Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Baek Do Yi nằm mơ, mơ thấy mình tỏa sáng rực rỡ trong công ty, có Jang Se Mi làm thư ký bên cạnh, còn bà ung dung bắt chéo chân xử lý tài liệu một cách sang chảnh, sau đó ngã chổng vó xuống đất rồi chửi bới vì bất mãn, Jang Se Mi nhanh chóng tiến tới cắt táo thành từng miếng nhỏ dâng tận miệng cho ăn.

"Omoni đẹp quá, omoni đừng giận, omoni là nhất, omoni thứ hai không ai chủ nhật... " Baek Do Yi cười, khoe hàm răng trắng, nước miếng chảy dài.

Jang Se Mi đã tỉnh dậy từ lâu, thu dọn đồ đạc, nằm trên giường nhìn Baek Do Yi cười khúc khích, omoni đã mơ thấy giấc mơ ngọt ngào gì vậy? Cô lấy ra một tờ giấy lau khóe miệng Baek Do Yi.

"Ừm ~" Baek Do Yi cau mày tỉnh lại, kẻ nào dám quấy rầy giấc mộng ngọt ngào của tôi?! Khi mở mắt ra, Baek Do Yi nhìn thấy khuôn mặt của Jang Se Mi rất gần, khóe miệng mình ướt đẫm, "Em lại hôn trộm tôi à?"

"Hả? Tại sao omoni lại hỏi vậy?"

"Mấy lần lúc tỉnh lại, khóe miệng tôi đều ướt đẫm, không phải em thì còn có thể là ai?" Baek Do Yi kiêu ngạo nói, sao Se Mi dám làm mà không dám nhận?

"Thực ra... " Jang Se Mi cười lạnh, nâng mặt Baek Do Yi lên hôn khắp nơi. "Đây mới là em hôn nè."

Baek Do Yi quay đầu đi, OMG!, người này đang làm gì vậy! "Là ai nếu không phải em?!!!"

"Người nói em hôn người thì em hôn người thật còn gì. Từ giờ em sẽ hôn người mỗi ngày thật tốt ~"

Baek Do Yi trợn to mắt, nhếch miệng, trong cuộc sống sao người này có thể táo bạo và cởi mở như vậy? Có phải ... cô ấy luôn như thế này phải không? Có thể như vậy được không? ! ! !

"Tại sao em không đi làm?"

"Hôm nay được nghỉ, người có muốn ra ngoài chơi không? Em đưa người đi chơi nhé?" Jang Se Mi cởi chiếc dây buộc tóc nhỏ treo trên đầu của Baek Do Yi, vuốt tay dọc theo tóc bà. "Omoni có nhiều tóc quá, đầu lại tròn nữa."

"Chúng ta đi đâu chơi đây?" Baek Do Yi nhảy xuống giường, lật đật chạy lại mở tủ tìm váy.

Jang Se Mi cảm thấy hơi buồn khi thấy Baek Do Yi tìm lại chiếc váy cũ của mình, dường như cô cũng hơi nhớ Baek Do Yi...

"Omoni ... " Jang Se Mi ôm Baek Do Yi, "Hôm nay em có thể mua cho người quần áo mới và váy mới được không?"

Baek Do Yi gật đầu đồng ý, chạy đến bàn trang điểm nhìn qua hộp trang sức, hôm nay nên đeo loại trang sức nào đây? Baek Do Yi trèo lên ghế trang điểm, tay phải nhặt một đôi bông tai lên và thử đeo vào. Đột nhiên bà nhớ ra mình không còn là người đó nữa.... Rốt cuộc chỉ là một giấc mơ ... Đôi bông tai rơi xuống bàn, Baek Do Yi nắm chặt tay, hồi lâu không nói gì, sau đó ngã từ trên ghế xuống, may mắn thay, Jang Se Mi đã nhanh chóng đỡ được thân hình nhỏ bé ấy bằng đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn.

"Omoni! Omoni, người sao thế, omoni!" Jang Se Mi đặt Baek Do Yi lên giường và kiểm tra, hóa ra bà đã quên thở và ngạt thở... Chẳng lẽ omoni nhớ ra điều gì đó buồn bã . . ?

Baek Do Yi không lâu sau liền tỉnh lại, ngồi trên giường quay lưng về phía Jang Se Mi, không hiểu sao nhìn hình ảnh này Jang Se Mi lại nghĩ tới món cơm nắm hình tam giác ...

Jang Se Mi bế Baek Do Yi lên, Baek Do Yi vẫn giữ tư thế tam giác đó, "Omoni, em không biết người đang nghĩ gì, nhưng em chỉ được nghỉ một ngày thôi, chúng ta ra ngoài chơi được không?" Không đợi Baek Do Yi trả lời, Jang Se Mi đã đặt bà vào bồn rửa mặt, đánh răng, rửa mặt và chải tóc cho Baek Do Yi.

"Hôm nay tôi không muốn ra ngoài." Baek Do Yi buồn bã nhìn vòng eo của mình, đang suy nghĩ ngày mai có nên để bụng đói đi bơi hay không.

"Sao vậy, omoni, người không muốn hẹn hò với em à? Người xấu hổ à?"

"Nói nhảm!" Baek Do Yi ném khăn giấy vừa mới lau mặt cho Jang Se Mi, "Em biết tôi ... "

Ảnh Baek Baby của au:

"Em biết người thích em."

"Hừ. Tôi mới không thèm thích em. Mau chải tóc cho tôi rồi đi!"

"Để coi ~" Jang Se Mi bế Baek Do Yi xuống lầu ăn chút gì đó rồi muốn ôm Baek Do Yi ra ngoài.

"Tôi muốn nắm tay ... " Baek Do Yi đỏ mặt, dù sao cũng là hẹn hò, chúng ta không thể cứ ôm như trẻ con được ...

Jang Se Mi khom người kéo Baek Do Yi ra khỏi cửa. Cô nghĩ: Tốt hơn hết là hãy giữ cô ấy yên bình ...

Eun Sung đi theo phía sau hỏi: "Chị định đưa omoni đi đâu?" Bỏ trốn? Vẫn muốn làm gì đó đen tối? Mình tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó! Omoni vẫn còn nhỏ!

Jang Se Mi không chọn lái xe mà ngồi ở ghế sau cùng Baek Do Yi, "Lên xe đi, công chúa nhỏ của em." Jang Se Mi bế Baek Do Yi lên xe rồi vào trong và đóng cửa lại, Eun Sung thực sự rất bất an liền theo lên xe.

"Chúng ta đi chơi ở đâu?" Baek Do Yi vẻ mặt mong đợi hỏi.

"Công viên nước? Người có thể chơi cầu trượt. Em nghe nói nó khá vui."

Baek Do Yi: ... rồi chỉ vào cánh tay trái của mình.

"Vậy ... đi công viên giải trí? Chắc có gì đó để chơi."

Baek Do Yi nhướng mày: "Công viên giải trí?" Em muốn đưa tôi đi tàu lượn siêu tốc, đến ngôi nhà ma ám và bắt tôi hét lên để trốn trong vòng tay của em chứ gì? Xời, mấy trò này tôi biết thừa rồi nhưng dù sao khá khen cho em vì đang thực sự tiến bộ trong mấy chuyện này!

Một lúc sau, Baek Do Yi lại ngủ thiếp đi, Jang Se Mi ôm đầu bà trong lòng, ừm khá nặng ...

Sau khi đến khu vui chơi, Baek Do Yi hưng phấn muốn đi tàu lượn siêu tốc rồi đến nhà ma, nhưng Jang Se Mi từ chối: "Omoni, tay người không được khỏe, lại còn nhỏ nữa ... "

"Tôi nhỏ??? Mắt nào của em thấy tôi nhỏ!!!" Baek Do Yi ưỡn ngực, hít một hơi rồi hóp bụng lại.

"Người còn nhỏ thật mà, chẳng lẽ còn có cái gì?" Jang Se Mi quỳ xuống nhìn bánh bao nhỏ" của mình, omoni đang suy nghĩ cái gì không biết ...

Baek Do Yi bướng bỉnh: "Ai nói em tôi nhỏ ngồi không được?"

Jang Se Mi không còn cách nào khác ngoài mỉm cười trìu mến: "Vậy em dẫn người đi thử nhé." Nói xong, Jang Se Mi bế Baek Do Yi đi về phía tàu lượn siêu tốc. Baek Do Yi bĩu môi, đây không phải kiểu ôm mình muốn! Woohoo~

Eun Sung nheo mắt, đi theo Jang Se Mi và Baek Do Yi từ xa, nhìn họ đi về phía tàu lượn siêu tốc, chị ấy sẽ không muốn đưa omoni bé bỏng đi tàu lượn siêu tốc đấy chứ! Quả nhiên là một người phụ nữ độc ác!

Cô chạy tới định ngăn lại nhưng không thấy ai.

Ở phía bên kia, Jang Se Mi và Baek Do Yi đã trả tiền để nhảy vào hàng, Baek Do Yi cố gắng nhón chân lên (Jang Se Mi nhìn thấy), Baek Do Yi đã khóc trong lòng nhiều chút khi được thông báo rằng mình không đủ cao để ngồi ... Không sao đâu, có nhà ma mà!

Eun Sung cũng bỏ tiền ra để tìm kiếm nhưng cô không tìm thấy họ cho đến khi đi tàu lượn siêu tốc.

"Xin hãy lên tàu càng sớm càng tốt và ngồi xuống." Sau khi bị đẩy nửa chừng lên tàu lượn siêu tốc, Eun Sung vẫn đang suy nghĩ, chị Se Mi đưa omoni bé bỏng đi đâu rồi? Sau đó, tàu lượn siêu tốc bắt đầu, chỉ để lại tiếng "Ahhhhhh!" vang vọng trong không trung!

Sau khi Eun Sung đi xuống, cô chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, chưa kịp ổn định nhịp tim đã nhìn thấy Jang Se Mi kéo Baek Do Yi vào nhà ma.

"Này Jang Se Mi, nếu chị dọa Omoni khóc ướt giường vào ban đêm, tôi sẽ xem coi chị định làm gì! Tôi nhất định sẽ đưa omoni qua ngủ cùng tôi!" Eun Sung giẫm giày cao gót và bước vào căn nhà đầy ám ảnh.

Đồng thời, gần như cùng một lúc Jang Se Mi đã kéo Baek Do Yi ra khỏi đó bằng một lối đi khác.

"Em đã nói không cho người chơi rồi mà, đợi người lớn lên chúng ta sẽ quay lại chơi nha ~" Sau đó, Jang Se Mi dẫn Baek Do Yi đi chơi đu quay trên cát.

Chỉ còn lại Eun Sung, người đang run rẩy trong ngôi nhà ma ám và tìm kiếm Baek Do Yi trong vô vọng...

(Tội mợ dâu thứ ghê, có khác gì mẹ bảo vệ con gái khỏi ngiu k trời :)) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro