngoài tai. Cô ghét phải thấy người khác chịu đựng đau đớn và không chịu nổi ý nghĩ bà Hedda đáng thương không được chăm sóc y tế một cách tốt nhất. Sau khi lệnh cho bà giúp việc ra xe ngồi đợi, cô thay chiếc áo lụa sang chiếc áo len cashmere, đeo một chiếc vòng bằng ngà viền vàng lên cổ tay, gọi một cú điện thoại, xịt một ít nước hoa Femme mùi đào và mơ, rồi rời khỏi phòng – không mảy may nghĩ đến đống quần áo và phụ kiện mình đã vứt đấy vì bà Hedda sẽ phải tiếp tục khom lưng lựa đồ trong đó khi quay lại.

Mái tóc cô xấp xõa trên vai khi cô chạy xuống cầu thang, chiếc áo jacket da cáo pha đồi mồi cầm trên tay đung đưa theo nhịp, đôi bốt bằng da mềm lún vào thảm. Bước xuống dưới sảnh, cô đi qua một bộ đôi cây cảnh tỉa hình tròn hai tầng trồng trong chậu gốm. Chỉ một chút ánh nắng len được vào sảnh, nên cây trồng ở đây không bao giờ được tươi tốt và cứ sau sáu tuần là phải thay mới, một sự phung phí mà cả Chloe lẫn Fracesca không lấy làm bận tâm. Chợt chuông cửa reo.

"Phiền thật," Francesca lẩm bẩm, nhìn đồng hồ đeo tay. Nếu không nhanh chân lên, cô sẽ chẳng thể đưa Hedda đến bác sĩ và vẫn còn thời gian mặc đồ để đến bữa tiệc của Cissy Kavendish. Đầy nôn nóng, cô gần như giật tung cánh cửa.

Một viên cảnh sát mặc đồng phục đứng ngoài cửa đang dò cuốn sổ nhỏ cầm trên tay. "Tôi muốn gặp Francesca Day," anh ta nói, mặt hơi ửng đỏ khi ngẩng đầu lên và trông thấy vẻ đẹp choáng ngợp của cô.

Trong đầu cô nhá lên hình ảnh về đống vé phạt giao thông mình chưa nộp nằm rải rác trong ngăn kéo trên lầu, và cô nở nụ cười tươi tắn nhất với anh ta. "Chính là tôi đây. Có chuyện gì sao?"

Anh ta nhìn cô một cách nghiêm nghị. "Cô Day, e rằng tôi mang tới tin chẳng lành."

Giờ cô mới để ý thấy anh ta đang cầm thứ gì đó bên sườn. Một cơn rùng mình ớn lạnh quét qua cô khi cô nhận ra đó là chiếc túi xách Chanel bằng da đà điểu của Chloe.

Viên cảnh sát nuốt khan vẻ không thoải mái. "Có vẻ đã xảy ra một tai nạn khá nghiêm trọng liên quan đến mẹ của cô..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro