Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Nhất)

Yêu tinh.

Đông chí qua, đất trời vào đông.

Kinh thành đã muốn rất nhiều năm không trải qua những ngày đông giá rét giống như vậy, gió lạnh tựa dao cứa vào da thịt, nước đóng thành băng. Thiếu niên khoác trường bào màu trắng, điểm xuyến sắc thủy ngồi ở trước bàn gỗ mun cạnh cửa sổ, khóe mắt rũ xuống, làn môi nhợt nhạt, suối tóc dài đen thẵm tùy ý buông thõng không có cột lại. Một đêm tuyết lớn rơi suốt, trong viện tích một tầng tuyết thật dày, tựa như muốn tôn lên sắc mặt tái nhợt của thiếu niên. Nhẹ nhàng cầm lên bút lông hạ xuống, thoăn thoắt, ngón tay của thiếu niên bị đông lạnh đã có chút đỏ lên, một lát sau, những nét mực như phượng vũ dần dần hiện ra trên trang giấy Tuyên Thành. Trên tay cầm một hộp đồ ăn còn bốc khói nghi ngút, lão thái giám từng bước từng bước đạp lên nền tuyết dày tiến vào trong điện.

"Nhị điện hạ, tại sao ngài chép kinh thư lại mở cửa sổ? Tiết trời rất lạnh. Thần mới nghe thị vệ ở Huyền Vũ Môn nói sáng nay nhặt xác dưới chân Hoàng thành phải cần đến mấy chiếc xe ngựa, ai, quốc vận không hưng, dân chúng chỉ có thể bị đói chết hoặc là lạnh chết..."

Thiếu niên không trả lời, nhìn về phía ngoài cửa sổ, lão thái giám nhìn theo tầm mắt của đối phương, đỉnh điện làm bằng ngọc lưu ly màu vàng kim qua một đêm cũng bị tuyết phủ trắng, phía sau tầng tầng lớp lớp những mái nhà tựa núi non trùng điệp, cái nơi cao nhất, rộng lớn nhất, Tử Thần Điện cũng không ngoại lệ. Một trận gió thổi tới, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng chuông phát ra từ Tử Thần Điện. Thiếu niên bị trận hàn khí này xâm nhập, che miệng ho khù khụ hai tiếng, lão thái giám vội vàng đóng cửa lại, đem hộp thức ăn còn nóng dúi vào hai tay thiếu niên.

Thiếu niên liếc nhìn đồ vật trong tay, hỏi: "Hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp?"

"Đúng vậy." Lão thái giám đáp, giương mắt nhìn sắc mặt thiếu niên rồi mới bổ sung: "Tình hình hiện tại ngài cũng biết, trong cung không cho phép giăng đèn kết hoa mừng lễ, không riêng gì Trường Thanh Điện của chúng ta quạnh quẽ, dù là nơi nào cũng đều như vậy, đều như vậy. Thái tử gia nhớ thương Nhị hoàng tử ngài, giống như năm rồi mà sai người tặng cháo mùng tám tháng chạp đến, nhân lúc còn nóng ngài mau ăn đi."

Thiếu niên mở hộp, bên trong trừ bỏ cháo mùng tám tháng chạp nóng hầm hập còn bày một quả đào mừng thọ. "Cũng không phải là sinh nhật của ta, tặng đào mừng thọ cho ta để làm gì?" Thiếu niên nghi hoặc, vươn tay cầm lấy quả đào mừng thọ, sau một lúc lâu, đột nhiên linh quang trong mắt chợt lóe, miệng lẩm bẩm: "Đào? Trốn?..."

Vì sao phải trốn? Trốn như thế nào?

Nhị hoàng tử Bá Hiền từ khi ra đời đã bị nhốt tại lãnh cung, không được tiếp xúc với người khác, chỉ có ca ca Tuấn Miên thân là thái tử và thị vệ, cũng chính là con trai độc nhất của Hoàng lão tướng quân bất hạnh bỏ mạng trước kia đã nói qua, Hoàng Tử Thao thường thường tới thăm. Tuy rằng Tuấn Miên và Bá Hiền không cùng mẫu thân, nhưng hắn đối với Bá Hiền quả thật rất tốt. Hiện tại phải dùng loại phương pháp này truyền tin tức, nhất định là đã xảy ra chuyện. Bất quá, mặc kệ là nguyên nhân gì, y cũng không tính nghe theo lời phân phó của ca ca. Cùng lắm thì chính là chết, chẳng lẽ so với đơn độc một mình trong lãnh cung không người tiếp xúc còn có chuyện thống khổ hơn sao? Bá Hiền bưng lên bát cháo, tinh tế nuốt xuống. Chính y có thể lựa chọn sinh tử, nhưng không thể liên lụy ca ca.

Lão thái giám tất nhiên nhìn không ra chỗ nào khác thường, chỉ cảm thấy nhị hoàng tử vốn kén ăn nay chịu nuốt cháo thì thập phần vui vẻ, tươi cười cầm chén đang định thu hồi, cửa Trường Thanh Điện bỗng bị phá khai. Một đội cấm quân lập tức tiến vào chính điện cầm kiếm hướng thẳng về phía Bá Hiền, thống lĩnh cấm quân đem lão thái giám đang che ở trước người Bá Hiền đẩy mạnh vào góc tường, bát cháo trên tay rơi xuống vỡ vụn.

"Phụng mệnh Thánh thượng, đem yêu tà bắt, áp giải đến Tử Thần Điện chờ xử lý!" Thống lĩnh cấm quân dùng ngữ khí lạnh lẽo tuyên bố, kiếm trên tay đã muốn kề sát cổ Bá Hiền. Lão thái giám sợ ngây người, thanh âm run rẩy, một chút cũng không giống lão: "Có phải nhầm rồi không, Nhị hoàng tử là long tử, là hậu duệ thiên hoàng trời sinh cao quý, làm sao có thể là yêu tà?"

Bá Hiền đứng ở bên cạnh sắc mặt không biến, im lặng như thường, tựa hồ chuyện trước mắt không có gì liên quan đến y, dặn dò lão thái giám đừng quên thay y tưới nước cho chậu hoa kim liên trong phòng. Lão thái giám còn chưa lấy lại tinh thần, Bá Hiền và đội cấm quân đã muốn rời đi.

Đi vào Tử Thần Điện, thống lĩnh cấm quân dùng thương áp trụ Bá Hiền bắt y quỳ xuống. Người đứng ở phía trên gần ngai vàng, thái tử Tuấn Miên thấy thế lớn tiếng quát: "To gan! Nhị hoàng tử là người các ngươi có thể tùy ý xâm phạm hay sao?!"

Bá Hiền nở nụ cười trấn an với ca ca, tự hành lễ quỳ gối trong điện. Còn đế vương cao cao tại thượng ngự ở ngai vàng trên cao phía sau tấm rèm, Bá Hiền không thấy rõ mặt, cũng không nguyện ý thấy rõ, người này dẫu chảy cùng huyết thống với y lại cự tuyệt gặp mặt y, giờ phút này còn muốn lấy mạng y.

Bên cạnh thái tử Tuấn Miên, một lão già râu tóc bạc trắng đứng im lặng quan sát đánh giá Bá Hiền một lúc rồi mới mở miệng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thần đêm qua xem thiên tượng, phát hiện chuyện ba ngôi sao Sát, Phá, Lang chiếu xuống mang đại loạn đến cũng là có nguyên nhân gây ra. Mười tám năm trước, yêu tinh nhập Tử thành, trùng ngày Nhị hoàng tử sinh hạ. Nhị hoàng tử chính là yêu tinh quấy rối Tử thành, việc này mọi người đều biết. Tấm lòng thánh thượng nhân hậu, chỉ xử quyết quý phi yêu hồ, để lại cho đứa con nhỏ một cái mạng. Không nghĩ tới hành động đó chính là lưu lại tai họa ngầm, họa kéo dài đến nay. Yêu tinh dẫn dắt Sát, Phá, Lang dịch chuyển, mưu toan phá vỡ triều đình, bụng dạ khó lường, thật sự không thể tiếp tục ở lại nhân gian. Thỉnh bệ hạ suy xét!"

Thì ra là thế, Bá Hiền cười lạnh. Tử Thần Điện cao thấp đều nghị luận, ánh mắt phẫn uất tựa như hận không thể đem thân thể đơn bạc của Bá Hiền đâm thủng.

Tuấn Miên vội vàng hướng về phía ngai vàng chắp tay tiến ngôn: "Phụ hoàng! Cái gọi là yêu tà vốn chính là bịa đặt linh tinh không căn cứ! Nhị đệ là thân sinh cốt nhục của bệ hạ, Người làm sao có thể nghe lời xàm ngôn của Quốc vu mà hạ sát lệnh với nhị đệ!"

Quốc vu tựa hồ đắc chí: "Thái tử niệm tình huynh đệ, thần có thể lý giải, nhưng thái tử là chủ nhân tương lai của giang sơn Đại Hi, càng hẳn phải lấy quốc gia làm trọng, chớ lấy lòng dạ nữ nhân so bì."

Tuấn Miên còn muốn phản bác: "Ngươi!"

"Tất cả đều câm miệng cho Trẫm!" Thanh âm già nua từ phía sau rèm trên ngai vàng truyền đến: "Cơ nghiệp tổ tông không thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cứ nghe theo lời phân phó của Quốc vu mà làm đi."

Đầu đội mũ ngọc, thái tử Tuấn Miên lúc này mặt xanh mét, không dám nhìn Bá Hiền. Lời của Quốc vu chính là, số trời đã định ngay đêm trừ tịch, đem Bá Hiền cột vào cọc thiêu sống, sau đó đem tro cốt tế trời.

Thủy chung chưa nói một câu, Bá Hiền từ từ cúi người, hướng về phía ngai vàng trên cao cúi thấp đầu, chậm rãi mở miệng: "Tạ Hoàng thượng long ân."

Tử Thần Điện yên tĩnh hiếm thấy, mệnh của nhị hoàng tử này có cứu lấy số mệnh bấp bênh của Đại Hi hay không còn chưa biết, song Bá Hiền khí khái kiên quyết lại làm cho người ta không thể không nín thở ngưng thần.

Đêm trừ tịch, tuyết rơi đã ba ngày ba đêm, ngày đêm đã chẳng phân biệt được. Năm rồi đêm trừ tịch đến cũng là lúc trong cung nơi nơi giăng đèn đỏ thẵm, pháo đốt thanh thanh. Thân bị nhốt tại Trường Thanh Điện, Bá Hiền chưa từng thấy qua không khí náo nhiệt trong cung, nhưng thật ra đã có người từng cho y một cái trản đăng hình con thỏ, đáng yêu đến mức làm cho Bá Hiền yêu thích đến độ không thể buông tay. Mỗi khi đến giao thừa, Bá Hiền đều thắp lên ngọn nến kia, cùng tiếng pháo liên tiếp bên trong hoàng thành hoặc gần hoặc xa phụ họa, vượt qua một đêm dài gian nan cô độc. Năm nay, đêm trừ tịch lại bất đồng, hoàng thành rộng lớn như vậy, lại phá lệ im lặng đến thê lương.

Bá Hiền bị nhốt tại tầng dưới cùng của thiên lao không thấy mặt trời, cũng không biết hiện tại là canh giờ nào. Nhưng mà ở cái nơi tịch mịch này, Bá Hiền lại yên lặng suy tính đếm ngày. Trừ tịch cũng chính là ngày hôm nay. Không có tiếng pháo náo nhiệt giống như năm trước, Bá Hiền đổi chiều suy nghĩ, không biết Lưu công công có đúng hạn tưới nước cho chậu hoa kim liên của y hay không, có thể hay không vì y mà thắp lên đèn con thỏ mà y yêu thích, chiếu sáng cho y trên đường lên Thiên quốc gặp lại mẫu thân. Kỳ thật Bá Hiền cũng không biết mẫu thân của y có dáng vẻ như thế nào, mười tám năm qua, vô số lần ở trong đầu tưởng tượng, lại thủy chung nhất nhất mơ hồ, không thể khắc họa ra một dáng hình cụ thể, rốt cuộc lại ở trên trời gặp mặt. Bá Hiền nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, Bá Hiền bị người ngắt nhân trung mà tỉnh, gian nan mở mắt, định thần hồi lâu mới nhận rõ người trước mặt, đúng là Tuấn Miên ca ca và thị vệ bên người, Hoàng Tử Thao. Không đợi Bá Hiền mở miệng, y đã bị Tử Thao kéo đứng lên.

"Mau lên! Chúng ta bây giờ đưa ngươi đi!" Tuấn Miên thần sắc dị thường, Bá Hiền lúc này mới nhìn xung quanh một vòng, thị vệ thiên lao tất cả đều ngã trái ngã phải. Trong không khí ẩm ướt lưu lại một mùi hương lạ lùng, xem ra là Tuấn Miên dùng mê dược. Bá Hiền tránh khỏi tay của Tử Thao, hướng về phía Tuấn Miên gợi lên ý cười, hai mắt cười thành hình trăng khuyết khiến Tuấn Miên kinh hãi: "Ca ca và Tử Thao không cần lo lắng cho ta, đần độn sống sót cũng không có gì lý thú, không bằng cứ như vậy đi."

Tuấn Miên tức giận, nói: "Bá Hiền, đệ không cần như vậy, ngày tháng của đệ còn dài, đệ còn chưa xem qua thế giới bao la, chưa có gặp được người yêu đệ cũng chính là người đệ yêu. Ta là ca ca của đệ, không thể cứ trơ mắt nhìn đệ bị đưa lên hỏa hình như thế."

Tử Thao hai mắt hồng hồng cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, Bá Hiền ca. Giang sơn rộng lớn, không sợ không có củi đốt. Thánh Thượng tín lầm lời xàm ngôn của Quốc vu, sớm hay muộn cũng sẽ hối hận. Hiện giờ người Đột Quyết xâm phạm ranh giới của Đại Hi chúng ta, Bá Hiền ca cho dù như thế nào cũng nhất định phải giữ lại tính mạng, để có thể tận mắt nhìn thấy ta chặt bỏ thủ cấp của Hãn vương, đuổi bọn họ về Mạc Bắc, báo quốc cừu gia hận!"

Tuy rằng võ công xuất chúng nhưng ngày thường tính tình lại trẻ con yêu thích làm nũng, Hoàng Tử Thao trải qua bao biến cố cũng đã muốn trưởng thành, trở thành một nam tử hán chân chính.

Bá Hiền vẫn thủy chung lắc đầu, Tuấn Miên nóng nảy, đang muốn mặc kệ ý nguyện của đệ đệ cứng đầu mà lôi y đi thì đã thấy Quốc vu cùng cấm quân vọt vào, bao vây ba người.

Quốc vu cúi đầu hành lễ với Tuấn Miên, nói: "Thái tử điện hạ quả nhiên huynh đệ tình thâm, nếu để thánh thượng biết được Thái tử điện hạ thả Nhị hoàng tử, khiến thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, như thế nào không phụ cơ nghiệp Đại Hi, không phụ bách tính khắp thiên hạ."

Tuấn Miên sắc mặt trắng bệch, Bá Hiền giành trước mở miệng: "Ca ca bất quá là tới xem ta, tiễn đưa lần cuối. Nếu đã đến giờ hành quyết, ta đây tùy ngươi mang đi."

Mặc dù thân mang danh tử tù, sắp phải đối mặt cái chết, trên mặt Bá Hiền cũng không có chút nào sợ hãi. Thân thể mặc dù đơn bạc, gầy yếu mỏng manh đến độ không chịu nổi, nhưng có lẽ do trời sinh khí chất vương tử hoàng thất, khiến người ta không thể không kinh sợ. Vốn muốn tiến lên áp giải, cấm quân lại bị khí chất này của Bá Hiền ảnh hưởng, đành để mặc y đi một mình phía trước trong ngõ dài nơi ngục thất tối tăm, còn bọn họ đi theo sau. Người nọ y phục phiêu diêu, đi lại như lướt gió, tựa hồ nơi y muốn đi không phải là pháp trường mà là chỗ thảo nguyên bạt ngàn nào đó để du ngoạn.

Pháp trường dựng ở quảng trường phía trước Tử Thần Điện. Trung tâm quảng trường là một giàn hỏa thiêu xếp củi cao cao từng chồng. Khối đất trống này bị tuyết lớn rơi liên tục mấy ngày phủ lấp hoàn toàn, xung quanh còn có dấu chân hỗn độn, như muốn hủy đi sắc trắng thê lương. Sắc trời mờ ảo, tầng mây âm u ở Tử Thần Điện bị tuyết trắng bao trùm. Thiếu niên bị trói ở giàn hỏa hình sắc mặt tiêu diêu tự tại, gió lạnh thổi bay y bào màu trắng và mái tóc dài đen thẵm, tựa như ngày mùa thu lá rụng, đẹp đến động lòng người.

Tay cầm phất trần đứng ở bên cạnh giàn củi, lão già râu bạc trắng chậm rãi niệm từng dòng viết trên thánh chỉ lụa vàng:

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Nhị hoàng tử Bá Hiền là yêu tinh hóa thân, yêu tinh nhập Tử Thành, quả thật là bất hạnh to lớn của Đại Hi chúng ta. Để bảo vệ thiên hạ bách tính thái bình an khang, trẫm nhẫn thống trừ tử, lấy liệt hỏa thiêu đốt, hy vọng lê minh bách tính vĩnh viễn thái bình."

Sau khi niệm xong, Quốc vu gọi cấm quân cầm trên tay lửa đốt tiến lên: "Châm lửa!"

Bá Hiền nhắm mắt lại, một bông tuyết trong suốt dừng ở chóp mũi, rồi tiếp tục trượt lên hai má, cần cổ, trong trẻo nhưng lại mang xúc cảm giá lạnh làm cho y bỗng có chút chờ đợi ngọn lửa mang độ ấm đến xua đuổi hàn khí. Chờ ngọn lửa kia hừng hực chiếm đoạt hết thảy thân thể này, tất cả đều đã xong...

_____

hoa kim liên: hoa sen cạn.

thiên tượng: hiện tượng thiên văn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro