Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dallie và Skeet phóng xe trên đường U.S. 49 hướng đến Hattiesburg, Mississippi. Dallie đã chợp mắt được hai tiếng ở ghế sau trong lúc Skeet cầm lái, nhưng lúc này anh đã lại ngồi sau vô lăng, lấy làm mừng vì đến 8:48 sáng anh mới phải thi đấu, nên anh sẽ có thời gian đánh dạo vài quả trước. Anh chúa ghét những chuyến lái xe thâu đêm kiểu này từ vòng chung kết giải đấu này sang vòng sơ loại giải đấu khác. Nếu những tay đại tư bản của giải PGA phải đi vài chuyến xuyên đêm qua ba đường biên giới bang và đi qua hàng trăm tấm biển Stuckey, anh nghĩ thể nào bọn họ cũng sẽ mau chóng thay đổi luật chơi.

Trong khi thi đấu, Dallie không bận tâm chuyện ăn mặc – miễn sao áo anh không có hình động vật và không dính màu hồng – nhưng bên ngoài sân golf anh lại đặc biệt chú trọng đến trang phục. Anh thích quần jeans xé bó sát của Levis đi với bốt da khâu tay cao đến mắt cá và một chiếc T-shirt đủ cũ để anh có thể cởi phắt ra nếu tâm trạng hứng khởi và dùng nó để lau ca pô chiếc Buick Riviera mà không lo làm xước sơn. Một số fan nữ gửi cho anh những chiếc mũ cao bồi, nhưng anh chưa bao giờ đội, anh thích mũ lưỡi trai cụp vành hơn, như cái anh đang đội hiện giờ. Anh bảo hãng Stetson đã bị hủy hoại vĩnh viễn khi sản phẩm của họ bị quá nhiều nhân viên bảo hiểm bụng phệ trong những bộ leisure suit bằng polyester sử dụng. Không phải Dallie có thành kiến với chất polyester – chừng nào nó do Mĩ sản xuất.

"Đây là câu chuyện dành cho cậu," Skeet nói.

Dallie ngáp dài và tự hỏi mình có thể đánh được hai gậy sắt cho ra hồn không. Anh đã được nghỉ ngơi ngày hôm trước, nhưng vẫn không thể luận ra lí do vì sao. Từ sau thảm họa năm ngoái ở giải Orange Blossom Open, anh đã chơi tốt hơn, nhưng dù cố gắng mấy anh vẫn không vươn lên khỏi vị trí thứ tư trong mọi giải đấu lớn mùa này.

Skeet đưa tờ báo lại gần ánh đèn từ hộc đựng đồ. "Còn nhớ ngày trước tôi từng cho cậu xem bức ảnh một cô bé người Anh luôn cặp kè với một gã hoàng tử và những ngôi sao điện ảnh không?

Có lẽ mình đổi tư thế quá nhanh, Dallie nghĩ. Có thể vì thế mà anh đang gặp vấn đề với cây gậy sắt số hai. Hoặc có thể là ở cú backswing của anh.

Skeet tiếp tục. "Cậu đã nhận xét là cô ta thuộc dạng phụ nữ sẽ không bắt tay cậu trừ phi cậu đang đeo một chiếc nhẫn kim cương màu hồng. Giờ nhớ chưa?"

Dallie ừ hữ.

"Dù sao đi nữa, có vẻ mẹ cô ta đã bị một chiếc taxi tông phải tuần trước. Ở đây người ta chụp được bức ảnh cô ta từ đám tang đi ra với một vẻ mặt đáng sợ. 'Francesa Day thất thần vì thương tiếc người mẹ nổi tiếng,' là cái tít được giật. Cậu nghĩ bọn họ kiếm đâu ra món như thế?"

"Như thế nào?"

"Thất thần. Từ kiểu đó."

Dallie chuyển trọng lượng sang một bên hông và thọc tay vào túi sau quần jeans. "Cô ta giàu. Nếu cô ta nghèo, bọn họ chỉ bảo là cô ta 'buồn' thôi. Anh còn kẹo cao su không?"

"Còn một gói Juicy Fruit."

Dallie lắc đầu. "Trên kia mấy dặm có một trạm dừng xe tải. Chúng ta ghé lại nghỉ chút đi."

Họ dừng xe và uống cà phê, rồi quay trở vào xe. Và họ đến Hattiesburg còn thừa thời gian cho Dallie chơi trận đầu, và anh dễ dàng đạt điều kiện tham gia giải đấu. Sau đấy trên đường đến nhà nghỉ, hai người bọn họ đỗ lại bưu điện thành phố để kiểm tra hòm thư. Họ thấy một chồng hóa đơn đang đợi sẵn, cùng vài lá thư – trong đó có một lá khơi mào cuộc đấu khẩu diễn ra trên suốt đường đến nhà nghỉ.

"Tôi sẽ không bán mình, và tôi không muốn nghe về nó nữa," Dallie quát lên khi giật mũ ra và quăng xuống giường trong phòng nhà nghỉ, rồi lột áo T-shirt qua đầu.

Skeet thì đã trễ giờ hẹn với cô hầu bàn tóc quăn phục vụ đồ uống, nhưng anh ngẩng lên khỏi lá thư cầm trên tay và nhìn chằm chằm lồng ngực Dallie với đôi vai rộng và những bắp thịt đâu ra đấy. "Cậu là thằng khốn cứng đầu nhất tôi từng gặp trong đời," anh tuyên bố. "Gương mặt xinh xẻo của cậu cùng với những múi ngực phát triển quá lố kia giờ đây có thể kiếm về cho chúng ta nhiều tiền hơn cây gậy số năm mòn vẹt của cậu kiếm được trong cả mùa giải này."

"Tôi không khoe thân cho tờ lịch đồng dâm nam nào hết."

"O.J. Simpson đã đồng ý rồi này," Skeet chỉ ra, "còn có Joe Namath và gã tín đồ trượt tuyết người Pháp kia nữa. Mẹ nó, Dallie, cậu là tay golf duy nhất bọn họ tính mời đấy."

"Tôi không làm đâu!" Dallie gân cổ. "Tôi không bán mình."

"Cậu chẳng chụp mấy cái quảng cáo cho Foot-Joy trên tạp chí đó thôi."

"Chuyện đó khác và anh thừa biết thế." Dallie nện chân vào phòng tắm và đóng sầm cửa, rồi hét vọng từ trong ra. "Foot-Joy làm ra đôi giày golf tuyệt hảo!"

Tiếng vòi sen tiếp tục chảy và Skeet lắc đầu. Làu bà làu bàu, anh băng qua sảnh về phòng mình. Bấy lâu nay rất nhiều người nhận thấy vẻ ngoài của Dallie ắt có thể cho cậu ta tấm vé một chiều đến Holywood, nhưng thằng ngốc này chẳng biết nắm lấy cơ hội. Những người môi giới đã gọi mấy cú điện thoại đường dài cho cậu ta ngay năm đầu tiên cậu ta tham gia mùa giải, nhưng Dallie chỉ bảo họ rằng họ là một lũ hút máu người rồi sau đó buông vài lời nhận xét thường là miệt thị về mẹ bọn họ, bản thân những nhận xét đó ắt không quá tệ, trừ việc cậu ta ném thẳng chúng vào mặt bọn họ. Skeet thực muốn biết tranh thủ kiếm thêm ngoài lề như thế thì có gì là kinh khủng? Chừng nào Dallie chưa thắng được những trận tầm cỡ, thì cậu ta chẳng bao giờ nhận được những chứng nhận thương mại trị giá sáu chữ số mà những gã như Trevino có được, nữa là những hợp đồng ngon lành mà Nicklaus và Palmer đặt bút ký.

Skeet chải đầu và thay một chiếc sơ mi vải flannel khác. Anh chẳng thấy sai trái chỗ nào trong việc tạo dáng cho một quyển lịch, kể cả là đứng chung với mấy thằng nhóc ẻo lả như J.W.Namath. Dallie có cái mà những nhà môi giới gọi là nam châm dục tính. Mẹ nó, ngay những kẻ mắt kèm nhèm cũng nhìn ra. Dù có bị chìm nghỉm giữa đám đồng nghiệp đến đâu, cậu ta luôn có một đội ngũ hùng hậu chạy theo, và tám mươi phần trăm đội ngũ đó bôi son môi. Bước ra khỏi trận đấu một cái là đám phụ nữ đó xúm quanh cậu ta như ruồi bu quanh hũ mật. Holly Grace nói phụ nữ mê Dallie vì họ biết cậu ta không có một cái quần lót nào màu mè hay đĩa nhạc nào của Wayne Newton. Thứ chúng ta thấy ở Dallie, Holly Grace đã hơn một lần quả quyết, là người đàn ông Mĩ đích thực cuối cùng của Lone Star State (Ngôi sao cô độc, biệt danh của tiểu bang Texas).

Skeet vơ lấy chìa khóa phòng và tủm tỉm cười một mình. Lần cuối cùng ông nói chuyện với Holly Grace qua điện thoại, cô đã nói nếu Dallie không sớm thắng một giải đấu lớn, Skeet nên bước tới bắn bỏ cậu ta để giúp cậu ta thoát khỏi khổ sở.

***

Bữa tiệc thường niên của Miranda Gwynwyck, luôn được tổ chức vào tuần cuối cùng của tháng Chín, đang ở độ náo nhiệt nhất, và bà chủ tiệc quan sát những đĩa tôm đỏ Mediterranean, baby artichoke, tôm hùm tẩm bột phyllo với vẻ mãn nguyện. Miranda, tác giả cuốn sách nổi tiếng về đòi bình quyền cho phụ nữ Woman as Warrior, rất ưa tiệc tùng, nếu không phải vì lí do nào khác ngoài chứng minh cho thế giới thấy phong trào đòi bình quyền và đời sống sang chảnh không loại trừ nhau. Quan điểm chính trị cá nhân không cho phép cô mặc váy dạ tiệc hay trang điểm, nhưng mở tiệc cho cô cơ hội thực hành cái cô nêu trong cuốn Woman as Warrior là "quản gia" – một khía cạnh văn minh trong tính cách con người, dù là nam hay nữ.

Mắt cô quét qua nhóm những vị khách ưu tú cô đã tập hợp lại giữa bốn bức tường chạm khắc trong phòng khách của mình, mới được bài trí lại hồi tháng Tám như một món quà sinh nhật từ em trai Miranda. Những nhà soạn nhạc và những học giả, rất nhiều thành viên thuộc giới quý tộc, đây đó là những nhà văn và diễn viên nổi tiếng. Một số thành phần học đòi muốn dựa hơi – chính là những con người thú vị mà cô muốn đặt họ cạnh nhau. Thế rồi cô cau mặt khi ánh mắt đụng phải con sâu làm rầu nồi canh vui sướng của cô – Francesca Serritella Day bé nhỏ xinh xắn, diện lộng lẫy như mọi bữa, và như mọi bữa, là tâm điểm chú ý của cánh đàn ông.

Cô quan sát Francesca lướt từ nhóm trò chuyện này sang nhóm kia, nom đẹp mê hồn trong chiếc jumpsuit lụa màu ngọc lam. Cô ta lúc lắc mớ tóc màu hạt dẻ óng ả cứ như thế giới là con trai ngậm đầy ngọc của cô ta trong khi cả London biết cô ta đã bị bần cùng. Hẳn là một sự ngạc nhiên cho cô ta khi phát hiện ra Chloe đã ngập sâu trong nợ nần đến mức nào.

Vượt lên trên tiếng rì rầm của buổi tiệc, Miranda nghe thấy tiếng cười giòn tan của Francesca và lắng tai nghe cô ta chào hỏi hàng loạt người đàn ông bằng cái giọng hụt hơi, hãy-chờ-đến-khi-anh-nghe-điều-này đó, nhấn mạnh bừa bãi những từ ít quan trọng nhất bằng một giọng điệu khiến Miranda phát điên. Thế nhưng lần lượt từng tên khốn xuẩn ngốc một tan chảy thành nước dưới chân cô ả. Bất hạnh thay, trong những tên khốn xuẩn ngốc đó có đứa em trai cưng của cô: Nicky.

Miranda cau mày và nhón một hạt mắc ca từ chiếc bát pha lê Lalique màu trắng đục vẽ hình những con chuồn chuồn. Nicholas là người quan trọng nhất trên đời đối với cô, một con người vô cùng nhạy cảm với tâm hồn trong sáng. Nicky đã cổ vũ cô viết cuốn Woman as Warrior. Thằng bé đã giúp cô thanh lọc những suy nghĩ, đem cà phê cho cô lúc tối khuya, và quan trọng nhất, nó đã che chở cô khỏi sự chỉ trích của mẹ họ về việc tại sao con gái bà, với thu nhập một trăm ngàn bảng mỗi năm, lại phải dính vào thứ vô nghĩa như thế. Miranda không thể chịu nổi ý nghĩ đứng trơ ra đấy nhìn Francesca Day làm tan nát trái tim thằng bé. Từ nhiều tháng nay cô đã quan sát Francesca chuyển từ người tình này sang người tình khác, quay lại với Nicky khi nào cô ta thấy mình mắc kẹt giữa những kẻ hâm mộ. Lần nào cậu ta cũng mở rộng vòng tay chào đón ả - với nhiều tổn thương hơn, và có lẽ bớt háo hức hơn – nhưng với thái độ không thay đổi.

"Khi bọn em ở bên nhau," cậu ta giải thích với Miranda, "cô ấy khiến em cảm thấy như mình là người đàn ông hóm hỉnh nhất, thông minh nhất, sâu sắc nhất thế giới." Sau đấy cậu ta cộc lốc bổ sung, "tất nhiên là trừ những lúc cô ấy khó ở ra, lúc đó thì cô ấy làm em cảm thấy mình đúng là đồ mạt hạng đúng nghĩa."

Sao cô ta làm được nhỉ? Miranda tự hỏi. Làm thế nào một kẻ nghèo nàn về trí tuệ và tâm hồn như thế lại thu hút nhiều sự chú ý đến vậy? Chủ yếu, Miranda dám chắc, là nhờ nhan sắc phi thường của cô ta. Nhưng một phần là do sức sống của cô ta, bầu không khí quanh cô ta dường như kêu lách tách với hơi thở cuộc sống. Một thủ thuật rẻ tiền, Miranda nghĩ với vẻ ghê tởm, vì Francesca Day chắc chắn không có một suy nghĩ cho ra hồn trong đầu. Nhìn cô ta thì biết! Cô ta vừa không xu dính túi vừa thất nghiệp, thế mà cô ả hành xử như thể mình chẳng có gì phải bận tâm lo nghĩ trên đời. Và có lẽ cô ả chẳng bận tâm gì thật, Miranda nghĩ một cách bức xúc – trừ Nicky Gwynwyck cùng tiền đồ hàng triệu bảng trong tay thằng bé ra.

Song Miranda không biết điều này, cô không phải là người duy nhất ủ ê tại bữa tiệc tối đó. Bất chấp vẻ tươi vui bên ngoài, Francesca đang vô cùng khổ sở. Vừa hôm qua đây thôi, cô đã đến gặp Steward Bessett, chủ công ty thời trang danh tiếng nhất London, để xin ông ta một công việc. Tuy cô không khao khát công danh, nhưng làm người mẫu là một cách kiếm tiền có thể chấp nhận được trong đời sống giao tế của cô, và cô đã xác định nó sẽ cung cấp chí ít là một giải pháp tạm thời cho những vấn đề tài chính đang hỗn loạn của cô.

Nhưng trước nỗi thất vọng của cô, Steward bảo cô rằng cô quá lùn. "Một người mẫu bất kể có đẹp cỡ nào, thì cô ta phải cao tối thiểu một mét bảy nếu muốn trình diễn thời trang," ông ta nói. "Cô cao có một mét năm lăm. Tất nhiên tôi có thể cho cô làm người mẫu ảnh, nhưng trước hết cô cần chụp test mấy tấm đã."

Đến đây thì Francesca mất hết bình tĩnh, cô hét vào mặt lão ta rằng cô từng chụp ảnh cho những tạp chí lừng danh nhất trên thế giới và cô không cần chụp test như loại nghiệp dư. Giờ cô nhận ra rằng mình thật ngu ngốc khi trở nên lo sợ đến như vậy, nhưng lúc đó cô không sao kiềm chế được.

Mặc dù Chloe qua đời đã tròn một năm, Francesca vẫn thấy thật khó chấp nhận cảnh không còn mẹ. Có những lúc nỗi đau trở nên sắc nét, thành một vật thể hữu hình xoắn xuýt quanh cô. Ban đầu bạn bè cô còn đồng cảm, nhưng sau vài tháng, dường như họ tin rằng cô nên gạt nỗi đau buồn sang một bên giống như gạt đi một bộ đồ lỗi mốt từ năm ngoái. Cô thì sợ bọn họ sẽ ngừng gửi thiếp mời cho cô nếu cô không trở thành một bạn đồng hành vui vẻ hơn, và cô ghét sự cô đơn, nên cuối cùng cô đã học cách giấu kín nỗi đau của mình. Khi ở nơi công cộng, cô cười đùa lả lơi như thể mọi sự đều ổn.

Ngạc nhiên thay, tiếng cười bắt đầu có tác dụng, và trong mấy tháng vừa qua cô cảm thấy cuối cùng mình đã dần hồi phục.

Đôi khi trong cô còn gợn lên những con sóng tức giận mơ hồ đối với Chloe. Sao mẹ cô có thể bỏ rơi cô như thế này, với một đạo quân chủ nợ chực sẵn như dịch châu chấu phá mùa để vồ lấy mọi của cải của hai mẹ con? Nhưng cơn giận không bao giờ kéo dài lâu. Giờ đây khi đã quá muộn, Francesca mới hiểu vì sao Chloe có vẻ mệt mỏi và lơ đãng như thế trong mấy tháng trước khi bà bị chiếc taxi tông vào.

Trong vòng vài tuần kể từ cái chết của Chloe, những người đàn ông vận com lê bắt đầu xuất hiện trước cửa nhà với những văn bản luật cùng cặp mắt hau háu. Trang sức của Chloe ra đi đầu tiên, tiếp nối là chiếc Aston Martin và những bức họa. Cuối cùng đến ngôi nhà cũng bị bán nốt. Việc đó giải quyết được những khoản nợ cuối cùng, nhưng nó chỉ để lại cho Francesca mấy trăm bảng, phần lớn số đó đến nay đã bị tiêu hết, và cô tạm thời ở nhờ nhà của Cissy Kavendish, một trong những người bạn lâu năm nhất của Chloe. Rủi thay, Francesca và Cissy từ trước đến nay chưa bao giờ ưa nhau, và từ hồi đầu tháng Chín, Cissy đã nói thẳng là bà muốn Francesca dọn đi. Francesca không biết cô có thể níu kéo những lời hứa hẹn mập mờ được bao lâu nữa.

Cô buộc mình phải cười vang trước câu chuyện tiếu lâm của Talmedge Butler và cố gắng tìm sự an ủi trong ý nghĩ rằng không có tiền thật phiền toái, nhưng chỉ là tình trạng tạm thời. Mắt cô bắt gặp Nicholas đang băng qua phòng trong chiếc blazer của Gieves & Hawkes màu xanh hải quân và quần dài màu xám xếp li. Nếu cô kết hôn với anh ta, cô có thể muốn bao nhiêu tiền cũng có, nhưng cô chỉ nghiêm túc xem xét ý định ấy trong vài giây hết sức ngắn ngủi vào một buổi chiều cách đây mấy tuần sau khi cô nhận được cú điện thoại từ một gã cực kì đáng tởm đe dọa cô bằng đủ mọi hậu quả không được dễ chịu nếu cô không thanh toán các thẻ tín dụng của mình. Không, Nicholas không phải là giải pháp cho những vấn đề của cô. Cô khinh thường dạng phụ nữ quá vô vọng, thiếu tự tin vào bản thân, đến nỗi phải kết hôn vì tiền. Cô mới hai mốt tuổi. Tương lai của cô còn tràn đầy hứa hẹn, để bị hủy hoại bởi nỗi đau buồn nhất thời. Điều gì đó sẽ sớm xảy ra thôi. Tất cả những gì cô phải làm là chờ đợi.

"... là một mẩu rác mà tôi sẽ hô biến thành một tác phẩm nghệ thuật." Đoạn hội thoại phát ra từ miệng một người đàn ông nom đầy chất nghệ cầm tẩu thuốc ngắn và có mái tóc chải chuốt làm Francesca chú ý. Anh ta rời khỏi chỗ Miranda Gwynwyck và xuất hiện bên cạnh cô. "Chào cưng," anh ta nói. "Trông cô đáng yêu chết đi được, tôi đã chờ cả tối nay để được độc chiếm cô đấy. Miranda nói rồi tôi sẽ thích cô ."

Cô mỉm cười và đặt tay vào bàn tay đang chìa ra của anh chàng. "Francesca Day, tôi hy vọng mình xứng đáng với sự chờ đợi đó."

"Lloyd Byron, và cô tuyệt nhiên xứng đáng. Chúng ta đã gặp nhau rồi, xong có lẽ cô không còn nhớ."

"Trái lại, tôi nhớ rất rõ. Ngài là bạn của Miranda, một đạo diễn phim nổi tiếng."

"Tôi e chỉ là một kẻ làm thuê vừa một lần nữa bán mình cho đồng dollar Yankee." Anh ta ngửa đầu ra sau một cách điệu bộ và nói với cái trần nhà, miệng nhả một vòng khói tròn hoàn hảo. "Đồng tiền là thứ khốn nạn. Nó khiến cho những con người xuất chúng làm đủ mọi chuyện suy đồi."

Francesca tròn mắt tinh nghịch. "Cụ thể thì ngài đã làm bao nhiêu việc suy đồi rồi, cho tôi mạn phép hỏi?"

"Nhiều, nhiều vô kể." Anh ta nhấp một ngụm từ chiếc cốc vại chứa đầy thứ chất lỏng nom giống rượu scotch nguyên chất. "Mọi thứ dính tới Holywood đều suy đồi. Song tôi đã quyết tâm ghi dấu ấn của mình lên cả sản phẩm thương mại xuẩn ngốc nhất."

"Ngài thật dũng cảm." Cô mỉm cười với vẻ mặt mà cô hy vọng nó ra dáng ngưỡng mộ, nhưng thực ra là thích thú trước màn nhái lại gần như hoàn hảo hình ảnh một vị đạo diễn chán đời buộc phải thỏa hiệp với khát vọng nghệ thuật của mình của anh chàng.

Cặp mắt Lloyd Byron lướt dọc gò má cô rồi nán lại nơi miệng cô, sự xăm soi của anh ta mang vẻ ngưỡng mộ nhưng đủ bình thản để cho biết rằng anh ta thích bầu bạn với đàn ông hơn phụ nữ. Anh ta mím môi và cúi người tới trước như đang chia sẻ một bí mật trọng đại. "Hai ngày nữa tôi sẽ đến dòng sông Mississippi hoang vắng để bấm máy bộ phim tên Delta Blood, kịch bản tôi tự tay chuyển thể từ thứ rác hạng bét thành một bản tuyên ngôn hùng hồn."

"Tôi rất yêu thích những tuyên ngôn hùng hồn," cô thì thào đáp lại, nhấc một ly champagne từ chiếc khay đi ngang qua đồng thời lén ngắm nghía chiếc váy lụa taffeta sọc trắng đỏ của Sarah Fargate-Smyth, cố đoán xem nó là hiệu Adolfo hay Valentino.

"Tôi muốn biến Delta Blood thành một biểu tượng, một tuyên ngôn sùng kính đối với sự sống và cái chết." Anh ta làm một cử chỉ hoa mỹ với chiếc cốc của mình mà không sánh ra ngoài giọt nào. "Một chu trình bất tận của tự nhiên. Cô hiểu không?"

"Những chu trình bất tận là chuyên ngành đặc trưng của tôi đấy."

Trong một khắc anh ta dường như nhìn thấu suốt cô, rồi anh ta nhắm mắt lại rất kịch. "Tôi có thể cảm nhận sức sống của cô đang đập mạnh trong không khí đến mức làm tôi ngạt thở. Cô tạo ra những xung động vô hình chỉ bằng những cử động nhỏ nhất của mái đầu." Anh ta áp tay lên má. Tôi chưa khi nào nhìn lầm người. Da tôi toát mồ hôi lạnh rồi này."

Cô cười. "Có lẽ những con tôm là thủ phạm."

Anh ta chụp lấy tay cô và hôn lên những đầu ngón tay. "Tôi yêu mất rồi. Nhất định tôi phải có cô trong bộ phim của tôi. Từ giây phút đầu tiên trông thấy cô, tôi đa biết vai Lucinda là dành cho cô."

Francesca nhướng một bên mày. "Tôi đâu phải là diễn viên. Điều gì khiến ngài có ý tưởng đó vậy?"

Anh ta cau mặt. "Tôi không bao giờ áp đặt định kiến lên người khác. Tôi chỉ nắm bắt được khí chất của cô mà thôi. Tôi sẽ nói với nhà sản xuất là tôi từ chối làm bộ phim này nếu không có cô."

"Ngài không nghĩ như thế là hơi cực đoan sao?" cô mỉm cười hỏi. "Ngài biết tôi chưa được năm phút."

"Tôi đã biết cô cả cuộc đời rồi, và tôi luôn tin vào trực giác của mình; tôi khác người ta ở chỗ đó đấy." Đôi môi anh ta khum thành hình oval hoàn hảo và nhả ra vòng khói thứ hai. "Vai diễn nhỏ thôi nhưng đáng nhớ. Tôi đang thử nghiệm ý tưởng du hành thời gian về mặt vật lý cũng như tinh thần – một đồn điền ở phương nam ở đỉnh cao thịnh vượng vào thế kỷ mười chín và đồn điền đó hiện nay, rơi vào cảnh suy tàn. Tôi muốn sử dụng cô ở phần đầu phim với một loạt cảnh ngắn nhưng cực kỳ ấn tượng, trong vai một thiếu nữ trẻ người Anh mới đến đồn điền. Cô ta không có một câu thoại nào, song sự hiện diện của cô ta thống lĩnh cả màn ảnh. Vai đó có thể trở thành màn ra mắt của cô nếu như cô hứng thú với một sự nghiệp nghiêm túc."

Trong một khắc, Francesca thực sự bị cám dỗ đến mê muội và mất hết lý trí. Nghiệp diễn viên sẽ là giải pháp hoàn hảo cho tất cả những khó khăn tài chính của cô, và việc diễn xuất luôn hấp dẫn cô. Cô nghĩ đến cô bạn Marisa Berenson, người dường như đang có một giai đoạn tuyệt vời với sự nghiệp diễn viên, và sau đó cô suýt cười thành tiếng trước sự khờ khạo của mình. Những nhà đạo diễn đích thực khó có chuyện tiến đến chỗ những phụ nữ xa lạ tại các buổi tiệc cocktail và mời họ vào các vai diễn.

Byron đã rút phắt từ túi ngực ra một cuốn sổ nhỏ bìa da và đang viết nguệch ngoạc lên đó với một chiếc bút bằng vàng. "Mai tôi rời London để sang Mĩ rồi, nên hãy gọi cho tôi tại khách sạn vào trước bữa trưa. Địa chỉ của tôi đây. Đừng làm tôi thất vọng, Francesca. Toàn bộ tương lai của tôi đang trông chờ vào quyết định của cô. Cô nhất định không được bỏ lỡ cơ hội xuất hiện trong một bộ phim Mĩ tầm cỡ đấy."

Khi nhận tờ giấy từ anh ta và nhét nó vào xắc tay, cô dằn lại nhận xét rằng Delta Blood khó có vẻ là một bộ phim Mĩ tầm cỡ. "Thật vui khi được gặp ngài. Lloyd, nhưng tôi e rằng tôi không phải là diễn viên."

Anh ta ép cả hai tay – một tay cầm cốc rượu và tay còn lại cầm hộp thuốc lá – vào tai khiến anh ta hao hao giống một sinh vật ngoài không gian biết tỏa khói. "Không được có những suy nghĩ tiêu cực! Cô đúng như những gì tôi nói. Tư duy sáng tạo tuyệt đối không dung nạp những suy nghĩ tiêu cực. Hãy gọi cho tôi trước buổi trưa nhé cưng. Tôi nhất định phải có được cô."

Nói xong, anh ta quay lưng đi về chỗ Miranda. Trong lúc nhìn theo anh ta, Francesca cảm thấy một bàn tay đặt lên vai, và một giọng nói thì thầm bên tai cô, "Anh ta không phải người duy nhất phải có được em."

"Nicky Gwynwyck, đồ quỷ dâm dục," Francesca quay lại, đặt một nụ hôn phớt lên quai hàm cạo nhẵn nhụi của anh chàng. "Tôi vừa gặp một nhân vật nhỏ con và tức cười. Anh có biết anh ta không?"

Nicholas lắc đầu. "Đó là một người bạn của Miranda. Ta vào phòng ăn đi. Anh muốn cho em xem tác phẩm mới của de Kooning."

Francesca ngắm bức tranh một cách nghiêm túc, rồi trò chuyện với bạn bè của Nicky. Cô đã quên bẵng Lloyd Byron cho đến khi Miranda Gwynwick chặn đầu cô đúng lúc cô và Nicholas đang định đi khỏi.

"Xin chúc mừng, Francesca," Miranda nói, "Tôi đã nghe tin tức tuyệt vời đó rồi. Xem ra tài năng của cô phát lộ rất kịp thời. Giống như chú mèo..."

Francesca ghét cay ghét đắng chị gái của Nicholas. Cô thấy Miranda nhạt nhẽo và khô khốc y như cái ngoại hình que củi của chị ta, cũng như sự bảo vệ thái quá đến kỳ quặc đứa em trai đã đủ tuổi để tự lo cho bản thân. Hai người phụ nữ lâu nay đã từ bỏ cố gắng duy trì phép lịch sự bề ngoài. "Nhân nói đến mèo," cô vui vẻ nói, "trông chị thật đẹp quá, Miranda. Chị mới thông minh làm sao khi kết hợp giữa kẻ sọc và kẻ ca rô như thế. Nhưng chị đang nói về tin tức tuyệt vời nào vậy?"

"Tất nhiên là bộ phim của Lloyd rồi. Trước khi đi, anh ấy đã cho tôi biết anh ấy đang casting cô cho một vai quan trọng. Tất cả mọi người trong phòng đều ghen tỵ với cô đến xanh mặt"

"Chị thực sự tin ông ta sao?" Francesca nhướng một bên mày.

"Tôi không nên tin à?"

"Tất nhiên rồi. Tôi chưa sa sút đến độ phải xuất hiện trong một bộ phim hạng bốn."

Chị gái Nicholas ngửa đầu ra sau và phá lên cười, mắt lấp lánh tia sáng nhàn nhạt. "Tội nghiệp Francesca, hạng bốn ư. Tôi tưởng cô quen biết tất cả mọi người. Rõ ràng cô không hiểu biết như cô muốn người khác nghĩ thế."

Francesca, từ trước đến nay luôn coi bản thân là người hiểu biết nhất thiên hạ, gần như không giấu nổi vẻ bực dọc. "Chị nói thế là ý gì?"

"Xin lỗi cưng, tôi không định xúc phạm cô. Tôi chỉ ngạc nhiên vì cô chưa nghe danh Lloyd. Anh ấy đã đoạt giải Cành cọ Vàng tại Cannes bốn năm trước, cô không biết sao? Các nhà phê bình phát cuồng vì anh ấy – mọi bộ phim của anh ấy đều là những tượng đài đồ sộ - và tất cả đều chắc chắn sản phẩm mới của anh ấy sẽ cực kỳ thành công. Anh ấy chỉ làm việc với những người giỏi nhất."

Francesca cảm thấy rạo rực khi Miranda tiếp tục liệt kê tất cả những diễn viên nổi tiếng mà Byron đã từng cộng tác. Bất chấp quan điểm chính trị, Miranda Gwynwyck là một kẻ hợm mình kinh khủng, và nếu chị ta coi Lloyd Byron là một đạo diễn đáng trọng, thì Francesca quyết định cô cần cân nhắc kỹ hơn lời đề nghị của anh ta.

Rủi thay, khi họ vừa ra khỏi nhà Miranda, Nick liền đưa cô tới một câu lạc bộ tư vừa mới mở ở quận Chelsea. Họ ở đó đến gần một giờ, và anh ta một lần nữa cầu hôn cô và họ lại có thêm một trận cãi vã om sòm – kết quả cuối cùng đúng như cô lo lắng – nên rất khuya cô mới đi ngủ được. Vì thế khi cô thức dậy vào ngày hôm sau thì đã quá trưa, đã thế chỉ tỉnh giấc vì Miranda gọi điện đến hỏi mấy câu vô nghĩa về một người thợ may.

Nhảy phắt xuống giường, cô rủa xả người hầu của Cissy đã không đánh thức cô dậy sớm hơn rồi lao qua mặt sàn trải thảm của phòng ngủ dành cho khách, tay giật tung dây buộc đằng trước chiếc áo ngủ hiệu Natori màu xám trắng pha hồng cam. Cô tắm vội tắm vàng, rồi tròng lên người chiếc quần đen bằng len với áo len Sonia Rykiel màu đỏ thẫm xen vàng. Sau khi thoa một lớp phấn mỏng, kẻ mắt, tô son bóng, rồi xỏ một đôi bốt kéo khóa cao đến đầu gối, cô phóng đến khách sạn của Byron và được nhân viên ở đó cho biết nhà đạo diễn đã trả phòng.

"Ông ấy có để lại lời nhắn gì không?" cô hỏi, gõ móng tay lên quầy lễ tân một cách sốt ruột.

"Để tôi đi kiểm tra."

Một lát sau người nhân viên quay lại với một chiếc phong bì. Francesca xé nó ra và đọc lướt lời nhắn.

Xin Chúa phù hộ, Francesca thân yêu!

Nếu cô đang đọc bức thư này, tức là cô đã nghĩ thông, mặc dù thật là thất đức khi cô chẳng gọi cho tôi trước khi tôi đi. Tôi phải có cô ở Louisiana muộn nhất là vào thứ Sáu tuần này. Hãy bay đến Gulfport, Mississippi, và thuê một lái xe đưa cô đến đồn điền Wentworth theo những chỉ dẫn trong đây. Trợ lí của tôi sẽ lo giấy phép làm việc, hợp đồng, vân vân...., và khi nào cô đến sẽ thanh toán chi phí đi lại cho cô. Hãy lập tức đánh điện lời chấp nhận của cô chuyển đến địa chỉ đồn điền để một lần nữa tôi có thể thở phào.

Tạm biệt, ngôi sao xinh đẹp của lòng tôi!

Francesca nhét lời chỉ dẫn vào ví cùng với bức thư của Byron. Cô nhớ Marisa Berenson trông tuyệt như thế nào trong cả hai bộ phim Quán rượu và Barry Lyndon và cô đã ghen tỵ tới mức nào khi xem hai phim đó. Thật là một cách kiếm tiền tuyệt vời hoàn hảo.

Và rồi cô nhăn trán khi nhớ lại lời nhắn của Byron về chuyện thanh toán chi phí đi lại cho cô. Giá như cô tìm đến anh ta sớm hơn thì anh ta đã có thể thu xếp vé cho cô rồi. Giờ thì cô phải tự bỏ tiền ra, và cô gần như chắc chắn mình không còn đủ tiền trong tài khoản để chi trả cho chuyến bay. Sự vô lý vớ vẩn về những chiếc thẻ tín dụng này đã tạm thời chặn đứng con đường hoan lộ của cô, và sau buổi tối qua cô thề không nói chuyện với Nicky nữa. Cô biết kiếm đâu ra tiền mua vé máy bay bây giờ? Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ sau quầy và thấy mình đã trễ hẹn với thợ làm tóc. Buông tiếng thở dài, cô kẹp ví vào dưới cánh tay. Cô phải tìm ra cách nào đó.


"Xin lỗi, anh Beaudine." Cô tiếp viên đẫy đà trên chuyến bay của hãng hàng không Delta dừng lại cạnh ghế của Dallie. "Anh không phiền ký tặng cho cháu tôi chứ? Thằng bé ở trong đội tuyển golf của trường trung học. Tên nó là Matthew, nó là một fan bự của anh đó."

Dallie nở nụ cười tán thưởng với bộ ngực cô gái rồi đưa mắt lên khuôn mặt cô, không được ngon lành như phần còn lại, nhưng vẫn rất ổn. "Rất vui lòng," anh đáp, cầm lấy tập giấy và chiếc bút cô đưa. "Hy vọng cậu bé chơi tốt hơn tôi hiện tại."

"Anh phi công phụ có kể rằng anh đã gặp phải chút rắc rối trong mấy tuần trở lại đây."

"Cô bé à, là tôi tự tạo ra rắc rối ở Firestone ấy chứ."

Cô gái cười khúc khích tán thưởng đoạn hạ thấp giọng để chỉ mình anh nghe được. "Em cá là anh tự tạo rắc rối ở rất nhiều nơi ngoài các giải golf ra."

"Tôi đã cố hết sức." Anh từ từ nở nụ cười với cô ta.

"Tại sao anh không ghé nhà em chơi vào lần tới anh đến L.A nhỉ?" Cô gái viết nghuệch ngoạc mấy chữ lên tập giấy anh đưa lại, xé tờ giấy ra, và đưa nó cho anh cùng với một nụ cười nữa.

Cô gái đi rồi, anh nhét mảnh giấy vào túi quần jeans nơi nó cọ vào một mảnh giấy khác mà cô nhân viên ở quầy cho thuê xe Avis đã tuồn cho anh khi anh rời Los Angeles.

Skeet làu bàu từ chỗ ngồi bên cửa sổ. "Cá là cô ta thậm chí không có thằng cháu nào, hoặc nếu có thì nó cũng chưa từng biết đến cậu."

Dallie giở cuốn Bữa điểm tâm dành cho những nhà vô địch của Vonegut ra và bắt đầu đọc. Anh ghét nói chuyện với Skeet trên những chuyến bay hơn bất cứ thứ gì. Skeet không thích đi lại trừ phi ông làm điều đó trên bốn bánh xe Goodyear (hãng lốp xe nổi tiếng thế giới) và trên đường cao tốc liên bang. Những lần hiếm hoi họ phải rời chiếc Riviera mới nhất của Dallie để bay khắp đất nước vì một giải đấu – giống như chuyến đi hai chiều vất vả từ Atlanta ởi L.A này – tâm trạng của Skeet bình thường vốn đã cau có, liền trở nên chua như dấm.

Hiện thời ông đang trừng mắt với Dallie. "Bao giờ chúng ta mới tới Mobile? Tôi ghét mấy chuyến bay mắc dịch này, và đừng có bắt đầu thuyết giảng cho tôi về các định luật vật lý. Cậu và tôi đều biết chẳng có gì ngoài không khí giữa chúng ta và mặt đất cả, và khó có thể trông đợi không khí nâng đỡ được một thứ bự chảng thế này."

Dallie nhắm mắt lại và ôn tồn nói, "Im đi, Skeet."

"Đừng có lăn ra ngủ trước mặt tôi. Mẹ kiếp, Dallie, tôi nói thật đấy! Cậu biết tôi rất ghét bay mà. Chí ít cậu cũng phải thức nói chuyện cùng tôi chứ."

"Tôi mệt lắm. Tối qua tôi chẳng ngủ được mấy."

"Có gì lạ. Chè chén đến hai giờ sáng rồi sau đấy đem cả con chó dơ dáy kia về."

Dallie mở mắt và liếc xéo Skeet. "Tôi không nghĩ Astrid thích bị gọi là con chó dơ dáy."

"Không phải cô ta! Là con chó kia, cái thằng ngốc này. Tôi còn nghe thấy tiếng rền rĩ của nó xuyên qua tường nhà nghỉ."

"Thế tôi biết phải làm sao?" Dallie đáp, quay sang đối diện với vẻ mặt cáu kỉnh của Skeet. "Bỏ mặc nó chết đói bên xa lộ à?"

"Lúc ở quầy lễ tân nhà nghỉ cậu đã cho bọn họ bao nhiêu trước khi chúng ta rời khỏi đó?"

Dallie lẩm bẩm câu gì mà Skeet không nghe ra.

"Cậu nói gì?" Skeet sừng sộ lặp lại.

"Tôi nói là một trăm! Một trăm bây giờ và một trăm nữa vào năm sau khi tôi quay lại và thấy con chó khỏe mạnh."

"Lũ ngốc," Skeet làu bàu. "Cậu và những sinh vật đi lạc của cậu. Cậu cưu mang không biết bao nhiêu con chó cùng với những chủ nhà nghỉ ở ba mươi bang. Tôi thật không hiểu làm sao cậu duy trì được một nửa sự nghiệp nữa. Nào chó, nào trẻ con..."

"Chỉ có một đứa trẻ con thôi, và tôi đã gửi nó lên xe khách ngay ngày hôm ấy."

"Cậu và những con vật lang thang chết tiệt của cậu."

Ánh mắt Dallie chậm rãi quét dọc từ đầu đến chân Skeet. "Phải," anh nói. "Tôi và những con vật lang thang chết tiệt của tôi."

Câu nói khiến Skeet nín lặng một hồi, đúng như ý định của Dallie. Anh mở quyển sách lần thứ hai, và ba tờ giấy viết thư màu xanh lam gấp đôi rơi xuống lòng anh. Anh mở chúng ra, đập vào mắt anh là hình những con chó Snoopy nghịch ngợm chạy dọc lề trên và một dòng những chữ X ở dưới, và anh bắt đầu đọc.

Dallie thân mến.

Em đang nằm bên bể bơi của Rocky Halley và chỉ có bộ bikini màu tía dài một inch rưỡi ngăn cách giữa em và sự tai tiếng. Anh còn nhớ Sue Louise Jefferson không, con nhỏ từng làm việc ở Dairy Queen và đã lừa dối bố mẹ mình khi ngược phương bắc tới trường Purdue thay vì đại học East Texas Baptist vì muốn trở thành Cô gái Vàng trong ban nhạc cổ vũ của đội bóng bầu dục Boilermakers trường Purdue, nhưng thay vào đó nó đã mang bầu với anh chàng thủ thành đội Buckeye sau trận đấu với đại học Ohio State? (Purdue thua với tỉ số 21-13.) Dù sao đi nữa, em hay nghĩ đến cái ngày cách đây vài năm khi Sue Louise vẫn còn ở Wynette và cảm thấy yêu thích Wynette Hight và gã bạn trai đang làm nó thất vọng cùng cực. Sue Louise đã nhìn sang em (em đã gọi một ly cocktail chocolate vanilla rắc đường) và nói, "Tớ nghĩ cuộc sống cũng giống như một Dairy Queen ấy, Holly Grace à. Hoặc nó ngon đến mức rùng mình hoặc hoặc nó tan chảy hết trên tay ta."

Cuộc sống đang tan chảy, Dallie ạ.

Sau khi cống hiến quá năm mươi phần trăm so với chỉ tiêu cho những kẻ hút máu ở Thiết bị Thể thao Quốc tế, tuần trước em bị tay phó giám đốc mới triệu vào văn phòng bảo rằng bọn họ định cất nhắc một người khác lên vị trí quản lý bán hàng khu vực tây nam. Vì Người Khác ấy tình cờ lại là đàn ông và chỉ vừa đạt đủ chỉ tiêu năm ngoái, em liền nổi điên và bảo với tay phó giám đốc rằng hắn ta sắp phải đối mặt với một vụ kiện Phân biệt Đối xử. Hắn bào chữa, "Từ từ đã, phụ nữ các cô thật quá nhạy cảm với mấy chuyện này. Tôi muốn cô hãy tin tưởng tôi." Đến đó thì em bảo hắn rằng em còn không tin hắn ta không cương cứng lên trong một viện dưỡng lão của các bà già. Tiếp sau đó là những cuộc trao đổi lời qua tiếng lại rôm rả, đó là lí do tại sao hiện em đang nằm bên cái bể bơi cũ Số 22 thay vì phơi mặt ở các sân bay.

Tin tức sáng sủa hơn – em đang nuôi kiểu tóc Farrah Fawcetted cho đến khi nào nó nổi bần bật mới thôi, và chiếc Firebird đang chạy ngon lành. (Đúng như anh nói, là do bộ chế hòa khí.)

Đừng gây thêm cú sốc nào nữa, Dallie, và tiếp tục ghi những điểm birdie đó nhé.

Yêu anh,

Holly Grace

Tái bút: em đã thêm chút mắm muối vào chuyện về Sue Louise Jefferson, nên nếu lần tới đến Wynette có tình cờ gặp nó, thì anh đừng có đả động gì đến tay thủ thành của Buckeye đấy.

Dallie tủm tỉm cười một mình, gấp lá thư làm bốn, và đút vào túi áo sơ mi, nơi gần trái tim nhất mà anh có thể tìm thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro