Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đưa tang, Park Chanyeol cùng đi với Byun Baekhyun, hai người con trai trẻ tuổi đứng giữa đám người xung quanh bàn thờ có vẻ không thích hợp. Không có họ hàng thân thuộc, không có đội ngũ đưa tang. Park Chanyeol nghĩ, một người sau khi bị đốt sạch huyết mạch da thịt, cất vào một cái bình, sau đó đóng lại, tịch liêu giống như người đó tồn tại trên cõi đời này chỉ là cơn gió thoảng qua không cần để ý đến.

Nhưng khung ảnh trên bàn thờ lại nhắc nhở, người này từng đến, lại đi mất rồi, anh đã từng khiến cho người bên cạnh anh vui vẻ và đau khổ, cuối cùng mắt nhắm lại, cái gì cũng đều tan thành mây khói.

Cảm xúc của Byun Baekhyun thật bình tĩnh, lúc dâng hương nhìn thấy khung ảnh trắng đen trên bàn thờ mới yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt. Park Chanyeol đau lòng cậu, vỗ vỗ bả vai của Byun Baekhyun nói: "Muốn khóc liền khóc đi."

Nhưng là người kia lại lắc đầu. "Không có việc gì."

Quá trình đưa tang kéo dài không đến một tiếng, trên đường đi vào nhà đựng tro cốt, mặt trời chiếu vào mặt hai người, Byun Baekhyun ngẩng đầu hít sâu một hơi. Bầu trời mênh mông xanh thẳm, đám mây giống như kéo sợi dạt thành một màu trắng xóa. Cuối mùa xuân, hai bên đường ngã tư xanh mượt một mảnh, chim tước trên không trung kêu to bay qua. Chim còn có tổ để cư trú, người lại như bèo dạt mây trôi. Ngón tay xinh đẹp của Byun Baekhyun che ở trước tầm mắt, rốt cuộc nhịn không được thất thanh khóc to.

Park Chanyeol lặng yên lấy ra khăn tay đưa qua, Byun Baekhyun không có tiếp, mà là ôm mặt ngồi xổm xuống.

"... Thật cô đơn..." Giọng của Byun Baekhyun nghẹn ngào.

"Tôi hiểu." Park Chanyeol thở dài, từ sau lưng ôm lấy người con trai nhỏ gầy trước mặt. Xương cốt của cậu ấy cộm vào da thịt, ôm vào trong lòng sao lại nhỏ bé đến như vậy, giống như chỉ cần không để ý một chút lập tức sẽ biến mất. "Tôi vẫn đều ở đây."

Ai cũng không biết giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, đối diện với sinh tử vô thường, thề non hẹn biển và lời ngon tiếng ngọt, nói nhiều, cũng liền biến thành sự thật. Con người chỉ có ở lúc kiên cường mới có thể phủ định nó, nhưng là khi lầm lạc đến nơi sơn cùng thủy tận, nó chính là cọng rơm rạ cứu mạng duy nhất. Byun Baekhyun cảm thấy mệt chết đi, mệt đến mức không muốn suy xét tự hỏi, có người nguyện ý nói như vậy cho cậu nghe, cậu tình nguyện lựa chọn tin tưởng.

Huống chi, người này là Park Chanyeol.

Về đến nhà, Byun Baekhyun mở TV ra xem giải sầu, Park Chanyeol ở trong phòng lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn cũng không có gì cần làm, nhưng chính là một mực dạo qua dạo lại ở trong tầm mắt của Byun Baekhyun.

"Buổi chiều cậu không có tiết sao?" Byun Baekhyun rốt cuộc buông điều khiển TV trong tay ra hỏi.

"Tôi xin nghỉ." Park Chanyeol cười, đi tới ngồi bên cạnh cậu. "Ở nhà cùng em."

Byun Baekhyun nhăn mặt nhíu mày. "Làm chuyện của cậu đi, không cần phải lo cho tôi."

"Tôi sợ lúc em buồn không có ai để nói chuyện."

Byun Baekhyun nâng mí mắt, yên lặng nhìn anh trong chốc lát, lắc đầu. "Tôi hiện tại không muốn nói chuyện."

Park Chanyeol bĩu môi, thỏa hiệp nói. "Được rồi, vậy tôi đi học đây."

"Ừ." Cầm lấy điều khiển TV chuyển kênh, tiết mục giải trí khôi hài, không có tình tiết, không cần động não.

Park Chanyeol thở dài, đứng dậy thu thập chuẩn bị đi học.

"Buổi chiều học xong tôi phải đi dạy đàn, dạy xong sẽ gọi điện thoại cho em."

"Ừ" Byun Baekhyun đáp, mắt vẫn nhìn chăm chú vào TV.

Park Chanyeol nghĩ nghĩ, hai bước đi qua che trước mặt người đang xem TV.

"Làm sao vậy?" Bị che lại màn hình, Byun Baekhyun ngẩng đầu.

Một nụ hôn rơi xuống, nhẹ nhàng ở trên môi chạm một chút liền rời đi.

"Nghĩ thông suốt một chút." Park Chanyeol cúi thân mình, dịu dàng nhìn vào mắt của Byun Baekhyun. "Có được không?"

Byun Baekhyun giật giật khóe miệng, như có như không cười khổ một tiếng, cậu hếch cằm về phía cửa. "Đi học đi."

Đợi Park Chanyeol đi khỏi nhà, Byun Baekhyun tắt TV, tạp âm líu lo lập tức đình chỉ, trong phòng im lặng một giây, lại dần dần bị tiếng ồn ào ngoài cửa sổ phá vỡ. Byun Baekhyun nằm trên sofa, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu đến xuất thần. Cậu cần bình tĩnh một chút, một lần nữa nhìn lại nhân sinh.

Từ một khắc anh trai rời đi mà bắt đầu, cuộc sống của cậu giống như đồng hồ báo thức bị vỡ nát, đột nhiên liền dừng lại. Trong thế giới của cậu chỉ còn lại chính mình, không còn người trở thành động lực cố gắng của cậu, không còn nữa người khiến cậu vướng bận.

Lại có lẽ là có, chính là Park Chanyeol.

Nhưng liệu có thể tin được không? Chính mình đối với cậu ấy, là một người yêu có thật nhiều chỗ bẩn không cách nào tẩy sạch. Thứ liên kết quan hệ của hai người chỉ là "tình yêu" nói không rõ sâu cạn. Bọn họ hiện tại mới bắt đầu hiểu biết lẫn nhau, theo một ảo giác biến thành sinh động. Chỗ thiếu hụt và tính xấu của chính mình dần dần sẽ bộc lộ rõ ra ở trước mặt cậu ấy. Hình tượng của cậu ở trong lòng Park Chanyeol giống như tín ngưỡng kia dần dần sẽ mất đi ánh sáng hào quang bao bọc, biến thành một người bình thường có thất tình lục dục, thậm chí còn có chút nông cạn. Đến lúc đó, Park Chanyeol có phải sẽ thất vọng? Liệu có đối với lựa chọn trong quá khứ cảm thấy hoài nghi?

Tương lai là cái dạng gì, Byun Baekhyun không tưởng tượng được. Từ nhỏ đã bị cuộc sống vội vàng thúc giục cắm đầu chạy về phía trước, chuyện trong nhà, chuyện anh trai, nhoáng một cái hai mươi năm đã trôi qua, cậu căn bản không có cơ hội dừng lại nhìn xem nhân sinh của chính mình. Nhưng là hiện tại, hết thảy đã kết thúc, kế tiếp cậu phải làm sao bây giờ? Cuộc sống không phải chỉ cần hô hấp ăn cơm uống nước đơn giản như vậy, hẳn là nên vì chính mình mà sống.

Nói như vậy, Park Chanyeol hẳn là có tương lai rất xán lạn? Anh là thiên chi kiêu tử, sau khi tốt nghiệp đại học cho dù không có quyền cao chức trọng cũng sẽ kiếm được một phần công việc rất tốt. Bạn bè của anh, người xung quanh anh đều là như thế, cách Byun Baekhyun rất xa xôi. Cuộc sống được ngày nào hay ngày ấy của cậu và cuộc sống của Park Chanyeol thật sự không hề giống nhau.

Tình cảm đơn thuần là chịu không nổi đục khoét, Byun Baekhyun không biết hai người sau khi trải qua thời kỳ nồng nàn của tình yêu sẽ đi đến tình trạng gì, nói đến, trong lòng cậu bây giờ cũng không có xác định liệu có thể cứ như vậy vẫn tiếp tục sống qua ngày.

Nghĩ rất xa, ý thức cũng có chút mơ hồ, cậu ngáp một cái, bất tri bất giác liền đã ngủ.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Byun Baekhyun tưởng Park Chanyeol tan học, với tay qua lấy nhìn xem, là chú gọi tới.

"Alo."

"Chuẩn bị hôm nay đi giải quyết, cậu có muốn lại đây cùng đi xác nhận hay không?"

Byun Baekhyun nhất thời tỉnh ngủ hẳn, mặt nhăn mày nhíu, do dự thật lâu, hỏi: "Có phải sẽ thực ghê tởm không?"

Bên kia, người đàn ông trầm mặc không đáp.

Do dự một giây, Byun Baekhyun đáp ứng. "Được, tôi lập tức đến."

Nửa tiếng sau, Byun Baekhyun cùng ông chủ ngồi ở trong một chiếc xe màu đen có rèm che. Ông chủ ngồi ở ghế lái, Byun Baekhyun ngồi ở ghế phó lái, xe đậu ở gần một biệt thự chỗ sườn núi. Ông chủ một tay gác lên vô lăng, ngón trỏ hơi gõ nhẹ tạo tiết tấu, Byun Baekhyun im lặng ngồi bên cạnh, tâm tình có chút phức tạp.

"Còn có khoảng mười phút nữa hắn sẽ xuất hiện." Ông chủ vén cổ tay áo nhìn đồng hồ.

Byun Baekhyun cúi đầu cắn cắn môi, bọn họ hiện tại là muốn đi giết người, cậu không dự đoán được chú sẽ tự ra mặt làm chuyện này. Bản tính của cậu cũng không phải là tàn nhẫn, tuy rằng từ nhỏ tính tình có chút không tốt nhưng nghịch ngợm cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, cùng lắm là đánh nhau uống rượu trèo tường lúc cảm xúc không khống chế được. Chưa từng có giống như bây giờ, tính thời gian đi thao túng sống chết của người khác.

Di động vang trong túi, lấy ra xem —— Là Park Chanyeol. Cắt điện thoại, nhắn tin nói hiện tại có chút việc, tắt máy, cho lại vào túi.

"Đến đây." Chú nói một tiếng như thế, thẳng người, chân chuyển qua chân ga.

Byun Baekhyun ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông làm cho cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi từ dưới sườn núi đi tới, vẻ mặt vô sự giống như thế giới xung quanh cái gì cũng chưa hề thay đổi.

Chú bắt đầu khởi động xe, chậm rãi tăng tốc hướng thẳng vào hắn.

Lúc này, từ trong biệt thự đột nhiên có một đứa bé gái chạy ra ngoài, bé mặc một chiếc váy hồng tinh xảo vui vẻ chạy về phía người đàn ông, cất giọng trẻ con cao hứng phấn chấn vừa chạy vừa gọi "Ba ba ——"

Người đàn ông nhìn thấy bé gái chạy đến, trên mặt nhất thời xuất hiện tươi cười từ ái, hắn hơi ngồi xổm xuống giang tay mở ra ôm ấp.

"Dừng ——!!!" Byun Baekhyun bỗng nhiên thốt ra: "Dừng lại!"

Xe cách người đàn ông kia nửa mét thì lập tức đạp phanh gấp thắng lại. Người trong xe nhìn thấy khuôn mặt người bên ngoài từ hòa ái trở nên hoảng sợ vặn vẹo, bối rối liều lĩnh bảo vệ đứa bé, cùng với biểu cảm giận không thể át rồi lại kinh hồn chưa định.

Mà người ngoài xe phẫn nộ ngẩng đầu, hai mắt tức giận đối diện với Byun Baekhyun ở ghế phó lái. Trên cổ chậm rãi nổi lên gân xanh, hai tay của Byun Baekhyun hung hăng nắm chặt thành ghế, hô hấp dần dần trở nên nặng nề.

Hai người đối mặt đại khái năm giây, khuôn mặt bác sĩ Jung hoàn toàn mất đi huyết sắc, hắn khẩn trương không biết làm sao, che lại hai mắt đứa bé không cho nó xem đến. Hắn đại khái là muốn cầu xin Byun Baekhyun tha thứ —— Không ngừng dùng khẩu hình miệng nói: Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cầu xin cậu...

Rốt cuộc, Byun Baekhyun nghiêng đầu, nói khẽ với ông chủ. "Trở về... Trở về đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro