[Chap 47]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hôm nay Mai xuất viện, hắn đến đón cô rồi nói đưa cô đến một chỗ đặc biệt nữa. Ko biết sao kể từ ngày nói chuyện với Chung Nhân xong, tâm trạng cô lúc nào cũng nặng nề. Tuy biết là mình có vẻ quá đáng nhưng Mai vẫn ko chịu thừa nhận với mọi người. Cô sợ khi hắn biết sự thật sẽ giận mà ko muốn nhìn mặt mình nữa mất. Vì thế mà mỗi lần nói chuyện với hắn, Mai luôn trong cảnh dày vò tinh thần.

Hắn đỗ xe xong liền dẫn Mai đến sau sân trường cấp ba WK. Tại sao Xán Liệt lại dẫn mình đến đây nhỉ? Khi Mai nhìn thấy bóng lưng nó đang đứng ở giữa sân thì trong lòng Mai tự nhiên cảm thấy lo lắng. Sao nó cũng có mặt ở đây?

_Cậu đến rồi sao? Nhanh thật đấy! -hắn cười lạnh

Tối hôm qua tự nhiên nó gọi hẹn gặp hắn để giải thích. Giải thích gì chứ, lại muốn lừa gạt lòng tin của người khác sao? Hắn mới ngu mà nghe lời kẻ lừa đảo. Nhưng mà đây cũng là một cơ hội tốt để trả lại công bằng cho Mai, hắn ác độc cười. Bạch Hiền, tất cả là do cậu gây nên, tôi tuyệt ko dễ tha thứ cho cậu lần nữa.

Nó quay lưng lại nhìn thấy hắn trong lòng nhẹ thở ra. Từ hôm đó đến nay, đây là lần đầu tiên hắn chịu xuất hiện trước mặt nó. Nó muốn giải thích sự việc rõ ràng, ko muốn phải hắn ko quan tâm đến nó nữa.

_Chào anh, anh vẫn khoẻ chứ? -nó hỏi

_Cậu nghĩ tôi như thế nào? Nhờ phước cậu ban cho, lần lượt từng người ở bên cạnh tôi đều ko tránh khỏi bị cậu làm cho thương tổn -hắn châm chọc

_Em......em xin lỗi, nhưng việc đó em muốn giải thích.Thật ra thì em........

Nhưng khi nó định lên tiếng giải thích thì sau lưng hắn Mai lại đi ra. Nó á khẩu ngay lập tức. Ko phải nó chỉ hẹn mỗi hắn thôi sao? Sao cả chị Mai cũng đến đây? Nhìn thấy Mai, mắt nó lại ánh lên lửa giận. Thật ko hiểu sao chị ta có thể đối xử như thế với nó. Chẳng lẽ khi yêu người ta luôn mù quáng vậy sao?

Nhìn thấy vẻ giận dữ của nó, Mai bất giác lùi sáp lại gần Xán Liệt. Ko phải là nó định tố cáo hết với hắn chứ? Như vậy ko phải từ nay về sau cô sẽ ko còn cơ hội gặp lại hắn sao? Ko được, cô vẫn chưa muốn xa hắn đâu.

Xán Liệt nhìn nét mặt giận dữ của nó, lại quay sang nhìn vẻ sợ hãi của Mai, hắn ko khỏi đau lòng cho Mai. Hắn tức giận trừng mắt nhìn nó, đã làm sai mà còn ko biết sửa lỗi sao? Nó càng ngày càng quá đáng!

_Thật ra thì em ko có......-nó muốn nói ra sự thật thì hắn đã gắt

_Cậu ko cần giải thích với tôi, chính mắt tôi đã thấy cậu xô Mai xuống. Còn nữa, tôi đến đây chỉ là muốn đòi lại công bằng cho Mai chứ ko phải đến nghe cậu nói những lời giả dối!

_Gì chứ? Giả dối sao? -nó thở dốc hỏi lại

_Đúng vậy! Cậu nghĩ tôi sẽ tha thứ cho một con người giả dối và độc ác như cậu sao? Ko phải cậu còn nghĩ tôi là thằng nhóc 17 tuổi dễ bị cậu sỏ mũi chứ? -hắn cười lạnh nói

_Anh luôn nghĩ em như thế sao? -nó đau lòng hỏi

_Ko, tôi nghĩ cậu còn thể tệ hơn nữa ấy chứ! -hắn chế giễu

_Haha, thì ra trong mắt anh em lại tệ đến thế. Nhưng anh biết ko.....điều đó lại làm anh luôn nhớ đến em, coi như cũng là phúc nhỉ? -nó nắm chặt tay lại, từng ngón đâm vào lòng bàn tay rất đau, cũng như tim nó siết chặt lại vậy

_Đừng có nói nhảm nữa. Mai mới là người con gái đáng giá khiến tôi ở bên cạnh chăm sóc. Còn cậu, ngay cả nghĩ thôi cũng khiến tôi kinh tởm -hắn chán ghét nói

Hắn ghét nghe giọng điệu lúc này của nó, điều đó khiến hắn cực kì ko thoải mái.

_.......thì ra đây chính là ý nghĩ của anh? Tốt thôi, em cũng chẳng còn gì để mà nói cả, em đi trước -nó nén khóc nói

_Chưa gì cậu đã muốn rời khỏi? Cậu ko nên trả lại thứ cậu đã lấy của Mai chứ -hắn trầm gọng nói

Mai nghe hắn nói vậy cũng giật mình. Hắn định làm gì với nó vậy? Tuy cô mới chính là người gây ra lỗi lầm nhưng nó lại ko nói ra, đã muốn bỏ qua. Vậy thì cô cũng ko muốn hắn gây sự gì với nó nữa. Thật đấy, cô ko nghĩ sẽ làm hại nó nữa đâu. Nó mới đi được hai bước lại nghe hắn nói vậy, mờ mịt quay lại hỏi:

_"Lấy"? Em đã "lấy" gì của chị ấy?

_Cậu đã hủy hoại giấc mơ của cô ấy. Bàn tay cô ấy chính là để vẽ lên những tác phẩm nổi tiếng khiến người khác ngưỡng mộ. Nhưng cậu lại chỉ vì lòng ghen tuông ích kỉ mà phá đi giấc mơ của cô ấy, cậu nghĩ mình đã "lấy" đi những gì? -hắn tức giận quát

_Vậy anh muốn em phải làm sao? -nó cười chế giễu

_Cậu đã lấy đi thứ gì thì cũng nên trả lại thứ ấy nhỉ? -hắn lạnh lùng nói

_"Trả lại thứ ấy" ? Ý anh là gì? - nó nghẹn giọng hỏi

_Quá rõ ràng ko phải sao? Cậu lấy đi một bên bàn tay của Mai, vậy ko phải cậu nên trả lại một bàn tay cho cô ấy sao? -hắn âm độc nói

_Sao? Anh thật lòng muốn như vậy? -tim nó đau quá

_Phải, tôi còn mang sẵn đồ cho cậu nữa -nói xong hắn liền ném túi đen trên tay cho nó

Nó ngồi xuống dỡ bọc túi đen ra. Ko biết hắn lại muốn cho nó cái bất ngờ gì nữa đây? Nhưng tuyệt đối sẽ ko tốt lành gì. Đúng là bất ngờ đến ko có lời để nói. Hắn thật sự muốn nó làm như vậy sao? Ko khổ danh là Phác Xán Liệt, đúng là đủ máu lạnh. Một giọt nước mắt rơi xuống, nó lấy tay quệt đi, nở nụ cười cứng ngắc nhìn hắn:

_Anh muốn em làm như thế thật sao?

_Phải -hắn cười lạnh

Mai sợ hãi nhìn đồ trong túi, giơ tay níu Hoàng năn nỉ nói:

_Đừng mà, tha cho em ấy đi. Mình ko sao đâu mà.

Hắn ko nói gì cả, trầm mặc nhìn nó. Hắn cũng ko tin nó sẽ thực sự dám làm như vậy. Con người nó nham hiểm như thế, chắc chắn sẽ ko làm tổn hại đến bản thân mình rồi. Hắn tính chỉ dọa cho nó bỏ đi mà thôi. Dù gì sau này hắn cũng ko muốn thấy mặt nó nữa. Tốt nhất là nó nên biết điều mà đi đi, ko cần lại quay về quấy phá cuộc sống của hắn lần nữa.

***
Lộc Hàm đi đi lại lại ở bên ngoài. Sao giờ này nó còn chưa ra nữa? Ko phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Ngày hôm qua nó nói với Lộc Hàm muốn giải thích hiểu lầm với hắn làm cậu vừa mừng vừa lo. Mừng là nó có thể hoà giải hiểu lầm. Lo là sợ hắn ta sẽ ko chấp nhận chuyện này. Lộc Hàm cũng muốn đi vào chung lắm nhưng nó bảo ko nên, nó muốn tự mình giải quyết nên cậu bất đắc dĩ đứng ngoài này đợi nó nhưng mà lâu vẫn chưa thấy nó ra. Cậu cũng tính gọi Thế Huân vào xem thử bởi anh ấy thân với Xán Liệt, dễ nói chuyện nhưng mà lại nhớ ra rằng anh ấy ko có thiện cảm với nó nên đành gọi cho Chung Nhân. Dù gì anh hai lúc nào cũng cư xử ôn hòa, dễ nói chuyện hơn.

_Sao giờ anh hai còn chưa đến nữa? -Cậu sốt hết cả ruột

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Từ xa, Chung Nhân vội vã chạy đến. Anh lo lắng nhìn em trai, hỏi thăm tình hình:

_Vẫn chưa ra sao?

_Dạ vâng, em đang lo đây này -Lộc Hàm trả lời

_Ko được, vô mau thôi -Chung Nhân nhanh chóng chạy vào sân sau

Khi hai người vào đến đã thấy cảnh tượng hết sức kinh hoàng. Bàn tay phải nó bê bết máu, sắc mặt đã trắng bệch gần hết. Mà đáng sợ hơn chính là nó tự làm thương chính mình. Nhìn đến chiếc búa dính đầy máu dưới chân nó, Lộc Hàm sợ hãi ko ngừng. Hòa giải sao lại tự dưng biến thành tự hại bản thân thế này? Cậu vừa tức vừa đau lòng chạy ngay đến trước mặt nó la:

_Hiền, mày điên à? Mày cũng là nhà thiết kế đó! Tay như thế này thì sau này mày như thế nào hả?

_Tao....ko sao -nó cắn chặt răng vì đau đớn

_Mày.......-Lộc Hàm tính la nó tiếp nhưng lại bị Chung Nhân cản lại

_Em ko sao chứ? Đau lắm phải ko? -Anh đau lòng hỏi

_Anh, đưa em ra khỏi nơi này nha -nó lắc đầu nói

_Được, chúng ta mau rời khỏi nơi này -Chung Nhân đỡ lấy nó

_Ai cho phép mày dẫn cô ta đi? -hắn tức giận

Hắn ko ngờ mình lại tính toán sai, quên mất nó là một người lì lợm. Càng chịu uy hiếp, nó sẽ càng cứng đầu mà đón lấy. Nhưng nó lại thân thiết như thế với Chung Nhân khiến hắn tức giận vô cùng. Thì ra nó còn có chỗ dựa khác nữa, đúng là mở rộng tầm mắt.

_Hừ, mày mau chuẩn bị hối hận vì đã làm chuyện như thế này đi! -Chung Nhân hừ lạnh

Cậu ta dám gan làm vậy thì mau tính có ngày mình sẽ hối hận đi. Tổn thương người cậu ta yêu chỉ có kết quả thống khổ mà thôi. Đừng mong sau này sẽ có cơ hội nói xin lỗi, bởi vì anh cũng ko chắc nó sẽ chịu nhận.

_Hối hận? Quen biết cậu ta chính là hối hận lớn nhất đời tao! -hắn rống

Đau! Đau thật đấy. Tay đau, tim cũng đau, chỗ nào cũng đau hết. Thì ra hắn chán ghét nó cực điểm như vậy. Nó ko muốn nhanh rời khỏi nơi làm nó đau lòng này, ko muốn chính tai lại nghe những lời tàn nhẫn từ hắn nữa.

Chung Nhân thấy cả người nó run rẩy, căm giận trừng mắt nhìn hắn. Tốt lắm, để xem sau này cậu còn mạnh miệng như thế được ko? Chung Nhân liếc Mai một cái, chậm rãi phun ra từng chữ:

_Mai à, mình thật sự thất vọng về cậu.

Mai nhìn bóng lưng họ dẫn nó dần khuất xa, cắn chặt môi lại. Cô sai rồi, cô ko nên vì lòng ích kỉ của mình mà hại nó. Cô ko nghĩ mọi chuyện lại như vậy, cô thật lòng xin lỗi. Cô hối hận rồi, cô ko nên khiến cho mọi chuyện trở nên rối rắm như vậy. Liệu bây giờ còn kịp để vãn hồi ko?

Hắn tức giận nhìn bóng người bỏ đi. Bạch Hiền, tôi hận cô cả đời!

***

Tú tức giận trừng mắt nhìn em gái. Lại bị thương, mà đáng chết nó ko chịu nói sao mình bị thương. Em gái anh học khoa thiết kế, có ý tưởng tốt là một chuyện nhưng bàn tay bây giờ ngay cả đũa cũng ko có sức cầm chứ đừng nói đến chuyện cầm bút. Đứt gân, rạn xương tay khiến anh bực mình vì em gái ko biết tự lo cho bản thân. Anh vô cùng hối hận khi nghe theo lời nó quay về.

_Anh à, anh ko mỏi mắt sao? -nó thở dài nói

_Em còn dám nói nữa? Em ko có não hay sao mà làm bản thân như thế? -Tú mắng

_Em xin lỗi -nó cúi đầu

_Em đừng xin lỗi anh! Em nên xin lỗi ông ngoại cùng dì ấy! Họ đã lo lắng cho em như thế nào hả? -Tú rống

_Em mệt rồi, em muốn đi ngủ, anh đi đi -nó xoay người đắp chăn

_Muốn ngủ nhanh như thế? Em quên giấc mơ trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng sao? Bây giờ tay em như thế, em tính làm sao đây hả? -Tú tiến lên lôi nó từ trong chăn ra

_Em ko muốn làm nhà thiết kế gì đó nữa, ko phải cũng sẽ chết thôi sao? Nuôi hy vọng làm cái quái gì chứ! -nó tức giận hét lên

Sắc mặt Tú bỗng chốc thay đổi, môi mím chặt lại. Anh ko cho phép nó nói như thế. Trong khi nhiều người đang đặt niềm tin nơi nó, nó lại dễ dàng buông xuôi xuống mọi thứ là sao? Vốn nó từ trước đến nay ko phải vẫn luôn kiên cường hay sao? Nhất định có chuyện gì khiến nó thay đổi. Nhưng mà chuyệm gì mới được chứ?

_Đừng có nói như thế với anh một lần nữa -Tú nén giận nói

_Ok, vậy anh mau ra khỏi phòng em ngay lập tức! -nó khó chịu

_Được, anh đi. Em mau chóng nghỉ ngơi đi, chỉ hơn một tuần nữa là làm phẫu thuật rồi, đừng nên nói những lời như thế lần nữa, ai cũng ko hy vọng em sẽ dễ buông xuôi vậy đâu.

Nói xong Tú xoay người đi ra ngoài. Đợi khi tiếng cửa đóng lại vang lên, nó mới gỡ cái mặt nạ giả dối ra. Nó cười thê lương nhìn bên ngoài cửa sổ. Hôm nay trời đẹp thật đấy! Trăng tròn, mây sáng, công nhận là tuyệt vời. Một giọt nước mắt rơi xuống. Ha, cảnh đẹp thế này mà sao lòng nó vẫn ko vui được nhỉ? Cuối cùng thì hết cả rồi. Cố gắng của nó cũng bị trả lại bằng sự tàn nhẫn của hắn. Thì ra tình cảm hắn với nó chỉ như vậy thôi. Thì ra là như vậy.......

"Xán Liệt, từ nay chúng ta chẳng còn ai nợ ai hết."

***

_Sao rồi hả? Em ấy có nói gì ko vậy? -Ann thấy Tú ra liền tới tấp hỏi

_Ngủ rồi -Tú thở dài tựa xuống sopha ngồi nghỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro