Chương 3: Chăm sóc(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Isagi Yoichi thức dậy rất sớm và đi thẳng đến chỗ ăn sáng.Cậu ấy lấy một chút gì đó cho mình, cảm ơn những người giúp việc - những người rất vui khi được giúp đỡ Isagi - và yêu cầu giao một khay đồ ăn sáng đến địa điểm tiếp theo. 

Một phần Isagi đang cười trước sự trớ trêu rằng gần như cậu ấy đang chiêu đãi Blue Lock giống như khách sạn. Thật ra, không có bất kỳ thứ gì xa xỉ như ở khách sạn thật sự, nhưng cậu ấy đã phải nhờ nhân viên giúp đỡ nấu ăn và lấy thêm đồ cho tất cả những người bị bệnh. Tất nhiên, cậu ấy cũng đang làm phần việc của mình, bởi vì cậu đã hứa với Ego sẽ giúp đỡ. Nhưng Isagi chỉ có một người, và cậu ấy vẫn là một tiền đạo.  Chàng tiền đạo trẻ sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được việc không tập luyện dù chỉ một chút trong phần lớn thời gian trong ngày.

Vì vậy, cậu thức dậy sớm hơn thường lệ, dành một giờ để tập luyện cá nhân, ghé qua văn phòng của Noa một lần nữa và đeo khẩu trang trước khi đến buổi khám tiếp theo…

Điểm dừng chân thứ hai: FC Barcha - Tây Ban Nha

Lavinho thở dài khi hắn luồn tay qua tóc. Trong tất cả những điều hắn tưởng tượng mình sẽ làm trong tuần này, việc đóng vai trò trông trẻ cho một số cầu thủ bị bệnh của hắn không phải là một trong số đó. Điều tốt là, ít nhất là theo ý kiến ​​cá nhân của hắn, các thành viên của Barcha - ngay cả những cầu thủ của Blue Lock - thực sự khá... ngoan ngoãn, so với một số quái vật khác ở các toà nhà khác. 

Cá nhân hắn nghĩ rằng mình thực sự may mắn. Hắn nghe những câu chuyện về các thành viên ồn ào từ các huấn luyện viên khác, và anh ấy thực sự không thể không cảm thấy có lỗi với một số người trong số họ. Noa có thảm họa là Kaiser và Isagi, Chris có những lúc anh ấy thậm chí không thể kéo Nagi ra khỏi giường, Snuffy có Barou - điều này rõ ràng không tệ so với Loki, đội cậu ấy có Rin và Shidou luôn sẵn sàng "yêu thương" nhau bằng những cú đấm . So với họ, vấn đề thực sự duy nhất của Lavinho là dạy cho nhóm cầu thủ của mình chơi theo triết lý bóng đá của hắn - mà thực sự là một phần của công việc.

Vì vậy, hắn chưa bao giờ có cùng trải nghiệm như những người khác khi phải lôi kéo những thiếu niên dường như không muốn lắng nghe. Ít nhất là cho đến hôm nay.

"Thôi nào nhóc." Lavinho thử lại. Bởi vì lúc này, hắn còn có thể làm gì nữa? "Nhóc cần phải nghỉ ngơi. Ở lại đây và ghi tất cả những bàn thắng này sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu cậu không sớm khỏe lại."

Một nỗ lực vụng về khác để ghi bàn sau đó, Bachira Meguru nhìn người cố vấn của mình với vẻ mặt bĩu môi. "Nhưng tôi chán lắm rồi."

"Tôi biết, tin tôi đi." Lavinho cười khúc khích nói. "Nhưng cậu càng cố gắng, cậu càng mất nhiều thời gian để khỏe hơn. Thôi nào nhóc, mũi cậu chảy nước, mặt đỏ bừng như điên, và cậu thực sự sắp ngất xỉu rồi."

"Nhưng tôi thấy ổn mà." Bachira khăng khăng, nghe giống trẻ con hơn theo cách mà Lavinho chưa từng nghe thấy trước đây. Hắn biết học trò của mình có thể bướng bỉnh và hung hăng, nhưng đó chỉ là một phần đáng yêu trong tính cách của cậu ấy. Nhưng giờ thì, cậu ấy thực sự trẻ con hơn bình thường rất nhiều. Vẫn đáng yêu, nhưng Lavinho phải kiểm soát tình hình và thuyết phục người kia đi ngủ.

"Cậu nói thế," hắn chọc vào trán Bachira khi trả lời, "nhưng cả cậu và tôi đều biết cậu cảm thấy tệ lắm, nhóc ạ. Và tôi không biết cậu thế nào, nhưng tôi muốn một trong những cầu thủ tài năng của tôi trở lại sân cỏ càng sớm càng tốt."

Bachira mở miệng và định đáp trả thì cánh cửa sân tập Barcha mở ra, cả người hướng dẫn và học trò đều quay lại chào người mới đến.

"Isagi!" Bachira ngay lập tức cười rạng rỡ, và chạy về phía người bạn của mình, người có đủ lý trí để giữ khoảng cách thích hợp giữa họ, mà không khiến Bachira cảm thấy như mình đang bị ngăn cản. "Cậu tới rồi!"

"Chào Bachira!"

Lavinho thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã gửi tin nhắn đó cho Ego theo ý thích khi nghe Isagi đã làm gì để giúp đỡ trong chính toà nhà của mình.Hắn đã nói với gã điên đó rằng Bachira đang tìm kiếm tiền đạo kia, thực ra không phải là nói dối, nhưng hắn không có cách nào biết được liệu Ego có thèm gửi Isagi đến không. Sau cùng, cậu bé dường như vẫn cam kết luyện tập, ngay cả khi chỉ có một mình, vì vậy sẽ không công bằng khi mong đợi Isagi dành thời gian rảnh rỗi còn lại của mình để cố gắng xoa dịu tất cả những người khác từ các toà nhà.

Như thể muốn trả lời câu hỏi của hắn, hắn liền nghe thấy tiếng chuông trên thiết bị di động Blue Lock của mình và thấy tin nhắn từ chính người đàn ông đeo kính:

'Anh thật may mắn khi cậu bé ấy thích giúp đỡ. Hãy đảm bảo cậu ấy không bị ốm khi ở đó, nếu không Noa sẽ giết anh.'

Lavinho cười khúc khích khi hắn trả lời tin nhắn 'Tôi chắc chắn sẽ đền đáp cho cậu ấy sau khi phiền phức này kết thúc… và cảm ơn.', trước khi hắn bỏ thiết bị vào túi và nhìn lại hai thiếu niên trước mặt mình. Hắn nhướn mày khi Bachira đột nhiên trông giống như một chú cún con bị mắng, và ngoan ngoãn gật đầu khi Isagi nhanh chóng bảo nhóc ấy đi ngủ.

"Thôi nào, Bachira." Isagi nói với giọng nhẹ nhàng khiển trách. "Cậu có nguy cơ trở nên tệ hơn như thế này, và điều đó không giống cậu chút nào. Tớ biết cậu không thích ngồi yên quá lâu, nhưng chỉ đến khi cơn bệnh qua đi thôi, được chứ? Tớ muốn chơi bóng đá với bạn thân của mình, và tớ không thể làm điều đó khi cậu đang bận bịu với cơn bệnh."

"Được rồi...Tớ sẽ đi." Bachira gật đầu nói. "Nhưng! Tớ muốn cậu đi cùng tớ!"

"Này…" Lavinho định bước vào, nhưng rồi hắn thấy Isagi gật đầu.

"Được thôi, tớ có thể ở lại với cậu một thời gian. Nhưng cậu phải nghe theo những gì Lavinho bảo, được chứ? Và cậu phải ăn và nghỉ ngơi thật nhiều."

Bachira gật đầu háo hức, và hứa với Isagi rằng cậu sẽ cư xử tốt. Sau đó Isagi nói với thiếu niên mái ngố kia rằng mình sẽ gặp lại cậu ấy trong phòng, và cậu mong đợi Bachira đã ổn định trên giường khi mình đến đó.

Khi cậu bạn thích rê bóng tuân lệnh và rời đi, Isagi chuyển sự chú ý của mình sang Lavinho và người cố vấn tiến đến tiền đạo trẻ khi hắn vuốt tóc cậu ấy. "Nhóc đã làm tốt hơn trong việc kéo cậu ta lại hơn bất kỳ ai khác ở đây, để tôi nói cho nhóc biết."

Isagi cười khúc khích và cúi chào người cố vấn một cách kính trọng. "Ít nhất thì Bachira cũng dễ nói chuyện. Tôi đã phải rất vất vả mới bắt được Kaiser đứng yên."

"Tôi không biết phải cảm thấy thế nào khi chúng tôi dựa dẫm vào nhóc nhiều như vậy, nhưng điều đó thực sự đáng trân trọng." Lavinho cười khúc khích. "Đây là lần đầu tiên nhóc ấy... mất trí đến vậy? Ngoài sân cỏ, tức là vậy. Thường thì tôi có thể nhanh chóng nắm bắt được Bachira."

"Bị bệnh không dễ dàng gì đâu." Isagi nói với một nụ cười nhẹ. "Đặc biệt là bên trong một cơ sở đầy những kẻ vị kỷ đói khát."

"Đúng vậy. Vậy thì sao? Bây giờ nhóc đang tới phòng của cậu nhóc ấy à?"

"Ừ. Tôi được nhờ phải mang cho cậu ấy và Otoya một khay đồ ăn mới. Sẽ dễ hơn nếu hối lộ Bachira bằng đồ ăn, và hy vọng là đủ để đánh gục cậu ấy sau đó." Isagi giải thích.

"Nhóc đã nghĩ kỹ rồi hả?" Lavinho mỉm cười khi hắn vuốt tóc Isagi một cách trìu mến. Noa có thể phải đối mặt với những rắc rối kinh hoàng trên sân, nhưng hắn ta cũng khá may mắn khi có được một cậu bé ngoan ngoãn và thích giúp đỡ người khác như này. "Cảm ơn lần nữa, và nhớ ghé qua văn phòng của tôi sau nhé. Tôi nợ cậu sau tất cả những chuyện này."

"Không có vấn đề gì cả." Isagi nói, giọng điệu chân thành. Cậu bé thực sự có vẻ vui vẻ giúp đỡ người khác. "Được rồi, tôi nên đảm bảo Bachira giữ lời hứa. Gặp lại sau nhé!"

Với một nụ cười và cái vẫy tay, Isagi rời khỏi sân tập, để lại Lavinho một mình một lần nữa. Hắn thở phào nhẹ nhõm và cười khúc khích. Có vẻ như Isagi Yoichi còn có nhiều điều hơn những gì chúng ta thấy, giờ thì giá mà hắn có thể tìm ra cách giữ cậu bé trong toà nhà của mình lâu hơn...

              ___________

"Nhưng Isagi!" Bachira rên rỉ và kết hợp tiếng rên rỉ của mình với một cái bĩu môi. "Tại sao khônggggg?"

Isagi cười khúc khích khi cậu đặt khay xuống giường Bachira và vỗ nhẹ vào giường, ra hiệu cho thiếu mái ngố ngồi xuống. "Chỉ là... hơi xấu hổ một chút, Bachira. Tớ biết cậu đủ mạnh mẽ để tự làm điều đó!"

Bachira ngã phịch xuống giường một cách bực dọc và rên rỉ. "Nhưng tớ yếu đuối và mong manh, nếu cậu đút tớ ăn điều này chắc chắn sẽ khiến tớ cảm thấy tốt hơn rất nhiều và đẩy nhanh quá trình hồi phục của tớ."

Isagi nhìn người bạn thân nhất của mình nằm trên giường và kéo chăn lên để cậu ấy thoải mái. Bachira, thử lại. "Làm ơn đi, Isagi? Chỉ một lần thôi mà, Reo cho Nagi ăn suốt!"

Tiền đạo nhỏ hơn thở dài, nhưng rồi nhận ra rằng có lẽ không có cách nào thắng được Bachira Meguru khi cậu ấy cứ khăng khăng đòi hỏi điều gì đó. "Được thôi. Nhưng chỉ vài thìa thôi nhé? Tớ sẽ không đút cho cậu ăn hết đâu!" Isagi nói, và Bachira gật đầu nhiệt tình.

"Hoan hô!"

"Đôi khi tôi quên mất cậu có thể là một đứa trẻ như thế nào." Bộ đôi quay sang Otoya, người mà Bachira gần như quên mất - bởi vì Isagi đang ở đây với hắn và ngay lúc này, đó là điều quan trọng. Otoya ho, và tiến tới với lấy cốc trà nóng trên bàn cạnh giường.

Isagi nhanh nhẹn bước đi và đủ nhanh để với lấy chiếc cốc và đưa cho Otoya. "Này. Cẩn thận nhé, được chứ?"

"Cảm ơn, Isagi." Otoya nói với một nụ cười nhẹ.

"Không vấn đề gì. Tôi mừng là cậu đã khỏe hơn, ít nhất thì trông có vẻ như vậy." Isagi lấy một ít thuốc và cũng đưa cho người anh chàng ninja kia. "Bác sĩ nói cậu sẽ khỏe và sớm quay lại tập luyện."

"Tốt. Việc chờ đợi và ngồi chờ này đang giết chết tôi."

"Hừ." Bachira đột nhiên nói đùa. "Hãy chiều chuộng tớ nữa, Isagi."

Isagi cười khúc khích khi gật đầu với Otoya và quay lại chỗ trên giường của Bachira. "Được rồi, được rồi, em bé to xác."

Và đó là cách Isagi thấy mình dành phần lớn thời gian vào buổi sáng hôm đó với Bachira và Otoya. Vì Bachira khăng khăng đòi Isagi cho cậu ăn - bữa ăn của cậu trôi qua chậm hơn bình thường, đây có lẻ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời.

"Này Isagi." Bachira nói khi cậu ấy ăn thêm một thìa, cuối cùng Isagi cũng bắt cậu tự ăn với lời hứa sẽ ở lại cho đến khi cậu ăn xong. Otoya vừa ngủ thiếp đi cách đây vài phút và tiếng ngáy nhẹ của gã có thể nghe thấy trong phòng.

"Hử?"

"Cảm ơn cậu đã chăm sóc tớ." Bachira nhẹ nhàng nói. "Đã lâu rồi tớ mới bị ốm, và lúc nào cũng chỉ có tớ và mẹ. Tớ mừng là cậu đã đi cả quãng đường dài đến đây chỉ để chắc chắn rằng tớ ổn."

Isagi mỉm cười và chọc vào má Bachira một cách tinh nghịch. "Tớ đã nói gì cơ? Tớ đã nói với cậu trước đó là tớ sẽ chắc chắn sẽ đuổi kịp câụ, nhớ không? Tớ không thể làm thế nếu câụ nằm trên giường cả ngày vì bị bệnh. Vậy nên hãy khỏe lại đi, được chứ?"

"Lần này đến lượt tớ nói rồi." Bachira nói với anh. "Đợi tớ nhé, được chứ?"

"Tất nhiên rồi, tên vị kỷ của tớ."
=> Đoạn trên là mình xàm quần á chứ không có câu của tớ của cậu gì đâu nha mấy chế:))

             _____________

Mark Snuffy nhìn chằm chằm một cách thích thú khi các thành viên của gã rên rỉ và than khóc như trẻ con bị nhốt trong một không gian nhỏ. May mắn cho gã, nỗi ám ảnh về sự sạch sẽ và vệ sinh của Barou giúp nhanh chóng xác định những người bị nhiễm bệnh trước khi họ biểu hiện ngay cả những dấu hiệu nhỏ nhất của triệu chứng.

Thật không may, điều này cũng có nghĩa là gã dễ dàng nhận ra sự khác biệt ngay khi Barou bắt đầu hành động kỳ lạ. Không mất nhiều thời gian để Snuffy nhìn thấy tên thủ lĩnh giả của Ubers vật lộn với sự mệt mỏi trong quá trình huấn luyện, và đột nhiên ho khi anh ta nghĩ rằng không ai để ý. Thêm vào đó, ngay khi Barou bỏ lỡ một ngày giặt giũ đúng hạn? Snuffy biết ngay có chuyện gì đó không ổn.

Đó là lý do tại sao gã thấy mình ở đây, trong một trong những căn phòng của họ, đeo mặt nạ và găng tay - theo sự khăng khăng của Barou, bởi vì thành thật mà nói, Snuffy không chắc mình cảm thấy thế nào về đôi găng tay, nhưng điều cuối cùng Snuffy muốn là cậu ấy khăng khăng bắt gã xuất hiện trong bộ đồ bảo hộ toàn thân.

"Tao thề với Chúa, nếu mày làm tao chảy nước mũi, tao sẽ đấm mày." Nghe có vẻ bớt đe dọa hơn với giọng điệu của Barou.

"Thật không hợp thời trang chút nào! Giọng tôi nghe như yêu tinh vậy!" Aryu nghe còn tệ hơn.

"Cậu cũng trông giống thế." Niko nói, có vẻ không bị ảnh hưởng, nhưng Snuffy có thể thấy điều này làm phiền một trong những cầu thủ trẻ của mình đến mức nào.

Aryu thở hổn hển, hoàn toàn kinh ngạc trước lời buộc tội. "Niko! Sao cậu dám !"

"Aryu? Nghiêm túc đấy à? Tôi nói điều này với tình yêu thương vô bờ bến dành cho cậu, anh bạn ạ, nhưng làm ơn... vì Chúa, hãy giữ im lặng." Aiku rên rỉ khi cố gắng ngăn cơn đau đầu đang ngày một gia tăng.

"Mày đang làm cái quái gì ở đây thế?" Barou càu nhàu. "Đây không phải phòng của mày."

"Sendou không bị bệnh." Aiku nói với vẻ bực bội. "Nếu không thì tại sao tôi lại chọn chịu đựng điều này?"

"Thật ra." Snuffy đột nhiên ngắt lời. "Sendou được chẩn đoán mắc cùng triệu chứng nhẹ như cậu, Aiku. Cậu có thể quay lại phòng mình ngay bây giờ vì tình hình đã thành ra như vậy."

"Ồ, tạ ơn trời đất." Aiku bắt đầu đứng dậy, lấy một chiếc khẩu trang và dồn hết sức lực còn lại vào việc đi bộ. "Xin lỗi mọi người, nhưng tôi sẽ quay lại. Không phải tại anh, mà là tại tôi."

Snuffy khịt mũi. Với bản tính ồn ào của Aiku, có lẽ hắn đã đánh giá thấp mức độ khó khăn khi thực sự ở cùng phòng với một Barou bị bệnh và một Aryu bị bệnh. Niko có lẽ là ân huệ cứu rỗi duy nhất mà Aiku có trong căn phòng này ‐ với tác dụng phụ duy nhất của việc cậu bé bị bệnh là trở nên mỉa mai hơn bình thường.

"Cứ đi đi!" Aryu nói một cách bực dọc. "Chúng tôi sẽ ổn ngay thôi, rồi anh sẽ thấy."

"Chúng tôi ổn mà ." Barou nói một cách kiên quyết, và cũng cố gắng đứng dậy như thể muốn chứng minh điều gì đó.

Theo một cách nào đó, Snuffy đang cười nhạo sự trớ trêu rằng chính những cậu bé này đã thuyết phục gã từ bỏ ý tưởng nghỉ hưu sớm. Bởi vì ngay lúc này, không ai trong số họ thuyết phục được bất kỳ ai rằng họ thực sự ổn.

"Không, chúng tôi thực sự không ổn." Niko trả lời. "Và việc cậu ép buộc bản thân phải ổn thực sự không giúp ích gì."

"Câm miệng."

"Hơn nữa, trông cậu không giống một vị vua chút nào. Cậu trông giống một người thường dân hơn... hoặc một kẻ lang thang. Hãy chọn một đi."

"Sao thế, đồ nhỏ-"

"Snuffy, làm ơn đưa tôi ra khỏi đây." Aiku cầu xin gã ngay khi hắn ta đến đủ gần. "Tiếng la hét làm tôi phát điên."

"Đó là lời nói của bệnh tật. Nào, chúng ta hãy đưa cậu về với bạn cùng phòng." Snuffy quay lại với ba người khác trong phòng và nhìn chằm chằm vào họ. "Tôi sẽ quay lại đây để kiểm tra ba người, và tốt hơn hết là tất cả các người vẫn nên nằm trên giường khi tôi đến, hoặc các người có thể nói lời tạm biệt với cơ hội luyện tập của mình ngay cả khi các người khỏe hơn."

"Hít hà!"

"Cái quái gì vậy?!"

"Tại sao anh lại làm thế?!"

Snuffy lắc đầu. Các thành viên của gã biết gã coi trọng sức khỏe đến mức nào, và gã cũng biết họ không dám thử thách gã khi gã bắt đầu đưa ra những lời đe dọa này, vì gã sẽ không ngần ngại thực hiện chúng. "Các cậu cũng muốn điều tương tự như tôi xảy ra đâu nhỉ, đó đó các cậu sẽ phải khỏe lại càng nhanh càng tốt. Tất cả chúng ta đều muốn điều đó, và tôi sẵn sàng làm mọi cách để các cậu lắng nghe, vì rõ ràng là tất cả các cậu đều không lắng nghe mà không có hậu quả liên quan."

Sau khi nói điều đó, gã rời khỏi phòng cùng Aiku và đợi cho đến khi cánh cửa đóng chặt sau lưng gã. Chỉ khi đó gã mới thở dài và vuốt tóc. "Tôi không biết Ego có nhận được tin nhắn của tôi không…" gã lẩm bẩm. "Nhưng hy vọng anh ấy sẽ sớm gửi ai đó đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#allisagi