Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thức dậy, Jang Se Mi tắm rửa thay quần áo rồi hôn lên mặt Baek Do Yi, đây đã trở thành thói quen hàng ngày của cô, mỗi lần Baek Do Yi ngái ngủ đều đưa đôi tay nhỏ bé vòng qua cổ Jang Se Mi hôn đáp lại rồi ngủ tiếp, nhưng không phải hôm nay.

Cô chỉ nghĩ Baek Do Yi quá buồn ngủ nên xuống lầu ăn cơm, ăn xong cô lại hôn Baek Do Yi lúc lên lầu lấy túi xách, Baek Do Yi vẫn chưa tỉnh, mặt còn rất nóng.

"Omoni?" Jang Se Mi vỗ nhẹ vào khuôn mặt bánh bao của Baek Do Yi.

"Se Mi ... " Baek Do Yi mở mắt ra một chút, "Hôm nay tôi có nên đi nhà trẻ không?"

"Không, omoni." Jang Se Mi đo nhiệt độ cho Baek Do Yi, quả nhiên bị sốt, nhưng không nghiêm trọng.

Tối qua omoni có bị cảm lạnh khi ra ngoài ném trứng không, hay là do nghịch bong bóng khi tắm?

"Cảm thấy khó chịu lắm không omoni? Người có muốn ngủ thêm chút nữa không?"

"Không ngủ được, ở đây đau quá." Baek Do Yi chỉ vào đầu mình. Jang Se Mi ngồi trên giường ôm Baek Do Yi vào lòng, nhìn những vết rám nắng trên đôi chân nhỏ nhắn của bà, cô càng thấy Baek Do Yi đáng yêu hơn.

Baek Do Yi xấu hổ rụt chân lại, vùi đầu vào trong ngực Jang Se Mi.

"Vẫn còn sớm, em hát cho người nghe nhé, người ráng ngủ thêm chút nữa, lát nữa em sẽ nhờ Chi Jung chăm sóc người."

"Em không phải đi làm à?"

"Vẫn còn sớm, em cùng người ở một lát." Jang Se Mi nhẹ giọng hừ một tiếng, dỗ dành cô bé trong lòng.

Cái ôm ấm áp như vậy, giọng nói dịu dàng như vậy, được yêu như vậy ... Một lúc sau Baek Do Yi liền ngủ, Jang Se Mi đặt bà lên giường, đắp chăn, hôn lên trán Baek Do Yi rồi xuống nhà lấy xe lao tới bệnh viện với tốc độ cao.

Buổi trưa, không nhận được tin tức gì của Baek Do Yi, nhưng lại nhận được điện thoại của Mee Soo.

"Alo?" Jang Se Mi không muốn trả lời cuộc gọi không xác định, nhưng cô lại sợ Baek Do Yi gọi từ điện thoại của người khác.

"Unnie, là em Mee Soo đây"

"Mee Soo? Làm sao cô có số điện thoại của tôi?" Cô nhớ lần trước cô đã trực tiếp rời đi mà không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào.

"Lần trước mua quần áo ở cửa hàng của em không phải chị đã nạp tiền vào thẻ sao? Tất nhiên là em biết số điện thoại của chị rồi."

"Ừ ... " Đó là lần duy nhất mua quần áo cho Baek Do Yi và cô không bao giờ đến đó nữa. "Sao vậy, cửa hàng không bận à? Sao cô lại nhớ gọi cho tôi?"

"Em muốn mời chị đi ăn tối để ôn lại chuyện xưa ~" Mee Soo lè lưỡi ngượng ngùng qua điện thoại, tại sao mình đã ở tuổi năm mươi mà vẫn cư xử như một đứa trẻ? Thật không thể kiểm soát...

"Tôi đang làm việc, không có thời gian." Jang Se Mi nhìn điện thoại, sao vẫn chưa có tin tức gì?

"Sau giờ làm việc thì sao? Sau giờ làm việc chị có thời gian không?"

"Hết giờ làm tôi phải về nhà. Con tôi đang ở nhà." Jang Se Mi cắm tai nghe, mở album ảnh trên điện thoại, mở phần mềm chỉnh sửa, lấy ảnh của Baek Do Yi thêm một chút màu đỏ trên khuôn mặt và biểu cảm dễ thương ấy.

Ôi sao hình dáng khuôn mặt của omoni lại hoàn hảo đến thế? Đôi chân thật dễ thương, kiếp này liệu chúng có hoàn hảo hơn không? Cute quá~

"Unnie? Chị có thực sự coi cô ấy như con mình không?"

"Là người yêu của tôi." Jang Se Mi trả lời thẳng không cần suy nghĩ.

"Chị thực sự ... "

"Không nói nữa, tôi đang bận." Jang Se Mi không thèm nói chuyện nữa, sao cô có thể coi omoni là con? Dù trông cô ấy như một đứa trẻ nhưng trái tim mình vẫn đập vì cô ấy, ngay cả khi cơ thể cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ thì trong tiềm thức mình vẫn sẽ tránh nhìn cô...

"Omoni!!!" Eun Sung mang theo túi lớn túi nhỏ đi tới. Cô vốn đi mua đồ làm móng tay. Gần đây, Dưa Chuột Muối thực sự đã trở nên tràn đầy năng lượng. Nó đã được đưa đến bệnh viện thú cưng và bác sĩ nói rằng sức khỏe của nó rất tốt. Vì vậy bọn họ đang ăn mừng vui vẻ.

"Eun Sung ... Con đến rồi ~" Baek Do Yi uống thuốc và nằm trên giường không còn sức lực.

"Omoni, sao đột nhiên người lại sốt vậy?"

"Bác sĩ nói có lẽ Oma hơi sợ hãi, bảo em tìm bác sĩ tâm lý đến gặp." Dan Chi Jung nấu một ít cháo rồi bưng lên.

Eun Sung chán ghét lấy tô cháo: "Sợ hãi? Woo Mi không có ở đây nấu ăn sao?"

"Cô ấy đi mua sắm. Đúng, có lẽ là vậy."

Eun Sung không thể tin rằng Baek Do Yi, người luôn toàn năng, lại sợ hãi?

"Dù sao thì Oma cũng là một đứa trẻ về thể xác lẫn tinh thần. Tuy xét về mặt tinh thần, cô ấy vẫn là Oma ."

"Chúng ta nên làm gì?"

"Em đã nhờ người kiểm tra rồi. Không sao đâu. Giờ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

"Cái này gọi là linh à?" Eun Sung lại chỉ vào Baek Do Yi đang ngủ trên giường, cô lấy trong túi giấy ra mấy chiếc váy mới mua, so sánh với dáng Baek Do Yi, vừa vặn đúng kích cỡ ... tại sao kích thước không thay đổi chút nào so với lần đầu tiên cô quay lại?

Cô xuống nhà nấu món gì đó cho Baek Do Yi ăn, Baek Do Yi ăn xong liền ngủ.

Jang Se Mi suốt buổi trưa không nhận được tin nhắn hay cuộc điện thoại nào, cô tìm thông tin liên lạc của Eun Sung và gửi tin nhắn hỏi thăm xem Baek Do Yi thế nào.

Eun Sung đang thu dọn đồ đạc trong phòng Baek Do Yi, nhìn thấy tin tức, cô trợn mắt, nằm xuống bên cạnh Baek Do Yi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bà đặt lên cổ mình, chụp ảnh gửi cho Jang Se Mi:

Omoni đã ngủ và khỏe hơn nhiều rồi~ ^_^

Jang Se Mi mỉm cười chế nhạo, cô định gọi điện nhưng Mee Soo lại gọi đến.

"Unnie, tối nay chúng ta ăn tối cùng nhau được không?"

"Tôi nói tôi muốn về nhà. Con tôi bị ốm."

"Nhưng tôi đặc biệt đến đây để tìm chị."

"Tìm tôi? Cô đang ở đâu?"

"Tầng một."

Jang Se Mi không còn cách nào khác đành phải xuống lầu tìm cô, Mee Soo bưng một chiếc cốc giữ nhiệt đến chỗ cô.

"Unnie, em hầm canh lê ~" Mee Soo đưa cốc giữ nhiệt cho Jang Se Mi, thấy cô không nhận, nói thêm: "Còn mới, chưa dùng qua. Lúc em gọi điện cho chị, nghe thấy giọng chị khàn khàn nên hầm cho chị~"

Jang Se Mi nhận lấy, cảm ơn cô và nói rằng cô phải quay lại văn phòng sau giờ làm việc, lúc này trong đầu cô tràn ngập ánh mắt kiêu hãnh của Eun Sung, cô về nhà ngay sau khi tan làm.

Baek Do Yi hiện tại đã khá hơn nhiều, bà đang chơi bài hoa với Eun Sung trong phòng, nghe thấy tiếng người đi lên lầu liền nhanh chóng thu thập hết lá bài rồi giấu đi.

"Omoni, em về rồi." Jang Se Mi nhìn lá bài hoa lộ ra dưới chăn, không nói gì, hình như cô về không đúng lúc, "Em đi nấu cơm trước." Cô chán nản đi xuống lầu.

"Bà nội." Deung Myung nghe được Baek Do Yi bệnh liền vội vàng chạy tới.

"Ừ." Baek Do Yi vẫn ôm mối hận, không nhìn Deung Myung.

Chỉ đến khi Deung Myung đề cập hôm nay có người trong đoàn làm phim bị thương, Baek Do Yi mới nghiêm mặt nhìn anh.

"Vậy cháu ổn chứ?"

"Cháu không sao. Cháu đã đưa cả nhóm đến bệnh viện, nhìn thấy mẹ và một người dì có vẻ khá thân thiết."

"Dì? Thân thiết à?" Baek Do Yi đột nhiên bước ra khỏi giường.

"Omoni, bữa ăn sẽ sớm được chuẩn bị thôi." Jang Se Mi bước vào, nhìn thấy lá bài hoa trên giường, bất đắc dĩ thở dài, "Lát nữa em phải ra ngoài, người không cần đợi em. " Nói xong cô đóng cửa lại và đi dọn bữa ăn.

"Nhanh lên! Eun Sung! Thay quần áo cho ta nhanh lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro