Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



21.




Tiểu Bạch tuyệt thực, đúng vậy cái thứ xem ăn uống như mạng đó lại tuyệt thực, Tiểu Lục ôm Tiểu Bạch khóc chết đi sống lại thậm chí khiến ta cảm thấy có chút tán tận lương tâm. Không thể cho tụi nó ăn no, ta lau khóe mắt vốn không tồn tại giọt nước nào. Nức nở: "Tiểu Lục, xin nén đau thương. . ."


"Tiểu thư. . ." Tiểu Lục nước mắt nước mũi tèm nhem nhìn ta, còn không quên chùi lên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đáng thương không thể làm gì khác hơn ngoài nằm úp sấp ở đó. "Người trời sáng không hiểu được đêm tối, Tiểu Thư không hiểu được thiệt thòi của Tiểu Bạch a."


"Xì, lại còn thiệt thòi. Nhắc tới, hồi sáng thề son sắt bảo muốn điều tra cô gia, bây giờ lại vì Tiểu Bạch tuyệt thực mà ở đây giở trò." Ta lại giả bộ lau nước mắt, "Ngươi nói ai thiệt thòi. . ."


"Tiểu thư a, có câu có người nào sắt có cơm nào cương, cho ăn không ăn sẽ đói đến run rẩy. Hơn nữa ăn rồi mới có sức lực làm việc không phải sao!" Tiểu Lục nói, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị, ta nhìn đến muốn bật ngón cái lên khen nó. Tiểu Lục thấy ta không tức giận mới chuyển qua Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch thực sự đáng thương mà, từ khi theo tôi tới quý phủ của cô gia thì nó ăn uống không được ngon. . ."

*Không có người nào tàn nhẫn, như cơm không thể cứng như đá. đại loại vậy


Được rồi, Đốn Đốn cho nó ăn đùi gà nó chưa tiêu hóa xong có được chưa?


"Lại còn táo bón. . ."


Ngươi cho nó ăn vỏ hạt dưa nó không thể bị táo bón sao?


"Nhưng đáng giận nhất vẫn là cô gia!"


Ồ, trọng điểm tới rồi. Ta lười nhác đợi đoạn sau, thuận tiện cắn hạt bí.


"Nhưng cô gia là Nhân trung long phượng! Kia gọi là một soái ca!"


Ế, không đúng a. Ta quay đầu lại, quả nhiên. Cô gia nhà nó đang đứng phía sau cười khanh khách hỏi chúng ta đang nói chuyện gì vậy.




22.




Cô gia Kashiwagi về thật đúng lúc a, ta khỏi phải tốn hơi thừa lời, thuận miệng đáp một câu, "Không, chúng ta đang thảo luận về cá ở Toàn Tụ Đức với vịt nướng ở Trụ Bảo Trai cái nào ngon hơn."


Cô gia Kashiwagi sờ sờ cằm, dường như tự hỏi cái nào ăn ngon hơn, cuối cùng nàng nói: "Hôm nào cùng đi ăn, để xem hôm nào tốt cả nhà cùng đi." Dường như rất thỏa mãn với câu trả lời của mình, ta thở dài vỗ lên bờ vai của cô gia Kashiwagi.


"Nhà của ngươi không phá sản thật sự là kỳ tích. . ."


Tiểu Lục cũng đi theo ta đến bên người cô gia Kashiwagi, vỗ vỗ bờ vai cô gia Kashiwagi, "Tiểu thư nói thật hay."


Tiểu Bạch cũng lảo đảo đứng dậy, chạy đến bên người cô gia Kashiwagi, vươn móng vuốt vỗ vỗ chân nhỏ của nàng.


"Gâu u u~ "


Cô gia Kashiwagi đứng tại chỗ mê man nhìn hai người một chó, nghi hoặc nói, "Ta rước phải họa gì rồi sao. . ."




23.




Tiểu Bạch cứ tuyệt thực như vậy cũng không phải không có cách, bữa cơm trưa, Tiểu Bạch ngồi một bên đáng thương nhìn ta. Ta sửng sốt, nhìn một chén rau xanh trong tay thì cũng không có hứng thú ăn uống. Lấy tay chọt chọt cô gia Kashiwagi, nói: "Ngươi sẽ làm thịt chó kho tàu sao?"


Tiểu Bạch nghe xong những lời này liền cúi đầu không nhìn ta mà lo ăn cái đùi gà bên trong chậu, còn không thì tới chỗ của Tiểu Lục nhai hạt dưa rào rạo. Làm ta vừa nhìn đã có hứng ăn, ta lau nước bọt nơi khóe miệng. Lúc nào cũng ghi nhớ, mình là một thục nữ.


Cô gia cười: "Sẽ không."


"Tiếc thật." Sau khi nhận được câu trả lời ta vẫn ăn cơm, Tiểu Lục thấy ta đã chữa xong chứng biến ăn của Tiểu Bạch rồi buổi chiều liền lên đường điều tra chân tướng. Kỳ thực ta vẫn không thèm để ý đến chân tướng, chỉ muốn biết cô gia Kashiwagi thân ái đưa ai cùng đi ăn vịt nướng, ta muốn bắt lấy chứng cứ để nàng phải mời ta ăn một con.




24.




Buổi chiều, mặt trời còn chưa xuống núi ta và Tiểu Lục liền rời khỏi phủ Kashiwagi, không thể không nói từ sau khi ta và nàng thành thân, Yuki gặp ta càng ngày càng ít. Cũng không biết có phải đi ăn vịt nướng cùng tên công chúa đáng ghét đó không, hỏng, nhất định phải bắt nàng cho ta ăn chung mới được.


"Tiểu thư! Đến rồi."


Bất tri bất giác ta và Tiểu Lục đã đi rất xa, khi dừng chân lại chuẩn bị nhìn xem bằng chứng của Tiểu Lục là chỗ nào thì ta liền gõ lên đầu nó một cái, "Ngươi quậy cái gì vậy, đây không phải là nhà của ta sao! Nếu như bị người khác thấy được còn không nói xấu ta vừa gả đi đã về nhà mẹ đẻ a!" Nói xong ta liền cúi đầu sợ bị người ta nhận ra, nhưng không ngờ dáng người năng động của ta đã bị hàng xóm ghi tạc trong lòng.


Thấy ta vui vẻ trở về ngay cả cửa sổ cũng đóng kín. . .


"Tiểu thư đây không phải là về! Mà là tìm bằng chứng ở đây!" Tiểu Lục kéo ống tay áo ta, khiến ta không thể động đậy. Được rồi Tiểu Lục ngươi thắng rồi, ta kéo kéo tay áo nó, nó mới chịu buông ta ra. Cũng không quản ta lầm bầm việc nó không chịu giảm cân nó đã kéo ta tới trước một sạp hàng.


"Hoa đà tại thế?" Ngẩng đầu, nhìn thấy bốn chữ này. "Tiểu Lục dẫn ta tới đây làm gì, ta đâu có sinh bệnh." Nói xong thì chuẩn bị xoay người bỏ đi.


"Tiểu thư xin dừng bước." Phía sau sạp một ông lão, từ từ nhắm hai mắt, một thân vải thô màu xám. Giữa lúc ta đang tiếp tục quan sát hắn thì hắn lại nói, "Tiểu thư đến kiểm tra hướng đi của phu quân mình đúng không?"


Ta gật đầu.


"Vậy hãy nghe lão phu nói một lời." Ông lão vuốt vuốt chòm râu dê của mình, thật là tiên phong đạo cốt.


Ta sửng sốt, bộ dạng này hình như ta đã gặp qua ở đâu rồi.


"Tiểu thư, người tốt có thể tìm ra chăng?"


Chính là hắn! Ta giơ cánh tay lên, ông lão tướng số xua tay áo chuẩn bị nói đại ân không lời nào cảm tạ hết, tiểu thư tùy ý cho ta hơn mười lượng là được rồi. Nhưng bị câu nói tiếp theo của ta làm cho sợ đến trốn xuống sạp. . .


"Tiểu Lục bắt tên khốn kiếp này, tiểu thư ta ở đây chính là bị hắn lừa hết một lượng bạc!"




25.




Nhìn hắn té trên mặt đất cầu xin tha thứ, ta cười, hại ai không hại, hại tới tiểu thư ta.


Từ túi tiền của hắn cầm ra mấy lượng bạc, ít như thế, xem ra tên này cũng không gặp vận. "Quên đi. . . tội nghiệp ngươi, ta chỉ lấy của ta thôi, một. . . à không mười lượng bạc."


"Tiểu thư xin dừng bước, ta chỉ có một vấn đề, có phải phu quân của tiểu thư là một người dưới một người trên vạn người?" Nếu là trạng nguyên, chắc phải. Ta gật đầu, thầy tướng số cười. "Mệnh. . . là mệnh a. . ." Nói xong kéo sạp rời đi, để lại ta không hiểu gì cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro