Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc limousine là một chiếc Chevrolet 1971 không có điều hòa. Điều này đặc biệt khó chịu đối với Francesca vì hơi nóng ngột ngạt, nặng trĩu như kết thành một cái kén bọc lấy cô. Mặc dù những chuyến đi của cô trong nước Mĩ cho đến ngày hôm đó chỉ giới hạn ở Manhattan và Hamptons, song cô còn quá hối tiếc trước phán đoán sai lầm của mình đến độ chẳng quan tâm tới phong cảnh mới lạ họ đi qua từ lúc rời sân bay Gulfport một giờ trước. Sao cô lại ngớ ngẩn đến thế trong việc lựa chọn trang phục? Cô ngao ngán nhìn xuống chiếc quần len trắng dày dặn và chiếc áo len cashmere dài tay màu cần tây đang dính sát vào da cô một cách bức bối. Đã là ngày đầu tháng Mười rồi! Ai có thể tưởng tượng được trời lại nóng như thế chứ!


Sau gần hai tư giờ đồng hồ di chuyển, mi mắt cô đang sụp xuống vì mệt và người thì đóng một lớp bụi dày. Cô đã bay từ Gatwick tới JFK, rồi tới Atlanta, và từ đó bay đến Gulfport nơi nhiệt độ lên đến 33 độ trong bóng râm và là nơi mà tài xế duy nhất cô thuê được có một chiếc xe không có điều hòa. Giờ trong đầu cô chỉ độc có ý nghĩ về đến khách sạn, gọi một ly rượu gin pha quinine, tắm nước lạnh thật đã, và ngủ một mạch hai tư tiếng tiếp theo. Ngay sau khi trình diện ở hãng phim và biết được mình sẽ ở đâu, cô sẽ làm chính xác như thế.


Kéo lớp áo len ra khỏi vùng ngực dấp dính, cô cố gắng nghĩ ra điều gì đó để cổ vũ bản thân cho đến khi tới khách sạn. Đây sẽ là một chuyến phiêu lưu tuyệt vời, cô tự nhủ. Dù rằng không có kinh nghiệm diễn xuất, song cô vẫn luôn là một người bắt chước xuất sắc, và cô sẽ làm việc thật chăm chỉ trong bộ phim để các nhà phê bình sẽ nghĩ cô rất tài năng và tất cả những đạo diễn giỏi nhất sẽ muốn mời cô. Cô sẽ tham dự những bữa tiệc xa hoa và có một sự nghiệp tươi sáng và kiếm được hàng núi tiền. Đây chính là thứ đã bị khuyết thiếu trong cuộc sống của cô, một thứ "khó nắm bắt" mà cô chưa bao giờ có thể xác định. Tại sao trước giờ cô chưa từng nghĩ đến nó nhỉ?

Cô gạt tóc ra khỏi thái dương bằng những đầu ngón tay và tự chúc mừng mình vì đã giải quyết gọn ghẽ vấn đề nan giải là phải kiếm đủ tiền để mua vé máy bay. Chuyện đó quả thực rất nhẹ nhàng, một khi cô đã vượt qua cú sốc ban đầu trước ý nghĩ ấy. Rất nhiều người nổi tiếng đem quần áo của họ tới các cửa hàng chuyên thu mua nhãn hiệu của các nhà thiết kế để bán lại; cô không hiểu tại sao mình không làm thế từ mấy tháng trước. Số tiền bán quần áo đó đủ mua một vé máy bay hạng nhất và giải quyết những hóa đơn cấp bách nhất của cô. Giờ cô mới nhận ra con người thường làm phức tạp hóa những vấn đề tài chính của họ một cách không cần thiết, khi mà chỉ cần một sáng kiến nhỏ là giải quyết được hết những khó khăn. Dù sao cô cũng cực ghét phải mặc quần áo từ mùa trước, và giờ cô có thể bắt đầu mua một tủ áo hoàn toàn mới ngay khi hãng phim hoàn trả tiền vé cho cô.

Chiếc xe rẽ vào một lối xe chạy nằm giữa hai hàng sồi. Cô nghển cổ khi họ lượn qua khúc cua và nhìn thấy phía trước một tòa nhà kiểu đồn điền được bảo tồn, tòa nhà ba tầng làm bằng gỗ và gạch với sáu cây cột xẻ đường rãnh duyên dáng chạy dọc hàng hiên trước. Khi đến gần hơn, cô nhận thấy một loạt những xe tải chở hàng và xe khách đậu cạnh tòa nhà xưa. Những chiếc xe trông lạc quẻ y như những thành viên đi lại quanh đó trong trang phục quần short với áo T-shirt, hoăc cởi trần, hoặc áo sát nách.

Người tài xế dừng xe và quay sang cô. Anh ta có một chiếc cúc kỷ niệm 200 năm độc lập nước Mĩ to tròn gắn vào cổ áo lao động màu nâu vàng. Nó mang dòng chữ "1776-1976" phía trên, chữ "AMERICA" và "MIỀN ĐẤT HỨA" ở giữa và phía dưới. Francesca đã thấy những tấm biển kỷ niệm 200 năm nước Mĩ độc lập ở khắp nơi kể từ lúc cô đặt chân xuống JFK. Những gian hàng lưu niệm ngập tràn những chiếc cúc kỷ niệm và những mô hình tượng Nữ thần Tự do bằng nhựa rẻ tiền. Khi họ chạy qua sân bay Gulfport, cô thậm chí còn trông thấy những vòi nước cứu hỏa được sơn phết sao cho giống hệt những người lính trong Chiến tranh Cách mạng Mĩ. Với một người đến từ một đất nước thủ cựu như Anh Quốc, tất cả những màn chào mừng 200 năm này có vẻ quá lố.

"Bốn tám dollar," người lái xe nói bằng bằng thứ tiếng Anh nặng đến mức cô chật vật lắm mới hiểu nghĩa.

Cô đếm số tiền Mĩ mình đã đổi cùng với những đồng bảng Anh khi đáp xuống JFK và đưa cho anh ta gần hết những gì mình có, cùng với một khoản boa hào phóng kèm một nụ cười. Rồi cô xuống xe, mang theo hộp mĩ phẩm của mình.

"Francesca Day phải không?" Một phụ nữ trẻ với mái tóc uốn quăn và đôi khuyên tai lúc lắc từ bãi cỏ bên hông nhà bước về phía cô.

"Vâng?"

"Chào cô. Tôi là Sally Calaverro. Chào mừng cô đến chốn hẻo lánh này. E rằng tôi cần cô đến phòng phục trang ngay bây giờ."

Người lái xe đặt chiếc vali Vuitton xuống chân Francesca. Cô đưa mắt nhìn chiếc chân váy cotton in hoa kiểu Ấn Độ nhăn nhúm và chiếc tank top màu nâu cô ta đã chọn mặc một cách thiếu sáng suốt mà không có áo lót. "Điều đó là không thể, cô Calaverro ạ," cô trả lời. "Ngay sau khi gặp ông Byron, tôi sẽ về khách sạn và ngủ một giấc. Giấc ngủ duy nhất tôi có trong hai tư giờ qua là ở trên máy bay, và tôi kiệt sức rồi."

Vẻ mặt Sally không thay đổi. "E rằng tôi sẽ phải giữ chân cô lâu hơn chút nữa, song tôi sẽ cố gắng kết thúc nhanh nhất có thể. Lord Byron đã chuyển sang lịch trình quay tiếp theo, và chúng tôi phải sẵng sàng trang phục cho cô vào sáng mai."

"Nhưng thế thật phi lý. Ngày mai là thứ Bảy. Tôi cần có ít ngày để ổn định. Anh ta khó có thể mong tôi bắt đầu làm việc khi tôi vừa chân ướt chân ráo đến được."

Vẻ niềm nở của Sally tan biến. "Thế mới là show biz, cô gái ạ. Gọi cho quản lý của cô đi." Cô ta nhìn xuống những chiếc vali Vuitton rồi gọi một người ở sau lưng Francesca. "Này Davey, đem đồ của cô Day tới chuồng gà nhé?"

"Chuồng gà!" Francesca thốt lên, nảy sinh cảnh giác một cách thành thật. "Tôi không biết tất cả chuyện này là như thế nào, nhưng tôi muốn về khách sạn ngay lập tức."

"À, chúng tôi cũng chẳng biết." Cô ta nở với Francesca một nụ cười gần như xấc láo. "Đừng lo, nó không hẳn là một cái chuồng gà. Ngôi nhà nơi tất cả bọn tôi đang trú ngụ ở ngay kế bên khu này. Cách đây mấy năm nó từng là nhà an dưỡng. Những chiếc giường vẫn còn tay quay. Chúng tôi gọi nó là chuồng gà vì trông nó giống như thế. Nếu cô không bận tâm đến mấy con gián, thì nó không đến nỗi tệ."

Francesca không cắn câu. Đây là những gì xảy ra, cô nhận ra, khi tranh cãi với đám nhân viên quèn. "Tôi muốn gặp Mr. Byron ngay bây giờ," cô tuyên bố.

"Lúc này ông ta đang quay phim trong nhà, nhưng ông ta không thích bị phá đám đâu." Mắt Sally chiếu vào cô một cách thô lỗ , và Francesca có thể cảm thấy cô ta đang đánh giá bộ trang phục lộn xộn và dày cộp một cách bất hợp lý của mình.

"Tôi sẽ thử xem," cô mỉa mai đáp, nhìn chằm chằm người phụ trách phục trang một hồi lâu đầy gay gắt trước khi hất tóc ra sau và bước đi.

Sally Calaverro nhìn theo cô nàng. Cô ngắm nghía thân hình nhỏ nhắn mảnh dẻ đó, nhớ lại lớp trang điểm hoàn hảo và mái tóc bồng lộng lẫy. Làm thế nào cô ta hất được mái tóc như thế chỉ bằng một cái nhún vai nhỉ? Những phụ nữ đẹp có học một khóa hất tóc hay cái gì đại loại không? Sally kéo một lọn tóc của mình ra, đuôi tóc vừa khô vừa xoăn do bị uốn hỏng. Tất cả giai thẳng trong công ty sẽ bắt đầu cư xử như lũ nhóc mười hai tuổi khi họ trông thấy người phụ nữ đó cho coi, Sally nghĩ. Họ đã quen với những ngôi sao nhỏ đang lên, nhưng người này lại khác, với chất giọng Anh Quốc hết sức lạ tai và cách nhìn thẳng người đối diện nhắc nhở họ rằng bố mẹ họ đã vượt biển sang đây trong khoang hạng bét. Trong thời gian ngồi đồng ở vô số các quán bar dành cho người độc thân, Sally đã chứng kiến những gã đàn ông ngấu nghiến bằng mắt cái giống sang chảnh hợm hĩnh đó.

"Chết tiệt," cô lẩm bẩm, cảm thấy mình như một mụ đàn bà khổng lồ béo ú nhếch nhác nom già đơ so với tuổi hai lăm. Quý cô kiêu kỳ kia hẳn đang ngộp thở trong chiếc áo cashmere hai trăm dollar, nhưng trông cô ta vẫn xinh tươi và rạng rỡ như ảnh quảng cáo trên tạp chí. Có một số phụ nữ, trong con mắt Sally, được đưa xuống trái đất chỉ để cho những người phụ nữ khác căm ghét, và Francesca Day nhất định nằm trong số đó.

****

Dallie có thể cảm thấy những ngày Thứ Hai Chết chóc đang chụp xuống anh, dù hôm nay mới là Thứ Bảy và hôm trước anh vượt qua 18 lỗ với số gậy ngoạn mục là 64 cùng với mấy gã bạn quen ở ngoại ô Tuscaloosa. Thứ Hai Chết chóc là tên anh đặt cho tâm trạng u ám đeo đẳng anh thường xuyên hơn mức anh cho phép, cắn phập hàm răng sắc vào anh và hút cạn nguồn sống, nhìn chung, Thứ Hai Chết chóc đã phá hỏng không ít số gậy sắt dài của anh.

Anh khom người qua tách cà phê Howard Johnson và nhìn ra bãi đỗ xe qua cửa sổ nhà hàng. Mặt trời vẫn chưa lên cao và ngoài mấy người lái xe tải mặt mũi ngái ngủ ra trong nhà hàng gần như vắng tanh. Anh cố lí giải tâm trạng tồi tệ của mình, mùa giải năm nay không đến nỗi nào. Anh đã thắng một số giải đấu, và anh với ủy viên của PGA Deane Beman đã không nói chuyện quá hai ba lần về chủ đề ưa thích của ngài ủy viên – tư cách đạo đức không phù hợp với một tay golf chuyên nghiệp.

"Anh dùng gì?" cô phục vụ hỏi khi bước đến bàn anh, trong túi lấp ló chiếc khăn mùi soa màu cam và xanh lam. Cô thuộc kiểu những người phụ nữ béo sạch bong với mái tóc được xịt và trang điểm cẩn thận, kiểu người quan tâm đến bản thân và khiến người khác nghĩ rằng bên dưới vẻ ngoài to béo kia là một gương mặt xinh đẹp.

"Bít tết và khoai tây rán," anh nói, đưa cho cô quyển thực đơn. "Hai trứng chiên lòng đào, và một gallon cà phê nữa. (khoảng 3,78 lít ở Mĩ)

"Quý khách muốn rót vào tách hay tôi nên đổ thẳng nó vào các mạch máu anh?

Dallie cười khẽ. "Cô cứ mang ra đây đã, và tôi sẽ tính xem nên đổ vào đâu." Chao, anh yêu những cô phục vụ. Họ là những người phụ nữ tốt nhất trên thế giới. Họ tinh khôn và ngổ ngáo, và ai cũng có một câu chuyện đời.

Cô phục vụ này nhìn anh tới vài giây trước khi quay đi, đang ngắm gương mặt xinh trai của mình đây mà, anh nghĩ. Chuyện này như cơm bữa, và anh thường không để tâm trừ phi họ đưa thêm vào ánh mắt vẻ đói khát nói với anh rằng họ muốn ở anh một thứ mà anh không thể cho được.

Thứ Hai Chết chóc quay lại với toàn bộ sức mạnh. Mới sáng ra, ngay sau khi anh bò ra khỏi giường, đang đứng dưới vòi sen cố gắng mở cặp mắt đỏ ngầu ra thì Bear đã xộc tới thì thào vào tai anh.

Sắp đến Halloween rồi, Beaudine. Năm nay mày định giấu mình đi đâu?

Dallie đã mở vòi nước lạnh mức cao nhất, nhưng Bear không buông tha.

Một thằng vứt đi như mày nghĩ gì mà lại sống trên cùng hành tinh với tao hả?

Dallie xua đoạn hồi ức đó đi khi đồ ăn đến cùng với Skeet, người vừa ngồi vào bàn. Dallie đẩy đĩa điểm tâm qua bàn và nhìn đi nơi khác khi Skeet cầm dĩa lên cắm vào miếng bít tết hồng hồng.

"Hôm nay cậu thấy trong người thế nào, Dallie?"

"Không gì có thể phàn nàn."

"Tối qua cậu uống khá nặng đô đấy."

Dallie nhún vai. "Tôi đã chạy bộ vài dặm vào sáng nay, hít đất vài cái, xong khỏe liền."

Skeet nhìn lên, dao và dĩa cầm lưng chừng trên tay. "Uh-huh."

"Thế nghĩa là sao?"

"Chả là sao cả, Dallie, trừ một điều là tôi nghĩ Thứ Hai Chết chóc lại đang tìm đến cậu."

Anh nhấp một ngụm cà phê từ tách. "Tâm trạng đi xuống vào cuối mùa giải là chuyện tự nhiên thôi – toàn ở nhà nghỉ với đi trên đường."

"Nhất là khi cậu chẳng với được tay đến cái cúp nào."

"Một giải đấu là một giải đấu."

"Vớ vẩn." Skeet quay lại với miếng bít tết. Vài phút im lặng trôi qua giữa hai người.

Cuối cùng Dallie lên tiếng. "Tôi tự hỏi Nicklaus có bao giờ gặp Thứ Hai Chết chóc không?"

Skeet quăng dĩa xuống. "Đừng có bắt đầu nghĩ đến Nicklau nữa đấy! Mỗi lần nghĩ đến hắn, cậu lại chơi dở như hạch."

Dallie đặt tách cà phê xuống và cầm tờ hóa đơn lên. "Đưa tôi hai viên uper được không?"

"Mẹ kiếp, Dallie, tôi tưởng cậu sẽ không dùng thứ đó nữa."

"Anh có muốn tôi thắng ngày hôm nay hay là không?"

"Tất nhiên tôi muốn cậu có thể chiến thắng, nhưng tôi không thích cách cậu làm được điều đó dạo gần đây."

"Ông thôi đi và đưa thuốc cho tôi được không?"

Skeet lắc đầu và làm theo lời anh, lấy trong túi ra những viên con nhộng màu đen và đẩy nó qua bàn. Dallie chộp lấy. Khi nuốt chúng, trong anh nổi lên một sự mâu thuẫn có phần khôi hài giữa mối quan tâm tới thân hình vận động viên của anh và việc anh ngược đãi nó bằng những đêm thức khuya, bia rượu, cùng những viên thuốc mua chui anh bắt Skeet mang theo trong túi. Tuy nhiên, chuyện đó không thực sự quan trọng. Dallie nhìn đăm đăm số tiền anh vừa vứt xuống bàn. Khi bạn sinh ra là một người nhà Beaudine, số phận bạn đã được ấn định là không thể chết già.

***

Chiếc váy này gớm guốc quá!

Francesca nhìn hình ảnh mình trong chiếc gương dài đặt ở cuối toa xe mooc được dùng làm phòng phục trang tạm thời. Mắt cô to hẳn lên bởi kính áp tròng màu hổ phách và bộ lông mi dày, tóc cô được rẽ ngôi ở giữa, chải mượt hai bên thái dương, và thu lại thành những lọn quăn rủ qua tai. Kiểu tóc cổ xưa này vừa lôi cuốn vừa đẹp mắt, nên cô không có ý kiến gì với người đàn ông vừa hoàn thành nó cho cô, nhưng chiếc váy lại là chuyện khác. Với con mắt sành thời trang của cô, chất vải taffeta hồng đơn điệu với những lớp viền đăng ten trắng xếp nếp bao quanh váy trông như chiếc bánh kem dâu ngọt lừ. Phần thân váy bó chặt đến mức cô khó khăn lắm mới thở được, và khung áo lót đẩy bộ ngực cô lên cao đến độ chỉ còn mỗi hai núm vú cô là chưa bị bật ra ngoài cổ áo. Mục đích của chiếc váy là tạo ra một vẻ ngọt ngào lẫn dung tục, chắc chắn không giống những trang phục Marisa Berenson đã mặc trong phim Barry Lyndon.

"Đây hoàn toàn không phải điều tôi đã hình dung, và tôi không thể mặc nó được," cô quả quyết. "Cô phải làm điều gì đó."

Sally Calaverra cắn đứt một đoạn chỉ hồng bằng nhiều sức lực hơn mức cần thiết. "Đây là trang phục được thiết kế cho vai đó."

Francesca tự trách mình đã không chú ý hơn đến chiếc váy vào hôm qua khi Sally thử nó lên người cô. Nhưng cô bị chi phối bởi sự mệt mỏi và việc Lloyd Byron tỏ ra quá ngoan cố một cách vô lý khi cô phàn nàn với anh ta về điều kiện ăn ở tệ hại người ta thu xếp cho cô nên gần như không nhìn đến bộ trang phục. Giờ thì chưa đầy một tiếng nữa là cô phải quay cảnh đầu tiên trong ba phân cảnh của mình. Chí ít cánh đàn ông trong hãng phim cũng nhiệt tình, họ tìm một căn phòng tiện nghi hơn cho cô với phòng tắm riêng, đem cho cô một khay đồ ăn với rượu gin pha quinnie mà cô mong mỏi. Dù cho "chuồng gà," với những ô cửa sổ bé tẹo và bàn ghế bằng gỗ dán màu vàng, là cả một sự kinh tởm, cô vẫn ngủ như chết và thực sự chỉ có một chút đề phòng khi thức giấc sáng hôm đó – ít ra là cho tới khi nhìn đến chiếc váy lần thứ hai.

Sau khi xoay người để ngắm phía sau chiếc váy, cô quyết định kêu gọi sự công tâm của Sally. "Chắc chắn cô có thứ khác. Tôi tuyệt đối không bao giờ mặc màu hồng."

"Đây là trang phục Lord Byron đã duyệt, và tôi chẳng thể làm gì được." Sally cài những chiếc móc sau lưng váy, gắn hai phần vải vào nhau một cách thô bạo hơn mức cần thiết.

Cú thít chặt khiến Francesca hít vào một hơi. "Sao các cô cứ gọi anh ta bằng cái tên kỳ cục ấy – Lord Byron?"

"Nếu cô buộc phải hỏi, hẳn là cô không biết rõ anh ta."

Francesca không chịu để người phụ trách phục trang tiếp tục làm nhụt chí cô. Xét cho cùng, cô nàng Sally đáng thương phải làm việc cả ngày trong cái toa xe đáng sợ này. Chuyện đó sẽ khiến bất cứ ai cũng muốn phát khùng. Francesca tự nhắc bản thân rằng cô đã được giao một vai trong bộ phim có thanh thế. Vả lại, ngoại hình của cô đủ hấp dẫn để chấp mọi loại trang phục, kể cả bộ này. Tuy nhiên, cô nhất thiết phải làm điều gì đó về vụ phòng khách sạn. Cô không định trải qua một đêm nữa ở cái nơi không có phục vụ phòng.

Đôi giày cao gót kiểu Pháp của cô nghiến rào rạo trên sỏi khi cô băng qua lối xe chạy hướng về tòa dinh thự, chiếc váy phồng xòe lúc lắc từ bên này qua bên kia. Lần này cô sẽ không cố thương lượng với đám nhân viên quèn như sai lầm hôm qua nữa. Lần này cô sẽ đến gặp thẳng nhà sản xuất với một danh sách kiến nghị. Hôm qua Lloyd Byron bảo cô là anh ta muốn dàn diễn viên và nhân viên ở chung một chỗ để phát triển tinh thần đồng đội. Nhưng cô ngờ rằng do anh ta keo kiệt mà thôi. Theo như cô nghĩ, xuất hiện trong một bộ phim danh tiếng không bao gồm việc phải sống như một kẻ mọi rợ.

Sau một hồi hỏi thăm, cuối cùng cô cũng tìm thấy Lew Steiner, nhà sản xuất của Delta Blood. Ông ta đang đứng trong hành lang dinh thự Wentworth, ngay bên ngoài phòng khách nơi cảnh quay của cô đang được chuẩn bị. Vẻ ngoài nhếch nhác của ông ta làm cô kinh ngạc. Béo lùn và râu ria lởm chởm, với một chữ thập chìa khóa bằng vàng đung đưa bên trong cổ áo sơ mi Hawai mở phanh, nom ông ta như thuộc về một góc phố khu Soho chuyên bán đồng hồ đeo tay ăn cắp. Cô bước qua đám dây điện chằng chịt trên thảm hành lang và tự giới thiệu. Khi ông ta ngẩng lên khỏi cặp bìa hồ sơ, cô liền bắt đầu bài than phiền tràng giang đại hải của mình trong lúc vẫn cố gắng giữ cho giọng nói được vui tươi.

"Nên ông thấy đấy, ông Steiner, tôi không thể ở qua một đêm nữa trong cái nơi đáng sợ ấy; tôi chắc chắn là ông hiểu. Tôi cần một phòng khách sạn trước khi trời tối." Cô dùng ánh mắt quyến rũ nhìn ông ta. "Thật khó mà ngủ được khi người ta cứ lo bị lũ gián tấn công."

Nhà sản xuất dành ra mấy giây để nhìn chòng chòng bộ ngực được tôn cao của cô, rồi kéo một chiếc ghế gấp dựa tường ra và ngồi xuống, dạng hai chân ra rộng đến nỗi lớp vải kaki căng ra trên đùi. "Lord Byron bảo tôi cô là một người đẹp thực sự, nhưng tôi lại không tin. Xem tôi thông minh chưa." Ông ta nhếch mép tạo ra một tiếng chép miệng không hài lòng. "Chỉ những diễn viên chính mới được ở khách sạn, cô bé ạ, và đó là vì nó được ghi sẵn trong hợp đồng của họ. Đám nhà quê còn lại phải chấp nhận thiếu thốn thôi."

"Đám nhà quê là từ đầy đủ ý nghĩa nhất, phải không?" cô độp lại, tất cả nỗ lực muốn hòa giải tan biến. Dân làm phim tất cả đều bần tiện như thế này sao? Một cảm giác căm giận Miranda Gwynwyck dâng trào trong cô. Phải chăng Miranda đã biết trước tình trạng không dễ chịu ở đây?

"Cô không muốn công việc này?" Lew Steiner hỏi kèm theo cái nhún vai, "tôi có cả tá các cô nàng bimbo có thể thay thế cô trong chiều nay. Quý ngài Byron là người thuê cô – không phải tôi."

Bimbo! Francesca có thể cảm thấy một màn sương đỏ đang dồn tụ sau mi mắt cô, nhưng cô vừa mở miệng định bộc phát, thì một bàn tay đặt lên vai cô.

"Francesca!" Lloyd Byron kêu to, xoay cô về phía mình và hôn lên má cô, làm cô phân tán khỏi cơn thịnh nộ. "Trông cô thật mê hồn! Cô ấy thật tuyệt phải không, Lew? Đôi mắt mèo kia! Cái miệng không thể tin nổi kia! Tôi chẳng đã nói với ông là cô ấy hợp vai Lucinda đến mức hoàn hảo mà, số tiền để đưa cô ấy về đây xứng đáng đến từng xu đó."

Francesca toan nhắc nhở anh ta rằng cô mới là người đã trả những đồng xu đó và cô muốn lấy lại toàn bộ, nhưng cô chưa kịp nói lời nào, Lloyd Byron đã tiếp tục. "Chiếc váy thật sáng chói. Ngây thơ song lại gợi cảm. Tôi thích kiểu tóc của cô. Giới thiệu với tất cả mọi người, đây là Francesca Day."

Francesca gật đầu chào trước lời giới thiệu, rồi Byron kéo cô sang một bên, rút chiếc khăn tay vàng nhạt từ túi quần short màu vanilla ra thấm trán. "Chúng ta sẽ quay cảnh của cô trong hôm nay và ngày mai, máy quay của tôi đang trong trạng thái mê ly. Cô không có câu thoại nào cả, nên không có gì phải lo lắng."

"Tôi khó mà lo lắng được," cô tuyên bố. Trời ạ, cô từng đi chơi với Hoàng tử xứ Wales, nghĩ sao mà cho rằng một chuyện như thế này sẽ làm cô lo lắng? "Ông Lloyd, chiếc váy này –"

"Tuyệt diệu đúng không?" Anh ta dẫn cô đến phòng khách, đưa cô vào giữa hai chiếc máy quay và một rừng đèn đặt trước cảnh quay, được bố trí những chiếc ghế kiểu Hepplewhite, một chiếc trường kỷ bọc gấm damask, và hoa tươi cắm trong những bình bạc cổ. "Cô sẽ đứng trước những khung cửa sổ kia trong cảnh đầu tiên. Tôi sẽ chiếu đèn rọi sau lưng cô, tất cả những gì cô cần làm là đi về phía trước khi nào tôi bảo và để gương mặt kiều diễm của cô từ từ tiến vào tâm điểm."

Việc anh ta nhắc đến gương mặt kiều diễm của cô xoa dịu phần nào nỗi oán giận cách đối xử người ta dành cho mình, và cô nhìn anh ta với ánh mắt thiện cảm hơn.

"Hãy nghĩ đến nguồn sinh lực," anh ta hối thúc. "Cô đã thấy sự thể hiện của Fellini với những vai diễn câm lặng rồi đấy. Lucinda không nói một câu nào, nhưng sự hiện diện của cô ấy phải vượt ra khỏi màn hình và túm lấy cổ họng khán giả. Cô ấy là một biểu tượng không ai có thể đạt tới. Đầy sức sống, rực rỡ, nhiệm màu!" Anh ta mím môi. "Tôi hy vọng bộ phim này sẽ không quá huyền bí đến mức làm những khán giả ngu độn bỏ qua tình tiết ấy."

Trong một giờ đồng hồ tiếp theo Francesca đứng đọc qua phân cảnh và sau đó diễn thử trong lúc những công đoạn điều chỉnh cuối cùng được thực hiện. Cô được giới thiệu với Fletcher Hall, một nam diễn viên dữ tướng, có phần hung ác mặc bộ vét đuôi tôm đảm nhận vai chính. Dù luôn cập nhật tin tức về các ngôi sao điện ảnh, nhưng cô chưa bao giờ nghe nói tới anh chàng này, và một lần nữa cô lại bị những nỗi lo sợ vây bủa. Tại sao cô chẳng nhận ra tên tuổi tất cả những người ở đây? Có lẽ cô đã phạm sai lầm khi không tìm hiểu kỹ hơn về bộ phim trước khi nhảy bừa vào. Lẽ ra cô nên yêu cầu được xem kịch bản...nhưng hôm qua mình đã đọc kỹ hợp đồng rồi, cô tự nhủ, và mọi thứ có vẻ ổn.

Những lo sợ của cô dần vơi đi khi cô quay cảnh đầu tiên một cách dễ dàng, đứng trước cửa sổ và làm theo những chỉ dẫn của Lloyd. "Tuyệt đẹp!" anh ta không ngừng xuýt xoa. "Lộng lẫy! Cô đúng là cô năng khiếu, Francesca." Những lời khen ngợi làm cô nguôi dịu, và bất chấp sự khó chịu ngày càng tăng do cái váy bó chặt, cô đã có thể thư giãn giữa những cảnh quay và bông đùa với vài thành viên nam của đoàn phim đã đối xử rất chu đáo với cô tối hôm trước.

Lloyd quay cảnh cô đi qua căn phòng, nhún gối chào Fletcher Hall, và đáp lại lời anh ta bằng ánh nhìn đăm đăm buồn bã vào gương mặt anh ta. Đến giờ ăn trưa, khi cô thoát khỏi chiếc váy một giờ đồng hồ, cô phát hiện ra tâm trạng mình đang vui vẻ thực sự. Sau giờ nghỉ, Lloyd đặt cô vào khắp mọi chỗ trong gian phòng khách để quay cận cảnh ở mọi góc độ có thể nghĩ ra. "Cô đẹp lắm, cưng à!" anh ta nói lớn. "Chúa ơi, khuôn mặt trái tim và đôi mắt tuyệt vời kia thật hoàn hảo. Xõa tóc ra! Đẹp lắm! Đẹp lắm!" Khi anh ta hô dừng, Francesca vươn vai, như một con mèo vừa gãi lưng xong.

Đến cuối chiều tâm trạng phơi phới của cô đã không chống cự nổi cái nóng ngột ngạt của thời tiết và những bóng đèn hồ quang carbon. Những chiếc quạt được đặt rải rác xung quanh không làm không khí mát hơn là bao, nhất là khi phải tắt chúng đi mỗi lần camera chạy. Cái áo corset nặng nề và những lớp váy lót rườm rà bên trong chiếc váy dài làm hấp hơi da cô cho đến khi cô tưởng mình sẽ ngất xỉu.

"Tôi không thể tiếp tục được nữa," cuối cùng cô tuyên bố, trong lúc nhân viên trang điểm thấm những giọt mồ hôi lấp lánh đã hình thành gần đường chân tóc cô được chải theo một kiểu thời trang phát ớn. "Tôi sắp chết vì nóng rồi, Lloyd."

"Một cảnh nữa thôi. Chỉ một cảnh nữa thôi. Hãy nhìn ánh đèn chếch qua cửa sổ kìa. Làn da của cô nhất định sẽ bừng sáng. Xin cô đấy, Francesca, cô chính là một công chúa. Nàng công chúa tuyệt đẹp, không tì vết của tôi!"

Cứ thế này thì làm sao cô từ chối nổi?

Lloyd bảo cô đi tới một điểm được đánh dấu trên sàn cách lò sưởi không xa. Đoạn đầu phim, cô suy ra, tập trung vào sự xuất hiện của một nữ sinh người Anh tại một đồn điền ở Mississippi nơi cô gái sẽ trở thành cô dâu của chủ nhân ẩn dật của đồn điền, một người đàn ông mà Francesca đoán rồi sẽ giống nhân vật Rochester trong Jane Eyre, dù rằng cô thấy Fletcher Hall nghe chừng hơi quá thớ lợ để vào vai nam chính lãng mạn. Không may cho cô nữ sinh, nhưng may cho Francesca, là Lucinda sẽ chết một cách thê thảm ngay ngày hôm đó. Francesca đã có thể tưởng tượng ra cảnh phim ấn tượng đó, cảnh mà cô sẽ diễn bằng toàn bộ cảm xúc bị kìm nén. Tuy nhiên cô phải tìm hiểu xem Lucinda và người chủ đồn điền có liên quan như thế nào với phần chính của câu chuyện, được đặt trong thời hiện tại và có vẻ sẽ huy động một số lượng lớn diễn viên nữ, nhưng vì cô sẽ không xuất hiện trong phần phim đó, nên nó cũng chẳng quan trọng.

Lloyd lau trán bằng một chiếc khăn tay sạch tinh và tiến tới chỗ Fletcher Hall. "Tôi muốn cậu bước đến sau lưng Francesca, đặt hai tay lên vai cô ấy, sau đó vén một bên tóc cô ấy lên để hôn vào cổ cô ấy. Francesca, hãy nhớ là cuộc sống của cô được bảo bọc rất kỹ. Sự tiếp xúc của anh ta sẽ làm cô bị sốc, nhưng nó cũng làm cô phấn khích. Cô hiểu chứ?"

Cô cảm thấy mồ hôi đã chảy thành dòng giữa hai bầu ngực. "Dĩ nhiên là tôi hiểu," cô cáu kỉnh đáp. Một nhân viên trang điểm bước lại dặm phấn lên cổ cô. Cô bảo anh ta giơ gương cho cô xem kết quả.

"Nhớ này, Fletcher," Lloyd tiếp tục, "tôi không muốn cậu hôn thật – chỉ là sắp sửa hôn thôi; được rồi, vào việc nào."

Francesca đứng vào vị trí, chỉ để chịu đựng thêm một sự trì hoãn vô cùng tận cho công tác chỉnh ánh sáng. Sau đó có người phát hiện ra một vết ẩm trên lưng áo vét của Fletcher chỗ anh ta đổ mồ hôi, sau đó Sally phải đem đến một chiếc áo thay thế từ toa xe phục trang.

Francesca dậm chân. "Các người còn muốn tôi đứng đây bao lâu nữa? Tôi sẽ không chịu đâu! Tôi cho ông đúng năm phút, Lloyd, rồi tôi đi đấy!"

Anh ta ném cho cô ánh mắt lạnh lùng. "Này Francesca, chúng ta phải tỏ ra chuyên nghiệp chứ. Tất cả những người khác ở đây đều mệt mỏi cả."

"Tất cả những người khác ở đây đâu có mặc bộ trang phục nặng mười pound. Tôi muốn xem họ chuyên nghiệp ra sao nếu họ bị nghẹt thở sắp chết."

"Chỉ vài phút nữa thôi," anh ta đấu dịu, đoạn siết hai tay thành nắm đấm đưa lên ngực với vẻ thống thiết. "Hãy sử dụng sự căng thẳng mà cô đang có, Francesca. Đưa sự căng thẳng ấy vào cảnh của cô. Truyền sự căng thẳng ấy vào Lucinda – một cô gái trẻ được gửi tới một miền đất mới để kết hôn với một người đàn ông xa lạ. Tất cả im lặng đi. Yên lặng, yên lặng, yên lặng. Để cho Francesca cảm nhận sự căng thẳng của cô ấy."

Anh chàng giữ cần âm thanh, bị bộ ngực cao vút của Francesca thu hút trong phần lớn ngày hôm nay, ghé lại gần người quay phim. "Tớ muốn cảm nhận sự căng thẳng của cô ấy."

"Xếp hàng đi đã, người anh em."

Cuối cùng chiếc áo mới cũng tới và cảnh quay được tiến hành. "Đừng cử động!" Lloyd nói lớn khi tất cả đã sẵn sàng. "Tất cả những gì chúng ta cần là một cận cảnh Fletcher hôn lên cổ Francesca và chúng ta sẽ kết thúc ngày hôm nay. Nó chỉ mất một giây thôi. Mọi người sẵn sàng chưa?"

Francesca rên lên, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cô đã chịu đựng lâu chừng này – thêm vài phút nữa có là gì. Fletcher đặt hai tay lên vai cô và vén tóc cô lên. Cô ghét việc anh ta chạm vào cô. Anh ta rất tầm thường, hoàn toàn không phải kiểu đàn ông cô thích.

"Nghiêng đầu một chút nữa, Francesca," Lloyd hướng dẫn. "Cậu makeup đâu rồi?"

"Tôi đây, Lloyd."

"Đến đây."

Người makeup mặt hoang mang. "Ông cần gì?"

"Tôi cần gì à?" Lloyd đưa cả hai tay ra trong điệu bộ giận dữ.

"Được rôôồi." Anh chàng nhăn nhó xin lỗi, rồi gọi to Sally đang đứng ngay sau camera. "Ê, Calaverro, lấy hộ mấy cái răng nanh của Fletcher trong hộp của tôi ném qua đây."

Răng nanh của Fletcher?

Francesca cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro