Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



41.




Công chúa nghe xong, không thể tin được nhìn xuống thân dưới của cô gia Kashiwagi, một câu nói xông từ trong miệng nàng ra, "Ý của ngươi là, trạng nguyên hắn. . . bất lực?!"


Xin cho phép ta làm một biểu tình bi thương.


Cô gia Kashiwagi nhất thời xấu hổ, nàng cúi đầu ăn đồ ngọt, hoàn toàn không đếm xỉa đến.


Hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào ta, ta bật người mang gương mặt đáng tiếc nhìn công chúa, "Khi hắn còn bé leo tường ra ngoài, không cẩn thận. . ."


". . .Rụng mất."




42.




Mặt công chúa đỏ lên, kéo ta qua một bên, "Ngươi. . . chẳng lẽ không phải người nằm dưới của hắn?"


Ta thoáng nhìn qua cô gia Kashiwagi đang ôm thân dưới giống như là thật sự bị rụng mất, sau đó nhìn qua công chúa trang trọng gật đầu, "Ta lúc nào cũng nằm trên!"


Công chúa nghe xong lời này hít một hơi sâu, mở miệng nói với ta, "Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ tại sao ta lại chấp nhất với hắn như vậy sao? Dù cho hắn đã cưới ngươi." Ta trừng mắt, cái này vừa nhìn liền déjà vu thấy bao hàm một âm mưu cực lớn!! Ta thích!!!


"Chắc chắn công chúa có nỗi niềm khó nói, có cần phải nói ra tại đây không?" Liền bày ra gương mặt có thể giao phó cho ta, công chúa nhìn ta, một lần nữa hít sâu một hơi.


Thì ra lúc cô gia Kashiwagi khảo thi công chúa có tham quan học hỏi ở hiện trường, ngay lúc công chúa cảm thấy buồn chán chuẩn bị rời đi một vị thái y chặn đường nàng, thái y nói đêm qua chiêm tinh nhìn thấy trượng phu tương lai của công chúa xuất hiện tại đây. Mà lúc chuẩn bị rời đi, thái y chỉ vào chỗ cô gia Kashiwagi, cho nên công chúa mới có kết luận cô gia chính là người của mình.


Ta trầm mặc một hồi, nói với công chúa: "Tên thái y kia người có từng thấy qua chưa?"


Công chúa nhìn ta, tự hỏi một hồi, "Ừ, xác thực là chưa gặp bao giờ."


Ta cười, "Thái y cười rộ lên có phải vẻ mặt tiên phong đạo cốt?"


Công chúa gật đầu.


Ta nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: "Tên tướng số chết liệt lão nương không tha cho ngươi!"




43.




Công chúa quay về kinh rồi, lúc đi còn nắm tay của ta nói các ngươi thật không dễ dàng ta chúc phúc cho các ngươi, vân vân.


Ta mỉm cười gật đầu không nói thêm, có một câu thành ngữ gì mà, cười mà không nói.


Cuối cùng cũng xong xuôi, ta nhìn xe ngựa của công chúa từ từ đi xa, kỳ thực vẫn nghĩ không ra.


"Cô gia Kashiwagi thân ái, ngươi có thể nói thật cho ta biết không?"


Cô gia sửng sốt một hồi, híp mắt cười nói, "Có gì mà không thể?"


"Ngươi. . ." Ta dắt góc áo nàng, đối mặt với nàng, "Có phải ngươi từng dắt công chúa đi ăn? Có phải ăn vịt nướng hay không!!"


"Quên đi, chả vui gì cả." Ta nói cho qua, nắm tay cô gia, tay nàng rất ấm áp, "Ngươi còn muốn gạt ta bao lâu?"


Nàng sửng sốt, nụ cười cứng ngắt bên khóe miệng, "Nàng đang nói gì vậy, chúng ta về nhà thôi."


Ta thở dài, "Ta không đáng tin như thế sao? Có thể để ngươi làm ra một công chúa, một thuyết thư dưới cầu, một đám người. . . dù là để gạt mỗi một Miyazawa Sae, có phải quá đại tài tiểu dụng* hay không?"

*Ra sức lớn nhưng thực dụng lại nhỏ


Cô gia Kashiwagi nắm chặt tay của ta, nàng chậm rãi khép hai mắt, môi nhúc nhích nhưng cái gì cũng không nói ra.


Cuối cùng lọt vào tai ta là một tiếng thở dài.


"Nàng muốn nghe cái gì?" Nàng hỏi.


"Tùy tiện cho có lệ một chút cũng tốt rồi." Ta ngáp.


"Công chúa thật sự ngày mai sẽ đến quý phủ, ta sẽ tự tiếp nàng ta."


"Đần." Ta mắng nàng một câu, nhéo thắt lưng kẻ ngốc ấy, "Ngươi là Kashiwagi Yuki, cũng không phải trạng nguyên Kashiwagi Yuhi." Nàng dường như vẫn chưa hiểu ý của ta, ta mỉm cười, "Ngày mai giao cho ta đi."




44.




Ta về nhà mẹ đẻ đem ra một mớ váy, ướm tới ướm lui lên người cô gia, hoàn hảo vóc người của nàng và ta không sai biệt lắm, mặc váy cũng có thể vừa người. "Cởi ra." Ta xoay người, chuẩn bị mang yếm cho cô gia.


"Bây giờ còn sáng sớm. . . như vậy thật sự không có việc gì sao. . . nếu nương tử muốn, vi phu cũng không thể không chiều được. Như vậy nương tử. . . chúng ta. . ." Cô gia Kashiwagi càng nói càng kích động, một bộ dạng muốn nhào về phía trước, ta véo gương mặt nàng. Lông mi của nàng rất dài, chớp chớp đôi mắt nhìn ta chằm chằm, "Nương tử muốn tán tỉnh ta sao?"


"Cô gia. . . " Ta chọt chọt eo nàng, nàng đỏ mặt rụt người một trận, ta cởi đai lưng nàng ra. Cơ thể thanh mảnh giấu trong bộ đồ rộng lộ ra rõ ràng, ta hôn lên môi nàng, hé miệng dùng răng nhẹ cắn cánh môi nàng, hô hấp của nàng bắt đầu rối loạn.


"Công chúa có từng gặp qua ngươi?" Bàn tay luồn vào trong áo, trượt xuống phía dưới theo tấm lưng thẳng tuột.


"Ngoại trừ những người kia. . . là giả, a. . . vi phu chưa từng gạt nương tử." Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên điểm gồ trước ngực đối phương, dẫn đến hơi thở liên tục gấp gáp. Cô gia Kashiwagi từ khi nào lại mẫn cảm như thế, khóe miệng nhếch lên nói, "Vậy công chúa thật sự đã gặp qua ngươi chưa? Việc này không dễ xử lý a. . . nhưng may là ca ca từ nhỏ đã mang bệnh, vóc người đã nhỏ hơn bạn cùng lứa."


Ánh mắt cô gia tối sầm lại, dường như là nghe hiểu ý tứ của ta, để Kashiwagi Yuhi thật sự đi cưới công chúa đại nhân.




45.




"Phu quân có gì dị nghị không?"


"Hết thảy nghe nương tử phân phó."


"Vậy chỉ có thể ủy khuất phu quân rồi, làm Kashiwagi Yuki một lần."


"Nương tử."


"Ơi?"


"Ta mặc áo yếm của nàng nha!"


"Cút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro