Fan Girl- tôi muốn cho em một niềm tin.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào! Tôi là người Việt Nam và đang theo học khoa tiếng Việt- Hàn tại Hàn Quốc. May mắn thay tôi được một suất học bổng và được đi du học trong vòng ba năm. Cả khoa thì chỉ có năm người được học bổng và đi du học, nhiều người nói giỏi này kia nhưng nói thật, bạn chỉ cần đủ chỉ tiêu là ok chứ không phải cao siêu như nhiều người vẫn nghĩ. Trước giờ bay sang Hàn Quốc tôi lo lắng vô cùng, lạ đất lạ nước, không quen một ai, bố mẹ tôi căn dặn đủ điều khi tôi chuẩn bị vào phòng chờ.

.... Nhoắng một cái, tôi mở mắt ra đã là ở sân bay Seoul. Tin nổi không đây, mới ngày nào hồi cấp II mong được sang Hàn Quốc dù chỉ một lần mà giờ tôi đã là sinh viên khoa tiếng Việt- Hàn rồi đấy. Gần một năm học tại nơi này, tôi bắt đầu cảm thấy quen thuộc hơn, bạn bè, thầy cô, mọi người xung quanh giúp đỡ những người mới sang như tôi nhiệt tình lắm, thế mà đọc báo toàn thấy nói con người nơi đây sang chảnh. Tôi luôn nghĩ, hòa nhập được với mọi người hay không là do mình cả thôi, cứ lầm lì thì chả ai nói chuyện nên tôi- một đứa ngại nói chuyện với người lạ cũng dùng hết can đảm của mình để bắt chuyện với người khác, đúng là một kì tích đáng nghi nhớ mà haha. Dù được học bổng toàn bộ miễn phí tiền học nhưng tôi cũng nơm nớp lo những chi tiêu cuộc sống hàng ngày, con gái mà, có nhiều thứ cần dùng lắm. Hơn một năm trôi qua.... Tôi ở lại kí túc xá của trường nhưng tôi không muốn cho lắm vì vốn bản tính thích bay nhảy nên đã xin phép nhà trường cho ra ngoài ở riêng, còn chỗ ở tôi sẽ tự lo liệu, vốn quen biết bạn bè kha khá và rành đường đi một chút nên cũng tự tin chút đỉnh. Vì trước khi nhập học tại đây bố mẹ tôi đã đăng kí cho tôi ở một năm rưỡi kí túc xá ở trường nên tôi ở nốt 3 tháng còn lại, trong thời gian đó thì đi tìm nhà trọ và việc làm thêm. Ban đầu cũng phản ứng dữ dội ghê lắm khi nghe tôi nói muốn ở riêng, sợ tôi sẽ sa ngã, chơi đêm, quyết tâm " dã man" lắm nên tôi mới được ở trọ.

Tôi học khoa Việt- Hàn nên đương nhiên sẽ làm phiên dịch Việt- Hàn, công việc của tôi là đợi mail của công ty vào những ngày cuối tuần ( những thứ trong mail đại loại là sub chương trình truyền hình thực tế như Running Man, Bangtan Bomb...) là sinh viên làm thêm bán thời gian nên cũng không bận cho lắm, chỉ bận những ngày cuối tuần vì khi đó các idol sẽ tăng cường biểu diễn tại các show âm nhạc. May mắn thay bằng tiếng Hàn của tôi loại khá giỏi nên cũng không khó khăn là mấy khi xin việc làm.

Mọi thứ đều ổn cho đến khi tôi gặp một người, ngày hôm đó là cuối tuần, như thường lệ tôi sẽ phải ngồi hết cả buổi sáng để làm cho xong phần sub nhưng giám đốc công ty chúng tôi nói hôm nay được nghỉ, sẽ thưởng vé vào show ca nhạc cho những nhân viên mới làm sub để coi như một phần thưởng nho nhỏ cho sự cố gắng của hội làm sub. Nghe xong tôi mừng rơn, quắn quéo mồm miệng tép nhảy với hội sub. Chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất, tôi hớn hở đi xem show diễn ca nhạc, lần đầu tiên trong đời của đứa con gái sắp 20 tuổi được đi xem ca nhạc Hàn Quốc, tại cái nơi có nhóm nhạc tôi thần tượng. Còn mừng hơn bao giờ hết là có BTS, quỷ thần thiên địa ơi, cái này có phải là do ăn ở không, sao có thể tin vào mắt mình cơ chứ. Những thứ tôi cứ mong ngóng hoài thì không có đâu nhưng cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên thì cuộc sống là dễ thở và màu hường một chút. Tôi hồi hộp, nhanh chân đến sớm một chút và đứng được ở rìa ngoài hàng hai. Quy định ở đây là cấm sử dụng các loại máy ảnh điện thoại để ghi hình nhưng tôi vẫn cứ liều thử một lần, cái tính máu nóng dồn lên khi MC đọc phần trình diễn tiếp theo là của BTS. Tôi mon men mở ví, định rút ra chiếc điện thoại thì có một bàn tay nắm lấy tay tôi, tôi giật mình giựt tay lại, quay ra, thì người đó ra hiệu im lặng và ý chỉ nhắc tôi cất điện thoại đi, tôi vừa giật mình vừa sợ nên đã im lặng mà làm theo. Anh ta cao hơn tôi hẳn một cái đầu, tôi chỉ đứng đến vai. Không nói không rằng, lẳng lặng cứ thế đứng cạnh tôi thôi.

..... !@$#$%*(*^%^$ Quá sung, quá bất ngờ, quá tuyệt vời... ba từ này không đủ để miêu tả màn trình diễn của bảy chàng trai mang tên BTS kia. Hời ơi... người đâu mà đẹp long lanh dữ zậy... nhìn ngoài có chút ốm nhưng trông vẫn nam tính lắm. Tôi cũng fanchat như ai, gào thét mà đau cả họng, không phải cuồng à nhe, chỉ là một đứa lần đầu được gặp thần tượng của mình thôi hehe. BTS chào tạm biệt và đi vào phòng chờ, cái đứa như tôi lần đầu gặp ấy thì có chút tiếc nuối nhưng không sao vì dù sao nghĩ mình còn may mắn hơn bao nhiêu người, cuối cùng cũng được gặp rồi hehe. Cái anh đứng cạnh tôi giờ tôi mới để ý khi anh ta chạy vụt vào cánh gà sau khi phần trình diễn của BTS kết thúc.. ô, nhìn áo anh ta kìa, có chữ " staff" và " BTS"... ồ hóa ra là nhân viên trong công ty, không để ý nhiều, tôi tận hưởng nốt show ca nhạc.

Còn hơn hai tháng nữa thôi tôi kết thúc hợp đồng ở kí túc xá mà việc tìm nhà vẫn chưa đâu vào đâu, ở trọ trên đất Seoul này tốn kém chứ đâu phải ít, tôi cũng muốn làm thêm việc nên đi tìm các quán bán tạp hóa xem họ có tuyển nhân viên bán thời gian không.

- Ơ... cô gái hôm qua xem ở show ca nhạc này....

- ???

- À... trong tối nên cô không thấy tôi... với lại cô cũng thấp nữa nên chỉ có tôi nhìn thấy rõ mặt cô thôi, người ở trên cao hưởng nhiều ánh sáng mà.

- ( oắt thờ fờlaowờ... anh ta chê mình lùn... ờ cũng đúng, tôi cũng chỉ có có 1m6 thôi, không cao nhưng dáng cũng không chê được đâu nhé. Mà sao vô duyên, mới gặp nhau mà anh ta nói chuyện như thể quen biết rồi hay do ở trong cái công ty BigHit lầy lội kia nhiễm tính nhây với nhau hết cả).

- Sao cô không chào tôi? Tôi đã chào cô rồi mà.

- Vầng chào anh.- chào cho có, tôi đi thẳng vào quán tạp hóa.

- Hôm qua nhờ có tôi mà cô không bị thu máy nhé.- anh ta cũng theo tôi vào và còn nói thêm.

- À... thì ra là anh hả? Cám ơn.

- Hình như cô là fan của BTS thì phải...!!

Nghe ai nhắc đến thần tượng là tôi cứ thấy run cả người lên, cũng một chút gọi là sướng J). Tôi chả hiểu vì lí do gì mà tít cả mắt cười tươi với anh ta:

- Đúng rồi, tôi hâm mộ họ lắm.

- Tôi là staff công ty nè.- anh ta hơi ngạc nhiên vì tôi cười như vậy nhưng cũng vui vẻ đáp lại.

- Đã xem!

Tôi nói một câu tỉnh bơ, trở lại với khuôn mặt chẳng mấy thân thiện ban đầu rồi " xin phép cáo lui" để một mình anh ta tần ngần mặt đứng đó.

Từ hôm đó tôi gặp anh ta thường xuyên hơn, cũng chẳng hiểu lí do gì mà anh có cảm giác tin tưởng được người này nhỉ... anh ta tên là Kim Ye-jun, hơn tôi năm tuổi.

- Em có muốn làm staff trong công ty anh không?- tôi và Ye Jun đi tìm nhà trọ cùng nhau.

- Vào được công ty nào đó đâu phải dễ.- cũng chút ngạc nhiên nên tôi đáp lại.

- Công ty anh đang tuyển thêm nhân viên, anh nghĩ em có thể sẽ được vào làm.

- Sao anh lại nói thế? Em chỉ là tìm việc làm bán thời gian thôi mà. Với lại staff bận bịu suốt như vậy, em còn đang làm phiên dịch bán thời gian cho công ty khác nữa... thời gian đâu...

Tôi chưa kịp nói hết câu...

- Không sao, em không cần chăm sóc nghệ sĩ trong công ty, em chỉ cần sắp xếp giấy tờ, thông báo lên trang page để fans theo dõi lịch trình của họ và thu dọn đồ đạc sau khi nghệ sĩ tan làm.

- Nghe nhiều việc thế.- tôi bĩu môi.

- Nghe có vẻ thế nhưng thật ra nhẹ nhàng lắm.

Nói rồi tôi bị anh Ye Jun thuyết phục đến gặp CEO để xin việc, mọi người sẽ nghĩ ngay đến Bang PD nim nhưng thật ra vị trí CEO đã chuyển nhượng cho ông Kim nào đó, giờ Bang PD là người quản lí BTS. Hồi hộp bước vào công ty khiến tôi nhượng bộ, trở nên nhút nhát hơn, lần đầu tiên bước vào công ty giải trí Hàn Quốc, đối với tôi ở Hàn Quốc, cái gì cũng lần đầu. Tôi và Ye Jin bước vào văn phòng, khi đó ông Kim đang nói chuyện với chị " đại" style ( nói là chị " đại" nhưng hiểu đây là chị cả của đội style nhá).

- Xin chào giám đốc, có cô bé muốn xin làm việc ở công ty chúng ta.- bước vào và cúi chào đầy kính cẩn.

- Xin chào.- tôi cúi chào một cách cẩn trọng để thể hiện thái độ tôn trọng người đối diện lần đầu gặp, hơn nữa lại là CEO.

Chúng tôi nói chuyện rất lâu, một lúc sau thì chị style nói:

- Nếu em làm việc bán thời gian thì có thể làm những công việc như Ye Jin ban đầu nói.

- Dạ em cảm ơn.- tôi mừng rơn.

- Gần 20 tuổi, lại là người ngoại quốc, sẽ không có khó khăn gì khi làm việc ở đây chứ?

- Vâng chị, em du học ở Hàn cũng gần một năm rồi, với lại tiếng Hàn của em cũng khá nên không lo lắm.- bí quyết xin được việc làm ở công ty là phải cho họ thấy điểm mạnh của bạn, tự tin một chút nhưng cũng đừng tự tin quá vì như vậy họ sẽ nghĩ bạn không cần họ giúp đỡ.

- À, em có chuyện muốn hỏi ý kiến CEO và chị Ji Soo (tên chị style)... hiện tại cô bé đang đi tìm nhà trọ không biết chúng ta có thể cho cô bé ở trong kí túc xá của công ty được không, em thấy cũng còn phòng mà.- Anh Ye Jun lên tiếng khi đã thống nhất công việc của tôi.

- Uhm... được rồi, vậy tí nữa cậu dẫn đường cô bé tới kí túc xá, còn hai phòng, xem cô bé thích phòng nào thì ở phòng đó.- CEO có vẻ dễ tánh một chút nên tôi cũng khá thoải mái.

- Hay em ở với chị luôn đi, chị ở có một mình mà phòng lại rộng, cũng ở kí túc của công ty luôn này, chị ở vầy cho tiện công việc, là chị cả style nên chị cũng muốn có chỗ ở thuận cho công việc.

Thống nhất với nhau, tôi quyết định dọn sang ở phòng chị Ji Soo. Sau khi " hoàn thành" việc xin việc, tôi đãi anh Ye Jun một chầu kem, người được bao sướng mà, hắn ta chọn cây kem đắt nhất...

Hôm nay là ngày tôi chuyển đến kí túc, dọn dẹp đồ từ sáng sớm, giờ đã là chiều tối, cuối cùng cũng xong.

Tôi- tên tiếng Việt mọi người hay gọi là Phương Trần, tên tiếng Hàn là Jung Eun Jae, sinh viên năm hai của khoa tiếng Việt- Hàn, hiện đang làm phiên dịch bán thời gian, staff tại công ty BigHit cũng... bán thời gian nốt.

P.S: chap đầu tiên BTS chỉ xuất hiện chớp nhoáng. về sau sẽ xuất hiện rất nhiều. nhân vật chính phải để sau mới vui chứ nhỉ :)) camon mọi người đã đọc đến dòng này nhé. mình sẽ cố gắng đăng sớm nhất có thể :))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jisu