Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



11.




Ta lột vỏ quýt, có một đoạn thời gian cùng với ca ca của Yuki, cũng chính là người trong lòng của Tiểu Lục nói chuyện vớ vẩn, à không, là đàm đạo. Mà nhắc đến, anh trai của Yuki lớn lên cũng không tệ, vấn đề là Tiểu Lục. . . không biết ca ca nàng có thể thích một đứa miệng quạ như nó hay không.


"Ca nè." Ta cắn một miếng quýt, cau mày, chua quá. "Ta và Yuki đều cấp thiết hi vọng có một đại tẩu a, không biết anh đã để mắt đến ai chưa." Vẻ mặt của anh trai rất hiền lành, ta chỉ biết tám chín phần là Tiểu Lục không đùa giỡn, gương mặt của nó là thiếu nữ hoài xuân điển hình a. Ta thở dài cảm thán người trong mộng thứ mười sáu của Tiểu Lục không còn nữa, nhưng ta cũng muốn biết là khuê nữ nhà ai chiếm được lòng của hắn, liền hỏi, "Là con gái nhà ai vậy?"


Câu trả lời của hắn khiến ta muốn chỉ tay vào mặt tác giả nói thứ ngươi viết tiến triển theo hướng tiểu thuyết cẩu huyết sao, anh trai Yuki cười với ta, nụ cười không tệ, hàm răng trắng bóc lộ ra khẳng định con gái sẽ đổ ầm ầm, hắn nói, "Con gái thứ ba nhà Miyazaki."




12.




Ta sửng sốt, bắt đầu giơ tay lên đếm, nhà của ta tổng cộng có ba con gấu con. Đại ca của ta, nhị ca của ta, và ta. Ừ. . .


"Ca nè, ý anh là Miyazawa. . ."


"Sae." Hắn thẳng thắn trả lời, cười xán lạn.


. . .


Tác giả ngươi viết chính là tiểu thuyết cẩu huyết a!!!!!!!! Ta vô cùng bình tĩnh uống trà, hỏi, "Ca nè, biết em là ai đúng không?"


"Biết a, cậu là phu quân của Yuki, chắc là Miyazawa Ryo đúng không?"


Tốt, thì ra anh ấy vẫn cho ta là nam(hẳn là tốt). . . chờ một chút, để ta suy nghĩ cái nào. Anh ấy bảo thích ta, nhưng mà lại không nhận ra ta, cảm thấy hoảng sợ a. "Ca nè, làm thế nào mà ca thích tiểu muội nhà em thế?"


"Đó là chuyện thật lâu thật lâu trước kia, ta tản bộ bên bờ hồ, kết quả không cẩn thận té xuống nước, là nàng đã cứu ta." Vẻ mặt của hắn tràn ngập hạnh phúc hồi tưởng lại ký ức, "Từ sau đó, ta liền. . ."


Ta cười.




13.




Chuyện này nói nữa cũng dài, nhưng mà cũng không thể tóm tắt, ta chớp chớp mắt nhìn khiến cho bản thân trông như một đứa trẻ thuần khiết chơi pháo đất ngoài cửa.


"Mà nhắc đến, cậu cưới muội muội nhà ta vậy mà còn đặc biệt ở lại nhà ta thật đúng là. . . muội muội nhà ta từ nhỏ đã khá là. . . ừ, cậu hiểu đó. Lớn lên cũng không hứng thú với nữ trang, trang điểm lên cũng. . . ừ, cậu hiểu đó. . . khổ cực đủ đường."


Đương nhiên ta hiểu, tâm tư này của muội muội ngươi ta biết rõ ràng từng việc.


Xem ra ở trong mắt ca ca nàng ta là Ryo cũng chính là phu quân của Yuki, đàng trai ở nhờ nhà gái vậy mà lại thành ở rể luôn. Khi đó ta liền rơi lệ đầy mặt một trận, chim mẹ cho chim con của hồi môn chỉ có Tiểu Lục và Tiểu Bạch a, ba cái miệng này vậy mà lại không ăn sạt nghiệp nhà người ta thật đúng là kỳ tích a.


Ca ca nàng cúi đầu, dường như đang ngại ngùng điều gì.


"Cái kia. . . tiểu muội nhà cậu khi nào. . ."


"Nàng đang bệnh."


"Bệnh gì? Bệnh từ khi nào?! Có ổn không?"


Ta tiến đến ấn vai cho ca ca nàng ngồi xuống, nói, "Không có gì đáng lo."


"Không có gì là tốt rồi, không có gì là tốt rồi. . ."




14.




"Tiểu Lục à. . ." Ta nhặt cành cây trên quét quét đất, nhìn mặt đất bằng phẳng bị thủng lỗ, sau đó lại được ta lấp về. Làm nhiều lần như vậy, Tiểu Lục phát hỏa.


"Rốt cuộc tiểu thư muốn nói gì, nếu như không nói tôi đi trước đó!" Ta biết Tiểu Lục đang vội vàng cái gì, thời điểm này là lúc ca ca Yuki đang thổi sáo trong sân. Ta không rõ tại sao các võ lâm cao thủ a tuyệt thế đại hiệp a lại thích thổi cái gì đó, nếu không thì cũng là chơi đàn tranh. Ngươi nói xem những nhạc khí này ta học hơn nửa năm, tại sao học một hỏng một. . .


Ký ức của ta phân thành hai mảnh, một là thời gian học đàn thê thảm kia, sau đó chính là cảnh mẹ cầm chổi lông gà rượt đánh ta trong sân.


Ta rùng mình, hết sức đáng sợ.


"Tiểu Lục, công tử Kashiwagi có ý trung nhân ngươi sẽ làm sao?"


Tiểu Lục sửng sốt, ta xua xua tay.


"Là nếu như thôi."


"Nếu như công tử Kashiwagi có người thích, tôi đây sẽ bình tĩnh lôi người đó ra!"


Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì?"


"Sau đó. . ." Tiểu Lục cười, có thể so sánh với vẻ mặt bỉ ổi của mẹ ta khi thấy ngân lượng.


"Tôi a, phải lôi người đó ra mắng nàng tại sao lại xui xẻo bị tên ẻo lả đó coi trọng!"


Ế!!!!!!!


Ta mở to hai mắt, "Tiểu Lục ý ngươi là, ngươi không thích ca ca của Yuki hả?"


"Ai nha tiểu thư kỳ quá à." Phút chốc Tiểu Lục từ bỉ ổi biến thành ngượng ngùng, dường như là một đóa hoa cúc giữa khuê phòng, "Người ta còn nhỏ nha, người ta chỉ ái mộ hắn thôi nha~ người mà người ta thích thật chính là Vương công tử nhà bên nha~ "


Ta sửng sốt, cảm thấy bộ dạng lúc này của Tiểu Lục vô cùng quen thuộc.


Ta vỗ đùi, đúng rồi!


Đây không phải là bộ dạng của cha ta khi thấy mẹ cầm roi da và nến sao!




15.




Chuyện tư xuân của Tiểu Lục cũng coi như là xong xuôi, ta lột quýt, cắn một cái nước quýt chảy từ ngón tay ta xuống cổ tay, Yuki ngồi đối diện dùng ống tay áo của ta lau đi hộ ta. Nói như thế nào đây, chuyện giúp ta lau nước này làm ta rất cảm động, chỉ là thật sự dùng tay áo của ta như thế sao!! Tại sao không cầm tay áo của ngươi a! 


Đừng có dùng cái bản mặt y phục của ta mắc hơn y phục của ngươi một chút đó nhìn ta a a a a a a.


"Nàng hỏi ta thích nàng ở chỗ nào hả?" Ánh mắt Yuki tràn đầy cưng chiều, chỉ là đang ăn quýt nên ta không quá để ý. Ta tiếp tục lột quýt, thuận tiện vứt một trái cho Yuki cùng lột, "Nàng hỏi ta thích nàng ở điểm nào nhất, rõ ràng biết ta là con gái còn cưới ta."


"Điểm chết người là, ta vậy mà lại bằng lòng cưới ngươi." Ta đóng cửa sổ, gió hơi lớn.


Yuki cười, đem ta ôm vào lòng, ta ngửi ngửi.


Không đúng!


Ta nắm áo Yuki, nghiêm túc nhìn nàng, "Có mùi."


"Ta ta. . ." Nàng lắp bắp. Ta thở dài, sắc mặt dịu đi một chút, "Ngươi vậy mà lại đi Tụ Bảo Trai mà không gọi ta đi cùng. Thật không có nghĩa khí." Tụ Bảo Trai là tửu lâu rất nổi tiếng, đồ ăn chiêu bài chính là vịt nướng, là một người yêu đồ ăn ta cũng chỉ mới ăn được một lần.


"À, ừa ừa. . . lần sau nhất định rủ! Nhất định đưa nàng đi!" Nàng siết ta vào lòng, ta cố sức ngửi ngửi mùi hương trên người nàng, tưởng tượng đến món vịt nướng ở Tụ Bảo Trai thơm ngon cỡ nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro