Chương 10: Trả ơn(End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh của Isagi kéo dài thêm bốn ngày nữa. Và giống như những người khác đã nói, trong bốn ngày này cậu luôn có người để bầu bạn.

"Nói 'aaah' đi!"

"Bachira! Tớ có thể tự ăn được!"

" Mồ ! Thôi nào Isagi! Tớ muốn đút cho cậu cơ" Bachira bĩu môi. Và Isagi hơi hé miệng, đủ để Bachira nhét nhẹ một thìa cháo vào miệng mình. "Thế nào, Isagi? Có ngon không?"

Isagi nuốt nước bọt và cười khúc khích. "Ngon lắm, Bachira."

"Yaaay!!" Bachira trông vô cùng phấn khích. "Otoya đã giúp tớ. Tớ không giỏi nấu ăn lắm và phải mất đến năm lần mới thần công!" Ong vàng thè lưỡi ra, nói một cách tinh nghịch. "Nhưng đừng lo, Isagi! Sau lần thử thứ năm, Otoya đã đến giúp tớ, và chúng tớ đã làm được! Tớ thực sự vui vì cậu thích nó!"

" Vậy à..." Khuôn mặt Isagi dịu lại khi nghĩ đến tất cả những nỗ lực mà Bachira và Otoya đã bỏ ra cho việc này. "Cảm ơn cậu nhé."

Bachira chớp mắt ngạc nhiên trước khi trả lời. "Cậu đang cảm ơn tớ vì điều gì thế Isagi? Tớ luôn ở đây vì cậu, bất cứ lúc nào. Tất cả chúng tớ đều vậy. Vậy nên đừng lo lắng về điều đó, được chứ?"

"Và cái này được cho là có hiệu quả trong khắc phục triệu chứng đau họng của cậu. Chúng sẽ giúp cậu giữ ấm, và đây là thứ không thể thiếu trong ngày ốm."

Isagi đang cười, nhưng thực sự rất biết ơn, khi cậu nhìn thấy từng thứ từng thứ được đặt trong phòng mình. "Reo! Quá nhiều thứ rồi! Cậu không nên làm thế đâu." Isagi cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến việc Reo chi nhiều tiền cho cậu như vậy - chết tiệt, không ai lại chi tiền cho người khác như vậy chứ.

Reo vẫy tay ra hiệu, trước khi ngồi xuống bên giường Isagi. "Tớ chưa bao giờ có cơ hội để cảm ơn cậu vì đã chăm sóc chúng tớ, và thành thật mà nói, tớ ước gì cậu không phải bị ốm vì đã giúp chúng tớ."

"Không phải đâu, tớ muốn giúp các cậu mà."

Reo cười toe toét. "Ồ, tớ biết mà. Chigiri và Nagi không ngừng nói về việc tớ ngủ như một đứa trẻ khi cậu đến thăm. Tớ đã quá mệt mỏi vì bị ốm đến nỗi ngay cả khi cậu quay lại kiểm tra chúng tớ, tớ vẫn mê mang không biết gì."

"Ồ, cậu đã nghỉ ngơi rất tốt nên đã hồi phục nhanh chóng nhỉ." Isagi trấn an Reo.

"Nhưng Isagi. Giống như cách cậu muốn giúp đỡ mọi người ngay cả khi về cậu không cần phải làm vậy? Vì thế chúng tớ cũng muốn giúp cậu. Tớ nghĩ một phần lý do là vì chúng tớ cảm thấy có lỗi khi lây bệnh cho cậu. Nhưng phần lớn là vì chúng tớ muốn giúp đỡ và làm những gì có thể cho cậu." Reo mỉm cười với Isagi và xoa đầu cậu một cách trìu mến. "Vì vậy, đừng cảm thấy lo lắng vì chúng tớ chiều chuộng cậu hay bất cứ điều gì, và lần này, hãy tận hưởng nó. Đừng ngần ngại mà cứ nói nếu cậu muốn điều gì nhé?"

Isagi đỏ mặt, cả vì lời nói lẫn tình cảm, đặc biệt là khi đến từ Reo. Tình bạn của họ không được xây dựng như một cuộc dạo chơi trong công viên, nhưng Isagi cảm thấy rất vui vì họ đã ở đây với cậu. "Cảm ơn."

"Không cần phải cảm ơn đâu vì cậu xứng đáng mà."

Hai người ngồi im lặng một lúc trước khi Isagi bật cười khúc khích lần nữa. "Vậy, cậu nghĩ tớ muốn gì nào?"

Reo nhướn mày trước câu hỏi đột ngột rồi nhún vai. "Miễn là nó không liên quan gì đến thứ hạng Blue Lock, nếu tớ có thể lấy được cho cậu, tớ không thấy lý do để từ chối cả."

"Tớ đùa thôi, Reo. Tớ sẽ không yêu cầu bất cứ điều gì ." Isagi nói với cậu thiếu gia kia. "Hơn nữa, tớ đã có khoảng thời gian tuyệt vời nhất khi các Masters đến thăm và tớ được hỏi rất nhiều câu hỏi liên quan đến bóng đá rồi!"

Reo cười khi nghe điều này, vì Isagi sẽ trông thích thú hơn khi nói về bóng đá. Thiếu niên ho nhẹ, nghe đã khá hơn so với hôm qua, và lẩm bẩm. "Ước gì mình cũng xin được chữ ký của họ. Mình sẽ là một ngày vui vẻ khi có được nó."

Người thừa kế Mikage chớp mắt. Ờ. Có một ý tưởng...

Reo liên tục lắng nghe Isagi kể về ngày hôm nay của mình, trong khi vẫn suy nghĩ về ý tưởng xin chữ ký của các Masters. Dù sao, gã đã hứa sẽ thực hiện bất cứ điều gì người kia muốn, đúng không?

"Đi nào lũ thường dân kia!"

"Đây là một ý tưởng tồi tệ. Câụ đã bao giờ cân nhắc xem liệu có tốt hơn không nếu chúng ta đợi cậu ấy thức dậy?" Aiku hỏi khi hắn nhìn Sendou mang theo thứ trông giống như máy tạo độ ẩm. "Và tất cả những thứ này là cái quái gì vậy?"

"Nơi này bẩn kinh khủng. Vi khuẩn khắp nơi. Chẳng trách tên ngốc kia vẫn chưa khoẻ lại!"

"Tôi không biết...chỉ là tôi thấy Isagi cần nghỉ ngơi. Anh bạn, cậu phải xịt thuốc khử trùng bao nhiêu lần nữa vậy?"

Isagi tỉnh dậy vì tiếng ồn ào, và rên rỉ khi nhấc người lên khỏi giường. Cậu cảm thấy có bàn tay ai đó trên lưng mình và ngạc nhiên khi thấy Niko đang đỡ mình dậy. "Các cậu? Chuyện gì... đang xảy ra vậy?"

"Công bằng mà nói. Tôi bảo cậu ta đợi." Aiku nói với hai tay giơ lên đầu hàng. "Nhưng nhà vua lại không nghe."

"Tên ngốc kia! Tao đã bảo mày đừng làm bừa bãi thế này cơ mà!" Barou giơ một chiếc khăn trên sàn và một số túi đựng rác. "Mày muốn ốm mãi à?"

Isagi lắc đầu và lẩm bẩm. "Xin lỗi về chuyện đó. Gần đây tôi buồn ngủ kinh khủng."

"Đây, Isagi. Thuốc của cậu đây." Niko đưa cho Isagi một ít thuốc và một cốc nước. "Dù sao thì cậu cũng phải uống chúng."

"Ồ! Cảm ơn, Niko." Isagi chấp nhận và nhàn nhã ngồi xem Barou bắt đầu ra lệnh cho Aiku và Sendou. "Mấy cậu thực sự không cần phải làm vậy đâu mà. Ego đã cử một số nhân viên vệ sinh đến đây để đảm bảo đồ đạc được thu dọn và thùng rác được thay thế."

Barou hoàn toàn phớt lờ những lời Isagi đã nói và Aiku xua tay và nói, "Đừng quan tâm đến chúng tôi và uống thuốc của cậu đi. Barou sẽ không yên tâm khi biết rằng cậu ta có thể khử trùng phòng của cậu tốt hơn cả nhân viên vệ sinh."

"Nhưng..."

"Đừng bận tâm." Sendou thở dài nói. "Snuffy không thể ngăn cản cậu ta, vì vậy cậu cũng không lay chuyển được cậu ta đâu. Hơn nữa, hãy sớm khỏe lại nhé? Rất nhiều người... lo lắng cho cậu."

Isagi mỉm cười vẫn còn hơi buồn ngủ, nên cậu không thể làm gì khác khi dựa vào vai Niko và cứ ngủ gật trong khi cậu bé đang nhìn mình. Niko ngồi đó, cứng đờ như một tấm ván khi hơi thở của Isagi đều đặn trên vai cậu.

Và cứ như thế, đội vệ sinh của Ubers nhanh chóng dọn dẹp phòng của Isagi Yoichi, có lẽ họ đã tiêu diệt 99,9% vi khuẩn trong căn phòng này rồi.

Bộp bộp bộp

Đôi mắt Isagi mở bừng khi câuh cảm thấy một bàn tay lớn đang nhẹ nhàng vỗ đầu mình. Nhìn lên và giật mình khi thấy Nagi đang ngồi cạnh giường, mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn liên tục nhẹ nhàng vỗ đầu mình. Isagi cười khúc khích khi nghĩ rằng Nagi có lẽ đã đủ mệt để ngủ, nhưng đang cố gắng hết sức để giữ cho bản thân tỉnh táo chỉ để vỗ đầu cậu .

"Nagi." Isagi nói và ho nhẹ.

"Ah." Nagi mở mắt và dùng tay còn lại của mình để xoa dịu cơn buồn ngủ. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Isagi và quyết định tiếp tục nhiệm vụ của mình. "Nó... có dễ chịu không?"

Isagi chớp mắt. "Những cái vỗ đầu?"

"Ừm, đúng rồi."

"Đúng vậy, nó rất dễ chịu." Isagi trả lời với một tiếng cười khúc khích.

Nagi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng mà Isagi tưởng tượng ra đường cong trên miệng hắn bên dưới lớp khẩu trang. "Tốt lắm. Tớ rất thích khi cậu xoa đầu tớ như lúc đó... Nó khiến tớ cảm thấy buồn ngủ."

"Đó là điều tốt sao?" Isagi hỏi với tiếng cười khúc khích nhỏ, thích thú.

"Mmhm. Tay cậu lúc nào cũng ấm áp... và dễ chịu." Nagi nói. "Vậy thì, mau khỏe lại nhé? Không có cậu thì chán lắm, Isagi."

"Tớ sẽ làm thế, Nagi, tớ hứa." Isagi trả lời, vì bản thân dần tin rằng mình đang bị ốm và cần nghỉ ngơi, cậu ấy hỏi, "cậu có thể ở lại không? Chỉ cho đến khi tớ lại ngủ thiếp đi thôi?"

"Mmhm." Nagi lại đáp, nhưng cái gật đầu nhiệt tình của hắn cho thấy bản thân hắn thực sự muốn ở lại với Isagi đến mức nào.

Khi nhắm mắt lại, Isagi thở dài mãn nguyện và nhẹ nhõm khi cảm thấy bàn tay của Nagi Seishiro trên đầu mình, thỉnh thoảng nhẹ nhàng luồn qua tóc mình.

Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cả 2 nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. (Ít nhất là cho đến khi Nagi bị Chris lôi ra khỏi phòng.)

"Nhắm mắt lại và ngủ đi, đồ hời hợt ."

Rin kéo chăn cao hơn cho Isagi đang ngủ, và thay miếng khăn trên trán của người anh lớn hơn. Mặc dù mất một lúc để hắn lẻn ra khỏi PxG mà không bị ai phát hiện, cuối cùng hắn cũng đã làm được.

Mặc dù Rin rất muốn tập trung luyện tập khi đã trở lại bình thường, nhưng hăn vẫn không thể thoát khỏi cảm giác khó chịu và phiền toái liên tục khi tự hỏi liệu Isagi có ổn không.

Tin tức lan truyền khá nhanh đến tận PxG, nhưng đây là lần đầu tiên Rin đến thăm - không giống như một số đồng đội khác của hắn đã nhiều lần đến toà nhà Đức để thăm tiền đạo bị bệnh. Có tin đồn rằng Shidou đã cố gắng, nhiều lần, lẻn vào phòng Isagi và cảm ơn Chúa vì Loki đã theo dõi tên đó để đảm bảo hắn ta không làm điều gì ngu ngốc.

Rin không phải là người giỏi trong việc "bày tỏ bản thân" này. Vì vậy, hắn biết tốt nhất là mình nên đến vào ban đêm khi mọi thứ lắng xuống và không có ai khác xung quanh. May mắn thay, đêm nay tình cờ là một trong những đêm như vậy, và Rin ngồi trên một chiếc ghế trống trong phòng Isagi khi hắn quan sát lồng ngực hô hấp lên xuống của người kia.

"Có vẻ như bệnh tình của mày đang được cải thiện nhỉ ." Rin thề rằng không ai dám thử thách hắn như Isagi Yoichi. Nhưng sẽ thật nhàm chán khi tên hời hợt này vắng mặt quá lâu.

"Hãy khỏe lại đi." Hắn biết Isagi không nghe thấy mình nói, nhưng hắn vẫn nói.

Vào đêm thứ tư, Isagi có một nhóm khách ghé thăm lạ nhất từ trước đến nay. Người đầu tiên là Kunigami Rensuke, người đến với vẻ mặt u ám và cau có thường thấy khi đặt khay đồ ăn tối lên đầu giường. Gã không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm khi Isagi cầm bát súp ấm, và rời đi mà không có gì hơn ngoài cái gật đầu tán hài lòng kèm những lời ngắn gọn, nói rằng "Đừng lười biếng nữa, và mau khỏe lại đi, tên anh hùng dởm kia."

Isagi cố gắng nói chuyện với người kia, đặc biệt là về sự đóng góp của gã trong việc giam giữ cậu trong phòng riêng của mình. Nhưng Kunigami chỉ đơn giản chỉ nở một nụ cười gần như không tồn tại, trước khi chế nhạo và bỏ đi mà không nói một lời nào.

Người thứ hai là Kiyora Jin, người lập tức đến bên giường Isagi với máy tính bảng trên tay.

"Kiyora?"

"Master nói tôi có thể xem vài tập với cậu tối nay." Kiyora nghiêng đầu nói với cậu. "Tôi nghĩ cậu đang nóng lòng muốn ra khỏi đây và đến phòng quan sát."

Isagi ngay lập tức cười rạng rỡ và nhìn Kiyora giống như một món quà của Chúa. "Thật sao?!"

Cậu bé kia gật đầu và bắt đầu mở máy tính bảng mà mình mang theo. "Chỉ được xem một chút thôi  nhé. Tôi rất tôn trọng những người luôn muốn mài giũa kỹ năng của mình như cậu đấy, Isagi."

Isagi đỏ mặt. "Nhưng thực ra thì tất cả mọi người ở đây đều thế."

"Nhưng cậu rất khác biệt."

"Thế sao?"

Kiyora nhìn thẳng vào mắt Isagi và cậu nghĩ rằng cậu bé này đang mỉm cười dưới lớp khẩu trang. "Khác biệt chính là khác biệt thế thôi."

Isagi biết rằng hầu hết các ngày, Kiyora thậm chí không nói hai từ với bất kỳ ai. Nhưng, ngay lúc này, có một bầu không khí bí ẩn hơn bao quanh cậu bé kia mà cậu không thể hiểu nổi. "Tôi thậm chí còn không biết cậu để ý đến tôi để biết rằng tôi có nỗi 'ám ảnh' với phòng quan sát." Cậu nói đùa, hy vọng làm nhẹ cuộc trò chuyện.

Kiyora dừng lại những gì mình đang làm, và nhìn Isagi chằm chằm lần nữa, trước khi nói với sự chắc chắn tuyệt đối. "Mọi người đều chú ý đến cậu. Kể cả tôi."

Câu nói đó rất đơn giản và thẳng thắn, nhưng khi nghe nó từ một người thậm chí Isagi còn không biết gì về người ta lại là một chuyện khác, mặt Isagi đỏ bừng. "Tôi..."

Tôi phải nói gì đây?!

Kiyora dường như không để ý đến biểu hiện của Isagi, hoặc nếu có, cậu ta cũng không nhắc đến. "Vậy, cậu muốn xem cái nào?"

"P-phải rồi! Ừm..." Isagi nhích lại gần người cậu bé kia một chút để chọn một trong những clip. Cậu liếc nhìn Kiyora rồi mỉm cười. Isagi vẫn chưa có cơ hội để tìm hiểu về câụ bé này, nhưng cậu tự hứa với bản thân rằng khi bản thân khỏi ốm và trở lại sân cỏ.

Vì vậy, khi Isagi và Kiyora ngồi cạnh nhau xem clip và bàn chiến lược, thỉnh thoảng Kiyora cũng nhìn Isagi - ngưỡng mộ sự tập trung và cách trí óc của cậu hoạt động - và vui mừng vì dù chỉ là một chút, Kiyora Jin cảm thấy như mình đã tiến gần hơn một chút đến trái tim Blue Lock.

Vị khách cuối cùng trong đêm là người mà Isagi không bao giờ nghĩ rằng có thể tự nguyện đến gặp cậu trong hàng triệu năm.
=>Hàng triệu năm thì hơi quá nhưng cũng có khả năng đó nhỉ:))

"...Ness?" Isagi thì thầm ngạc nhiên khi Alexis Ness đứng đó với một ít thuốc và một túi giấy.

"Yoichi, cậu có phiền nếu tôi vào không?"

"Ồ, không, không hề. Cứ thoải mái đi."

Ness gật đầu rồi kéo một chiếc ghế trống ngồi xuống cạnh giường Isagi. "Tôi mang đến cho cậu một số thứ có thể giúp ích, và thứ này..." Hắn đặt chiếc túi giấy vào góc xa nhất của căn phòng, và điều này khiến Isagi tò mò nhưng cậu không hỏi. "Hãy coi đó là một món quà sau khi cậu khỏe hơn. Những người bạn của cậu ở Manshine City đã cho mọi người một ý tưởng về thứ nên tặng cậu - đặc biệt là tên thiếu gia giàu có đó."

"Reo?" Isagi rên rỉ. "Tôi đã bảo cậu ấy ngừng mua đồ cho tôi rồi. Tôi cảm thấy rất vui vì mọi quan tâm và lo lắng cho tôi nhưng điều cuối cùng tôi muốn là không có bất kỳ ai phải chi tiền cho tôi."

"Món quà này không tốn tiền đâu." Ness nói với Isagi khi cậu đang ngồi xuống và lẩm bẩm. "Nhưng không có nghĩa là nó không đáng giá nhiều tiền đâu..."

"Cái gì?"

"Không có gì."

"..." cả hai nhìn nhau im lặng trước khi Isagi bật cười khúc khích.

"Tôi không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ là người đến gặp tôi. Cậu và tôi không bao giờ hợp nhau trên sân cỏ." Isagi nói với anh ta.

Ness khẽ ngân nga. "Một phần trong tôi tự hỏi tại sao mình lại ở đây. Nhưng... có lẽ là vì cậu đã chăm sóc tôi và Kaiser khi chúng tôi bị bệnh."

"Nhiều người đã nói thế rồi." Isagi nói với Ness. "Giống như mấy người mong đợi tôi nên không quan tâm hay gì đó vậy."

Ness chế giễu điều này. "Ôi làm ơn đi, Yoichi. Là cậu đấy. Cậu luôn tìm cách xen vào vấn đề của người khác ngay cả khi không ai muốn cậu làm vậy, nên tất nhiên mọi người biết cậu quan tâm đến họ. Nhưng cậu đã vượt quá hành động của một người chỉ đơn giản là quan tâm. Cậu thậm chí còn bị ốm vì điều đó."

"Tôi..."

"Tôi đã nói với cậu ngày hôm đó, rằng nó giống như phép thuật vậy. Tôi sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để được nghe điều đó khi tôi còn nhỏ." Ness thực sự không biết tại sao hắn lại mở lòng với Isagi về tất cả những điều này. Có lẽ đây cũng là một phần phép thuật của Isagi - rằng cậu ấy chỉ là một người khiến bạn phải trút hết nỗi lòng mà không cần cố gắng. "Nhưng gia đình tôi coi trọng khoa học và logic hơn hết thảy. Là một đứa trẻ yêu thích phép thuật và phép màu, tôi không phù hợp với thế giới của họ."

"Cậu...cậu có thường xuyên bị ốm không?" Isagi hỏi.

"Không, không hẳn vậy. Nhưng bất cứ khi nào, bất kể là do trầy xước hay sốt cao, câu trả lời luôn giống nhau: rằng thuốc men, khoa học và logic sẽ chữa khỏi bệnh cho tôi, chứ không phải là ảo tưởng về điều gì đó mà logic không thể giải thích được." Ness nhìn Isagi và cười khúc khích. "Vì vậy, khi cậu bước vào phòng chúng tôi hôm nọ và nói với tôi rằng nó sẽ chữa khỏi bệnh cho tôi như phép thuật, tôi không nghĩ là cậu hiểu rõ lời nói của mình và nó giúp ích được điều gì."

"Mọi người đều xứng đáng được chăm sóc." Isagi nhẹ nhàng nói.

"Nhưng một số người trong chúng ta không quen được chăm sóc chút nào." Ness cười. "Và trời ơi Yoichi, cậu đúng là đồ đạo đức giả. Cậu nói là tất cả mọi người phải nghỉ ngơi còn cậu thì không. Giống như cậu muốn giúp chăm sóc mọi người, mọi người chỉ muốn chăm sóc cậu thôi."

"Cậu cũng sẽ làm như vậy nếu Kaiser bị bệnh."

"Đúng vậy. Nhưng đó chỉ là tôi thôi. Tôi có thể đảm bảo với cậu rằng Kaiser chắc chắn sẽ không tập hợp cả tòa nhà chỉ để thăm cậu ấy đâu." Ness nhìn Isagi lần nữa. "Nhìn cậu bây giờ, khả năng là cậu sẽ sớm khỏe lại thôi. Vậy nên đừng cố chống đối việc người khác chăm sóc cậu nữa và cứ để mọi chuyện diễn ra. Nếu không thì..."

"Nếu không thì sao?"

Ness nhích mặt lại gần Isagi một chút và nói. "Tôi sẽ niệm chú lên cậu. Vậy nên đừng thử thách tôi, được chứ Yoichi?"

Khuôn mặt của Isagi đỏ bừng và cậu giật mình lùi lại vì ngạc nhiên, trước khi gật đầu đồng ý.

Ness cười khúc khích thích thú trước biểu cảm của Isagi. "Tốt lắm. Cậu biết cách lắng nghe đấy."

Alexis Ness đã chứng kiến rất nhiều phép thuật trong cuộc đời mình, ngay cả khi không ai khác trong gia đình hắn tin vào điều đó. Từ sách, đến bóng đá, đến việc biến ước mơ thành hiện thực, Ness chưa bao giờ thực sự từ bỏ ý tưởng về sự kỳ ảo là một phần của hắn. Và ở đây trong Blue Lock, Ness nhận ra rằng hắn đã xem một trong những loại phép thuật tuyệt vời nhất mà hắn từng biết: phép thuật của Isagi Yoichi.

                ________

Những người cố vấn đã đúng. Isagi không thiếu những người giúp cậu ấy đứng dậy. Và khi cậu ấy đi ngủ đêm đó, biết chắc rằng mình sẽ tốt hơn rất nhiều trong những ngày sắp tới, Isagi đã nghe lời hơn mà không hề phàn nàn, không miễn cưỡng và chỉ nằm xuống giường với một nụ cười. (khiến mọi người nhẹ nhõm.)

Vài ngày sau khi Isagi được phép về với bạn cùng phòng của mình, cậu mở món quà trong phòng và gần như ngất xỉu khi nhìn thấy áo đấu chính thức của đội được các Master Strikers ký tặng. Cậu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng để cảm ơn từng người có mặt trên đường đi. Khi chạy, Isagi nắm chặt tờ giấy nhỏ trong tay và lặp đi lặp lại những lời được viết, nhưng trong đó có đoạn:

'Sớm khỏe lại nhé! Đây là một món quà nhỏ dành cho cậu, tiền đạo yêu quý của chúng tớ. Cảm ơn cậu đã chăm sóc chúng tớ, Isagi.

Hãy nhớ rằng chúng tớ luôn ở đây bất cứ khi nào cậu cần.'

Isagi không biết ai đã viết tờ giấy đó, nhưng trong lòng cậu bây giờ tràn ngập sự ấm áp khi nghĩ về tất cả bạn bè, người cố vấn và đồng đội của mình và nhận ra rằng mặc dù căn bệnh này có thể rất khó khăn để vượt qua, nhưng nó đã dạy cho tất cả họ một điều: đó là Blue Lock đã bắt đầu trở thành một gia đình. Một nhóm người điên rồ, đầy vị kỷ và tài năng - Isagi nhận ra nhận ra rằng- họ sẽ luôn ủng hộ cậu, cũng giống như cách Isagi luôn ủng hộ họ.

             _End_

Má ơi làm biếng chảy thây ra nên hôm qua mới không đăng á xin lỗi mọi người nhiều🫠🥹, vậy là end rồi nha nhưng vẫn còn phần ngoại truyện ngắn nữa nha mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#allisagi