Chương 5: Chăm sóc(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Isagi thấy mình đang ở toà nhà Anh, ngay trước văn phòng của Chris Prince.

Cậu định gõ cửa thì đột nhiên ho nhẹ, nhưng cậu  bỏ qua và tự nhủ rằng đó là do có thứ gì đó mắc ở cổ họng - chứ không phải vì mình có thể bị nhiễm thứ gì đó giống như những người khác, chắc chắn không phải vậy.

Rốt cuộc thì cậu đâu có bị bệnh, đúng không?

Giống như ngày hôm qua, Isagi dự định sẽ dừng lại ở hai điểm khác nhau:  Manshine City vào buổi sáng và PxG vào buổi chiều.

Theo Ego, tốt nhất là nên để dành PxG cho buổi chiều vì ít nhất Loki sẽ tỉnh táo. Thật không may, trong số những Master Striker, Loki được cho là cũng bị bệnh, và các triệu chứng của cậu ấy khiến cậu ấy yếu đến mức gần như nằm liệt trên giường. Isagi tự nhắc mình ghé qua phòng của Loki nữa, vì hẳn là khá cô đơn khi phải trải qua chuyện này một mình. Loki có thể là một Master Striker, nhưng hiện tại cậu ấy chỉ là một thiếu niên đang bị ốm và cảm thấy tồi tệ vì không thể hoàn thành trách nhiệm của mình.

Vậy là cậu đã ở đây, sẵn sàng bắt đầu nhiệm vụ trong ngày. Cậu gõ cửa và bước thẳng vào trong khi nghe Chris nói "Vào đi".

Khi Isagi bước vào, Chris nhìn cậu bé một cách ngạc nhiên và cảm thấy biết ơn. "Ồ, tạ ơn Chúa." Master Striker của Manshine thở phào nhẹ nhõm ..

"Anh có, ừm, cần tôi giúp gì không? Thưa Master?" Isagi hỏi.

Chris cười khúc khích khi anh ta luồn tay qua tóc. "Đúng vậy, thực ra là tôi đã nghe Noa, Lavinho và Marc nói rằng cậu đã làm nên điều kỳ diệu với đội của họ. Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi tạo nên điều kỳ diệu như vậy ở đây không."

Isagi cười khúc khích. "Tôi nghĩ là mọi người đang khen tôi hơi quá. May mắn là không ai trong số họ phản kháng khi tôi bảo họ nghỉ ngơi đầy đủ. Tôi đã phải đe dọa một số người trong số họ để họ đứng yên, nhưng tôi mừng là nó hiệu quả."

“Isagi, cậu xứng đáng được ghi nhận công lao mà họ dành cho cậu. Trước khi cậu xuất hiện để giúp đỡ, Noa không hề chợp mắt - và đó chỉ là vì anh ấy đang cố gắng kéo Kaiser lại.” Chris nói với cậu bé. “Tin tôi đi nhóc, chúng tôi nợ cậu. Vì một lý do nào đó, họ lắng nghe cậu. Và hãy tin tôi khi tôi nói rằng sẽ không ai quan tâm đến lý do tại sao họ lắng nghe, bởi vì mọi người đều quá nhẹ nhõm trước sự thật cơ bản là họ làm vậy .”

“Tôi chỉ vui lòng giúp đỡ thôi.” Isagi trả lời một cách ngượng ngùng.

“Cảm ơn nhóc.” Chris vẫn nói với cậu. “Vậy thì, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé? May mắn thay, hầu hết đội của tôi không bị ảnh hưởng. Thực tế là mười một thành viên ban đầu của tôi hoàn toàn ổn. Tuy nhiên, những người bạn của nhóc trong nhóm của tôi lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.”

“Chigiri, Reo và Nagi.” Isagi đọc thuộc lòng, như thể cậu đã mong đợi điều đó. Nhưng nếu cậu suy nghĩ một cách logic, ba người đó là bạn cùng phòng, nên căn bệnh sẽ dễ lây lan giữa họ. Đặc biệt là khi biết đó bạn bè mình, cậu có thể tưởng tượng ra mọi chuyện sẽ đi đến đâu.

“Đúng vậy. Giờ thì tôi tôn trọng các cầu thủ của mình, nhóc ạ. Tôi nghĩ họ là những cầu thủ tuyệt vời xứng đáng với mọi thứ họ đã đạt được cho đến nay. Chỉ là… với ba người đó… họ không hẳn là nhóm có tổ chức nhất ngoài sân cỏ.” Chris thở dài nói.

Nghe vậy, Isagi bật cười. Chris ngạc nhiên nhìn cậu , khi bình tĩnh lại và giải thích.

Vấn đề là, mặc dù các Master Strikers tham gia vào quá trình phát triển bóng đá của họ, nhưng họ không quá quan tâm trong việc chăm sóc bản thân mình trong cơ sở. Thời gian không tập luyện  họ tự quyết định cách họ sử dụng nó, miễn là không vi phạm bất kỳ quy tắc nào.

Điều đó có nghĩa là một số  Masters hẳn phải rất ngạc nhiên khi họ phải kiểm tra nơi ở cá nhân của các cầu thủ và phát hiện ra rằng không phải tất cả đều sạch sẽ như Barou - hoặc trong trường hợp này… thậm chí không sạch sẽ chút nào.

“Đó hẳn là một cách nói giảm nói tránh.” Isagi nói với một tiếng cười khúc khích. “Ba người đó không tạo nên sự kết hợp tốt nhất cho sự sạch sẽ. Tôi cá là Reo không thực sự biết cách chăm sóc bản thân, vì cậu ấy thường có người bên cạnh để giúp đỡ. Chigiri có thể là một kẻ luộm thuộm, mặc dù cậu ấy trông có vẻ tự phụ về chính mình. Và Nagi, như anh đã biết, lười biếng và thích tránh xa những rắc rối xung quanh. Nhìn chung, sự kết hợp đó…”

"Thật là lộn xộn, Isagi." Cuối cùng Chris nói với cậu. "Họ thật là lộn xộn. Tôi đã đến phòng họ một lần, và chạy ngay ra ngoài."

"Tôi sẽ xem mình có thể làm gì." Isagi hứa. Cậu thực sự không nghĩ rằng nó sẽ tệ đến vậy, nhưng cậu đã quen với sự lộn xộn sau khi ở chung phòng với rất nhiều người khác nhau, với rất nhiều tính cách khác nhau. Vì vậy, Isagi không thể đổ lỗi cho Chris vì đã bị sốc sau khi chứng kiến căn phòng của bộ 3 nào đó (ở dơ sống lâu mà trường hợp này ko biết nói sao luôn:)). 

“Cảm ơn lần nữa, Isagi. Tôi sẽ quay lại kiểm tra họ sau, tôi hứa.”

“Vậy gặp lại anh sau nhé.” Isagi cúi đầu cảm ơn rồi bước ra khỏi cửa.

Có vẻ như cậu ấy có việc phải làm ở đây, nên điểm dừng chân đầu tiên của Isagi trước khi đến phòng của 3 con người nào đó là: phòng để dụng cụ vệ sinh

Có điều gì đó mách bảo anh ấy rằng anh ấy sẽ cần đến nó.

              _________

Điểm dừng thứ tư: Manshine City - Anh

Nagi rên rỉ, cảm thấy đầu mình đau hơn khi nghe thấy tiếng chuông trong tai. Hắn bị đau nửa đầu dữ dội kể từ khi thức dậy, và ngay cả khi tắt đèn, hắn vẫn không thể thoải mái để chìm vào giấc ngủ.

Rõ ràng đây là vấn đề của Nagi, vì giấc ngủ thường đến với hắn rất dễ dàng, và việc không ngủ được ngay lúc này không chỉ khiến Nagi bồn chồn mà còn khó chịu nữa. Hắn có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Chigiri và tiếng Reo lăn lộn trên giường của mình, điều này chỉ khiến Nagi không ngủ được.

Hắn lại rên rỉ, và tự hỏi liệu có cơ hội nào để ép Reo lấy cho mình thứ gì đó để uống để bản thân không phải đứng dậy không. Hắn mở miệng và định nói gì đó, nhưng rồi nghe thấy tiếng cửa phòng họ mở ra, và có người nói.

"Các cậu ơi? Sao đèn lại tắt thế?" Nagi biết giọng nói đó, không nhầm lẫn gì cả. Hắn nghe thấy tiếng xột xoạt và nghe thấy giọng nói đó thốt lên. "Whoa! Chuyện quái gì thế các cậu? Ui!" và nghe thấy ai đó ngã lăn ra và té. Rất có thể là do tất cả những thứ nằm rải rác trên sàn. Ui chao.

Có thêm vài tiếng bước chân nữa, trước khi Nagi cố gắng đứng dậy, chỉ để chắc chắn rằng bản thân không bị ảo giác bởi những gì mình đang nghe. Nhưng khi hắn thực sự đứng dậy, và nhìn thấy một hình bóng nhỏ hơn nhiều với mái tóc rất quen thuộc, trên sàn nhà, Nagi đột nhiên cảm thấy tỉnh táo.

“...Tôi…sagi?” Nagi thì thầm.

“Nagi!” Isagi thì thầm đáp lại, nhìn thẳng vào hắn với một nụ cười nhẹ.

Nagi thấy cảnh này hơi buồn cười. Isagi ở ngay đó, đeo khẩu trang, đeo găng tay và cầm một túi rác trên một tay. Đèn vẫn tắt, có lẽ đó là lý do lớn khiến Isagi vấp ngã khắp nơi.

“Cái gì…cậu đang làm gì ở đây thế?” Nagi nghĩ rằng đây có thể là một giấc mơ. Dạo này hắn nghĩ rất nhiều về những trận đấu với Isagi. Có lẽ đây là tác dụng phụ của căn bệnh và khiến Nagi mê sảng.

"Đợi một chút, thiên tài." Isagi càu nhàu khi cố gắng đứng dậy lần nữa. Cậu ấy vỗ vỗ để phủi bụi và kéo khẩu trang lên trước khi nghe thấy tiếng rên rỉ từ hai chiếc giường khác trong phòng. "Ồ tốt, các cậu đã thức rồi."

Nagi quan sát Isagi bước tới công tắc đèn, bật đèn ở mức sáng thấp nhất và lại nghe thấy Chirigi và Reo rên rỉ khi ánh sáng mờ chiếu vào mắt họ.

“Các người,” Isagi di chuyển nhanh hơn khi cậu ném quần áo bẩn vào giỏ đựng trên sàn, “là những người…” và khi cậu ấy nhặt rác để vứt chúng bằng đôi tay đeo găng tay, “bộ ba hời hợt nhất mà tớ đã có vinh dự được thấy,” rồi khử trùng căn phòng để đảm bảo an toàn trước khi thay khẩu trang mới. “trong việc chăm sóc bản thân .”

Chăm sóc ư? Có phải vì thế mà Isagi ở đây không? Để chăm sóc chúng ta sao?

Isagi vỗ tay sạch sẽ sau khi khử trùng, đeo lại khẩu trang khi cậu đặt những túi rác đầy ắp ngay bên ngoài phòng của họ, trước khi quay lại bên trong. Isagi chống cả hai tay lên hai bên và thở dài. "Bây giờ phòng của các cậu ít nhất cũng có thể đi lại được, chúng ta hãy bắt tay vào việc thôi."
Cậu vỗ tay và nắm đấm vào nhau, giống như cách thường lệ khi cậu ấy đang phấn khích trước một trò chơi. Sau đó, Isagi nhìn sang Chigiri và gật đầu. "Được rồi, công chúa, cô lên trước nhé."

"Hả?" Chigiri rên rỉ khi nghe thấy tên mình. "Cái quái gì thế? Ai bật đèn vậy?"

“Upsie daisy.” Isagi giúp Chigiri ngồi dậy đúng cách, và chàng trai tóc đỏ lại rên rỉ, cảm thấy đau nhức khắp thân trên. “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Giống như Aryu, Isagi mất một thời gian để buộc tóc cho Chigiri gọn gàng nhất có thể trong tình trạng hiện tại của họ. Khi cậu ấy làm như vậy, Chigiri dường như bắt đầu lấy lại được một số giác quan của mình và sau đó liên tục chớp mắt khi nhìn thấy Isagi chải tóc cho anh ấy. "I...sa..gi?"

"Đó, công chúa." Isagi mỉm cười khi cậu vuốt những lọn tóc còn sót lại, cúi xuống chiếc chậu và chiếc khăn ẩm đáng tin cậy của mình rồi từ từ thấm một chiếc khăn ẩm mát lạnh lên mặt Chigiri.

Chigiri rên lên nhẹ nhõm, cảm giác mát lạnh trên da khiến anh thở phào vui vẻ. "Ôi trời, cảm giác thật tuyệt vời."

"Tôi cá là." Isagi cười khúc khích. "Các cậu đã sống trong một bãi rác trước khi tớ đến đây. Các cậu may mắn vì cả ba không bị chôn sống trong đống lộn xộn của mình."

Chigiri cuối cùng cũng dừng lại khi anh nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Hình ảnh Isagi ngay trước mặt anh, ngồi cạnh giường, với chiếc khăn ẩm mát lạnh trên mặt….

“Isagi?!”

“Sao cậu trông ngạc nhiên thế?! Đây là lần thứ ba cậu nhắc đến tên tớ rồi.”

“Tôi…cái-…cậu đã ở đâu mà….”

"Woooow." Isagi nói với một tiếng cười. Isagi thấy buồn cười khi thấy Chigiri thực sự đỏ mặt cùng một sắc thái với mái tóc của mình. "Tớ nghĩ đó là lần đầu tiên mình thấy mặt cậu đỏ như tóc của cậu, Chigiri."

"Nhưng-"

“Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy cậu lắp bắp như vậy.” Isagi di chuyển miếng vải để đắp lên trán Chigiri sau khi xả nhanh, và đẩy vị tiểu thư kia ngồi xuống giường sau khi đặt một chiếc gối thoải mái lên lưng cậu ấy để hỗ trợ. “Bây giờ đừng di chuyển nhiều nữa, nếu không cậu sẽ khiến mình bị ốm… nặng hơn nữa.”

“I-Isagi!” Chigiri nói, nửa phản đối nửa than vãn. “ cậu làm gì ở đây thế? Và tại sao cậu lại đóng vai người trông coi?” Không phải là cô gái tóc đỏ đang phàn nàn, không đời nào.

Isagi ngâm nga khi cậu cân nhắc câu hỏi mà bản thân đã được hỏi đi hỏi lại, ở nhiều mức độ ngạc nhiên khác nhau, bởi những người khác nhau. "Chà, các Masters cần một số sự giúp đỡ, và Ego cũng vậy. Tớ nằm trong số ít người không bị bệnh, vì vậy tớ đã đề nghị giúp đỡ trong việc này."

Chigiri chế giễu, nhanh chóng quay lại thái độ láo xược thường ngày. "Cứ như vậy sao? Thật ngu ngốc! Cậu biết là bản thân cũng có thể bị bệnh mà, đúng không? Nếu cậu bỏ qua điều đó đi, cậu chắc chắn sẽ bị."

Isagi cũng cười khẩy đáp trả, trong khi vẫn tiến đến bên giường Reo lần này. Giúp kiểm tra nhiệt độ của người thừa kế Mikage, ngân nga một cách hài lòng rồi kéo chăn của Reo lên tới cằm. "Có vẻ như Reo đang hồi phục khá tốt, và thật tốt khi biết rằng ít nhất một trong số các cậu đang trên đường hồi phục nhanh chóng."

Reo hơi cựa quậy trong lúc ngủ và bắt đầu lẩm bẩm. "Khônggg...Tôi không cần thuốc đâu baa-ya. Tôi ổn."

"Pfft." Isagi cắn môi khi nhìn Reo bắt đầu lẩm bẩm trong lúc ngủ. Isagi chưa bao giờ thấy Reo yếu đuối như thế này. "Có vẻ như ai đó đang có một giấc mơ đẹp." Cậu thì thầm.

“Không, đừng gọi cho bố mẹ tôi…đừng…”

"Mình tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu mình ghi âm lại cảnh này và cho cậu ấy xem vào ngày mai nhỉ." Isagi nói, nhưng rồi quyết định không làm vậy.

Sẽ không tệ lắm nếu giữ khía cạnh này của Reo giữa cậu ấy và những người trong căn phòng này. Isagi nhẹ nhàng xoa đầu Reo, gợi nhớ đến những gì mẹ cậu từng làm khi Isagi bị ốm trên giường, và cậu không thể không mỉm cười một chút khi thiếu gia nhà Mikage đang ngủ thở một cách thoải mái và co ro trong chăn như một đứa trẻ.

“Được rồi.” Isagi quay lại nhìn hai người còn lại trong phòng. “Được rồi, bây giờ…”

“Isagi! Tôi nghiêm túc đấy!” Chigiri nói lại, và hắng giọng trong quá trình này vì giọng anh vẫn còn hơi khàn.

"Tớ cũng vậy." Isagi quay lại với người bạn của mình. "Tớ đã đến mọi toà nhà trừ PxG, và cho đến nay, tớ vẫn chưa bị ốm. Vậy nên hy vọng chuỗi ngày này sẽ tiếp tục, vì cậu có thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với tớ nếu tớ chùn bước trước Rin trong số tất cả mọi người không?."

“Đ-đó-!” Mắt Chigiris mở to khi nhận ra. “ cậu đã chăm sóc mọi người sao?! Cậu điên à?” Anh tự hỏi tại sao anh lại hỏi điều này. Bởi vì câu trả lời sẽ luôn là có. Isagi Yoichi đủ điên để làm điều gì đó như thế này.

"Cái gì? Không công bằng." Nagi đột nhiên rên rỉ. "Ý cậu là chúng tôi không phải là những người đầu tiên?"

Isagi và Chigiri quay sang Nagi đang bĩu môi, và Isagi chớp mắt ngạc nhiên trước khi cậu bật cười nhẹ để không đánh thức Reo. "Không, Nagi. Xin lỗi. Nhưng tớ đã vào tò của mình trước, sau đó chỉ đi theo người hỏi trước."

"Vậy tại sao Chris lại chậm thế?" Nagi nói lại, vẫn còn bĩu môi. Nghĩ đến việc họ có thể có Isagi ở đây với họ trước sao?

Isagi nghĩ rằng có lẽ tất cả các cố vấn đều hỏi cùng một lúc, và Isagi chỉ làm theo thứ tự mà tin nhắn đưa đến. "Tớ có nên cảm thấy vinh dự không? Thường thì các cậu muốn gặp tớ vì muốn đánh bại tớ hay gì đó."

"Vâng." Nagi nói như thể đó là lời khẳng định hiển nhiên nhất từ trước đến nay. "Tất nhiên là chúng tôi muốn đánh bại Isagi, nhưng chúng tôi cũng muốn có Isagi ở bên."

“Nagi!” Chigiri rít lên.

"Cái gì?"

“ cậu không thể nói như vậy được.”

“Tại sao không?” Nagi thở dài, cảm thấy một cơn đau đầu khác ập đến. “Đúng vậy. Các cậu cũng nhớ anh mà.”

“ Đúng, nhưng-!”

“Vậy thì hãy trung thực về chuyện đó nhé?”

"Cậu-!"

"Ooookay, đủ rồi." Mặc dù Isagi thấy toàn bộ cuộc tương tác này rất buồn cười, nhưng hầu hết đều nhắc nhở cậu về cách hai người này từng là bạn cùng phòng - hỗn loạn. Isagi tiến đến bên giường Nagi và cười khúc khích khi gấu trắng lười biếng hơn vẫn đang bĩu môi. "Đến lượt thiên tài rồi."

Nagi nghiêng đầu sang một bên. "Cậu định làm gì?"

“Trước hết,” Isagi tiến tới lấy thứ gì đó giấu dưới gối của Nagi.

“Này, cái đó của tôi!”

Isagi rút điện thoại của Nagi ra, đặt điện thoại ngang giường Nagi và lên ngăn kéo tủ đầu giường của Chigiri. "Theo Chris, anh ấy đã thấy cậu vẫn còn ôm điện thoại vào giữa đêm. Chẳng trách cơn đau đầu của cậu không khỏi."

“Nhưng-” Nagi với tay lấy điện thoại bằng đôi bàn tay vụng về như trẻ con, và Isagi lắc đầu.

“Không Nagi, cậu cần phải nghỉ ngơi. Lần này khi thực sự nghỉ ngơi, cậu có thể lấy lại điện thoại khi khỏe lại.” Isagi mắng.

"Hoặc là cậu có thể lấy nó từ Chigiri." Mắt Isagi lấp lánh, họ biết cậu đang cười toe toét. "Tức là, nếu cậu có thể lấy nó từ cậu ấy, hoặc nếu cậu có thể tìm thấy nó trong bất kỳ mớ hỗn độn nào trong căn phòng của các cậu biến thành sau khi tớ rời đi?"

“Ồ, thô lỗ quá.” Chigiri nói, nhưng không nói thêm điều gì để phủ nhận. Bởi vì hãy thực tế đi, có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ…

“Nhưng đúng thế.” Isagi đáp. “Chigiri, nếu cậu có thể tránh xa điện thoại khỏi Nagi, tối nay tớ sẽ quay lại đây để giúp cậu chăm sóc tóc và chân.”

"Ok."

“Chigiri nooo.” Nagi rên rỉ. Hắn vùi mặt vào gối.

"Ôi thôi nào, Nagi. Chỉ một lúc thôi, được chứ?" Isagi quay lại giường Nagi và xoa đầu hắn giống như mình đã làm trong lần lựa chọn thứ hai, khiến Nagi phải xuýt xoa vì tình cảm này. "Bây giờ, tớ sẽ lấy cho các cậu thứ gì đó để ăn, vì vậy tớ sẽ quay lại, tớ hứa. Tớ sẽ cố gắng xem liệu mình có thể đánh thức Reo không khi đồ ăn đã sẵn sàng, nhưng hãy để cậu ấy nghỉ ngơi cho đến lúc đó."

Đúng lúc đó Isagi ho nhẹ, khiến cả Chigiri và Nagi đều nhìn chằm chằm vào anh.

“Isagi…” Nagi bắt đầu.

“Isagi, cậu thực sự cần phải nghỉ ngơi.” Chigiri nói với cậu với vẻ mặt hơi cau có.

“ Tớ ổn mọi người ạ, chỉ có gì đó ở cổ họng thôi.”

"Ừm." Anh chàng tóc đỏ đảo mắt. "Chắc chắn rồi."

Isagi lại hắng giọng. "Dù sao thì, tớ sẽ quay lại. Gặp lại mọi người sau nhé, nghỉ ngơi đi."

Và khi họ nhìn Isagi rời khỏi phòng, Chigiri và Nagi đều thở dài và nhìn lên trần nhà. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

"Nghỉ ngơi đi như đã cậu ấy nói..." Chigiri đưa tay vuốt khuôn mặt bối rối của mình. "Làm sao chúng ta có thể làm thế bây giờ? Isagi ngốc..." Tiểu thư tóc đỏ lẩm bẩm, nhưng giọng điệu có vẻ bối rối và đáng yêu hơn bất cứ điều gì khác.

“Này Chigirichin…” Nagi gọi.

“Hửm?”

“Khi Isagi trở về…cậu nghĩ Isagi sẽ cho tôi ăn nếu tôi yêu cầu không?”

“...tự hỏi cậu ấy đi.” Chigiri lẩm bẩm, hơi ghen tị với sự táo bạo của Nagi, nhưng đã quá quen với điều đó đến nỗi không còn gì mới mẻ nữa. “...hy vọng cậu ấy sớm quay lại.”

"...vâng."

Trong lúc cả hai chờ đợi, giấc ngủ không thể thắng được suy nghĩ liên tục về Isagi chạy quanh Blue Lock để giúp đỡ mọi người khác, trong khi vẫn cố gắng đảm bảo bản thân luôn khỏe mạnh, điều cuối cùng mà 2 người nghe thấy trong khi nỗ lực ngủ không thành công của mình là tiếng lẩm bẩm của người bạn còn lại trong bộ 3…

“Baa-ya…hôm nay con không đi…đến trường…”

Vâng…ít nhất thì một trong số họ cũng được nghỉ ngơi…đúng không?

               _________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#allisagi