[Phiên ngoại 1] Sơ kiến - Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phiên ngoại]

Sơ kiến.

(sơ : ban đầu, kiến : gặp gỡ)

(Kết thúc)

Một màn vừa rồi đã bị người ngắm cảnh trên tửu lâu bên bờ sông thu hết vào đáy mắt, người này mặt mũi nhu hòa như ngọc, y phục hết sức phú quý, thấy tình cảnh này bên miệng lập tức gợi lên ý cười sâu xa. Thị vệ bên cạnh có một cặp mắt hoa đào xinh đẹp, bên dưới mắt lại phủ một màu đen tím, theo tầm mắt của chủ nhân hắn tìm kiếm, kinh ngạc đến mức nói năng lộn xộn.

"Chủ tử! Người kia không phải là nhị.... nhị..." Liếc mắt nhìn một đám khách nhân ồn ào đang uống rượu xung quanh, thiếu niên đem lời định nói nuốt trở về, sửa lại: "Nhị thiếu gia...."

Chủ nhân ôn nhuận của hắn tựa như không có nghe thấy lời hắn, vẫn chăm chú nhìn đôi uyên ương đang triền miên bên bờ hồ, sâu kín nói một câu. "Đạp phá thiết hài vô mịch xử."

"Cái gì?" Thiếu niên khó hiểu.

Công tử ôn nhuận không đầu không đuôi đáp một câu. "Nhược điểm." Sau đó phân phó cho thiếu niên kia. "Đi chuẩn bị Vong Ưu đi."

"Cho ai dùng? Nhị... Nhị thiếu gia sao?" Điều này hiển nhiên vượt qua phạm vi lý giải của thiếu niên, trong cặp mắt hoa đào tràn ngập dấu chấm hỏi.

"Tiểu đệ đệ khả ái của ta trong đầu không cần chứa nhiều thứ linh tinh vô dụng như vậy, y chỉ cần được yêu là đủ rồi."

....

Hôm sau hồi cung, sau một đêm rung động trằn trọc miên man suy nghĩ, Bá Hiền ra khỏi cung đến cung của Xán Liệt tìm hắn, lại biết được đoàn sứ giả của Hãn quốc đã rời kinh. Bá Hiền không tin, ở tiểu viện không bóng người đứng ngây người một lúc, sau nhớ tới cái gì mới lập tức chạy đi. Y chạy qua những con đường phong giới bằng hai bức tường thành đỏ thẵm, chạy qua chín khúc hành lang, ngã ở cầu Kim Thủy phía trước Tử Thần Điện cũng chỉ vỗ vỗ vài cái rồi đứng dậy chạy tiếp, Đại Hi Môn cao ngất rốt cuộc cũng xuất hiện trước mắt. Bá Hiền nặng nề bước lên bậc thang trăm bậc, đi lên chỗ thành lâu cao nhất. Bá Hiền mắt thấy được đoàn sứ giả vừa mới xuất cung cách đây không lâu đang giục ngựa chạy đi, người kia tay vung roi ngựa, áo choàng đỏ sắc như liệt hỏa bay phấp phới, nhưng đối phương thủy chung không quay đầu lại một lần, như gió biến mất ở tầm mắt y.

Lại có bông tuyết trong suốt dừng ở đầu vai của Bá Hiền, y vẫn duy trì tư thế nhìn về phương Bắc phía xa, không ai biết y đã đứng bao lâu, tận cho đến lúc y ngất xỉu ở trên nền tuyết mới được thủ vệ Đại Hi Môn mang về Trường Thanh Điện.

Thời điểm Bá Hiền tỉnh dậy sau khi bị sốt cao thì đã là ba ngày sau, ở trong màn trướng lụa mỏng, hai mắt mở ra, nhìn cảnh vật hết sức quen thuộc lại có đôi phần xa lạ. Y bảo vệ được tính mạng sau cơn sốt, nhưng lại bị mất đi trí nhớ.

"Là nhờ Thái tử điện hạ tặng dược mới cứu được tính mạng Nhị hoàng tử, Thái tử đối với ngài thật sự tốt lắm." Lưu công công lau nước mắt nói cho Bá Hiền.

Ca ca được nhắc đến mang nét cười ấm như gió xuân khiến Bá Hiền buông nghi ngờ, từ nay về sau trong trí nhớ chỉ có ca ca ấm áp và thịt bò đệ đệ võ công cao cường là thị vệ bên cạnh ca ca, thiếu niên xán lạn nhiệt liệt từng cùng y thề non hẹn biển trong trí nhớ hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung.

Nhưng khi nhìn thấy trong điện có một trản đăng hình con thỏ đặt ở bệ cửa sổ, lồng ngực y bỗng phát ra tâm tình khác thường. Hỏi về lai lịch của trản đăng, thái tử ca ca chỉ cười đáp: "Là ta tặng, thích không?"

[Phiên ngoại hoàn.]

_______

Nguyên gốc thành ngữ là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.", nghĩa là : đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công, ý là lúc dụng tâm dùng sức tìm kiếm thì tìm không được, sau vô tình không để ý thì lại đột nhiên tìm ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro