Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Buông tay





Trong bữa tiệc, công tước bắt đầu kể về những việc đã trải qua để hắn gặp được công tước phu nhân. Đó là một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp —— là bọn họ hình dung như vậy. Công tước đại nhân phong tư lỗi lạc xuyên qua một tòa thành, gặp được một cô công chúa đang vô cùng suy nhược trên giường bệnh. Công chúa xinh đẹp đang đau khổ chống chọi lại cơn bệnh nắm lấy cánh tay công tước, nói với hắn rằng nàng không muốn chết.


【Lần đầu tiên, ta sợ hãi cái chết, mà lựa chọn phục tùng.】


"Tiểu công chúa của em thì sao?" Công tước cười hỏi Yuko, "So với vợ ta thì sao?"


"A." Nụ cười của bá tước dường như còn ôn nhu hơn ánh mặt trời, nhưng lại còn mang theo vài phần thú vị, "Em sợ chị dâu sẽ tức giận."


Công tước ha ha cười: "Em nhất định đang nói dối!"


Yuko cười, hành lễ: "Như lời ngài nói." Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn sườn mặt công chúa.


Đến một ngày, ngài lớn lên thành một thiếu nữ mỹ lệ tuyệt luân, ta nhất định sẽ quay về đón ngài đi.


Tiểu công chúa khả ái của nàng, quả thật đã trưởng thành thành một thiếu nữ mỹ lệ tuyệt luân. Nhưng nàng đã không còn cách nào mang nàng đi nữa. Phản lại anh hai như tự tìm cái chết, huống chi, tiểu công chúa của nàng, trong cả bữa tiệc, không hề liếc nhìn nàng một lần nào.


Có lẽ nàng đã sớm không còn nhớ nàng.


Bá tước trẻ tuổi cúi đầu nhấm nháp ly rượu vang đỏ, lòng của nàng —— ừ, nàng vuốt bàn tay mình lên ngực —— tim không đập, bởi vì nó vốn đã chết —— lòng của nàng ——


Công tước dắt lấy tay vợ, sau hôn lễ là lúc chúc phúc bắt đầu. Bá tước buông tay, đứng dậy.


"Ta hướng ngài chúc phúc."


Bá tước cúi người, cúc cung hành lễ.


Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nâng khuôn mặt nàng lên, đôi môi mềm mại trong lúc nàng chưa ý thức được nhẹ rơi xuống con mắt trái của nàng. Nàng nghe được lời chúc phúc của công tước phu nhân: "Ta hy vọng ngài có thể ấm áp như thái dương, soi sáng tình yêu của ngài, cùng người ngài yêu."


Tiếng vỗ tay vang lên khắp đại sảnh, bá tước nắm tay nàng, nhắm mắt lại, nụ hôn dài mà dịu dàng chạm lên mu bàn tay nàng.



——————————————————



Khoảng 5 năm sau, công tước phải bước vào thời gian 'nghỉ ngơi' 200 năm một lần, lần này có cả vợ của hắn cùng đi. Yuko tạm thời lãnh trách nhiệm thay anh hai, xử lý công việc của Viện Nguyên Lão, trụ ở lâu đài của anh hai. Quan tài của hai người đặt ở tầng hầm của tòa thành, mỗi ngày nàng theo thông lệ sẽ đi kiểm tra một lần. Cho đến một ngày, nàng phát hiện quan tài của công tước phu nhân trống không.


Người vốn nên nằm trong quan tài lại đứng ở trước mặt nàng, áo ngủ màu trắng bao lấy thân thể lả lướt. Ánh mắt của nàng lộ ra vẻ mê man: "Ta không biết tại sao ta lại tỉnh dậy —— "


"Ngài nên quay trở lại quan tài, tiếp tục giấc ngủ của ngài."


"Nhưng ta muốn ra ngoài đi lại một chút." Cặp mắt kia nhìn về phía nàng, "Lúc ngủ trong đó, ngay cả mộng ta cũng không có."


Yuko trầm tư trong chốc lát: "Ngài chỉ có thể hoạt động trong phòng ta hay phòng ngủ của ngài, nếu như đi ra bị người của Viện Nguyên Lão phát hiện, ngài sẽ bị nghiêm phạt, nhớ nhé?"


"Ừa." Nàng cười, gật đầu, nụ cười vẫn như xưa khả ái mê người, nàng cúi đầu —— phải, cúi đầu, bởi vì nàng đã cao hơn bá tước một cái đầu —— nàng cúi đầu hôn lên má trái của bá tước, "Đi thôi."


Bá tước nhìn làn váy lướt trên sàn đá cùng bóng lưng đang cao hứng chạy, bắt đầu oán giận anh hai biến nàng thành Vampire quá sớm. Nếu như để thêm vài năm nữa, có lẽ nàng có thể cao thêm một chút. Nhưng mà ——


Tại sao luôn là bên trái?


Bá tước vội vàng theo sau: "Đừng giật rèm cửa sổ ra, lúc có người hầu tuyệt đối không được đi ra —— "


Người đang cười tươi vì được bước đi trên đất quay đầu lại, bĩu môi: "Ta không còn nhỏ nữa, đừng có ra lệnh cho ta."


Ánh mắt của bá tước phục hồi lại sự ôn nhu của rất nhiều năm trước: "Nhưng người trong mắt ta, vĩnh viễn là tiểu công chúa thân mến của ta."


Công tước phu nhân thu hồi ánh mắt, thu hồi nụ cười, nàng như đang phải lựa chọn. Một lát sau, nàng cười rộ lên một lần nữa: "Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi thực sự bẻ sạch hàm răng của rồng hả?"


Nàng ở trong phòng ngủ, dưới ánh trăng hướng tiểu công chúa thuật lại sự tích nàng anh dũng chiến đấu cùng cự long —— tiểu công chúa đã nghe qua sự thật, cái nàng đang kể là phiên bản nàng hư cấu thành, trong phiên bản này nàng là một người kiên cường quả cảm, tay cầm thanh kiếm sắc ——


"Một kiếm chém đứt yết hầu của cự long." Yuko biểu diễn động tác mà nàng đã tưởng tượng rất nhiều lần, nhanh nhẹn, chớp nhoáng, và dũng cảm kiên cường.


"Ồ —— " Công chúa ngồi trên giường, một bên vỗ tay một bên đá đá chân, "Lợi hại quá! Ngươi quả nhiên là một kỵ sĩ vô cùng dũng cảm!"


Yuko thu kiếm, ưu nhã làm một nghi lễ kiểu kỵ sĩ: "Cảm tạ ca ngợi của ngài." Ngẩng đầu lên nụ cười của nàng đã không còn mang áp lực vì những khuôn phép.


Công chúa ngồi trên giường vẫn đang vỗ tay, giống như nhiều năm trước, nàng nghe nàng kể lại những câu chuyện nàng gặp qua trong lúc ngao du. Nàng cười, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ. Yuko chậm rãi đi đến, nàng nhấc tay, đầu ngón tay khẽ vén mái tóc dài của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.


"Tiểu công chúa thân mến của ta —— "


Công chúa nhắm mắt lại, tay phủ lên mu bàn tay Yuko: "Gọi tên của ta."


Hồi lâu: "Haruna."



——————————————————



Các nàng đã từng trải qua 200 năm tuyệt đẹp. Không ai biết, không ai quấy rầy. Đêm đến các nàng triền miên ở trên giường, có đôi khi Haruna sẽ ngồi bên cạnh cửa sổ. Nàng chỉ ngồi bên cạnh cửa sổ, theo khe hở chật hẹp của chiếc rèm cửa, nhìn phong cảnh bên ngoài, sao và ánh trăng, và cả kỵ mã của bá tước khi trở về. Nàng giống như một người vợ chờ chồng, nhưng chồng nàng hiện là người đang nằm trong quan tài dưới tầng hầm.


Bá tước đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, cởi áo choàng đen trên người. Haruna từ sau lưng bức bình phong đi ra, tiếp nhận áo choàng trong tay nàng.


"Ta nhớ ngươi muốn chết." Bá tước ôm lấy tình nhân, ngẩng đầu hôn lên môi nàng.


Hừ, chiều cao đáng ghét.


Nhận thấy được sự bất mãn của tình nhân, trên mặt Haruna nhịn không được vẽ ra một nụ cười. Có lẽ rất nhiều năm trước đây khi nàng vùi đầu vào lòng bá tước, nũng nịu trách móc.


"Nhưng lúc nào ngươi cũng đi."


"Viện Nguyên Lão luôn ném một đống việc cho ta." Bá tước oán giân, "Nếu như anh hai ở đây thì tốt rồi, hắn —— " Hắn mới là người làm những việc này.


Bầu không khí nhất thời có chút khó chịu.


Haruna cúi đầu: "Ta giúp ngươi mắc áo choàng lên."


Bá tước nhìn nàng rời đi, bóng dáng của tình nhân thoạt nhìn xa xôi như vậy, nàng đưa tay nhưng không cách nào chạm đến.


Có một ngày, chỉ có một ngày, ngày hôm đó ánh trăng thật sự rất đẹp, bá tước nhìn tình nhân đứng trước cửa sổ, đề nghị nàng đi ra ngoài.


"Ngươi mặc áo choàng của Viện Nguyên Lão, người bên ngoài sẽ chỉ biết ngươi là người của Viện Nguyên Lão."


Ánh mắt của Haruna bởi vì lời đề nghị của nàng mà rụt rè một chút, sau đó rất nhanh phản bác: "Việc này vô cùng nguy hiểm."


Nàng không thể.


Gần đây nàng nghe được rất nhiều đàm tiếu của thị nữ và người hầu, bọn họ thỉnh thoảng sẽ ở hành lang nói chuyện phiếm. Gần đây bọn họ thường hay nói về một đề tài, chính là về bá tước đại nhân của tòa thành, nhất quán phong lưu, không thích bị gò bó.


"Gần đây bá tước đại nhân quan hệ không tốt với người con gái ấy, tối đến luôn một mình ở trong phòng."


"Hay là nàng giấu tình nhân trong phòng."


Nếu như nàng từ trong căn phòng đó bước ra, lại đúng lúc bị người nào đó nhìn thấy —— nàng không dám tưởng tượng đến hậu quả.


Yuko chú ý thấy ánh mắt nàng ảm đạm, khẽ thở dài. Có lẽ Haruna đã quên lời hứa hẹn kia: Chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch khắp nơi, lúc đó chúng ta sẽ đi khắp các ngõ ngách của đại lục.


"Nghe nói trong rừng sâu mới nở ra một dải hoa kỳ quái, có lẽ ở đó có tinh linh, chơi đùa với chúng nó chắc sẽ có một ít ngạc nhiên kỳ lạ nào đó." Yuko nắm lấy tay của tình nhân, "Nàng nên đi theo ta, cùng nhau ngắm."


"Nhưng là —— "


"Không có nhưng nhị gì cả." Yuko thay nàng khoác áo choàng, đội chiếc mũ rộng thùng thình, "Đi thôi."


Chỉ có ngày hôm đó, hai người cùng nhau đi ra khỏi tòa thành. Hai người cùng nhau đi vào rừng sâu, ánh trăng đi qua các ngọn cây, tạo ra từng mảng từng mảng ánh sáng nhu hòa. Cuối cùng hai người cũng gặp được mảnh đất Hải Hoa kia, Yuko đoán đúng, nơi đây có một đám tinh linh nhỏ. Chúng nó bay lượn vòng quanh đôi tình nhân, thỉnh thoảng có mấy con bay lại gần, cẩn thận xoa khuôn mặt Haruna.


"Chúng nó rất thích nàng."


"Vinh hạnh cho ta." Haruna cười, vươn tay ra, tinh linh nắm lấy, nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay nàng.


"A, ta rút lại lời nói vừa rồi." Yuko cười rộ lên, "Chúng nó đặc biệt thích nàng."


Tinh linh rời đi đầu ngón tay nàng, Haruna ngẩng đầu lên nhìn chúng, Yuko thì nhìn nàng.


Nếu như đây là mộng, ta hy vọng mãi mãi không tỉnh lại.


Bá tước hứa nguyện.


Nhưng là nguyện vọng của nàng lúc nào cũng không thể thực hiện được.


Đó là lần cuối cùng, các nàng trên chiếc giường nhung thiên nga mà triền miên. Ánh trăng trong suốt chiếu vào thân thể trần trụi của hai người, giống như là một chiếc vải mỏng trắng tinh. Bá tước hôn lên lưng của người phụ nữ dưới thân mình, hàm răng sắc xảo xẹt qua động mạch cổ của nàng. Nàng đẩy mái tóc dài bên tai của tiểu công chúa, hôn xuống vành tai nàng. Dịu dàng, nụ hôn càng dịu dàng hơn, dọc trên lưng, chậm rãi đi xuống.


Người nằm dưới xoay người lại, hai người đối mặt, cùng nhau nhìn vào mắt đối phương.


"Công tước sắp tỉnh."


"Ta biết." Yuko hôn xuống chóp mũi của nàng, "Hắn sẽ không biết quan hệ của chúng ta, không cần lo lắng."


"Nếu như, ta nói là nếu như —— chúng ta sẽ bị trừng phạt như thế nào?"


Yuko hít sâu một hơi, nằm qua một bên: "Tử hình."


Nàng đã từng xem cảnh đó cùng anh hai, thật sự là một loại hình phạt tàn nhẫn vô cùng.


Haruna dựa vào lòng nàng, gương mặt dán lên tim nàng, bỗng nhiên chuyển đề tài: "Ta nghe được tiếng tim của ngươi đập mạnh."


"Bậy." Yuko cười rộ lên, "Tim ta không thể nào đập được."


"Có." Ngón trỏ của Haruna đặt lên miệng nàng, "Nó chắc chắn vừa đập mà, ngươi nghe xem."


Yuko vì hành động khả ái của nàng mà cười, cúi đầu hôn lên trán nàng.


Ngày hôm sau công tước thức dậy, âu yếm của hai người đã đến lúc kết thúc.



——————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro