[Chap 41]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mở cửa bước vào nhà, sắc mặt của hắn rất xấu. Nãy ba hắn gọi hẹn gặp hắn bàn chuyện. Hắn biết đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra nhưng lại ko ngờ những tư liệu hắn điều tra bọn tham ô trong tòa nhà đều bị bán ra ngoài, khiến bọn người kia tiêu hủy và đề phòng. Chết tiệt. Nhưng ai có thể biết được tài liệu đó mà bán chúng chứ? Chẳng lẽ có nội gián bên cạnh hắn. Hắn tuy năm nay mới hơn 17 tuổi nhưng chỉ số thông minh của hắn rất cao, chính là có thể nhảy cóc lên vài lớp nhưng hắn ko muốn gây chú ý và xa những người bạn thân của mình. Hắn chính là người đứng sau quyết định những việc làm của công ty T, vị giám đốc bí ẩn chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, chỉ đứng dưới chủ tịch là cha hắn. Hắn chính là thiên tài trong giới kinh doanh. Mỗi dự án được hắn phê duyệt đã giúp công ty thu vào ko ít lợi nhuận. Cũng như tòa nhà Onew này, nó được hắn tỉ mỉ thiết kế, đổ rất nhiều tâm huyết vào. Vậy nên khi nghe thấy lời đề nghị của cha hắn mới đồng ý ngay lập tức. Hắn ko dễ dàng bỏ qua những con người dối trá. Huống chi hắn cũng là thủ lĩnh của K, chỉ một cú điện thoại liền có thể tra được người bán thông tin.

***

Nó thấy hắn vào nhà thì ko hỏi vui mừng, chạy đến khoe hoang những gì nó đã làm trong ngày. Ko ngừng lải nhải bên tai hắn như một con nhóc con mới lớn. Hắn buông lỏng tâm tình, kéo nó ôm vào trong lòng, thì thầm bên tai nó:

_Có em bên cạnh anh như vậy thật bình yên.

Nó đầu tiên là sửng sốt nhưng sau đó lại nhanh chóng nở một nụ cười châm chọc hắn:

_Anh uống lộn thuốc gì mà hôm nay nói chuyện sến vậy?

_Vậy em có cảm động ko? -hắn hỏi

_Ừm, cũng có một tí -nó chun mũi

_Thiệt tình, em ko đáng yêu tẹo nào hết! -hắn hừ lạnh

_Hahaha.....ừm, tối nay em có chút việc bên ngoài, anh ở nhà chơi với Bé Bự đi nhá -nó ôm cổ hắn nói

_Chuyện gì thế? -hắn tò mò

_Bí mật -nó lè lưỡi nói

_Em ko nói cho anh biết sao? -hắn giả bộ đáng thương

_Ko, anh mau đi tắm đi, người bốc mùi thế mà còn ôm em -nó nhăn mặt nói

Hắn cũng ko hỏi nhiều nữa, nhẹ xoa lấy đầu nó rồi xoay người đi vào phòng thay đồ. Cả ngày mặc bộ quần áo này rồi cũng khiến một người ưa sạch sẽ như hắn hơi khó chịu. Tối nay lại một mình ở nhà rồi. Dạo này Vịt con của hắn có vẻ như thần thần bí bí quá rồi. Lúc nào cũng có việc bận mà hắn hỏi thì lại ko trả lời. Thật là rất tò mò ko biết cậu bé này lại đi đâu quậy đây.

***

Ko gian xa hoa rộng lớn của phòng vip trong bar Blue cũng khiến người ta thật ghen tị. Nơi này được cách âm hoàn toàn khác với giai điệu sôi động của bên ngoài. Nó yên tĩnh, trầm lắng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng leng keng vang lên từ ly rượu. Mà chủ nhân của ly rượu là chàng trai đang lười biếng dựa vào chiếc ghế sopha cao cấp. Mà lúc này anh ta lại đưa đôi mắt sắc bén mà nhìn cô gái trước mặt, nhẹ giọng nói:

_Nhanh như vậy đã xong rồi, kết quả cũng ko tệ đấy chứ! Nhưng mà em ko đau lòng sao?

_Anh bớt đùa đi, em ko ra tay thì anh cũng để yên cho hắn sao? -nó liếc anh ta một cái

Bớt đùa đi, để anh ta ra tay thì ko phải cả hai bên sẽ bùng nổ luôn chiến tranh à? Thôi thì để nó làm, vậy thì sẽ bớt đi được khó khăn cho hắn.

_Em đúng là rất hiểu anh đấy! -chàng trai cười to

_Tưởng anh tha cho hắn rồi, với lại tưởng anh còn vì cô gái kia mà bỏ đi chứ! -nó bĩu môi

_Em tưởng anh là người mềm lòng vậy sao? Cô gái kia cũng chỉ là một nước cờ mà thôi, đã là trò chơi thì ko thể dễ dàng mà rút ra như thế được, em hiểu ko? -anh ta nói

_Anh đúng là xem K như kẻ thù nhỉ? -nó châm chọc

_Cũng ko hẳn là như thế. Dù gì thì anh ko nghĩ sắp xếp em bên cạnh hắn ta là vô ích nhỉ? -anh ta nhếch miệng cười

_Hừ, những tài liệu em lấy được từ hắn đưa cho anh cũng đủ khiến cho hắn chật vật trong thời gian này rồi, em mong....... -nó còn chưa nói xong thì cánh cửa phòng bật tung ra

"Rầm"

_Sao......sao.......sao anh lại ở đây? -nó kinh hãi

Sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ? Ko phải giờ này hắn nên ở nhà cùng với Bé Bự sao? Vậy có phải hay ko hắn đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi? Rất rất nhiều câu hỏi thay phiên nhau hiện lên trong đầu nó nhưng lại bất chợt dừng lại khi nghe giọng nói lạnh lùng kia.

_Cậu thật khiến tôi thất vọng đấy Bạch Hiền. Cậu đùa bỡn tình cảm của tôi như vậy rất vui phải ko?

Khi nói những câu này, cả bàn tay hắn đã siết chặt lại. Trời mới biết khi biết được tin người bán tài liệu là nó tim hắn đã đau như thế nào. Nhưng hắn hy vọng nó ko phải là người như thế nên lén đi theo nó đến đây. Hắn càng ko ngờ nó còn có thể đi đến một nơi ăn chơi như vậy. Rốt cuộc thì nó là con người như thế nào đây? Cho đến khi nghe được chính miệng nghe được âm mưu của hai người kia. Thì ra toàn bộ trước giờ đều là diễn trò. Bạch Hiền,cậu thật là bỉ ổi!

_Anh......nghe em nói đã.......-nó hốt hoảng

_Cậu nghĩ tôi muống nghe những lời dối trá nữa sao? -hắn căm giận nói

"Bốp, bốp, bốp" tiếng vỗ tay kéo lấy sự chú ý của hai người.

_Ko hổ danh là Xán Liệt, nhanh như vậy đã biết hết rồi -anh ta cười lạnh nói

_Hừ, người lúc nào cũng bày trò chơi xấu sau lưng người khác ko ngờ lại là anh đấy, người cầm đầu Red........hay tôi nên gọi anh với cái tên Minh Tú nhỉ -hắn diễu cợt

_Vậy trò chơi xấu sau lưng đợt này của tôi có làm cậu kinh hỉ ko? -Tú quẹt mũi nói

_Kinh hỉ? Tôi chỉ thấy hai người quá kinh tởm! Nhất là cậu đấy Bạch Hiền, quả thực tôi xem nhẹ cậu rồi -hắn trầm giọng


_Ko, anh nghe em giải thích đã..........

_CÂM MIỆNG!!!!!!!! -hắn gắt

_Bạch Hiền, chuyện này là thật sao? -Lộc Hàm ko biết từ lúc nào đã vọt tới trước mặt nó

Nó trừng to mắt ngạc nhiên khi thấy cậu. Quay qua hắn nhìn kĩ lại ko chỉ riêng mình hắn đến đây mà sau lưng hắn tất cả mọi người đều có mặt. Sao lại như thế này?

_Hiền, mày nói tao nghe có phải mày đã làm những chuyện thế này ko? -Lộc Hàm lay mạnh nó hỏi

Nó đau lòng nhìn người bạn thân trước mặt, hạ mi thừa nhận.

Lộc Hàm vẫn ko thể nào chấp nhận được sự thật, cố chấp hỏi tiếp. Người bạn cậu luôn quý trọng sao lại có thể là một người xấu xa như vậy được.


_Mày cùng anh ta lừa tao như con cờ sao? -cậu chỉ vào Tú bên kia hét lớn

_..........phải...-nó mím môi trả lời

"Chát" - một tiếng này thôi đã làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

_Cái tát này là xem như tao trả lại mày, từ nay về sau chúng ta ko còn là bạn của nhau nữa!

Nói xong câu đấy mặt Lộc Hàm đã lã chã nước mắt mà quay đầu bỏ đi. Cậu ko thể đối diện với một kẻ lừa gạt như vậy được. Cậu bé thiện lương, tinh nghịch kia là giả dối. Thật là đáng sợ!

Thế Huân thấy Lộc Hàm bỏ đi như vậy sẽ có chuyện nên đuổi theo. Lúc đi ngang qua nó và Tú cũng ko quên bỏ lại một câu:

_Hai người thật sự rất độc ác, tôi sẽ ko tha thứ cho việc làm của các người đâu!

Nó nhìn bóng lưng hai người bỏ đi mà lòng đau nhói. Nó đã tổn thương đến các người bạn của mình rồi. Thật xin lỗi......

_Từ nay tôi ko muốn nhìn thấy mặt hai người nữa, tốt nhất là nên cút xa tôi ra! - hắn lạnh lùng nói xong rồi xoay người bỏ đi

Nó đau lòng nhìn hắn. Sớm biết kết quả như vậy nhưng tim nó sao lại đau thế này. Nó đã làm cho hắn thật sự thất vọng rồi. Đôi mắt nó đã hiện lên một tầng sương mù. Thật sự rất đau.

Chung Nhân im lặng ko nói gì chỉ đứng im nhìn nó nhưng nó biết, trong con mắt kia đã nêu lên sự thất vọng. Nó đã làm tổn thương mọi người, khiến họ phải thất vọng rồi. Chung Nhân rất muốn tin đây ko phải là sự thật. Rằng đây chỉ là một trò đùa giỡn thôi nhưng mà sự thật ngay trước mắt, ko tin sao được. Nhắm mắt mà bỏ đi, anh ko muốn nhìn nó thêm nữa. Anh thà giữ cho mình hình ảnh đẹp về nó chứ ko phải sự giả dối, xấu xí như bây giờ.

_Anh thật sự rất xấu xa, tuy tôi biết anh sẽ ko tốt lành gì nhưng lại ko thể tin được anh có thể làm như thế! -Ann đi đến trước mặt Tú khinh thường nói

_Thì sao nào? -Tú hỏi

Hừ nhẹ một tiếng, Ann ko thèm đáp lại câu hỏi của Tú mà lại quay sang nó nói:

_Chị ko ngờ em là con người như thế nhưng chị sẽ đợi đến ngày mà em sẽ hối hận về việc mình làm.

Tất cả đều đã bỏ đi. Ha, vậy mà nó còn ảo tưởng về chuyện hắn sẽ tha thứ cho nó sao? Thật sự rất ngây thơ mà. Trong một buổi tối, nó liền mất đi luôn cả người yêu và bạn bè. Đúng là đả kích lớn nhưng đây ko phải là điều nó muốn sao? Nhưng sao nó lại đau hơn mình nghĩ thế này?

_Hối hận rồi sao? -Tú vỗ vai nó

_Em cũng ko biết nữa -nó thở dài nói

_Hay em cứ nói sự thật cho mọi người biết đi -Tú dò xét

_Ko được, như vậy càng khiến thêm đau lòng mà thôi -nó lắc đầu - À, bây giờ chắc em đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, anh có thể cho em ở ké ko?

_Ừm......nếu em ko chê nhà anh bẩn -Tú đùa

Nhớ đến mấy ngày trước nó bỗng gọi điện cho mình nhờ đóng một vở kịch này thì ko khỏi bất ngờ, nhưng nó ko chịu nói lý do tại sao hết. Nhưng anh cũng ko phải vô dụng, đã phái người tìm hiểu một chút. Khi biết sự thật Tú cũng ko khỏi đau lòng huống chi những người kia cũng yêu thương nó như vậy. Vậy cho nên đã đồng ý giúp nó. Nhưng Tú cũng mong hạnh phúc sẽ đến với nó thay vì sự đau khổ hiện giờ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro