Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jang Se Mi chơi với Baek Do Yi một lúc, nhưng thấy nhàm chán nên đã quyết định đưa Baek Do Yi đi mua quần áo.

"Omoni, người thích loại quần áo nào? Em sẽ mua cho người. Sau này đừng nhắc đến quần áo của KK nữa nhé?" Baek Do Yi gần đây luôn nhắc đến bộ quần áo đó, luôn hỏi tại sao lại cho bà mặc nó? Jang Se Mi phiền não vô cùng.

"Còn tùy biểu hiện của em, nhưng em cũng nên biết, bản chất của phụ nữ là giải quyết chuyện cũ." Baek Do Yi kiêu ngạo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Jang Se Mi nhìn vẻ mặt non nớt đó trong lòng hỏi chấm cực mạnh, phụ nữ??? Được rồi, được rồi, phụ nữ.

"Omoni, người thấy bộ trang phục này thế nào? Em thấy nó rất hợp với người." Jang Se Mi cầm một chiếc váy màu xanh lên và so sánh với Baek Do Yi, "Màu sắc rất hợp với làn da của người, rất trắng."

"Có hợp không?" Baek Do Yi cảm thấy rất đẹp, nhưng lại không khỏi băn khoăn liệu mình có thể mặc nó không. "Tôi thấy nó không hợp lắm." Cuối cùng Baek Do Yi dứt khoát từ bỏ khi nhìn thấy thiết kế ôm eo của nó rồi nhìn vào " thân hình chữ S " của mình.

"Thật sao? Em thấy nó khá đẹp." Jang Se Mi tặc lưỡi, "Omoni không thích nó à?" Thật đáng tiếc! Jang Se Mi tiếp tục tìm quần áo khác và mặc vào người Baek Do Yi.

"Woa, mẹ em đưa em đến đây mua quần áo à, giỏi quá điiii~~" nhân viên bán hàng véo vào mặt Baek Do Yi.

Baek Do Yi:? ? ? ? Gì? ! ! !

Jang Se Mi cũng chú ý đến động tác và lời nói của người phụ nữ, nhanh chóng bước tới lau mặt cho Baek Do Yi, sau đó liếc nhìn bảng tên của nhân viên bán hàng, đang định gọi quản lý cửa hàng ra nói chuyện thì đột nhiên nhớ ra mình đang ở đâu, Jang Se Mi bây giờ không còn là Jang Se Mi trước đây nữa ...

Kiếp trước cô biết người quản lý cửa hàng này, cô 50 tuổi , người quản lý cửa hàng này 30 tuổi , hai người quen nhau nhiều năm , quan hệ rất tốt, bây giờ không biết thế nào rồi.

"Unnie Se Mi? Cô có phải là chị Se Mi  không???" Một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Mee Soo?" Jang Se Mi quay lại, ngạc nhiên nhìn người phụ nữ, người phụ nữ duyên dáng đi về phía cô với một con chó con trong tay. Người phụ nữ đó chính là quản lý của cửa hàng này ... sau bao nhiêu năm, khuôn mặt người phụ nữ đó cũng đã phủ đầy dấu vết của thời gian nhưng lại trở nên quyến rũ hơn.

"Thật sự là chị?!!! Ôi không!!!" Mee  Soo che miệng đẩy nhân viên bán hàng ra, "Chuyện gì vậy? Thực sự là chị. Không phải chị đã chết rồi sao? Hai mươi năm! Và ... .. . " Mee Soo nắm lấy cánh tay của Jang Se Mi nhìn một vòng.

"Sao chị lại trẻ hơn? Đây là con của chị sao? Bé đã lớn như vậy rồi!"

Baek Do Yi: .........

Jang Se Mi kể cho cô nghe về sự đầu thai của mình: "Đây là người mà chị muốn đợi." Jang Se Mi chuyển sự chú ý sang Baek Do Yi, người đang lắc mông và lè lưỡi trêu chọc con chó.

"Chị đùa à, Unnie? Đầu thai? Em sẽ tiêu hóa thông tin này từ từ... chờ đã, bà ấy? Bà ấy có phải là mẹ chồng mà chị yêu ở kiếp trước không?"

Baek Do Yi vừa nghe đến hai chữ "Yêu mẹ chồng" lập tức vểnh tai lên.

"Ừ, đúng vậy." Jang Se Mi tiếp tục nhặt vài bộ quần áo nhỏ, omoni chắc chắn không thích bộ này, cô ấy có tiêu chuẩn rất cao.

"Cô ấy bao nhiêu tuổi? Chị có muốn nuôi con gái không? Sau này hai người sẽ hòa hợp như thế nào?"

"Em nói nhiều quá." Jang Se Mi càng ngày càng không vui, "Đó là người yêu của chị, không phải con gái chị, chị sẽ cưng chiều cô ấy như một đứa trẻ, nhưng đó là vì chị yêu cô ấy."

"Vậy chị phải đợi cô ấy bao lâu? Mười năm nữa cô ấy mới 13 tuổi phải không?"

"Cô ấy chắc phải 15 tuổi, sắp đón sinh nhật lần thứ 5." Jang Se Mi cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy mà Baek Do Yi có thể sẽ thích, chiếc váy này rất giống với chiếc váy cô ấy mặc vào sinh nhật lần thứ 70, cô ấy sẽ trông rất tuyệt khi mặc nó.

" 15 năm sau, tức là phải đợi cô ấy 15 năm mới trưởng thành."

"Ồ, vậy thì sao, người thường sống được bao nhiêu năm, tình yêu là một khoảnh khắc ngoài trật tự. Khi ở bên cô ấy, thời gian trôi qua rất nhanh, chị chẳng có ý định gì cả, chỉ cần chăm sóc cô ấy và được ở bên cô ấy thật tốt là được."

"Chị không sợ sẽ có nhiều biến số sao? Rất có thể nếu nuôi nấng cô ấy, cô ấy sẽ thân thiết với người khác. Dù sao kiếp trước của chị ... "

Jang Se Mi cau mày, "Chỉ hai bộ này thôi, gói lại đi." Sau đó không cho Mee Soo có cơ hội mở miệng, cô trực tiếp quay lại với Baek Do Yi, "Omoni, người có muốn nuôi một con chó không?"

"Không, tôi e là không có thời gian, nó sẽ rất đáng thương nếu nó cứ ở nhà đợi tôi về. Và tôi cảm thấy bây giờ không thể cho nó một mái ấm hạnh phúc được."

Baek Do Yi nghĩ : Em muốn tôi nuôi một con chó và cho nó mặc chung quần áo với tôi phải không? Tôi đã nhìn thấu tất cả.

Jang Se Mi trả tiền xong, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Baek Do Yi, chuẩn bị dẫn bà đi mua thứ khác, lần này cô không ngăn Baek Do Yi nữa, Baek Do Yi muốn làm gì thì cứ làm, cô sẽ luôn tôn trọng cô ấy.

Jang Se Mi đưa Baek Do Yi đến một nơi bán đồ trang sức dành cho trẻ em DIY và cùng với Baek Do Yi làm một chiếc vòng cổ với nhẫn ngọc trai phù hợp với kích cỡ của cô.

"Omoni, đây là loại nhẫn thích hợp với những viên đá quý lớn, đáng tiếc hiện tại người không đeo được, em cũng sợ người sẽ bị người xấu nhắm tới."

Baek Do Yi nhìn chiếc vòng ngọc trai trên cổ mình trong gương, rất hài lòng, chẳng phải điều này sẽ khiến cổ mình trông dài hơn sao? (Để thực sự rửa cổ, người nào đó phải ngẩng đầu lên để rửa. Vì sao? Vì nọng và béo chứ sao.)

"Se Mi, tôi đói, chúng ta đi ăn đi."

"Này ~" Jang Se Mi vừa định nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Baek Do Yi, lại bị Baek Do Yi đưa tay ôm lấy, "Tôi mệt, em bế tôi đi."

Jang Se Mi lập tức ôm lấy Baek Do Yi, trái tim họ rất gần nhau, cô ôm Do Yi ở đó một lúc mới bước ra ngoài. Không ai biết mấy phút vừa qua cô nghĩ gì, có lẽ đang nghĩ đến lời nói của Mee Soo, hoặc có lẽ cô cảm nhận cái ôm thực sự thuộc về Baek Do Yi.

Thay vì dùng bữa tối rườm rà, hai người vào một nhà hàng Lẩu quân đội và gọi món Lẩu cùng với bánh gạo chiên.

"Em biết đấy, Se Mi, cửa hàng này đã mở từ khi tôi còn rất nhỏ. Tính đến nay nó đã mở được bao nhiêu năm rồi? Thật là hoài niệm."

Phục vụ nam:? ? ? ? Đứa trẻ này đang nói cái gì vậy? ? ?

Jang Se Mi mỉm cười, nghĩ: "Omoni thật dễ thương. Một đứa trẻ đáng yêu."

"Thử nhanh đi, ngon lắm đấy." Baek Do Yi gắp cho Jang Se Mi thêm mấy sợi mì, nhưng dọc đường đều rơi hết, khi tới bát của Jang Se Mi, chỉ còn lại một cọng duy nhất ...

"Em tự mình có thể, khụ khụ." Jang Se Mi nhịn không được cười lớn, ăn một ngụm liền mắc nghẹn, ho khan một tiếng.

"Thật là trẻ con, ăn vội vàng như vậy." Bàn tay nhỏ bé của Baek Do Yi lướt dọc theo lưng Jang Se Mi.

Phục vụ:? ? ? ? Gần đây thật sự ngày càng có nhiều người kỳ lạ ...

"Phục vụ, cho tôi một cốc nước ~" Baek Do Yi nhe răng hét lên, trong lòng thấy rất vui, mình vẫn biết chăm sóc người khác và biết xin nước cho Se Mi.

Trong lúc hai người đang ăn thì có thêm vài thanh niên tới quán, ngồi vào bàn bên cạnh, người bán hàng khoe với họ rằng quán đã mở hơn 130 năm và là do ông nội của ông nội anh mở.

Baek Do Yi nghe vậy trực tiếp bị sặc phun mì ra, một sợi phi ra từ mũi.

Jang Se Mi:? ? ? Lấy khăn giấy và lấy mì ra.

"Có chuyện gì vậy?"

"Cậu ta nói dối, tôi cũng đã tham dự lễ khai trương cửa hàng này. Kiếp này và kiếp trước tôi đều không sống được 100 tuổi . Làm sao có thể có 130 năm ông nội của ông nội? Cuộc đời của ông nội cậu ta ngắn vậy à... "

Jang Se Mi nhìn những người ở bàn bên cạnh và ánh mắt cổ quái của nhân viên phục vụ, lập tức bế Baek Do Yi lên và bước ra ngoài.

Baek Do Yi:? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro