Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cửa hàng đồ ngọt

Chương 17




——————————————————




【Khi Yuko uống đến choáng váng say, hưng phấn bừng bừng chạy lên sân khấu chọn bài 《End Roll》, một mình nhảy nhót, có lẽ đem bản thân trở về là một Dancer như rất nhiều năm trước, kết quả trẹo lưng. Còn cứng đầu chịu đựng trước mặt mọi người, sau khi lên Taxi rồi thì nằm lên đùi tôi kêu rên.】


【Cho cậu lên nóc nhà.】 Trách móc cậu ấy như thế.


【Nhưng mà vui a.】 Cậu cười lớn trở người, mặt hướng lên trên mắt nhắm lại, 【Thật hoài niệm a.】


【Ừm hoài niệm a.】 Nghĩ nghĩ, liền thất thần.




——————————————————




Sau khi tắm rửa xong lại bò lên giường, trời đã tảng sáng. Tác dụng của cồn còn chưa tan, đầu óc choáng váng, chỉ muốn ngủ.


"Nè, Kojima-chan. . ." Giọng nói trầm khàn vang bên tai nàng, năm ngón tay luồn từ cổ áo nàng vào trong.


Nháy mắt Kojima liền tỉnh rượu.


"Còn muốn quậy nữa à?" Kojima không có quay đầu lại, "Không phải nói đau thắt lưng sao?"


"Không thành vấn đề." Đôi môi ướt át đặt lên gáy nàng, "Hôm sau phải đi Paris rồi, một tuần lận, cẩn thận một chút thì không lo bị phát hiện đâu."


Kojima nhăn mày: Không phải đang say mà là mượn rượu giả điên, đầu óc rất tỉnh táo.


Không đợi Kojima trả lời, người phía sau đã đẩy áo ngủ nàng ra, bắt đầu hôn lên vành tai nàng.


Kojima xoay người lại.


"Tớ muốn chủ động." Kojima giữ hơi thở ổn định, cầm lấy tay Yuko nói với nàng.


"Hả. . ." Yuko cười, "Không thành vấn đề."


"Chắc chưa?"


"Chắc a." Yuko ôm lấy nàng, thỏa mãn cọ cọ lên ngực nàng, "Tớ là của Kojima-chan mà."


Yuko vui vẻ ngoài dự liệu, làm Kojima ngược lại không biết phải làm thế nào.


"Nhưng mà a —— " Con người nhỏ nhắn cười tủm tỉm ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Kojima-chan thật sự muốn chủ động sao?"


"Gì?"


Yuko chỉ chỉ lên môi mình, nén cười: "Hôn tớ cái đi."


Kojima liền cự tuyệt: "Làm gì! Không muốn!"


Yuko bĩu môi tiến đến gần đòi hôn: "Tới đây tới đây."


"Yada!"


"Come on! Kojima-chan!"


"Yada!"


"Come on! Baby!"


"Yada!"


Yuko ôm Kojima tiếp tục nhây: "Kojima-chan~ "


Kojima xoay người bỏ chạy.


Hai người một chạy một đuổi, từ phòng ngủ chạy đến phòng khách, Kojima chống tay lên lưng sofa, núp phía sau trốn Yuko.


"A ha ha ha!" Yuko cười gian, xoa tay dâm tà, "Bắt được Kojima-chan rồi nha~ "


"Chờ chút!" Kojima không nhịn được bật cười rộ, "Làm gì bắt tớ!"


Yuko phóng một cái ôm lấy cổ Kojima, cười lớn tuyên bố: "Kojima-chan get!"


Kojima cười vỗ nàng một cái: "Buông tay ra."


Yuko quỳ trên sofa, cách lưng ghế đeo lên cổ Kojima, cười hỏi nàng: "Kiss?"


Kojima và nàng nhìn nhau chỉ chốc lát, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, sau đó lần thứ hai, lần thứ ba. Yuko hôn đáp trả nàng, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào rồi xa nhau, từ từ thay đổi cách thức. Bầu không khí toát ra hơi thở ngọt ngào, chậm rãi lên men.


"Chủ động hôn tớ là nguyện ý gả cho tớ rồi chứ gì~ "


"Ừm."


"Hả? Thiệt hả?"


"Ồn ào!" Kojima bắt lấy tay Yuko đẩy nàng ra, "Tớ đi ngủ."


Câu này cùng câu "Tớ ở trên giường đợi câu" không có gì khác nhau, ít nhất là Yuko nghĩ thế. Đuổi theo nắm lấy tay Kojima, kéo màng ngã xuống giường. Sau đó không cho cơ hội từ chối hôn môi, giữa lúc ban mai dần xuất hiện, hôn khắp mỗi một tấc thịt trên ngực Kojima.


"A —— " Kojima ngẩng đầu lên, phát ra tiếng thở hắt nhẹ nhàng, "Trời sáng rồi. . ."


"Biết a." Yuko vén áo ngủ nàng lên hôn xuống bụng dưới của nàng, "Không thể sao?"


Kojima thành thật trả lời: "Thấy là lạ."


"Tớ thích." Yuko cầm lấy tay nàng hôn lên ngón tay nàng, "Cảm giác có thể bị phát hiện, rất kích thích a."


"Biến thái."


"Phải a." Lòng bàn tay vuốt thẳng xuống bụng dưới nàng, chậm rãi di chuyển, sau đó nhỏm dậy hôn môi cùng nàng, "Không phải cậu sớm biết chuyện đó rồi sao?"


"Biến thái." Kojima tức giận mắng xong, sau đó dung túng cho bản thân mình rơi vào dục vọng vô tận.




——————————————————




Từ rất sớm trước khi đến sinh nhật Kojima cùng nhau đi du lịch, sau khi định kết hoạch xong thì chuẩn bị hành lý. Từ kính râm đến khăn quàng cổ đến dây nịt cùng đồ lót tất cả đều xong xuôi, Yuko mang Kojima đến cửa hàng Nike lựa giày thể thao.


"Tại sao tớ cũng phải mua?" Kojima liền hỏi, "Tớ không có cuồng giày thể thao như cậu đâu!"


Yuko trả lời vô cùng bình tĩnh: "Đồ tình nhân đương nhiên giày cũng chung đôi mới tốt mà."


"Tại sao không phải là cậu mang giày cao gót?"


"Đi lâu sẽ đau chân a."


"Nhưng trông cậu sẽ không lùn như vậy."


"Quá đáng!"


Ngược lại Yuko giải thích với nàng: "Đến đó sẽ đi bộ rất nhiều, không thể mang cao gót."


"Tớ có giày đế bằng."


"Giày thể thao cũng đế bằng, cũng rất thoải mái."


"Chúng ta đang cãi nhau đó à?"


Yuko quay đầu lại nhìn nàng hai giây, bỗng nhiên xoay người quỳ xuống, chấp tay cầu xin, "Tớ xin cậu! Tớ muốn mặc như thế một lần, sau này cái gì cũng nghe theo cậu!"


Đó là chuyện hơn một tháng trước, hiện tại đôi giày kia xuất hiện trước mắt Kojima. Vẻ mặt Kojima chán ghét nhìn nó, sau đó cũng nhìn Yuko y như vậy.


"Chẳng lẽ Kojima-chan không thấy nó đáng yêu hả?"


Kojima lắc đầu. Nhưng mà, cho dù lắc đầu, rốt cuộc vẫn bỏ chúng vào rương hành lý.


Chuyện của cửa hàng đồ ngọt đều giao hết cho Koichi và Saki, hai người đích thân đến cửa hàng nói. Koichi đã đến đây làm việc tuần thứ hai, quan hệ giữa cậu và Saki cho đến giờ cũng không quá tốt, cũng may Koichi rất rộng lượng, lần nào cũng cười cho qua. Khách khứa trong cửa hàng lúc đầu cũng không thích cậu lắm, nhưng sau hai tuần đã có nữ sinh tỏ tình với cậu.


"Chúc mừng a chúc mừng!" Yuko vỗ vai cậu nói chúc mừng, "Koichi quả nhiên là một chàng trai tốt! Được nữ sinh đáng yêu như thế tỏ tình thật sự là quá tốt!"


"À. . ." Vẻ mặt Koichi bất đắc dĩ, "Quả thật. . . là đáng yêu."


Yuko nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu: "Không động lòng sao?"


Koichi ngại ngùng cười, lắc đầu: "Quả nhiên vẫn là Kojima-chan. . ."


"A! Saki!" Yuko buông cậu ra chạy đi.




——————————————————




【Tại sao lại thuê tên này a.】 Đã từng hỏi bà chủ Yuko như vậy.


【Vậy tìm ai tốt hơn bây giờ?】 Chị ấy hỏi ngược lại tôi.


【Ai cũng được miễn không phải người thích Kojima-chan. . .】 Koichi trông rất ngoan hiền, nhưng nội tâm lại rất lỳ lợm, để hắn ta ở bên cạnh Kojima-chan, nếu không đổi người sẽ làm tôi rất lo lắng.


【Không được a.】 Yuko bĩu môi, 【Vẫn là tìm một người thích Kojima-chan thì tốt hơn. Bởi vì thích, mới có thể chăm sóc Kojima-chan càng tốt hơn nhân viên bình thường a.】


【Chị không để ý sao?】


【Để ý?】 Yuko thè lưỡi, cười rộ, 【Có một chút a. . . nhưng mà cũng không có cách nào khác. Vì chị không thể thường xuyên ở bên cạnh cậu ấy. . .】


Thật là. . . một người thập phần săn sóc lại dịu dàng a.


Thoạt nhìn nhỏ con và không bao giờ nghiêm chỉnh như vậy, nhưng càng nhìn càng cảm thấy chị ấy là một người tình hoàn hảo.


Ánh mắt nhìn Kojima-chan cũng rất dịu dàng. . .


Muốn có một người yêu như vậy ghê. . . đương nhiên cao hơn một chút thì tốt rồi.


Có lẽ trong tương lai một ngày nào đó tôi sẽ gặp được.


—— by Saki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro