[Phiên ngoại 2] Dưới bầu trời Siam - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phiên ngoại]

Dưới bầu trời Siam

(Một)

"Gả cho ta."

Giấy trắng mực đen, rành rành mạch mạch. Trên tờ giấy buộc dưới thiên đăng viết rõ ràng chính là ba chữ này.

Buông ra hai tay, thiên đăng đỏ rực chậm rãi bay lên không trung, khuôn mặt của mỹ nhân áo trắng một mực bị ngăn trở bởi thiên đăng dần dần lộ ra "Lư Sơn chân diện mục". Cái cằm trắng nõn, đôi môi hồng nhạt phấn nộn, nếu hướng lên trên nữa sẽ có đôi mắt mê người như thế nào đây? Người trong mộng rốt cuộc có hình dáng như thế nào? Ngừng thở, siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi....

"Sẽ có hai mặt trăng mọc vào hôm nay ~~" Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy mộng cảnh ngay đoạn cao trào, Park Chanyeol cố gắng nhắm chặt mắt, nhưng vẫn không thể quay về trong mộng, đành phải dùng vẻ mặt buồn rười rượi dúi gối vào mặt, vươn tay lần mò điện thoại trên giường, nhấn nút nhận cuộc gọi: "Hyung 〒▽〒 Anh gọi muộn mười giây nữa thôi là em nhìn thấy được mặt người ta rồi!"

"Đừng cả ngày phát mộng xuân ôm ảo tưởng phi thực tế nữa đi, nghiêm túc tìm bạn gái được chưa? Anh xem có khi em mang bạn trai về mẹ em cũng không để ý." Thanh âm từ tính đến từ anh họ hắn, Wu Yifan.

Nói đến cũng lạ, Park Chanyeol từ vài năm trước bắt đầu luôn mơ lặp đi lặp lại một giấc mộng, nội dung giống như trên, nhưng hắn ở trong mộng chưa từng thấy rõ bộ dáng của đối phương là như thế nào. Wu Yifan đã vô số lần nghe Park Chanyeol thao thao bất tuyệt kể về giấc mơ này của hắn, tuy rằng cũng có chút tò mò, nhưng là mộng loại chuyện hư vô hư ảo này nếu quá mức nghiêm túc để tâm sẽ không còn ý nghĩa, làm một người anh trai tự nhận là nhân sinh phong phú từng trải nhiều, lý trí nhiều hơn cảm tính, hắn có nghĩa vụ hướng dẫn em họ mình bước vào con đường đúng đắn.

"Hyung... Em chính là cảm thấy giống như có cái gì dẫn dắt em đi tìm người kia, có lẽ là người yêu kiếp trước của em đi, bọn em nhất định thực yêu nhau, ước định kiếp này còn muốn ở bên nhau." Park Chanyeol phi thường nghiêm túc mà đem kết luận của mình nói cho Wu Yifan.

"Em là quên uống canh Mạnh Bà, hay vẫn là nhìn thấy bỉ ngạn hoa? Nào có cái gì gọi là kiếp trước." Wu Yifan thâm trầm nói: "Anh xem ngày nào đó chắc phải hẹn thời gian cho em đi gặp bạn của anh Zhang Yixing thôi, cậu ta có thể chữa bách bệnh, bệnh thần kinh hẳn là cũng không thành vấn đề."

"Em thật sự không bệnh..." Park Chanyeol nhớ tới gì đó lại hỏi: "Bất quá anh sớm như vậy gọi điện thoại cho em để làm gì?"

Tại đây thảo luận nhân sinh nửa ngày, Wu Yifan đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu: "Không phải em nói phải bay sang Thái Lan, nhờ anh sáng sớm lúc chụp ảnh làm một cú morning call cho em hay sao?"

Park Chanyeol bừng tỉnh đại ngộ, ngẩng mạnh đầu nhìn đồng hồ treo tường, thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần, ném xuống điện thoại vung chăn nhảy lên, rửa mặt bằng tốc độ ánh sáng, đầu còn chưa kịp chải, mặc vào áo bông màu đỏ, trên lưng đeo balo thật to vẫy taxi phi thẳng đến sân bay.

Park Chanyeol, người mẫu mới debut không lâu, trời sinh ngoại hình điều kiện tốt, bộ dạng so với con gái còn đẹp hơn, mang khuôn mặt của mỹ nhân mắt hạnh má đào, cố tình từ mặt đi xuống chính là đàn ông thuần khiết trăm phần trăm, dáng người cao gầy rắn chắc, là ngôi sao mới nổi trong giới giải trí. Bình thường đam mê lớn nhất chính là chạy ngược chạy xuôi du lịch thế giới, tiền kiếm được từ công việc làm người mẫu đều tiêu hết vào chuyện này. Chuyến du lịch Thái Lan lần này đúng là xuất phát từ mục đích tham dự lễ hội thả thiên đăng ở thành phố Chiang Mai nổi tiếng, hắn vẫn luôn cảm thấy cảnh tượng thiên đăng bay đầy trời đồ sộ ngày đó cùng cảnh trong mộng có chút tương tự, nói không chừng đi xem có thể tìm được manh mối. Từ một năm trước, một cái hãng hàng không vì đẩy mạnh tiêu dùng mà tung chiêu thức đêm có thể mua được vé máy bay giá rẻ, hiện tại rốt cuộc có thể mua được, lại bởi vì dậy trễ mà cơ hồ muộn giờ bay.

Thời gian dành cho thủ tục xuất cảnh sẽ kết thúc ba mươi phút trước khi chuyến bay cất cánh, đợi đến lúc Park Chanyeol tìm được quầy xuất cảnh của hãng hàng không này, vừa lúc sớm hơn ba mươi lăm phút, còn sót lại năm phút. Bởi vì là hãng hàng không nhỏ, tất cả chuyến bay của hãng này đều làm thủ tục cùng một quầy, hành khách lên máy bay cùng Park Chanyeol chỉ sợ đã sớm xuất cảnh xong xuôi, hiện tại là hành khách ở chuyến bay khác xếp hàng thật dài, không chen ngang khẳng định xong đời. Người xếp hàng đầu tiên chính là một người con trai hơi thấp, trắng nõn thanh tú, tóc đen mềm mại dán tại trên trán, má có chút phúng phính, đôi môi hồng nhạt mân mê cùng một chỗ, khóe mắt vô tội rũ xuống, cả người bao ở trong áo bông màu xanh quân đội, còn đeo cái balo màu đen đằng sau, rất giống học sinh tiểu học, vừa thấy liền cảm giác yếu đuối dễ bị bắt nạt. (Nhầm to!)

Park Chanyeol trực tiếp tiến lên, cười đến khuôn mặt nở hoa, mười tám cái răng trắng bóc toàn bộ khai hỏa: "Thân ái! Giúp một chút! Máy bay tôi phải lên sắp cất cánh rồi, có thể cho tôi làm thủ tục trước được không?" Nào là chắp tay thở dài, nào là ánh mắt đáng thương hề hề đặc trưng của đại khuyển tấn công tấn công, vốn tưởng rằng phô mai nhỏ trắng trắng mềm mềm nhất định sẽ đồng ý, ai ngờ đối phương quét mắt một cái, đôi mắt nhỏ híp lại, cự tuyệt thật rõ ràng lưu loát: "Không được. Tất cả mọi người đều đến sân bay thật sớm để xếp hàng, dựa vào cái gì cậu đến muộn lại có thể chen ngang." Park Chanyeol há hốc mồm, trơ mắt nhìn thấy bé phô mai nhỏ xinh lại ngạo kiều đi vào quầy lấy ra hộ chiếu đưa cho chị gái nhân viên kiểm tra thủ tục xuất cảnh xinh đẹp.

May mắn người tiếp theo là một bà dì có thuộc tính mê trai, rõ ràng rất vừa lòng bộ dáng của Park Chanyeol, đồng ý cho hắn ở trước deadline làm thủ tục xuất cảnh, Park Chanyeol mới có thể đúng giờ lên máy bay.

"Sawadika~" Hai tiếp viên hàng không đứng ở trước cửa khoang máy bay, hai tay tạo thành hình chữ thập, cúi đầu thấp xuống, lập tức lại ngẩng đầu, nở nụ cười chuyên nghiệp cực kỳ tiêu chuẩn, nói ra câu tiếng Hàn không được lưu loát lắm. "Annyeonghaseyo! Hoan nghênh quý khách đã lên máy bay của hãng Thái Điểu hàng không ~"

Bên người là các cô gái như sói như hổ hai mắt phóng ra trái tim, "Wow, ngoại hình giống hệt như ngôi sao nổi tiếng Wu Yifan a, Thái Lan quả nhiên có rất nhiều cực phẩm dễ nhìn a!"

Park Chanyeol thả chậm cước bộ, dừng lại nghe người qua đường tán thưởng cái người ba năm liên tục vinh dự nhận được danh hiệu nam thần được người khác phái yêu nhất nhưng kỳ thật lại là anh họ dong dài lại mặt than của nhà mình, bất giác cười trộm.

"Eh! Người khổng lồ, đừng có chắn lối đi."

Thanh âm lạnh lùng từ sau lưng truyền đến, Park Chanyeol lúc này mới ý thức được chính mình vẫn đứng ở lối đi nhỏ, bất quá thanh âm này như thế nào giống như ở đâu nghe qua? Hắn xoay người, kinh ngạc phát hiện người đứng ở phía sau mang vẻ mặt khó chịu trừng mắt với hắn đúng là bé phô mai nhỏ xinh ngạo kiều lại không thông tình đạt lý vừa rồi. Hắn xấu hổ nghiêng người nhường đường cho đối phương, để phô mai nhỏ đi qua trước. Thời điểm hai người giao hội, phô mai nhỏ so với hắn lùn hơn phân nửa cái đầu kiễng chân híp mắt liếc hắn một cái sắc lẻm, thật sự là không thể nói lý... Nhưng biểu tình của phô mai nhỏ thật là đáng yêu ~ Park Chanyeol gõ gõ đầu của mình, bị người khi dễ trong lòng còn vui vẻ thỏa mãn, hắn đây là bị M sao?

Đối chiếu vé máy bay tìm được chỗ ngồi, phô mai nhỏ đang ở ngay đấy gian nan mà đem balo nặng uỵch nhét vào khoang để hành lý trên đỉnh đầu, đáng yêu làm cho những người xung quanh cũng muốn đến giúp nhưng lại không rảnh thêm một tay, Park Chanyeol dựa vào ưu thế chiều cao thuận tay đẩy balo đi vào, phô mai nhỏ đầu tiên là cả kinh, đợi đến lúc thấy rõ ràng người hỗ trợ chính là ai, không có giống Park Chanyeol dự đoán đối phương sẽ cười với mình cám ơn một tiếng, ngược lại cắn môi trừng hắn, sau đó nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ máy bay. Park Chanyeol cúi đầu nhìn vé máy bay trong tay, rụt rè cho hành lý vào khoang rồi ở vị trí bên cạnh phô mai nhỏ mang khí tràng cường đại kia ngồi xuống.

Máy bay đúng giờ cất cánh, sau khi khoảng thời gian ồn ào ù tai qua đi, máy bay vững vàng bay vào không trung cao vạn thước, tiếp viên hàng không bắt đầu đẩy xe đẩy buôn bán. Bất đồng với các hãng hàng không lớn khác, vé máy bay tuy rằng tiện nghi giá rẻ, nhưng là không đề cập tới đồ dùng trên máy bay, buôn bán trên máy bay là khoản thu trọng yếu, nhỏ thì chai nước, lớn thì là chăn đắp, đều bán cao hơn giá thành. Cũng không biết phi hành đoàn có phải cố ý hay không, bật máy lạnh hạ xuống nhiệt độ siêu thấp, thế này không phải là buộc người có thể chất kém mua chăn đắp sao. Phô mai nhỏ từ khi máy bay cất cánh đã bắt đầu ngủ, xem ra cũng là lạnh đến chịu không được, tay chân cuộn lại càng ngày càng lợi hại, mày đều nhăn lại thật sâu, miệng phát ra tiếng lầm bầm không rõ. Park Chanyeol không biết não đặt nhầm chỗ nào, bỏ tiền mua một cái chăn màu hồng nhạt có hình Hello Kitty đắp cho phô mai nhỏ, còn cúi đầu thật cẩn thận sửa sang lại chăn cho cậu. Trong lúc nhất thời tiếp xúc thân mật, nhiệt khí phô mai nhỏ thở ra đều phun ở cần cổ, tựa hồ còn thoang thoảng mùi sữa, Park Chanyeol nhất thời cảm thấy được bệnh choáng váng đầu ù tai lại tới nữa. Cố tình máy bay vốn là đang bay êm đẹp lúc này gặp dòng khí, một cái xóc nảy thình lình xảy ra làm cho Park Chanyeol ngã xuống người phô mai nhỏ, khi hắn nâng lên cái đầu chôn ở xương quai xanh của phô mai nhỏ thì vừa lúc chống lại một đôi mắt giống như tỉnh lại giống như không, mơ màng ngây ngô, chủ nhân đôi mắt kia sau một giây đồng hồ phản ứng lại đây, nâng tay lên "Bộp!" ở trên trán hắn mạnh mẽ đẩy ra, lại phát hiện chăn nhỏ trên người, sắc mặt càng tái rồi, một tay xốc lên quăng lên đầu Park Chanyeol.

"Tôi ghét hồng nhạt!"

Park Chanyeol ủy khuất cực kỳ, nghĩ thầm, tôi lại không biết cậu không thích, vậy cậu thích màu gì a? Nha.... Lại nghĩ lại tưởng tượng, chuyện này rốt cuộc có một xu quan hệ nào với mình sao?! Người ta với mình mà nói chính là người qua đường Giáp được không?

Thật cẩn thận vươn tay kéo chăn trên đầu xuống, phô mai nhỏ mặt còn tức giận cho hắn một ánh mắt xem thường. Park Chanyeol nhếch miệng triển khai khuôn mặt tươi cười, phô mai nhỏ hừ một tiếng đang chuẩn bị tiếp tục ngủ, dòng khí càng lớn hơn trực tiếp đẩy cậu ngã vào trong lồng ngực của Park Chanyeol, không đợi cậu đứng thẳng dậy, lại là một trận kịch liệt xóc nảy liên tục, quả thực giống như ngồi xe cảm giác mạnh ở công viên trò chơi, ngay cả đèn cũng bắt đầu chớp tắt chớp tắt, trong khoang máy bay đã có người hét ầm lên, tiếng khóc của trẻ con cũng liên tiếp cất vang.

Chẳng lẽ nhân sinh tốt đẹp của hắn phải ở trên bầu trời tiến vào chung kết sao! Park Chanyeol đem phô mai nhỏ trong lồng ngực khẩn trương đến có chút phát run chặt chẽ đè lại, kỳ thật chính mình cũng rất sợ, nhưng là tuyệt đối không cần buông tha cơ hội có thể bày ra khí khái nam nhi! Đây là điều anh họ đã truyền thụ hắn!

Không biết qua bao lâu, xóc nảy rốt cuộc chấm dứt, đèn cũng khôi phục bình thường, hành khách trong khoang mới bình tĩnh trở lại. Phô mai nhỏ thở phào một hơi, đặt tay lên trái tim vẫn nhảy bang bang loạn khiêu, đẩy ra Park Chanyeol, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí.

Hai tiếng đồng hồ bay sau đó, phô mai nhỏ cũng không có lại nhìn Park Chanyeol thêm một lần nữa, cậu từ trong túi nhỏ mang bên người lấy ra vở và bút máy bắt đầu vùi đầu vẽ. Park Chanyeol ngắm trộm nửa ngày, là kí họa phong cảnh ngoài cửa sổ, thủ pháp tương đương chuyên nghiệp, vài nét bút ít ỏi sơ lược phác thảo dựng hình, sau đó cẩn thận xử lý từng chi tiết. Hắn lúc này mới phát hiện, bàn tay vẽ tranh kia đặc biệt đẹp, ngón tay dài nhỏ trắng nõn, tay đàn ông bình thường đem ra so sánh với cậu đều xứng gọi là móng heo! Phô mai nhỏ lúc nghiêm túc vẽ tranh thì có thói quen cắn môi dưới, so với lúc tức giận càng đẹp mắt. Sau giờ ngọ ở trên trời cao vạn thước, dương quang trong suốt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, dừng ở trên lông mi cậu, làm cho Park Chanyeol đột nhiên liền sinh ra xúc động muốn hôn nhẹ cặp mắt kia. Bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, Park Chanyeol vội vàng thu hồi ánh mắt xem trộm, nhìn chằm chằm vào tờ poster quảng cáo lễ hội thả thiên đăng dán đằng sau ghế máy bay ngẩn người. Bầu trời thiên đăng kia làm cho hắn nhớ tới mộng cảnh vẫn quanh quẩn không đi mấy năm nay.

Thiếu chút nữa đã quên chính mình còn có người yêu kiếp trước đâu! Trước khi tìm được người kia như thế nào có thể tùy tiện đi yêu một bé phô mai không biết từ đâu nhảy ra tới?! NO~NO~NO~!

Park Chanyeol dùng sức lắc lắc đầu, thẳng đến khi tiếp viên hàng không đi đến chỗ hắn đưa cho hắn tờ giấy xin nhập cảnh điền vào, mới làm cho chàng trai lắc đầu như trống bỏi xem chừng rất kì lạ này dừng lại. Tiếp viên đưa cho hắn hai tờ giấy, ý bảo hắn hỗ trợ truyền tới cho vị hành khách ngồi cạnh hắn ở phía trong. Park Chanyeol lại giống như đang cầm cái gì phỏng tay, nhanh chóng đặt lên bàn của đối phương. Phô mai nhỏ đang vẽ tranh ngẩng đầu, kỳ quái nhìn hắn một cái, tiếp nhận tờ giấy bắt đầu điền. Nhưng ánh mắt này lại khiến cho Park Chanyeol tim đập thình thịch, hoảng loạn điền điền vẽ vẽ trên tờ giấy. Máy bay cũng sắp hạ cánh, lại gặp được một dòng khí khiến cho máy bay xóc nảy, đem tất cả đồ vật để ở trên bàn rớt xuống mặt đất, Park Chanyeol cuống quít nhặt lên, đầu cũng không dám nâng, đem bức tranh và tờ giấy xin nhập cảnh của phô mai nhỏ thả lại lên bàn, sau đó mới thu thập đồ của mình.

Máy bay đáp xuống mặt đất, hồn của Park Chanyeol lại phiêu phiêu đãng đãng ở giữa không trung. Hắn vội vã thu thập hành lý, thầm nghĩ nhanh chóng chạy trốn, chào cũng không chào một tiếng, cửa khoang máy bay vừa mở ra liền chen vào đám người xếp hàng chạy trối chết đi ra ngoài. Thật vất vả làm người thứ nhất chạy đến chỗ nhập cảnh, nghĩ chỉ cần ra khỏi sân bay, Bangkok lớn như vậy, sẽ không còn có thể gặp lại phô mai nhỏ làm nhiễu lòng người nữa, nhưng là trong lòng một chút cũng không có dễ chịu, ngược lại còn cảm thấy trống vắng, tờ giấy xin nhập cảnh nắm ở trong tay bị siết đến hình thành nếp nhăn. Mắt thấy phần lớn hành khách chờ nhập cảnh sắp tới chỗ này, Park Chanyeol tim đập một cái, mở tờ giấy xin nhập cảnh trong tay ra nhìn, lại hóa ngây dại.

"Byun Baekhyun?"

Nhớ kỹ cái tên xa lạ ở trên tờ giấy, Park Chanyeol mơ hồ một trận đột nhiên phản ứng lại đây mới ý thức được, đây là lấy nhầm tờ giấy của phô mai nhỏ rồi a!

"Park Chanyeol."

Phía sau vang lên tiếng gọi ôn hoà, hắn thạch hóa ba giây, gian nan chuyển đầu ra đằng sau, chỉ thấy phô mai nhỏ mặc áo bông to ơi là to hai tay xách hai túi, thứ trong miệng đối phương đang ngậm cắn, không phải là tờ giấy xin nhập cảnh của hắn sao...

Nghiệt duyên nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro