[Chap 12]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hôm nay do nhà bị cúp điện nên nó được hắn chở đi ăn. Nó cũng sẽ ko ngu ngốc, dại dột mà đi ăn những món ăn bình dân đâu mà nó kêu hắn chở nó đi ăn tại một nhà hàng sushi cao cấp. Nó rất muốn ăn, mỗi lần xem tivi có giới thiệu đến sushi là mắt nó sáng lên, nhà nó thì ko có điều kiện để đi ăn một nhà hàng cao cấp rồi. Tuy là hắn ta có tỏ ra hơi khó chịu nhưng mà vẫn chở nó đi. Ôi, mắt nó long lanh khi nhìn bàn ăn đầy lấp đồ, toàn là món nó thích ko. Nó gắp ăn đến nỗi miệng nhai nhồm nhoàng rồi mà vẫn cố gắng nhét thêm. Còn hắn thì nhìn nó lúc này thật buồn cười, hắn nói:

_Cậu ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm, con trai con đứa gì đâu mà ăn ko có ý tứ thế hả?

Nó liếc xéo hắn một cái, dù sao thì nó cũng đang đi ăn ké, tốt nhất là ko nên gây sự, thế là nó với tay gắp cho hắn một cuộn sushi rồi nói "A" một tiếng. Mặt hắn ngu ra chẳng hiểu gì. Thế là nó kêu hắn mở miệng ra, hắn nghe lời mở miệng, nó nhanh tay đút vào miệng hắn rồi cười ngây ngô ăn tiếp. Hắn bất ngờ với hành độ này của nó, nhịp tim của hắn có lẽ đã lệch đi vài nhịp. Hình như hằng ngày hắn càng điên thì phải.

Nó xoa xoa lấy cái bụng no căng của mình, quay sang cười hiền với hắn:

_Woa, hôm nay tôi ăn no quá trời, cám ơn anh nha!

Lại nữa, hắn lại có cảm giác này nữa. Ôi chắc phải đi khám bác sĩ quá! Lúc này thì bỗng điện thoại hắn reo:

" ...

Tay em đâu rồi?

Cho anh xin một chút dư âm niềm vui khi bên em cười.

Và quên đi bao ưu tư trong cuộc sống.

Ngày tháng dài đôi ta vẫn đương đầu.

Đôi mắt mờ cay cay (chờ đợi một điều gì đó từ người yêu thương)

Ánh mắt nhìn nơi ấy (ghì chặt lòng mình vào từng dòng chữ viết)

...

Dù cho đi hết cuộc đời nhưng anh cũng chẳng hề hối tiếc

Vẫn dõi theo em từng ngày dài

Và vẫn yêu em! "

_Alo! Cậu ấy đang ở với tôi, có chuyện gì ko?...được rồi -hắn quay sang đưa máy điện thoại cho nó - Này dì Hoà muốn gặp cậu!

Nó nhận lấy điện thoại.

_Dạ, alô dì Hoà ạ, dạ...con biết rồi...thế mẹ con có dặn gì ko ạ?... Dạ, dạ vậy con đi liền! - cúp máy điện thoại, nó quay sang nhờ hắn chở về nhà mẹ nó.

Vừa bước xuống xe, nó đã vội vàng đẩy cửa chạy vào nhà. Đảo mắt một lượt, nhìn thấy thân hình nhỏ nhỏ đáng yêu nó vội chạy đến ôm vào lòng:

_Anh hai đi làm, Bi ở nhà có nhớ anh ko? -nó cưng chiều nói

_Dạ có, Bi rất nhớ anh hai! -Bi nũng nịu dụi vào lòng nó

Hắn nhìn thấy như vậy cũng ko ngờ người dữ dằn như nó mà có thể dịu dàng, ân cần vậy. Hắn nhìn quanh ngôi nhà chợt dừng lại tại một bức ảnh treo trên tường. Trong tấm ảnh là hình một cậu con trai đang đứng ở một cánh đồng hoa oải hương trên môi nở một nụ cười. Trông cậu ấy đẹp tựa như một thiên thần, đẹp hơn cả con gái. Nó nhìn theo tầm mắt hắn, mở miệng hỏi:

_Cậu ấy đẹp lắm phải ko?

_Ừ, rất đẹp. Cậu ấy là ai vậy? -hắn trả lời

_Ừm...anh họ tôi đấy! -nó nói

_Vậy sao? Sao cậu lại có một người anh xinh đẹp trong khi mình thì xấu xí như vậy? - hắn châm chọc nói

Khẽ liếc hắn một cái, đồ ngốc, người trong hình là tôi đó! Anh có mắt mà như mù. Nhưng mà lúc nãy ko phải hắn ta khen cậu trai trong hình đẹp sao? Cậu đó chính là mình mà, vậy thì hắn ta khen mình đẹp. Mặt nó có chút ửng hồng.

_Xin lỗi anh nha, tại mẹ tôi bận việc nên tôi phải nghỉ làm, ở nhà chăm sóc Bi nữa -nó nhẹ giọng hướng hắn nói.

_Được rồi, tôi hiểu mà - hắn xoa xoa đầu Bi, gật đầu nói

Nó mỉm cười nhìn hai anh em. Có lẽ đây cũng là cảm giác của sự hạnh phúc đi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro