[Chap 40]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đường đi bộ khiến mọi người ai nấy đi ngang qua cũng quay đầu nhìn chàng trai đang say rượu dưới gốc cây. Ở anh toát ra sức hút rất mê hồn khiến ai nấy nhìn cũng đều ngẩn ngơ. Hôm nay là ngày mà anh đã trải qua nhiều cảm xúc.

Thất tình thì sao? Ko phải chỉ là bị đau một chút thôi rồi lại vui vẻ lại à? Anh là ai chứ? Là Võ Minh Tú đấy! Là người khiến cô gái nào gặp mặt tim đều rung động. Những người bạn gái trước đây có lẽ anh còn ko được khuôn mặt như thế nào ấy chứ! Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh trúng phải tia sét ái tình, thật tâm thật lòng đi thích một người con trai. Anh tự hỏi, khuôn mặt đẹp, thân hình đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, chăm sóc người yêu ko chê vào đâu được, vậy tại sao anh lại bị đá? Phải chăng là anh ko đúng ở chỗ thích người đã có người yêu thầm trong lòng. Thật là tại sao lại chọn cho mình con đường đi như thế nhỉ? Đúng là hết thuốc chữa.

Tú ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen. Sống ở thành phố thì tốt lắm sao? Đến một ngôi sao cũng ko có để nhìn. Trước đây là do ai nói với anh buồn thì ngẩng đầu lên trời mà ngắm sao rồi gửi gắm nỗi buồn vào ngôi sao đó. Nhưng mà giờ chẳng thấy sao đâu, khi nào nhớ được cái tên nói ra điều này phải đánh cho một trận mới được. Ôi, đau đầu quá đi, thật là buồn ngủ mà. Tú nhắm con mắt lại, lim dim ngủ dưới gốc cây. Từng trận gió thổi ngang qua làm cho anh thấy dễ chịu hơn.

_Anh....anh có phải là Minh Tú ko đấy?

Tú nhướng mày khó chịu lên nhìn người trước mặt. Một cô gái đeo kính cận, thân mặc một bộ đồ rất ưa nhìn, bên cạnh còn có chiếc xe đạp Hello Kitty nữa. Trong trí nhớ anh thì anh ko hề quen biết những ai như vậy. Vậy nên anh lại tiếp tục nhắm mắt ngủ làm lơ cô ta.

_Nè, anh tính ngủ bụi sao? -Cô gái đè cao âm lượng nói

_Ồn ào quá! Tránh xa ra một bên -Tú tức giận

Con điên này ở đâu xuất hiện đến phá anh thế này?

_Gì chứ? Nè anh mở mắt dậy xem tôi là ai coi!

_Cô là ai? -Tú đè nén âm thanh tức giận hỏi

_Tôi là Ann nè, anh ko nhận ra sao?

_Sao cô lại đeo cái mắt kính đó? Còn nữa sao lại đi cái xe lòe loẹt kia hả? -Tú khinh bỉ

_Tôi bị cận, với lại tôi đạp xe tập thể dục -Ann trả lời

Lúc nãy ko phải đang trên đường đạp xe nghe phải mấy người đi đường nói có cậu trai đẹp đang say rượu dưới gốc cây. Với bản tính của một đứa mê trai đẹp thì Ann ko thể nào mà ko mò đến đây được. Nhưng mà điều làm Ann bất ngờ cái tên được gọi là "trai đẹp" lại là cái tên cô ghét nhất - Minh Tú. Thế nhưng sao anh ta lại nằm say xỉn ở đây nhỉ? Vì tò mò nên Ann mới tiến lên hỏi thăm.

_Nè, cô có nghe tôi nói ko vậy? -Tú ko biết đứng lên từ lúc nào đã ngồi ngay lên yên sau của chiếc xe đạp

_Anh tính làm gì hả? -Ann la lớn

_Chở tôi về nhà -Tú lười biếng nói

_Ko muốn, cút xuống cho tôi! -Ann tức giận

_Tôi mới bị thất tình đấy, cô nên an ủi tôi một chút chứ! -Tú liếc mắt nhìn Ann

_Tôi ko muốn....-ko đúng hình như nãy anh ta nói gì thì phải- ANH BỊ THẤT TÌNH?

_Làm gì mà cô hét to vậy?

_Hahaha, cuối cùng thì Lộc Hàm và anh đã chia tay. Phải thông báo chuyện này với Thế Huân mới được -Ann vui vẻ

Đang định bấm nút gọi thì Ann nhận thấy có luồng sát khí đang tia đến mình.

_Nếu cô gọi cho cậu ta thì tôi đảm bao ngày mai cô ko thấy bình minh -Tú cảnh cáo

_Tôi....tôi chở anh về -Ann rùng mình một cái, mặt anh ta nhìn như quỷ đòi nợ, sợ muốn chết

Tú đương nhiên hài lòng với câu trả lời của Ann. Chuyện mất mặt như vậy mà để cho thằng nhóc con kia biết thì làm cho nó thêm vênh mặt mà thôi.

_Nè, anh ăn gì mà nặng dữ vậy? -Ann tội nghiệp nói

Ko phải đời này chỉ có con trai đạp xe chở con gái thôi sao? Tại sao cô lại phải còng lưng chở cái tên khốn khiếp này? Ông trời thật bất công! Đã vậy suốt đường đi cứ ngồi hát lảm nhảm cái gì đó làm cho ai nấy trên đường đều quay lại nhìn họ. Rất xấu hổ đấy! Huhuhu, con đâu có làm gì ác đâu trời. Anh ta bị thất tình là điều hiển nhiên mà, ko sớm thì muộn thôi. Dù sao anh ta vẫn rất đáng thương nhưng làm ơn đừng hát nữa, tôi ko muốn bị chửi là đồ điên đâu!

_Anh....làm ơn đừng hát nữa, mặt tôi mỏng lắm ấy -Ann sắp khóc đên nơi rồi

_Hửm, vậy cô kể chuyện vui tôi nghe đi -Tú nói

_Tôi ko biết kể chuyện vui -Ann điên người nói

_Vậy xin lỗi tôi ko thể giúp cô rồi, tôi hát tiếp.

_Nè tôi biết anh đau lòng nhưng ko thể cùng kéo tôi mất mặt theo anh chứ! -Ann nghe Tú hát mà nhức hết cả đầu

Tú im lặng trong chốc lát. Bầu ko khí trờ nên quỷ dị hết sức. Ann tự trách mình lỡ miệng. Thôi rồi, đợt này coi như cô chết ko có chỗ chôn vậy.

_Cô có bao giờ bị thất tình chưa? -Tú đột nhiên hỏi

_Ừm, cũng từng trải qua -Ann trả lời

_Như thế nào? -Tú hỏi

_Lúc tôi còn du học bên Mỹ, có thích một anh khóa trên. Lúc tôi lấy hết dũng khí ra mà tỏ tình thì mới phát hiện ra anh ấy bị GAY, rất mất mặt phải ko? -Ann quay đầu lại hỏi

_Ừm, rất mất mặt. Nhưng tôi ko ngờ mắt cô lại tệ vậy -Tú đáp

_Anh vừa phải thôi -Ann lớn tiếng nói

_Ko phải sao? Quá tệ, hahaha~

_Anh coi chừng tôi thả anh giữa đường bây giờ -Ann trợn mắt nói

_Hahaha.....-Tú ko thể ngừng cười được

_Anh #$%~/***@ -Suốt dọc đường về ko hề ngừng những tiếng đe dọa của Ann

Cho anh hôm nay có quyền bỡn cợt tôi. Ngày mai đừng hòng lại dễ dàng như thế. A! Còn Lộc Hàm nữa, mong thằng nhóc Thế Huân có thể lần nữa làm lung lay trái tim em ấy.

***

Bữa nay là cuối tuần, đúng lúc lại là ngày lễ nên đường phố vắng tanh. Có lẽ mọi người kéo nhau về quê hay đi nghỉ mát hết rồi. Nó và hắn cũng ko tệ nha. Hai người đang chuẩn bị đồ đi chơi phố. Điều đặc biệt là đợt này đi hai người họ còn dắt theo Bé Bự nữa. Vì nó bảo dạo này nhìn hắn và Bé Bự ngày càng mập ra nên đi bộ giảm cân là tốt nhất. Vậy là cả ba cùng xách mông lên đi dạo. Tháng trời mùa xuân dù gì cũng thoáng mát, đi dạo rất thoải mái. Họ cũng chụp được rất nhiều hình. Có tấm nó đang làm mặt xấu với Bé Bự bị hắn lén chụp lại. Còn có tấm hắn cười rất tự nhiên, rất vui vẻ được nó chụp được. Nó nhìn tấm hình của hắn mà ngơ ngẩn người. Đúng là khi hắn cười lên rất đẹp. Mong sao sau này mỗi ngày anh ấy đều cười đến vui vẻ như vậy.

_Anh đẹp lắm phải ko? -hắn ghé sát bên tai nó hỏi

_Ừm, rất đẹp! -Nó vẫn chăm chú nhìn tấm hình

_Vậy đừng nhìn hình nữa, nhìn người thật trước mặt này -hắn dụ dỗ

_Anh thật nham nhở -nó bĩu môi cười

_Anh nham nhở chỗ nào chứ? Ko phải anh rất đẹp sao!-hắn nói

_Tự kỉ -nó nhìn hắn khinh thường nói

Da mặt dày ko ai bằng được hắn. Phải biết rằng, người như hắn chắc nó kiếm mãi cũng chỉ có một người.

_Anh dắt Bé Bự đi gửi đây, đợi anh một tí rồi mình cùng đi ăn -hắn dắt Bé Bự đi vào trong một quán cafe

Quán cafe này là một dạng quán cafe vừa bán các loại nước uống, vừa là nơi gửi gắm thú cưng khi chủ nhân bận việc. Vì hôm nay mọi người đều bận việc riêng nên lượng thú cưng được gửi khá nhiều nên hắn phải xếp hàng làm thủ tục.

Nó ở ngoài chờ hắn thì thấy bên kia đường có bán món mà lâu lắm rồi nó ko ăn đến nên là nó ko suy nghĩ nhiều lắm mà băng qua đường mua. Đi được nửa đường thì mắt bỗng nhiên mờ dần đi. Nó rất hoảng sợ, hai tay dụi lấy đôi mắt. Sao tự nhiên lại ko thấy gì thế này.

_CẨN THẬN!!!

Sau tiếng nói ấy thì nó rơi ngay vào một lồng ngực cứng rắn. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, nó cảm thấy rất an tâm. Lúc nãy khi mới bước ra ngoài ko thấy nó đâu, hắn lấy điện thoại ra gọi cho nó. Đúng lúc lại nghe thấy tiếng còi xe liên hồi, hắn quay ra lại nhìn thấy nó đứng giữa đường, sau lưng còn có một chiếc xe đang tiến tới. Anh ko hề nghĩ gì nhiều mà chạy đến kéo cô ấy ra.

_Em sao rồi hả? Có bị gì ko? -hắn lo lắng xem xét nó

_Ko...ko....em ko bị gì hết -mắt nó dần dần thấy lại được

_Sao em lại đứng giữa đường như thế, có biết nguy hiểm ko? -hắn hét lên

_Em......-nó ấp úng

Hắn ko thể nào la nó được khi thấy bộ dạng này của nó. Đôi mắt nó hơi hơi đỏ hoe, môi mím chặt, bộ dạng đáng thương hết sức. Nếu tiếp tục tra hỏi thì chắc cậu nhóc này khóc luôn quá! Thôi, dẫn cậu ấy đi ăn món gì cậu ấy thích là tốt nhất.

_Thôi, chúng ta đi ăn -hắn mềm lòng kéo nó đi

Vịt con hắn thích ăn nhất là những món ăn vặt nhưng phải no bụng. Vì vậy, cả hai cùng đi dạo những con phố hay bán đồ ăn vặt. Đi mỏi chân nó mới lôi kéo hắn vào nghỉ tại một quán bán cá viên chiên lề đường. Từ lúc gọi món cho đến khi bưng thức ăn ra nó luôn dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn hắn.

_Sao em cứ nhìn anh với ánh mắt đó nhỉ? -hắn liếc hỏi

_Có ai đời lớn như thế rồi còn chưa bao giờ ăn món cá viên chiên lề đường, lại mắc thêm cái bệnh sạch sẽ, anh đúng là công tử nhà giàu -nó bĩu môi

_Vậy em nên hãnh diện vì bạn trai mình nhà giàu đi -hắn cười nói

_Xì, anh thật đúng là mặt dày -nó lè lưỡi tinh nghịch

_Được rồi, được rồi, ăn mau đi ko nguội bây giờ.

Hắn nói xong liền đưa một viên cá đến trước ngay miệng nó. Nó ngoan ngoãn biết điều mà ăn lấy viên cá hắn đưa. Giờ thì ai thành bảo mẫu của ai đây đồ Vịt ngốc! Dạo này nó nhìn nó ốm đi nhiều, bẹo má nó cũng chẳng còn thịt. Chắc lại làm theo mấy khóa giảm cân trên mạng để có thân hình giống mấy cô ca sĩ Hàn Quốc đây mà. Đẹp thì có đẹp đấy nhưng mà ôm ko đã tí nào. Phải nuôi béo con Vịt này mới được!

Sau khi ăn xong thì hắn và nó cùng ghé vào một siêu thị gần đấy để mua ít đồ. Hắn phụ trách đẩy xe hàng còn nó thì tìm mua đồ. Nhưng mà hắn thực sự làm nó rất mắc cười, cứ như là mang cả siêu thị người ta về nhà vậy. Nó mà thích ăn món bánh này, nó lấy mấy gói thì hắn sẽ lấy thêm đến một rổ. Nó muốn uống loại nước này, nó mua một chai lớn cho cả hai người thì hắn ta lấy liền luôn mấy lô. Đến khi nhìn xe đẩy hàng ko còn chỗ để nữa thì nó mới lớn giọng nói:

_Anh định trêu tức em sao?

_Đâu có, anh tính cùng em ăn uống hết những gì mà em thích, dù gì tủ lạnh nhà ta cũng lớn mà -hắn vô tội nói

_Em ko muốn thành heo -nó dậm chân nói

_Ko sao, em mà biến thành heo thì anh đây cũng sẽ nuôi em -hắn cưng chiều nói

Nó thua. Miệng của hắn ta có thể nói chết thành sống, đen thành trắng. Đo độ mặt dày thì khỏi phải nói, hắn ta thắng hoàn toàn. Nó liếc hắn một cái rồi tiếp tục mua những thứ cần thiết. Hắn đẩy xe hàng lẽo đẽo theo sau nó cảm thấy rất hạnh phúc. Ko khí ấm áp của gia đình thế này thì hắn phải nắm thật chặt cho mình mới được.

Mua đồ xong nó với hắn đi dạo thêm một vòng nữa rồi đón Bé Bự cùng nhau về nhà. Nó còn mua cho Bé Bự khá là nhiều đồ ăn ngon nha. Tối đến hắn và nó còn cùng nhau làm nước ngâm chân thư giãn đầu óc nữa, rất rất là hạnh phúc. Mong sao cho mỗi ngày trôi qua đều như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro