Chương 4: Chăm sóc(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điểm dừng thứ ba: Ubers - Ý 


"Cốc cốc." 

Isagi bước vào phòng và mỉm cười. Đây là căn phòng đầu tiên cậu ghé thăm mà không bị tra tấn bởi tiếng la hét và sự hỗn loạn. Có lẽ là vì cả hai người đều đang ngủ, cậu sẽ tận hưởng bất kỳ sự yên bình nào mà cậu có được trong tình cảnh này. 

Cậu từ từ đi vào phòng và thấy mình đang ở cạnh giường của Aiku trước. Theo những gì cậu biết về Aiku và Sendou, cả hai đều có triệu chứng sốt, ớn lạnh và đôi khi bị đau nửa đầu. Isagi đảm bảo chuẩn bị đủ đồ dùng cần thiết trước khi vào phòng, lấy một chiếc khăn ấm và vỗ nhẹ lên trán Aiku. 

Người đàn ông mắt 2 màu rên rỉ khi anh ta mở mắt, thì thầm. "Barou hẳn đã giết tôi, vì không đời nào giấc mơ của tôi lại tốt đẹp đến thế này." 

Isagi chế giễu một cách vui vẻ. "Tôi không biết phải cảm thấy thế nào khi biết anh mơ về tôi, tôi có nên cảm thấy vinh dự không nhỉ?" 

Mắt Aiku mở to khi đột nhiên nhận ra rằng thực tế gã không phải đang mơ. Nhưng gã rên rỉ và thấy mình không thể nhấc cơ thể lên được, dường như có một chiếc xe tải đang cán qua người gã.

"Tôi sẽ không làm thế nếu tôi là anh." Isagi nói, để chiếc khăn ấm trên trán Aiku. "Có lẽ anh sẽ chỉ khiến mình chóng mặt và nôn thốc nôn tháo thôi." 

"Cậ-cậu đang làm cái quái gì ở đây thế?" Aiku hét lên, rồi lấy một chiếc gối dự phòng trong tầm với và ném nó về phía trước để đập thẳng vào mặt Sendou. 

"Này!" Isagi thì thầm, mặt nhăn nhó. "Sao anh lại làm thế?!" 

Aiku lờ cậu đi và quay sang nói với Sendou đang rên rỉ. "Này! Tỉnh dậy đi!" 

"Mày muốn cái quái gì thế?! Tao đang mơ một giấc mơ tuyệt vời!" 

"Quên giấc mơ của mày đi!" Aiku rít lên. "Isagi ở đây." 

"Cái quái gì thế?" Sendou rên rỉ, nhưng thành công hơn trong việc ngồi dậy so với Aiku. Ánh mắt hắn chạm mắt Isagi và mất một lúc hắn mới nói, "Ôi chết tiệt." 

"Xin chào." Isagi đáp lại bằng một cái vẫy tay nhẹ. 

"Đây có phải là một bài kiểm tra không?" Sendou đột nhiên hỏi. "Đây có phải là một trong những điều mà Ego đang cố gắng lừa chúng ta không? Gửi cậu đến đây để cố gắng dụ dỗ chúng ta luyện tập?" 

"Tôi khá chắc là Ego không có thời gian, hay năng lượng, để làm cho anh khốn khổ hơn nữa." Isagi cười khúc khích, khi cậu ấy đi đến bên Sendou - sau khi hài lòng với tình hình của Aiku - và đo nhiệt độ của anh chàng tiền đạo tóc hồng màu cá hồi kia. "Ngoài ra, theo những gì tôi nghe được, hai người thực sự rất ngoan và không lén lút như những người khác, làm tốt lắm." Trái tin của Blue Lock vỗ nhẹ vào đầu người kia. 

Sendou đỏ mặt vì cử chỉ đó. "Này nhóc, cậu biết chúng tôi lớn tuổi hơn cậu mà, đúng không? Đừng đối xử với chúng tôi như trẻ con nữa. Chúng tôi không cần cậu lảng vảng ở đây và chăm sóc chúng tôi." 

"Mày không cần nhưng tao cần ( khúc này tui bốc phét á:)))." Aiku thở hổn hển. "Tôi không ngại nếu Isagi chiều chuộng tôi đâu." 

"Tôi không phải là trẻ con." Sendou chắc chắn đang than vãn như một đứa trẻ vào lúc này.

"Không phải vấn đề anh bao nhiêu tuổi." Isagi nói với giọng nhẹ nhàng. "Mọi người đều xứng đáng được chăm sóc, và không có gì sai khi thỉnh thoảng được chiều chuộng, đúng không?" 

 _hồi_tưởng_về_quá_khứ_của_bé_con_2_mầm_

Mẹ ơi,' Isagi bĩu môi khi nằm trên giường. 'Con không còn là trẻ con nữa. Con có thể tự chăm sóc bản thân.' 

' Yochan, mẹ biết con không còn nhỏ nữa. Nhưng mọi người đều xứng đáng được chăm sóc.' Iyo mỉm cười nói với con trai. 'Nhưng đối với mẹ yochan luôn là bé con để mẹ chăm sóc.'


"Vậy nên đừng nghĩ về nó quá nhiều." Isagi lấy thuốc từ đồ dùng của mình và đưa cho Sendou cùng một cốc nước, mỉm cười từ dưới chiếc khẩu trang khi nhớ lại lời mẹ mình. "Chỉ cần khỏe lại sớm thôi. Tôi chắc rằng mọi người khác đều đang háo hức được ra sân lần nữa, vì vậy hãy đảm bảo rằng hai người không bị tụt lại phía sau." 

Trong khi Isagi dành thêm vài phút để kiểm tra lần cuối, Aiku và Sendou lặng lẽ quan sát trái tim của Blue Lock dành thời gian chăm sóc họ. 

Khi isagi chào tạm biệt họ bằng vài lời chúc phúc cuối cùng và vẫy tay, cả hai ngay lập tức ngã xuống giường ngay khi cậu ra khỏi phòng. 

"Chết tiệt." Aiku lẩm bẩm trong khi lấy tay che mắt, như thể muốn ngăn mình ra ngoài.

"Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra vậy?" Sendou rên rỉ đáp lại, đưa tay vuốt khuôn mặt đỏ bừng của mình. 

Sau tất cả những chuyện xảy ra, cả 2 đột nhiên cảm thấy chóng mặt hơn bao giờ hết, nhưng có điều gì đó nói với họ rằng lần này, mọi chuyện không liên quan gì đến căn bệnh đang hoành hành trong cơ sở - mà liên quan đến một cậu bé tốt bụng và chu đáo tên là Isagi Yoichi.

               _________

Barou nghe thấy tiếng gõ cửa và gầm gừ. Hắn thề rằng hắn sắp xé đầu Snuffy ra ngay khi gã đó quay lại phòng. Đã đủ tệ khi Snuffy nhốt họ trong phòng như một lũ trẻ con, và tệ hơn nữa là hắn phải chịu đựng tiếng rên rỉ liên tục của Aryu về việc căn bệnh này khiến tên đó trông "không hợp thời trang" như thế nào.

Cánh cửa phòng họ mở ra, và Barou là người đầu tiên hét lên - hoặc gần như hét lên hết mức có thể trong tình trạng hiện tại của hắn. "Tôi đã bảo anh hoặc là thả chúng tôi ra khỏi đây, hoặc là tránh xa ra!"

Nhưng trong khi những người trong phòng đều mong đợi mâý lời phàn nàn Snuffy, thì điều họ không ngờ tới là một Isagi Yoichi với vẻ mặt bối rối với một khay đựng thứ gì đó trông giống như trà nóng.

"Mày không có vẻ gì đáng sợ khi đang bị bệnh đâu." Isagi nói thẳng thừng khi đặt khay xuống bàn cạnh giường của Niko, cầu thủ tóc che mắt lẩm bẩm 'Tôi đã nói với cậu rồi mà...'

"Và rốt cuộc thì mày mong đợi Master Snuffy làm gì? Để mày chơi rồi nhìn mày gục ngã à?" Isagi giúp Niko, người không nói gì nhưng có vẻ như đang theo dõi Isagi như một con diều hâu. "Mày có thể bắt đầu hét lên khi mày thực sự bị cắn trả với tất cả những tiếng sủa đó, hiểu không?"
=>Khúc này éo biết tác giả viết gì nên để nguyên luôn, ai hiểu thì hiểu không hiểu thì cũng phải hiểu:)))

"Cái... quái gì-" Barou không kịp nói hết câu, vì Isagi giơ tay ra hiệu bảo hắn im lặng, và tên vua kia vẫn còn sốc vì hắn lập tức tuân theo.

"Nếu tôi phải nghe một người khác trong số các câụ hỏi tôi 'câụ đang làm cái quái gì ở đây vậy?' Tôi thề là điều đó sẽ khiến tôi phát điên." Isagi nói. "Nói ngắn gọn, tôi đang giúp đỡ những Master khác vì nhiều người trong số các cậu dường như không thể làm theo hướng dẫn."

Isagi biết Barou. Cậu biết rằng giống như Kunigami, cách duy nhất để người tự xưng là Vua của Ubers chịu nghe lời cậu là nếu cậu có thể cho những người khác thấy rằng isagi sẽ không để bất kỳ điều tồi tệ nào xảy ra. Isagi có thể tử tế, nhưng Barou thì không.

Không sao đâu, dù sao thì Isagi cũng giỏi điều chỉnh và thích nghi hơn, đúng không?

"Vậy thì, mày phải nằm trên giường như tao bảo, hoặc mày có thể cố gắng hết sức để vượt qua tao và bảo Niko và Aryu chứng kiến khi tao kéo mày trở lại giường như kéo một bao khoai tây lớn vì không đời nào mày có thể thắng được tao trong tình trạng này đâu."

"...."

Isagi mỉm cười đắc thắng. "Đó là những gì tôi nghĩ." Isagi lấy một cái cốc từ tủ đầu giường và đưa cho Barou, người vẫn đang há hốc mồm nhìn cậu như một con cá. "Bây giờ, uống cái này đi. Nó sẽ giúp cổ họng của mày tốt hơn."

Tiếp theo, Isagi đi đến bên giường của Aryu và lấy một chiếc dây buộc tóc ra khỏi túi. "Tôi biết cậu thích để tóc xõa như thế này, nhưng hãy buộc nó lên nhé, được không? Nó sẽ khiến cậu trông gọn gàng hơn nhiều, tôi hứa đấy."

Aryu trông rạng rỡ hơn hẵn. Gã muốn buộc tóc lên nhưng mỗi cử động nhỏ đều khiến khớp của gã đều đau nên rất khó để buộc tóc một cách gọn gàng. Gật đầu một cách háo hức và Isagi giúp gã ngồi xuống, và cầm lấy một chiếc lược để cậu có thể giúp Aryu.

"Tôi từng giúp Chigiri làm tóc trong lần tuyển chọn thứ hai, nên đây không là phải là lần đầu tiên tôi làm việc này." Isagi nói, cẩn thận luồn ngón tay qua mái tóc dài của Aryu. Phải mất một chút thời gian để gom hết số tóc đó lại, nhưng Isagi nghĩ mình đã làm khá tốt.

Cậu cầm lấy một chiếc gương và cho Aryu kiểm tra trước khi anh chàng tiền đạo luôn thích sự sành điệu nhìn cậu với nụ cười run rẩy. "Thật lộng lẫy, Isagi! Cảm ơn cậu!"

"Thật vui vì cậu thích nó." Isagi cũng đưa cho Aryu một tách trà, và người kia đáp lại bằng một câu cảm thán "Tuyệt vời!"

Với Aryu đang vui vẻ nhấp một ngụm trà nóng, Isagi quay lại chú ý đến Niko, người không làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm - ít nhất thì trông giống như vậy vì đầu Niko không hề cử động kể từ đó. Với tất cả mái tóc đó, Isagi không thể chắc chắn lắm.

Cậu bước lại gần Niko rồi cẩn thận gạt hết tóc mái ra khỏi mặt cậu bé. Isagi cố gắng hết sức để nhẹ nhàng giữ tóc mái của Niko lên khi cậu đo nhiệt độ cho cậu bé kia. "Hm, có vẻ như cơn sốt của cậu đã hạ rồi. Đó là một dấu hiệu tốt."

"..." Niko không nói gì. 

"Cậu biết không Niko, đôi mắt của cậu thực sự sống động và đẹp, và cậu che giấu nó rất kỹ dưới mái tóc. Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc đeo băng đô như Nanase chưa?" Isagi nhẹ nhàng gợi ý.

Niko vẫn không có phản ứng gì, Isagi cuối cùng cũng nhận ra khuôn mặt đỏ bừng của Niko. Cậu bé vẫn há hốc mồm, nhưng mắt mở to và mặt đỏ bừng. "Niko? Mọi thứ ổn chứ?"

"C-Câụ…" Niko lắp bắp, hít một hơi thật sâu trước khi thử lại. "A-tay cậu… chúng rất ấm."

"Ồ!" Isagi nhẹ nhàng rút tay ra, khiến mái tóc mái của cậu trai kia rơi xuống che mắt và che nửa khuôn mặt. "Xin lỗi nhé! Tôi sẽ lấy cho cậu thứ gì đó để đắp lên trán giúp cậu hạ nhiệt nếu cậu muốn?"

"K-không. Không sao đâu." Niko nói, nhưng cậu ấy quay mặt đi. "Tôi chỉ ngạc nhiên thôi... thế thôi."

"Được thôi." Isagi nhẹ nhàng đáp lại. "Miễn là cậu ổn. Ở đây cũng có trà cho cậu nữa."

"Cậu sẽ không bị bệnh nếu ở gần chúng tôi quá lâu chứ?" Niko thì thầm hỏi. Cậu ấy có cảm xúc lẫn lộn về tất cả những điều đang xảy ra, chủ yếu là những điều tích cực, nhưng cậu không muốn Isagi bị bệnh vì họ.

Isagi cười khúc khích và lắc đầu. "Tôi sẽ ổn thôi. May mắn thay, hệ thống miễn dịch của tôi dường như đang hoạt động khá tốt."

"Chỉ cần...cẩn thận."

"Tôi cảm ơn." Isagi gật đầu rồi quay lại nhìn ba người. "Các cậu cũng nên nghỉ ngơi đi. Lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tối đến cho các cậu, được chứ? Chỉ cần, lần này nghe lời Master Snuffy và đừng làm ầm ĩ nữa được không?"

Cả ba người trong phòng đều gật đầu, ngay cả Barou cũng miễn cưỡng gật đầu. Isagi gật đầu, và họ biết cậu ấy đang mỉm cười với chiến thắng của mình ngay cả khi đang đeo mặt nạ. Nếu có bất cứ điều gì, cả ba người họ đều vừa đau khổ vừa có động lực cùng một lúc. Một mặt, họ nên khoẻ hơn  càng sớm càng tốt vì tất cả đều đang ngứa ngáy muốn trở lại sân đấu. Mặt khác, ai trong số họ sẽ từ chối cơ hội được Isagi cưng chiều như thế này?

Một lần nữa, tất cả bọn họ lại vướng vào lưới của Isagi, và cậu ấy thậm chí còn không biết điều đó… Thực sự không có ai ngoài kia mạnh hơn trái tim của Blue Lock.


Từ bên ngoài, Mark Snuffy nghiêng người bên cửa phòng cầu thủ đội mình với nụ cười mãn nguyện và khoanh tay. Có vẻ như phép màu có thể xảy ra ở Blue Lock, ngay cả khi nó không liên quan trực tiếp đến bóng đá.

'Này, cảm ơn vì đã gửi cậu ấy qua.Hiệu quả thật tuyệt vời.' Snuffy gửi tin nhắn cho cả Ego và Noa, và tự hỏi phải làm gì để Isagi ở lại toà nhà của anh ấy thêm một chút nữa.

Người cố vấn của Ubers cười khúc khích khi nghe Isagi nhắc nhở bộ ba trong phòng cư xử đúng mực và lôi kéo thành công các thành viên của mình như một nhóm trẻ mẫu giáo, háo hức lắng nghe giáo viên yêu thích của họ. "Nhóc lại làm được rồi, Isagi. Cậu đã thành công mang đến cho chúng tôi một phép màu, chết tiệt."

Có vẻ như Snuffy cuối cùng cũng có thể ngủ mà không phải lo lắng gì nữa đêm nay, tạ ơn Chúa.

                _________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#allisagi