[Chap 46]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày nay nó cứ quấn quít lấy hắn làm cho Mai thấy ngứa cả mắt. Mà đâu chỉ riêng Mai mới như vậy, người ko chịu nổi còn có Thế Huân với Lộc Hàm nữa. Ai bảo nó từng đối xử ko tốt với hắn, làm cho bạn tốt của mọi người bị tổn thương sâu sắc chi. Làm ai bây giờ mỗi khi thấy nó bên hắn là y như rằng đuổi người như đuổi tà, sợ hắn lại dẫm lên bánh xe đổ lần nữa. Cản trở kế hoạch theo đuổi hắn của nó gặp chút khó khăn. Nhưng mà nó rất kiên trì nha, ngày ngày đều chạy đi tìm hắn, còn mang theo cơm hộp tình yêu đến chỗ hắn nữa. Có câu "Con đường dẫn đến trái tim đàn ông thông qua dạ dày". Huống chi ngày trước hắn ko phải luôn khen thức ăn nó nấu à? Nhưng mà có vẻ như nó đoán sai rồi, hắn chẳng những thèm đụng đến thì thôi đi, lại còn tùy tiện ném sang cho người ngồi cạnh hắn. Mà người ta cũng đâu có mặt dày như vậy, nhưng lại sợ biểu tình lạnh lùng trên mặt hắn đành cúi đầu xin lỗi nó rồi cắn răng mà ăn. Thật là quá đáng! Anh đợi đi, sau này có muốn ăn tôi cũng ko thèm làm. Thế nhưng mỗi ngày nó đều đặn mang cơm đến cho hắn, quá ngu ngốc rồi.

Hôm nay nó làm toàn món hắn thích, dự là sẽ đưa tận tay hắn mà đúng lúc lại có việc đột xuất nên nó đành nhờ người chuyển đến cho hắn. Tuy cũng hơi tiếc nhưng dù sao nếu mà thấy hắn đẩy hộp cơm sang cho người khác chắn nó hộc máu chết luôn quá. Thôi thì cứ lo xong việc rồi chạy qua xem hắn cũng được.

_Xán Liệt, có người nhờ tớ đưa cái này cho cậu này -một chàng trai đi đến gõ bàn hắn nói

_Cái gì thế? Người gửi mình có quen ko? -hắn xoay cổ hỏi

_Thì là cậu bé ngày nào cũng đưa cơm đến cho cậu đó! Hôm nay cậu ấy bận chút chuyện nên nhờ mình đưa giúp cho cậu -anh ta từ tốn nói

_Ừm...-hắn nhíu mi trả lời

Ko hiểu sao khi ko thấy nó đến thì hắn lại khó chịu. Có chuyện bận là ko đến sao? Thành ý quá kém. Tuy hắn vẫn hay dùng bộ mặt lạnh lùng đối xử với nó nhưng ko hẳn là hắn ko nghĩ đến cảm xúc của nó. Mỗi lần nó mang cơm đến toàn là những thứ hắn thích ăn nhưng vì trừng phạt nó nên hắn nhịn lại đẩy hộp cơm sang cho người khác. Khi đó, hắn đều nhìn thấy trong mắt nó thất vọng nhưng lại nhanh dấu đi mà để lại sự kiên cường. Điều này làm hắn cực kì khó chịu.

_Này, cậu đừng bắt tớ ăn nữa đấy! Điều đó làm tớ thấy tội lỗi lắm ấy. Vả lại cậu ấy cũng rất thành ý mà, cậu xem món nào cũng đều cất công trang trí tỉ mỉ, mùi vị lại rất ngon, cậu ko.........Ê, cậu đi đâu vậy? -anh bạn cùng bàn đang thao thao bất tuyệt thì thấy hắn đã cầm theo hộp cơm bỏ ra ngoài

Cầm trên tay hộp cơm mà nó làm, hắn muốn nói rõ cùng nó. Nếu như hai năm trước nó tiếp cận hắn có mục đích thì hắn ko thể tha thứ. Nhưng hai năm sau nó lại quay về nói mình thật sự đã yêu hắn, kiên trì theo đuổi hắn thì hắn sẽ ko bỏ qua nữa. Hắn rất nhớ nó, thật sự rất nhớ nó. Vậy thì bắt đầu lần nữa đi. Hắn cũng chẳng muốn sống trong những dằn vặt cảm xúc nữa. Môi nở nụ cười ngốc nghếch, bước nhanh đến lối hành lang nơi nó đang học. Lúc quẹo sang bên phải, hắn thấy rất nhiều người tụ đông lại, hình như còn có tiếng cãi nhau nữa. Nhìn lêntrên lầu thì thấy có hai người đang dằng co chuyện gì đấy. Đến gần hơn thì hắn mới nhìn rõ chính là nó và Mai. Nhưng sao hai người đó lại ở đây?

_Bạch Hiền à, ko phải chị đã nói rõ sao? Em còn ko hiểu chuyện? -Mai nhức đầu nói

_Chị đừng có nói láo nữa. Tôi sẽ ko buông tay anh ấy đâu! -nó tức giận

_Hiền à......-Mai tiến gần lại nữa

_Đừng nói nữa, anh ấy là của tôi! Ko ai có thể cướp anh ấy khỏi tay tôi đâu, ngay cả chị cũng vậy nữa -nó vừa hét vừa vung tay ra

_Aaaa!!!

Hắn trợn to nhìn cảnh trước mắt, vội chạy lại chỗ Mai đỡ cô ấy lên. Giọng run rẩy nói:

_Mai à, cậu ko sao chứ? -khi nãy Mai bị nó xô xuống khỏi cầu thang làm hắn hoảng sợ

_Tay mình......đau quá.......-nói xong câu đó Mai liền lăn ra ngất đi

_Mai! Cậu đừng lo, mình sẽ đưa cậu đi đến phòng y tế -hắn bế Mai lên nhanh chóng rời đi

Lúc bỏ đi hắn cũng ko quên quét ánh mắt rét lạnh về phía nó. Hắn thật sai lầm khi nghĩ tốt về nó. Hắn quen rằng bản tính con người ko dễ dàng thay đổi. Nó thấy hắn nhìn mình như thế thì như có mũi kim đâm vào tim vậy. Nếu như vậy có nghĩa là kết thúc rồi phải ko? Nó ko cố ý đẩy Mai, chỉ là chị ta nói những lời lẽ rất khó ưa. Một giọt nước mắt lăn dài xuống, hắn có phải sẽ ko tin nó nữa ko? Mọi chuyện còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi, vậy thì nó phải làm sao đây? Nó ko muốn cứ như vậy mà ra đi đâu. Ít nhất một lần trước khi đối mặt với cái chết, nó chỉ mong hắn có thể quay đầu lạo nhìn nó một lần. Đúng vậy, chỉ cần quay đầu lại nhìn nó một lần thôi....

***

Phòng y tế của WK là một phòng khám thu nhỏ. Vì là đại học đa ngành nên cũng có ngành y. Cho nên mọi trang thiết bị y tế đều có, tiện lợi cho các sinh viên cùng bác sĩ thực tập tìm hiểu.

_Mai sao rồi hả giáo sư? -hắn hướng người trước mặt hỏi

_May là mọi thứ vẫn ổn, chỉ bị trầy da nhưng mà....-vị giáo sư chần chờ

_Nhưng mà gì? -Hắn nóng nảy

_Bàn tay của cô bé bị gãy, có thể sau này ko thể vẽ nữa....-ông bất đắc dĩ nói

_Sao có thể như thế được? -hắn run sợ

Vẽ mà nói chính là một thứ ko thể thiếu trong cuộc sống của Mai. Nó chính là thức ăn tinh thần nuôi dưỡng Mai. Nếu biết mình ko thể cầm viết vẽ được nữa thì sao? Hắn sợ Mai sẽ làm những chuyện điên rồ mất. Nó cũng quá ác độc đi. Nghĩ nó muốn độc chiếm lấy mình mà ko ngại gây hại cho người khác làm cho hắn tức giận. Sao con người nó lại nhẫn tâm như thế?

_Xán Liệt.....-giọng Mai yếu ớt

_Mình đây, cậu muốn uống gì ko, hay để mình lấy cho -hắn định đi lấy nước nhưng lại bị Mai nắm lấy tay áo

_Những điều giáo sư nói có phải thật ko? Mình ko thể vẽ nữa sao? -Mai khóc nói

_Sẽ ko đâu, mình nhất định kiếm người chữa trị cho cậu mà -hắn dịu dàng dỗ dành

_Lúc đó mình thật sự ko nghĩ Hiền lại có thể xô ngã mình.....hức....cậu ấy cho rằng mình cướp đi cậu.....hức....cậu bé ko phải là người tốt sao? -Mai vừa khóc vừa nói

Hắn mím môi lại, ánh mắt trở nên rét lạnh. Uổng công cho mình còn suýt nữa định bắt đầu lại với nó, may mà kịp nhìn được bộ mặt thật của nó. Hắn nhất định ko để yên cho nó.

_Cậu yên tâm, mình nhất định bắt cậu ta trả lại thứ cậu mất......

***

Mai được chuyển đến bệnh viện để dễ theo dõi hơn. Tuy rất buồn nhưng cũng an ủi bởi ngày nào cũng có người đến thăm cô. Lúc này phòng bệnh chỉ còn mình Mai mà thôi. Hắn ta vì có việc bận nên vừa mới ra ngoài, ở trong phòng một mình buồn chán nên Mai mới dạo quanh một phòng. Bàn tay trái cầm lấy bàn tay phải đang băng bó của mình, Mai thở dài một hơi. Làm vậy có đúng ko đây? Nhưng nếu ko làm vậy thì hắn sẽ ko còn quan tâm đến mình nữa. Ko sao đâu, Mai à, Xán Liệt nhất định sẽ là của mình mà. Nghe tiếng mở cửa phòng, có lẽ là hắn đã quay về rồi, Mai vui vẻ chạy ra đón.

_Xán Liệt, cậu về rồi đó à?.....ủa Chung Nhân, là cậu sao? -Mai thất vọng

_Ừm là mình, cậu khoẻ chưa? -Chung Nhân hỏi thăm

_Đỡ nhiều rồi, mà sao giờ cậu mới đến thăm mình? -Từ ngày cô nhập viện đến giờ Chung Nhân chưa đến. thăm cô lần nào

_Mình cần phải làm rõ một số chuyện, xin lỗi đã đến trễ -Chung Nhân trả lời

_Được rồi, cậu ngồi đây đi, mình lấy nước cậu uống nhé -Mai cười nói

_Mai, cậu thấy thoải mái sao? -Chung Nhân tự dưng hỏi

_Cậu nói gì thế, mình ko hiểu? -Mai cầm chặt ly nước trên tay

_Chuyện hôm bữa tớ cũng có mặt ở đấy, ko, ngay từ đầu đã có mặt ở đấy nên tớ đã nghe hết rồi

_Sao có thể chứ? -ly nước trên tay Mai rơi xuống vỡ tan

Chung Nhân cũng thầm hỏi sao có thể chứ? Anh mong mình nghe nhầm hoặc là nhìn nhầm. Mai là một cô gái dịu dàng đáng yêu mà, sao lại nói những lời làm tổn thương người khác chứ? Nhớ lại hôm ấy, Chung Nhân vừa phải có đồ muốn đưa cho nó nên mới đi đến chỗ nó học. Nào ngờ lúc ấy bắt gặp Mai cũng ở đấy với nó. Đó là lần đầu tiên Chung Nhân thấy Mai lại dữ dằn như thế. Mà cũng là lần đầu tiên thấy Mai uy hiếp người khác. Chung Nhân nghe hai người nói chuyện hình như vấn đề lại liên quan đến bạn thân mình, nên tìm một chỗ núp vào nghe lén.

_Cậu tránh xa Xán Liệt ra đi, cậu ấy là chồng tương lai của tôi -Mai lớn tiếng nói

_Ko thể nào, rõ ràng hai người chỉ là bạn thân -nó phủ định lập tức

_Nhưng sự thật chúng tôi đã đính hôn rồi, tốt nghiệp xong liền kết hôn, cậu đừng nên trở thành người thứ ba chứ! -Mai khinh thường

_Chị đừng nói những lời ấy nữa, tôi ko tin chị đâu -nó kiên định nói

_Vậy sao? Cậu có nhìn thấy đây là gì ko? Nó chính là thứ Xán Liệt nhờ tôi vứt đi đấy! -vừa nói Mai vừa cầm túi đồ mà nó mua cho Bé Bự lên

_Cái này là của Bé Bự mà, sao chị lại có nó? -nó giựt lại túi đồ

_Những thứ cô mua đều ko phù hợp với Bé Bự. Cô có biết Bé Bự rất ghét mặc quần áo ko? Còn chiếc vòng cổ nữa, tôi đã tự làm cho nó một chiếc bằng tay mà nó đang đeo. Trước đến giờ nó đều đeo trên cổ, ngay cả Xán Liệt cũng chưa bao giờ tháo nó xuống, nếu tôi đoán ko lầm là do cậu tự tháo ra đúng ko? -Mai liếc mắt nói

_Phải, nhưng lúc đó anh ấy ko có gì cả -nó phản bác

_Vậy sao? Nhưng tôi xin lỗi, hai năm nay tôi mới là người chăm sóc họ. Còn cậu, hai năm qua đã làm gì cho họ? Hay cậu chỉ để lại vết sẹo trong lòng họ? Tôi mong cậu tránh xa những người tôi yêu quý ra!

_Tôi ko tin! Anh ấy rõ ràng còn đồng ý chấp nhận cho tôi theo đuổi mà -nó nhìn thẳng mắt Mai

_Hừ, cậu tin là thật sao? Cậu ấy nói với tôi đó chỉ là muốn trả thù lại cậu mà thôi -Mai bịa chuyện

_Tôi ko tin -nó bịt tai lại

Mai nở nụ cười đắc thắng. Lúc này vừa lúc là thời gian nghỉ, thể nào cũng sẽ có người qua lại. Vừa nhắc Mai đã thấy có một đám người đi đến, cơ hội đã đến. Mai nhẹ chỉnh tư thế, bộ mặt bất đắc dĩ nói:

_Hiền à, ko phải chị đã nói rõ sao? Em còn ko hiểu chuyện?

_Chị đừng có nói láo nữa. Tôi sẽ ko buông tay anh ấy đâu! -nó chỉ nghĩ Mai nói nhỏ nhẹ như thế để thuyết phục mình

Mai cắn môi, bước đến mặt dí sát vào tai nó châm biếm nói:

_Cậu nghĩ cậu thắng được tôi sao? Xán Liệt mãi mãi là của tôi, còn cậu....mãi chỉ là một vết sẹo xấu xí trong tim anh ấy mà thôi.

_Đừng nói nữa, anh ấy là của tôi! Ko ai có thể cướp anh ấy khỏi tay tôi đâu, ngay cả chị cũng vậy nữa -nó vừa hét vừa vung tay ra

_Aaaa!!!

Sau đó là một màn như mọi người đã biết.

_Mai, tại sao cậu lại làm như thế? -Chung Nhân đau lòng hỏi

_Mình.....mình....sợ lắm....sợ Xán Liệt sẽ ko còn tâm đến mình nữa.....-Mai run run nói

_Vậy cho nên cậu hại Bạch Hiền sao? Cậu ấy vô tội mà -Bảo tức giận

_Cậu ta cướp Xán Liệt, cậu ta.....ko tốt.....-Mai khóc

_Vậy cậu làm thế thì cậu tốt hơn sao? -Chung Nhân thực sực bùng phát

_Mình, mình.......-Mai cắn môi

_Mình mong cậu nghĩ kĩ lại đi trước khi hối hận. Tâm địa cậu ko xấu xa như vậy, cậu chỉ bị tình cảm làm lu mờ đi lý trí mà thôi -Chung Nhân lạnh giọng nhắc nhở Mai

_Mình chỉ bị tình cảm làm lu mờ sao? -Mai nức nở nói

_Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ vào, mình về trước 

Bảo vừa bước ra khỏi cửa, hai chân Mai liền khụy xuống. Cô nức nở khóc. Cô sai rồi sao? Mọi thứ đều sai rồi sao? Cô ko nghĩ mình sẽ trở nên xấu xa. Cô chỉ muốn dành lại hắn thôi mà. Sao nó lại quay về, sao lại phá đi giấc mơ hạnh phúc của cô? Sao nó lại có thể cướp đi tình cảm của cô chứ? Đó ko phải là thứ nó nên có! Cứ như thế, cả buổi Mai chỉ ngồi im đấu tranh với từng tư tưởng của chính bản thân mình.

***

_Cậu ta kìa, nghe nói cậu ta xô ngã chị Mai đấy! -người A

_Nhìn cậu ta có vẻ hiền lành mà sao lại ra tay độc ác thế? -người B

_Nghe nói cậu ta muốn độc chiếm anh Xán Liệt, mà cậu biết rõ chị Mai với anh Xán Liệt mới là một cặp mà -người A

_Ừm, đúng là hồ ly tinh hại người mà -người C

_Đợt này để xem anh ý sẽ xử cậu ta như thế nào? -người B

_Ừm mình nghĩ cậu ta chắc........-người C

_Đi thôi, cậu ta đang nhìn bọn mình kìa -người A

Ngày nào nó cũng phải đối mặt với tin đồn thất thiệt về mình. Ai cũng cho cậu là hồ ly tinh phá hoại tình cảm. Tin đồn này còn ồn ào hơn lần nó lừa mọi người nữa, cũng đủ cho nó gặp phiền toái. Thầy cô thì đối xử nghiêm khắc với nó, bạn bè thì khỏi phải nói, thấy mặt liền tránh xa. Họ sợ nó lại cướp đi bạn trai của họ. Đùa chắc, cho ko cậu cũng ko thèm. Nhưng mà rắc rối ở chỗ, Lộc Hàm luôn vô cớ kiếm chuyện làm nó nhức đầu vô cùng. Ví dụ như giờ, tan học, Lộc Hàm bắt nó phải đi quét hành lang lớp học vì nó đã giao bản thiết kế chậm làm cả nhóm đều bị trừ nửa số điểm. Tuy cũng hơi quá đáng nhưng nó đã liên lụy mọi người, làm thế cũng ko hẳn sai. Nhưng mà lâu ngày mới hoạt động nên quét chưa được một nửa đã khiến nó mệt mỏi.

_Sao nào, mới làm một tí mệt sao? -giọng Lộc Hàm đầy khiêu khích

_Ko có, tôi đang làm -Nó đứng thẳng lưng dậy chuyên tâm quét tiếp

_Hừ, cậu vẫn chứng nào tật ấy nhỉ, đi hại người là thú vui của cậu sao? -Lộc Hàm hừ lạnh

_Ý cậu là gì? -nó khó chịu trước lời nói của cậu

_Còn ý gì nữa, cậu hại tụi tôi là đủ rồi, mớ gì cậu còn đụng vào chị Mai nữa, cậu khiến tay chị ko còn cầm bút vẽ được nữa, cả cơ hội đi Pháp tu nghiệp cũng ko còn -Cậu oán hận nói

_Tôi thật lòng xin lỗi nhưng cái đó ko phải tôi cố tình làm như thế! -nó thẳng thắn nói

_Ko cố tình? Mọi người ai nấy đều chứng kiến cảnh cậu đẩy Mai ngã xuống lầu, giờ cậu lại nói ko cố tình, cậu nói dễ nghe quá ha -Lộc Hàm châm chọc

_Thật tình là tôi ko có, sao cậu luôn nghĩ xấu về tôi? -nó ko hiểu sao cậu luôn muốn đối đầu với nó

_Con người cậu có chỗ nào để tôi nghĩ tốt? Nếu có thì chắc là chuyện lừa gạt tình cảm, hại người, ngay cả cướp chồng của người khác cũng dám!

"Bốp"

_Cậu dám tát tôi? -Lộc Hàm ôm lấy má phải sưng đau hét lên

_Cậu ko có quyền sỉ nhục tôi như thế! Cậu hiểu tôi bao nhiêu mà dám nói tôi như thế? -nó tức giận

_Còn ko đúng? Rõ ràng anh Xán Liệt và chị Mai đều đã đính hôn, cậu lại quay sang muốn cướp lấy anh Hoàng, cậu ko như thế thì là gì? -Lộc Hàm cũng tức giận ko kém

_Tuyệt đối ko thể như thế được. Hai người đó nhất định ko có tình cảm với nhau -nó lắc đầu nói

Ko thể dễ dàng như thế được. Nếu hắn và Mai thực sự có tình cảm thì sao hắn lại dễ dàng đồng ý cho mình theo đuổi. Mà nếu như Mai nói hắn chỉ là trả thù nó thôi thì nó càng ko tin. Với một người cao ngạo như hắn mà nói sẽ ko dùng đến cách bẩn thỉu này. Hơn hai năm qua, nó ngày ngày đều mong có thể cùng hắn nắm tay một lần nữa, tuyệt đối sẽ ko vì một chị Mai nhỏ bé mà buông xuôi được

_Sao cậu lại chắc chắn như thế? Ko chừng giờ nay hai người họ đang hạnh phúc ở bên nhau, còn cậu.....mãi chỉ có thể đứng ở một nơi xa mà nhìn họ -Lộc Hàm ác độc nói

_Cậu im đi, tôi sẽ ko nghe lời cậu nói đâu! Tôi nhất định tin anh ấy! -Nó kích động hét lên

Do quá kích động làm cho nó cảm thấy choáng váng. Cả người lảo đảo về phía trước. Trước mắt bỗng tối sầm lại, cảm giác nhức đầu lại ùa đến. Lộc Hàm thấy một màn như vậy liền khiếp sợ, nhanh tay đỡ lấy nó.

_Cậu sao thế hả? Đừng làm tôi sợ nha -Lộc Hàm hốt hoảng

Cả người nó đều dựa lên cậu, nặng nề mở mắt nhìn. Lộc Hàm bây giờ trông mới giống Lộc Hàm của hai năm trước làm sao. Nó mệt mỏi thở nói:

_Ko sao, phiền cậu lấy dùm tôi balô ra đây được ko?
_Được rồi, cậu mau dựa vào đây, tôi chạy vào lớp lấy balô cho cậu -Lộc Hàm đỡ nó dựa vào tường rồi nhanh chạy vào lớp

Nó thở dài, chẳng lẽ nó càng ngày càng ko được rồi sao. Dạo này lại thường xuyên bị đau đầu hơn, ko lẽ nó đợi ko kịp nữa?

_Nè, balô của cậu nè -Lộc Hàm nhanh đưa balô cho nó

_Cám ơn -nó mỉm cười với cậu rồi nhanh lấy mấy viên thuốc để sẵn trong balô ra uống

Cậu nhìn rõ nó uống thuốc xong thì vẻ mặt đã bớt tái nhợt. Nó bị cái gì? Còn phải uống thuốc nữa, rốt cuộc nó đã giấu mình cái gì?

_Cậu bị bệnh phải ko? -Lộc Hàm nhìn thẳng mắt nó ko cho nó trốn tránh

_Tôi......

_Nếu cậu ko nói rõ ràng, tôi ko muốn giữ cậu lại trong nhóm nữa. Tôi ko muốn người trong nhóm giấu diếm gì sau lưng tôi-Cậu nghiêm mặt nói

_Tôi......

Thấy nó ko muốn nói, cậu liền hạ câu cuối cùng:

_Ngày mai ko cần vô nhóm tôi nữa, tôi sẽ nhờ thầy chuyển cậu sang lớp khác

Mắt thấy Lộc Hàm bỏ đi, nó cắn răng nói:

_Khoan đã, tôi sẽ nói!

Lộc Hàm mỉm cười đắc thắng. Chiêu này sử dụng lúc nào cũng đều thắng. Cậu tiến gần lại ngồi cạnh nó, lẳng lặng nghe nó nói ra sự thật. Nó nhìn Lộc Hàm rồi hít sâu một hơi kể hết mọi việc cho cậu. Nó cũng muốn tâm sự cùng một người. Giữ mãi bí mật này trong lòng lâu như vậy cũng khiến nó mệt mỏi.

Cậu nghe hết mọi chuyện, vẻ mặt đanh lại, trông rất đáng sợ. Nó cũng đâu ngờ cậu sau khi nghe chuyện xong thì mặt lại còn lạnh hơn khi chưa nghe chuyện nữa làm nó ko khỏi sợ.

_Bạch Hiền! Cậu muốn chết hay sao mà dám lừa tôi? -Lộc Hàm hét lên

_Ko dám, ko dám -nó rụt đầu

_Cậu đúng là xấu xa! Dám lừa cả tôi.....hức....hức -Lộc Hàm bỗng bật khóc

_A, đừng khóc chứ! Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi -nó lấy tay gạt đi nước mắt của cậu

_Oa....oa.....oa -Lộc Hàm bỗng ôm chầm lấy nó khóc to hơn

_Sao lại khóc to hơn trước vậy? -nó giật mình

_Bạch Hiền xấu xa.....hức.....hức......dám lừa cả bà, muốn chết à? -cậu liếc nó

_Ko có mà, tại sợ mọi người lo lắng mà -nó trả lời

_Vậy hả? Tính sống chết cũng ko báo cho bà biết chứ gì? Bạch Hiền mày được lắm! Lại cho tao đóng vai phản diện lâu như vậy -cậu căm tức nhìn nó

_A, mày ko còn giận tao nữa sao? -nó vui mừng khi thấy cậu lại xưng hô thân thiết

_Còn giận -cậu liếc nó một cái -Mấy năm nay sống thế nào?

_Cũng ko có gì đặc biệt. Bệnh viện thì trở thành nhà, ngày ngày trải qua cuộc sống với thuốc men -nó buồn bã nói

_Tao xin lỗi vì đã trách mày -nghe nó nói mà cậu đau lòng

_Ko sao đâu mà, ko biết ko có tội -nó nắm tay bạn tốt nói

_Vậy mày có tính nói cho Xán Liệt biết ko? Dù gì ko phải quay lại là muốn nói rõ sao? -Lộc Hàm hỏi

_Tao cũng muốn nói nhưng lại sợ anh ấy vì bệnh của tao mới quay lại với mình -nó nản chí nói

_Ừm, nhưng mày tính sao đây khi chị Mai và anh Xán Liệt đã đính hôn? -Cậu nhíu mày nhìn bạn mình

_Tao cũng ko biết nhưng cái vụ xô ngã chị Mai tao ko cố ý.

_Mày nói rõ chuyện đó cho tao biết coi -Cậu bực mình nói

_Xin lỗi mày, hiện giờ tao ko thể nói được -nó từ chối

Nhìn nó ko có ý muốn nói, cậu thở dài nhìn nó. Con bé này, sao lại cứ thích chịu đựng một mình thế nhở?

_À mà mày đừng nói cho ai biết chuyện tao đó, nhất là anh Thế Huân -nó căn dặn

_Biết rồi! Tối nay sang nhà tao ngủ đi, tao muốn ôn chuyện với mày. Hơn hai năm rồi tao còn chưa được kể ra bức xúc của mình với mày đấy! -Cậu đề nghị

_Được, nhưng sang nhà tao đi, tránh để Chung Nhân nghi ngờ -nó vui vẻ đồng ý

_Ừm cũng được, có gì tao nói với ảnh sang nhà bạn họp nhóm -cậu gật đầu

Ở xa xa, một cô gái mỉm cười nhìn hai người. Ann tính sang giúp đỡ nó một tay nhưng lại thấy Lộc Lộc ở đó nên ko ra mặt. Xem tình hình bây giờ có lẽ hai cậu bé đã làm hòa với nhau rồi. Ann thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn sợ hai đứa gây gổ nhau nữa. Hiền à, em biết em có sức hút đặc biệt như thế nào ko? Nhất định có một ngày Xán Liệt và em sẽ nắm tay nhau hạnh phúc, chị tin điều đó sẽ đến với cậu bé lương thiện như em. Ann chân thành cầu phúc cho nó. Mong sao nó sẽ nhận được hạnh phúc đến cuối con đường.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro