Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng chật hẹp hỗn tạp vô số hơi thở xa lạ. Một chiếc giường đặt trong góc, tường màu vàng nhạt, cách đó không xa là một thiếu niên tản ra hơi thở hấp dẫn. Lại trở về nơi này, Park Chanyeol vẫn như cũ cảm thấy vô thố. Byun Baekhyun không đề cập đến chuyện chiếc thẻ, đóng cửa phòng cười như không cười đi về phía anh.

"Cậu đang khẩn trương sao?" Byun Baekhyun trêu chọc. "Cũng không phải lần đầu tiên."

"Tôi..." Park Chanyeol có chút ảo não dùng tay vò tóc. "Chúng ta ngồi xuống tâm sự được không?"

Byun Baekhyun chậm rãi đi đến cái bàn trước mặt tháo đồng hồ, xoay người, nhảy lên mặt bàn ngồi, hai tay chống tại bên người, xương quai xanh tinh tế rõ ràng ẩn hiện.

"Được." Sau lưng cậu là một tấm gương, ngọn đèn ấm áp vàng nhạt chiếu xuống, Byun Baekhyun cứ ngồi trước gương như vậy, híp mắt cười nhìn anh.

"Tôi chỉ là muốn giúp cậu..." Park Chanyeol đứng ở trước mặt Byun Baekhyun giống hệt một đứa trẻ vừa phạm lỗi.

"Tôi biết." Byun Baekhyun nghiêng đầu, vẻ mặt thoải mái, sau đó cậu duỗi chân ôm lấy hông của Park Chanyeol kéo đến sát người, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không muốn tôi sao?"

"A?" Park Chanyeol ngẩn người.

"Nhiều ngày như vậy... Cậu không muốn tôi sao?" Giọng của Byun Baekhyun mang âm điệu hờn dỗi.

"Tôi..." Park Chanyeol á khẩu không trả lời được, rõ ràng là muốn, nhưng câu hỏi của đối phương lại tựa hồ làm anh không thể trả lời một đáp án.

Byun Baekhyun liếm liếm môi, ánh mắt triền miên tựa như muốn chạm đến chỗ sâu nhất nơi đáy mắt của Park Chanyeol. "Tôi muốn cậu." Khi nói chuyện, cậu dùng tay cầm lấy một ngón tay của Park Chanyeol luồn vào trong áo sơ mi trắng của mình, thanh âm mềm mại đáng yêu. "Mỗi một tấc, mỗi một tấc, đều muốn..."

"Tôi nhớ cậu... Như vậy..." Xuyên qua tấm vải đơn bạc mỏng manh, Park Chanyeol nhìn thấy ngón tay của mình ve vuốt thân thể của đối phương rồi thò vào trong cổ áo miết nhẹ lên làn da, sau đó di chuyển đến xương quai xanh, rồi lại từ từ di chuyển xuống ngực.

"Như vậy..." Lại theo ngực thong thả vuốt ve đến bụng, qua lại vài lần, Byun Baekhyun chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ cắn môi dưới, đầu lưỡi phấn nộn hấp dẫn liếm môi.

"Từng chút từng chút một vuốt ve tôi..." Byun Baekhyun nhẹ nhàng thổi ra một hơi, thanh âm so với bình thường mị hoặc hơn rất nhiều, nghe vào lỗ tai hệt như mê dược giục tình. Cậu vừa nói chuyện vừa mở nửa mắt, cầm ngón tay của Park Chanyeol dẫn đường cho đối phương di chuyển trên thân thể mình.

Park Chanyeol lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng mất hồn như vậy, anh nói không nên lời, ánh mắt đảo qua bộ dáng của anh trong gương, hai má đã muốn bắt đầu đỏ lên. Nhưng là cả người bị Byun Baekhyun cuốn lấy không dám nhúc nhích, chỉ có thể bị động làm theo đối phương.

"A..." Một tiếng thở dốc đâm thẳng vào xương tủy anh.

Cổ họng khô khốc. Lông mi của người trước mặt hơi rung động, cần cổ trắng nõn, vành tai phiếm hồng, làn da trắng trẻo được ánh đèn vàng phủ lên nom thật kích tình. Park Chanyeol phí công nuốt nuốt nước bọt lại làm cho cổ họng càng thêm nghẹn. Anh cảm giác được bàn tay của mình chạm vào hai khỏa đỏ hồng trước ngực của đối phương cứng lại, ma xát giữa làn da của hai người có thể kích khởi lẫn nhau tê dại.

"Cởi quần áo của tôi..." Byun Baekhyun run rẩy ra lệnh, nhưng Park Chanyeol còn chưa kịp động thủ, cậu liền tự mình cởi ra thứ trói buộc trên người. Thân thể đẹp đẽ không hề che lấp hiện ra ở trước mắt, ngón tay linh hoạt trên thân thể phiến tình vuốt ve, dấu tay ở trên làn da mẫn cảm lưu lại một vài vệt đỏ ửng.

Một tay của Byun Baekhyun giữ chặt tay của Park Chanyeol đặt ở trên cổ cậu, miệng lẩm bẩm nói: "Dùng sức... Chạm vào tôi..." Tay còn lại cởi khóa quần, theo vòng eo nhỏ bé yếu ớt sờ đến chỗ giữa hai chân. Tuy cách một lớp vải quần, song ai cũng đều có thể đoán được mấy ngón tay mảnh khảnh kia ở bên trong vuốt ve dục vọng của cậu như thế nào.

"A..." Byun Baekhyun gắt gao mân mê đôi môi, phát ra giọng mũi.

Park Chanyeol nhìn người trước mặt từ từ cởi bỏ một ống quần, chân trần trắng nõn nhấc lên trên bàn. Nửa ống quần khác vẫn dây dưa trên chân còn lại, cậu ngửa người dán sát vào mặt gương lạnh lẽo sau lưng, biểu cảm vì ngón tay đang vui đùa mà giống hệt dục tiên dục tử.

Cả người Park Chanyeol cứng ngắc vài giây, trong tầm mắt anh chính là một thân thể mê người, làn da quyến rũ ngon miệng như rượu vang, dưới ánh sáng màu vàng phản xạ tựa như ngọc thạch. Ánh mắt mê ly, đôi môi hé mở, còn có tiếng ưm a bên tai nhuộm đẫm sắc tình cùng thân thể như thiên sứ hình thành tương phản thật lớn, hoặc là nói, chính là đang khiêu khích thần kinh của con người.

Hạ bộ cách một lớp vải là bàn tay của Byun Baekhyun không ngừng ve vuốt khiến dục vọng từ từ ngẩng đầu dậy, tay cũng chưa tiến vào trong, hai chân cậu hơi hơi giang rộng, thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy cậu dùng ngón trỏ nhét vào huyệt khẩu mềm mại phía sau của bản thân. Tay kia thì buông cổ tay của Park Chanyeol ra mà nắm lấy đầu vai của chính mình, sau đó tựa hồ cơ khát khó nhịn, khiến cho hô hấp trở nên dồn dập.

"A...." Dư âm mang theo sóng gợn, ở hầu kết không ngừng nhảy lên tràn ra.

"Baekhyun..." Park Chanyeol thu tay, xoay đầu. "Không cần như vậy." Anh không thể dối gạt bản thân chuyện hạ thân sớm đã có phản ứng.

"A..." Người đối diện hơi hơi mở ra mi mắt đã sớm một mảnh mờ mịt, ngón tay vẫn tiếp tục động tác, nhẹ nhàng thở dốc, nói: "Đừng dừng lại..."

"... Không... Không cần..." Park Chanyeol nhíu mày cúi đầu, thanh âm khô khốc, trong ngực có ngọn lửa như là muốn thiêu đến đầu lưỡi của anh.

Byun Baekhyun lắc lắc chân tuột ống quần cuối cùng còn ở trên chân cậu xuống, hai chân vòng qua hông của Park Chanyeol, ánh mắt khát cầu, một bàn tay đã muốn đem bàn tay của đối phương đặt lên bắp đùi của cậu. "Đúng... Chạm vào...." Tiếng thở gấp càng ngày càng dồn dập, thanh âm trong trẻo như chuông bạc chậm rãi hỏi: "Cậu... Không muốn tôi sao?"

Park Chanyeol nghe được âm thanh chút lý trí cuối cùng bị cắt đứt.

"Muốn đến điên rồi!" Anh một mặt hoài nghi chính mình, một mặt ôm lấy thân thể gần như trần trụi trước mặt, động tác cởi quần thô bạo mà nhanh chóng, như là con dã thú cơ khát đang xâu xé con mồi hết sức ngon miệng.

Tại sao lại biến thành như vậy? Nửa tiếng trước anh nghĩ rằng bọn họ sẽ có một hồi tranh chấp cùng khuyên bảo, Park Chanyeol thậm chí đã sớm chuẩn bị tốt một đống lý do để thuyết phục Byun Baekhyun nhận lấy số tiền kia. Mà không phải như vậy, đối phương đem hết cả kỹ xảo câu dẫn của cậu ra cho anh xem, hèn mọn lại chủ động mà đem hết thảy vô sỉ thể hiện.

Park Chanyeol mới vừa tiến sát, Byun Baekhyun liền lập tức dùng hai chân khóa lại thật chặt, thậm chí ngay cả quần áo cũng chưa cởi hết liền giúp đỡ dục vọng của anh vội vàng nuốt tiến thân thể.

"Cậu liền gấp như vậy muốn làm sao?" Park Chanyeol còn có điểm cứng ngắc.

Byun Baekhyun dùng ánh mắt mê man nhìn anh, vừa cọ cọ về phía trước vừa nói: "Đúng vậy... Chỉ cần chạm vào cậu là muốn..."

Câu trả lời rõ ràng là trắng trợn câu dẫn, nhưng là như thế nào cũng vẫn là thân thể đàn ông, lý trí bị tình dục áp đảo, liền cứ như vậy vỡ tan.

Thế giới này thoáng chốc liền trở nên điên cuồng.

Park Chanyeol mạnh mẽ nhấc bổng cơ thể người ngồi trên bàn ôm vào ngực, dục vọng cương cứng nóng rực như bàn ủi lập tức thúc vào.

"A!" Byun Baekhyun hét lên ôm lấy bờ vai của anh, hai chân cuốn lấy càng chặt, hạ thể giao hợp không chừa một khe hở.

Nhiệt độ cơ thể của cậu ấy, khuynh hướng cảm xúc, thanh âm của cậu ấy, thậm chí đơn giản chỉ là một ánh mắt của cậu ấy, cho tới bây giờ đều là mê tình dược mà Park Chanyeol không thể kháng cự, cho dù trong đầu nhiều lần kêu gào chính mình dừng lại dừng lại, thân thể lại căn bản phản bội sự chi phối của ý thức.

Chỉ có thể tiến nhập, lần sau so với lần trước càng thêm hung mãnh.

Áo dính chặt vào thân thể, người trong lồng ngực thở hổn hển, giống động vật nhỏ ở bên tai anh phát ra tiếng rên rỉ thưa thớt, mồ hôi thấm ướt làn da khiến anh thiếu chút nữa ôm không được, đối phương liền dùng sức ôm lấy cổ của anh.

Hô hấp nóng rực của Byun Baekhyun phả vào vành tai, thân thể của cậu giống như đang kêu gào thỏa mãn, quấn quýt lấy bên hông của Park Chanyeol muốn tìm thuốc giải. Dục vọng của Park Chanyeol theo động tác của đối phương nhanh chóng ngẩng đầu, anh ôm lấy tấm lưng nhỏ bé yếu ớt, bàn tay cảm nhận được xúc cảm trơn mịn bị mồ hôi tuôn ra làm ướt đẫm, mỗi một lần luật động lại là một lần tiến vào chốn bồng lai.

"Chịu không nổi... Chịu không nổi..." Cái đầu nhỏ của Byun Baekhyun gắt gao dụi vào hõm vai của anh, mang theo giọng mũi làm nũng lại làm cho người ta có xúc động muốn chà đạp điên cuồng.

Park Chanyeol không ngừng động tác trừu sáp, ôm người đặt dựa vào tường, cánh tay mảnh khảnh của Byun Baekhyun quơ quơ vài cái trong không khí, cuối cùng một tay chống lên trên tường, không đến mức đem cả sức nặng của thân thể đều giao cho Park Chanyeol. Anh vươn đầu đi tìm đôi môi của người trước mặt, hai đôi môi khi chạm vào nhau liền không kiêng nể gì dây dưa mãnh liệt. Tựa như đang nóng lòng bổ khuyết cái gì, phía dưới quấn quít si mê còn chưa đủ, Park Chanyeol muốn môi, lưỡi, răng, mũi, mắt của cậu... Tất cả hết thảy phải cùng anh hòa vào làm một.

Một khắc kia, anh là đế vương kiêu ngạo của chúng sinh, anh là anh hùng dũng mãnh thiện chiến, mà cậu chỉ là nô lệ cúi đầu yếu thế.

"Cậu nhìn tôi!" Park Chanyeol nắm lấy cằm cậu. "Nhìn tôi."

Ánh mắt của Byun Baekhyun mờ mịt nhìn anh, con ngươi dường như bị vây kín bởi một tầng sương. Hai mắt của Park Chanyeol khát khao mãnh liệt nhìn thẳng vào cậu, tựa hồ muốn dùng ánh mắt tiến hành một trận giao hoan khác. Không khí ái muội có chút hư ảo, nhưng là trong nháy mắt, Park Chanyeol rốt cuộc ở khóe mắt của đối phương tìm kiếm được một tia kiệt sức, tiều tụy đến tột đỉnh.

Di chuyển theo tường, bởi vì động tác hỗn loạn mà không cẩn thận đụng vào đồ đạc trong phòng, Park Chanyeol nghe thấy bên tai có tiếng đồ vật bằng đồng hoặc bằng kim loại rớt xuống sàn nhà, có hô hấp hỗn loạn của chính mình, có âm thanh thân thể va chạm, có Byun Baekhyun như si như túy không ngừng rên lên: "Cậu nhanh một chút... Dùng sức một chút..."

Anh cuối cùng cũng cảm giác được hai mắt trở nên đau nhức, hốt hoảng cúi đầu cắn vào gáy người nọ, mà Byun Baekhyun bởi vì đau đớn tiến đến đột ngột mà làm ra phản xạ, móng tay bấu chặt thêm một chút.

Ánh mắt đảo đến hai mắt vì tình dục mãnh liệt mà phủ đầy nước của Byun Baekhyun, lông mi run rẩy cùng hô hấp hơi hơi kích động, còn có đôi môi nhẹ nhàng mở ra cùng một phần răng cửa lộ ra bên ngoài. Byun Baekhyun giống như một con cá mắc cạn dây dưa ở thân thể của anh, liều mạng tìm kiếm nguồn nước để sống nhưng lại cái gì cũng tìm không được. Park Chanyeol hy vọng chính mình là một cơn mưa, tại thời điểm con cá gian nan giãy dụa có thể cứu mạng nó. Chính là anh không phải, anh cái gì cũng không là, anh trừ bỏ có thể làm chuyện như bây giờ thì không làm được gì khác.

Tôi chỉ là muốn... Trở thành người cậu cần thôi.

Cao trào tiến đến thậm chí có chút bất ngờ không kịp phòng bị, huyệt thái dương cùng giác quan thình thịch nhảy lên, ý thức bị tình cảm mãnh liệt như ngọn lửa hừng hực thiêu cháy cả một vùng trời. Park Chanyeol hung hăng ôm lấy người trong lồng ngực như muốn người nọ tiến nhập da thịt anh. Anh ngăn không được bản năng thú tính, cũng không muốn tiếp tục tra tấn người anh yêu nhất.

"Cậu vừa rồi... Là nói với tôi sao?" Park Chanyeol ở trong lúc hỗn loạn thở dốc thấp giọng hỏi.

Byun Baekhyun lẳng lặng nằm ở trên vai anh không trả lời, con ngươi đen tuyền như ngọc lưu ly không có tiêu cự.

Thời gian một giây trôi qua mà dài như một thế kỷ, Byun Baekhyun chậm rãi từ trên người Park Chanyeol tách ra một khoảng cách. Cậu dựa lưng vào vách tường, Park Chanyeol như cũ dùng tư thế không được tự nhiên ôm chặt cậu, nặng nề điều chỉnh hô hấp.

Byun Baekhyun im lặng một, hai giây, sau đó sâu kín nói: "Cậu phải nhớ kỹ, nếu ngay cả một chút tự tôn cũng không cho tôi giữ lại, như vậy, Byun Baekhyun này cái gì cũng đều không có..."

Nếu một chút tự tôn kia cũng không có, Byun Baekhyun cũng chỉ là một đối tượng tiết dục, một cái xác rỗng, một món đồ chơi tình dục mà bất kể là ai cũng có thể chiếm đoạt.

"Thực xin lỗi, tôi cuối cùng cũng không biết phải làm sao mới tốt." Park Chanyeol hít hít cái mũi, cánh tay càng ôm chặt.

Byun Baekhyun nặng nề phát ra một tiếng thở dài, lần này, cậu không có ngả ngớn trêu đùa, mà là chậm rãi vòng tay qua ôm tấm lưng gập lại của người trước mặt, nhẹ giọng nói: "Tôi thật sự chưa từng thấy người nào ngốc hơn cậu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro