[Chap 48]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại một nhà hàng cao cấp..........

_Cậu tính đi thiệt sao? -Chung Nhân nhìn người con gái trước mặt tiếc nuối hỏi

_Ừm, mình ko còn mặt mũi đâu mà đối diện với mọi người hết -Mai trả lời

_Cậu đã nói chuyện này với Xán Liệt chưa? -Chung Nhân hỏi

_Vẫn chưa......chỉ vì mình mà cậu ấy đã phạm nhiều lỗi lầm -Mai đau buồn

_Cậu cũng chỉ là mù quáng vì tình mà thôi -Chung Nhân thở dài

_Nhân, thật chất tớ phải cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà mình biết được con người mình ích kỉ thế nào, cũng biết được mình đã tạo ra nghiệt gì -Mai cười khổ

_Cậu đừng trách mình nữa -anh an ủi

_Cám ơn cậu. Nhưng mình vẫn còn một sự thật chưa nói với mọi người và đó cũng chính là cơn ác mộng của mình.

_Còn một sự thật mà bọn mình chưa biết? Mai, rốt cuộc cậu đã giấu cái gì! -Chung Nhân ko ngờ Mai lại giấu sau lưng nhiều chuyện như vậy

_Thật ra thì........ừm......thật ra thì tay mình ko sao hết. Mà hôm nay mình chính là lên đường đến Pháp tu nghiệp -Mai chần chừ nói

_Cái gì? Mai, cậu có biết là cậu đang làm cái gì ko hả? -Chung Nhân tức giận

_Xin lỗi, mình xin lỗi, lúc ấy mình thực sự chỉ là muốn giữ lấy Xán Liệt ở bên cạnh thôi -Mai khóc nói

_Cậu ngu ngốc thật đấy! Cậu có biết chỉ bởi bàn tay của cậu mà Bạch Hiền đã mất đi bàn tay của mình ko hả? -Chung Nhân quát lớn

_Mình xin lỗi....hức.....mình ko nghĩ mọi chuyện lại đi xa đến như vậy........mình có lỗi với hai người họ........hức...........mình thật lòng xin lỗi....-Mai bi thương khóc

Chung Nhân nhìn thấy vậy cũng không khỏi mủi lòng. Tình yêu thật đáng sợ! Nó có thể khiến người ta làm bất kì hành động vô lý nào. Cũng có thể đẩy người ta vào vô hạn sai lầm. Ko phải là Chung Nhân ko yêu, nhưng anh vẫn chưa đến mất đánh mất lý trí mà hại người như Mai. Giờ mọi chuyện lại đâm vào ngõ cụt như thế thì hắn ta cùng với nó sẽ đối mặt ra sao đây?

_Cậu..........-Chung Nhân định nói lại thôi

_Bây giờ mình thực sự rất ân hận. Mình ko nên chen vào giữa, hai người ấy mới thực sự là một đôi. Cho nên mình quyết định ra đi, trả lại cho họ tất cả -Mai nghẹn giọng

_Cậu nghĩ như thế nhưng chưa chắc bọn họ có thể quay lại cậu hiểu ko? -Chung Nhân xoa lấy mi tâm

_Ý cậu là sao? -Mai ko hiểu

_Vì cậu mà hai người họ xảy ra hiểu lầm, rồi lại tự tổn thương bản thân, cậu nghĩ họ còn có thể quay lại sao? -Chung Nhân chậm rãi nói

_Nhưng...........ko được! Chuyện này do mình mà ra, nhất định mình sẽ làm cho họ xóa bỏ hiểu lầm -Mai kiên quyết

_Cậu định làm nó bằng cách nào trong khi khoảng một tiếng nữa máy bay cấp cánh? -Chung Nhân cười lạnh

_Cái đó mình đã nhờ người đưa đến -Mai vừa nói vừa nhìn đồng hồ - Chắc giờ Hiền đã nhận được đồ rồi nhỉ?

_Cậu đưa cái gì cho Nhi? -Chung Nhân hiếu kì

_Là thứ giúp họ hóa giải hiểu lầm -Mai cười khổ

_Cậu tự tin như thế sao? -Chung Nhân hỏi

_Ko, mình chỉ có thể cầu nguyện cho Hiền có thể hiểu thứ mình đã gửi cho cậu ấy cũng như hiểu lầm của bọn họ sẽ tan biến vậy -Mai lắc đầu trả lời

Chung Nhân nhìn Mai thử dò xét xem câu trả lời của cô có bao nhiêu tin cậy. Nếu thật như Mai nói thì cậu cho hai người họ sẽ hóa giải mọi thứ và sống thật tốt. Anh mong muốn hai người anh vẫn luôn quý trọng này sẽ sống những ngày tháng thật hạnh phúc.

Mai lo lắng đầy trong bụng. Xán Liệt à, mình chỉ có thể làm như vậy để tạ lỗi với cậu thôi. Còn lại là trông chờ vào quyết định của hai người. Đừng lại quyết định sai lầm mà hối hận giống mình hiện tại. Mình thật sự chúc phúc cho hai người. Hãy sống cho thật tốt vào nhé!

***

Nó kể từ hôm đó thì cứ mãi lẩn quẩn ở nhà Ann mà chẳng đi đâu cả. Ngay cả đến trường học nó cũng lười đi. Bởi nó sợ hãi nhìn thấy hắn, sợ hãi khi lại phải nghe những lời tổn thương từ nó. Nhưng mà nó lại hay rơi vào trạng thái thất thần, cứ như là cái xác ko hồn. Ann và Tú đều rất lo cho nó. Với lại mai cũng chính là ngày phẫu thuật, mà nó cứ như vậy thì làm sao có thể yên tâm đây. Hôm qua, nó đã được chuyển đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ trước khi phẫu thuật. Tính tình nó còn trở nên trầm lắng hơn nữa. Ai cũng ko khỏi lo lắng.

Lúc Ann mở cửa phòng bệnh bước vào lại thấy nó đang ngồi yên lặng nhìn cửa sổ. Khẽ lắc đầu, sao lại cứ thích làm khổ bản thân thế nhỉ? Ann bước đi đến gần nó, cầm trong tay món đồ mà người kia nhờ chuyển đưa cho nó.

_Cái này là gì thế? -nó cầm lấy bức thư Ann đưa

_Có người muốn gửi cho em, cô ấy nói trong đó là tất cả sự thật -Ann nói

_"Sự thật"? -nó ko hiểu

Cái gì mà là "sự thật"? Nó nhanh chóng xé lấy bức thư ra đọc. Từng dòng chữ nắn nót hiện lên trong mắt nó. Nó bình tĩnh ngồi đọc từng dòng thư. Thì ra đây chính là sự thật sao? Khoé mi nó chảy xuống một dòng nước, trên tay siết chặt bức thư Mai đã viết. Trong thư Mai đã nói rất nhiều điều.

"Thân gửi Hiền,

Có lẽ khi em đọc được bức thư này thì chị đã trên đường đi đến một đất nước xa xôi. Chị muốn nói xin lỗi với em. Có lẽ em ko cần lời xin lỗi này, nhưng mà khoan hãy xé nó. Bởi chị có sự thật muốn nói với em. Chị thật lòng rất thích Xán Liệt, cậu ấy chính là niềm hạnh phúc trong cuộc sống của chị nhưng từ khi em xuất hiện, điều ấy cứ đảo ngược hoàn toàn. Cậu ấy luôn lấy ảnh em ra nhìn những lúc trời mưa, hay lấy những món đồ mà hai người mua chung lúc trước ra ngắm, còn thường hay lẩm bẩm gọi tên em. Có lẽ cậu ấy yêu em rất nhiều nhưng lòng tự trọng lại quá cao nên khó nhận ra. Nhưng điều đó làm chị ganh tị, đố kị muốn xen vào giữa hai người. Và chị đã làm ra những việc ngu ngốc khiến cả hai đều bị tổn thương. Thật ra thì tay chị ko có vấn đề gì nhưng chị lại nói dối, lừa đi lòng thương cảm của Hoàng mà khiến chịu nhiều khổ sở. Chị rất ân hận, thật đấy! Có lẽ em sẽ ko tin hoặc có lẽ rất hận chị nhưng sự thật rằng trong lòng Hoàng mãi mãi chỉ có bóng dáng em. Vì quá yêu nên đã tự mình làm tổn thương nhau. Chị ko muốn hạnh phúc của hai người chỉ vì chị mà tan vỡ. Nhi, cậu ấy thực sự rất cần em. Em hãy thử vì chính mình mà kéo cậu ấy lại một lần nữa thôi. Cho em thêm một cơ hội cũng như là cho hắn thêm một cơ hội nữa vậy.......

Mai

P/s: hai người nhất định phải hạnh phúc đấy! "

Nó kêu chị Ann ra ngoài bởi mình cần một ko gian yên tĩnh để suy nghĩ. Nó có nên cho mình thêm một cơ hội nữa ko? Nhưng nếu cứ buông tay như thế chết ko phải rất tiếc nuối sao? Nó ko hận chị Mai nhưng lại lấy làm thương xót cho chị ấy. Yêu đơn phương thì ra lại khổ như vậy. Huống hồ hơn hai năm qua đều nhờ có Mai bên cạnh chăm sóc hắn. Còn chuyện về bàn tay, nó cười khổ, chiêu này cũng ác quá đi? Nhưng chỉ vì một bàn tay mà đánh mất hạnh phúc của mình thật ko đáng. Nhưng nó phải làm sao mà gặp được hắn đây? Mai đã là ngày nó phẩu thuật rồi, sức khoẻ nó, nó biết. Lỡ mà ko thành công thì coi như cả đời nó chỉ là người đi ngang qua đời hắn mà thôi. Phải là sao đây? À, đúng rồi! Điện thoại, điện thoại đâu rồi. Nó cuống tìm lấy điện thoại mà bấm số gọi.

_Alo, Lộc Hàm hả? Ừm......tao có chuyện này muốn nhờ mày giúp!

***

Xán Liệt tức giận, sắc mặt trông ko tốt lắm đang ngồi trong phòng của một quán bar nổi tiếng thuộc tập đoàn khách sạn nhà Thế Huân quản lí. Tối qua anh tìm mãi cũng chẳng thấy Mai đâu, gọi điện thoại thì lại ko trả lời làm anh lo lắng muốn chết. Vừa đúng lại nhận được bức thư Mai gửi, hắn liền vội vàng mở ra đọc.

"Hoàng à,

Mình vẫn còn rất thích cậu nhưng mình biết bản thân mình ko phù hợp ở bên cạnh cậu cho nên mình lựa chọn ra đi. Đừng đi tìm mình, khi nào cậu có hạnh phúc thì lúc đó mình mới quay về mà chúc phúc cho cậu. Cậu hãy sống thật vui vẻ nha, và cũng hãy sửa lại lỗi lầm mà mình đã gây ra cho cậu. Còn nữa, hãy tha thứ cho cô ấy đi, đừng mãi lừa dối bản thân mình nữa.

Mãi là bạn tốt của cậu - Mai "

Cô nàng ngốc này lại bị gì nữa thế? Tha thứ hay ko là do hắn quyết định. Sao cô lại tự tiện bỏ đi như thế? Huống hồ hắn cũng ko có cái dự định sẽ buông tha cho nó. Cả đời này, tốt nhất là nó ko nên có một cuộc sống tốt lành.

_Sao rồi, đã tìm thấy Mai chưa? -Thế Huân hỏi

_Vẫn chưa, chẳng biết lại trốn đi đâu -hắn buồn bực

_Thật đúng là, ngay cả Chung Nhân cũng biết mất luôn, cậu ta nói muốn đi chơi xa vài ngày để thoải mái. Chỉ vì một thằng nhóc ko ra gì mà cả hai tụi mày tính trở mặt nhau à? -Thế Huân vẫn giữ nguyên ác cảm với nó

Hắn im lặng ko nói gì. Lúc này cửa phòng cũng mở ra, bước vào lại là một cô xinh đẹp vô cùng. Khỏi phải nói, đó chính là bạn gái yêu dấu của Thế Huân. Nhưng sau lưng lại còn dẫn thêm một cô gái cũng ko kém phần xinh đẹp nhưng sắc mặt lại hơi tái xanh. Đó chính là nó.

_Lộc Hàm, sao em lại dẫn nhỏ đó đến đây? -Thế Huân vừa thấy nó liền ko vui

_Anh, đi theo em ra ngoài -Lộc Hàm nói xong liền kéo người ra ngoài trả lại ko gian riêng cho hai người

Nó nhìn hắn chằm chằm, định mở miệng nói nhưng lại thôi. Hai người cứ như thế mà nhìn nhau. Mãi một lúc hắn mới lên tiếng hỏi:

_Cậu gặp tôi có chuyện gì?

_Em.......em........-nó líu ríu

_Cậu nói rõ ràng một tí, nếu ko thì nên đi về đi -hắn cười lạnh

_Em, em chỉ muốn nói rõ chuyện một lần mà thôi -nó nhẹ nói

_Chuyện gì nữa? Chúng ta mà cũng có chuyện để nói sao? -hắn châm chọc

_Có rất nhiều, em muốn nói...........

Lúc này cửa lại đột ngột mở ra, bước vào mấy cô gái xinh đẹp. Bọn họ cười nói vui vẻ đến bên cạnh hắn. Từ lúc ấy, hắn chỉ còn quan tâm đến mấy cô gái đó mà bỏ mặc nó sang một bên. Thì ra hắn còn bộ mặt khác. Nó đợi bọn họ chơi đùa xong để cùng hắn nói chuyện nhưng xem ra vô ích. Hắn ta còn chẳng thèm liếc mắt đến chỗ nó đứng nữa mà.

Bởi vì đứng đợi quá lâu nên chân nó bắt đầu mỏi, đầu hơi choáng. Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ phẫu thuật rồi, sao đây? Coi như cho dù phải chết cũng nên nói rõ mọi chuyện. Nó liều lĩnh hét lên đuổi đám con gái đang quấn lấy hắn ra ngoài. Cả đám nhìn hắn đợi lệnh, chỉ đến khi hắn gật đầu mới chịu lui ra ngoài.

_Mới như thế cô đã ko chịu được? -hắn hỏi

_Em muốn nói rõ chuyện với anh! Giữa hai ta có quá nhiều hiểu lầm. Em ko muốn cứ như thế mà mất đi anh -nó dũng cảm nói

_Hiểu lầm gì chứ? Chẳng lẽ cậu định nói với tôi cậu mắc bệnh nan y sắp chết nên mới diễn cả một vở kịch đánh lừa tôi? -hắn lớn tiếng hỏi

_Đúng là như thế -nó thừa nhận

_Haha, cậu cho tôi là đứa ngốc à? Chuyện cậu nói quá hoang đường đi -hắn cười

_Ko, đó là sự thật -nó lắc đầu nói

_Tôi ngu mới tin lời cậu nói! Cậu làm sao có thể dễ dàng mà chết đi được. Tội lỗi cậu gây ra còn chưa trả hết sao lại dám chết chứ! Thủ đoạn này của cậu cũ quá rồi! -hắn chế giễu

_Là thật mà, anh hãy tin em lần cuối đi, em cầu xin anh mà -nó bắt đầu cảm thấy cơ thể khó chịu

_Tôi ko muốn nghe bất cứ thứ gì cậu nói, cậu cút về đi! -hắn tức giận vơ lấy một ly nước ném vào nó

"Xoảng" - ly thủy tinh vỡ tan tành. Cả người nó ướt nhẹp, vài mảnh thủy tinh vỡ còn văng trúng nó khiến những nơi đó đều xước chảy máu. Nó đau lòng nhìn hắn, lấy hết sức mà hét to:

_Anh hận em như thế sao? Rốt cuộc thì em đã làm gì nào? Có phải em chết thật thì anh mới tha thứ cho em ko hả?

Hắn giật mình nhìn nó. Ko ngờ nó lại nổi điên như thế. Thì đã sao nào? Hắn mới ko sợ nó.

_Nếu được thì cậu chết trước mặt tôi đi, chết đi! -hắn hét lên

Tim nó vỡ tan. Quay đầu lại kết cục cũng như thế. Cho thêm cơ hội hóa ra mình lại nhận thêm một lần đau. Ngực đau, đầu cũng đau, mà đau nhất vẫn là tâm của nó. Cố chấp yêu thích một người để đổi lấy sự phũ phàng của hắn. Bạch Hiền , rốt cuộc đáng hay ko đây? Cuối cùng nó vẫn ko chịu được cơn đau mà ngã quỵ xuống.

***

_Sao em lại kéo anh ra đây chứ? -Thế Huân bực dọc hỏi

_Anh tính làm kì đà sao? -Lộc Hàm khinh thường liếc

_Kì đà gì chứ? Nếu để anh em tốt dính vào thuốc độc như cậu ta sẽ chết chắc!

_Ko cho anh nói chị em tốt của em là thuốc độc!

_Gì chị em tốt chứ? Em với cô ta chị em tốt lúc nào?

_Thì........đợi tí em nghe điện thoại đã -Lộc Hàm chạy ra một chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại

_Alo, chị Ann à, có chuyện gì ko?

_Lộc Hàm, có phải Hiền nó ở cạnh em ko? -Ann lo lắng

_Đúng vậy, sao vậy chị? -hình như có chuyện nghiêm trọng thì phải

_Chết rồi, em mau đưa nó đến bệnh viện O mau, hôm nay có cuộc phẫu thuật đấy, bác sĩ nói tình trạng nó bây giờ ko khả quan cho lắm!

Ann mới vừa nhận được phiếu kiểm tra tổng quát của nó. Tình trạng sức khỏe còn tệ hơn khi vẫn còn ở Mĩ. Tỉ lệ thành công ca mổ tụt xuống 35% thành công. Bác sĩ yêu cầu nó lập tức làm phẫu thuật nhưng khi mọi người mò đến phòng lại chẳng thế nó đâu. Nó có biết mình hiện giờ đang rất nguy hiểm ko?

_Dạ, em biết rồi! -Lộc Hàm cuống cuồng chạy về phòng bar của hắn

Thế Huân thấy cậu như thế cũng vội vàng đuổi theo. Đến lúc mở cửa phòng anh lại giật mình khi thấy hắn đang ôm chầm lấy nó lay tỉnh.

_Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? -Thế Huân hỏi

_Mình......ko biết.....bỗng dưng cậu ấy lại ngã xuống bất tỉnh......-giọng hắn ko nén run sợ

_Ko ổn rồi, mau lên, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện làm phẫu thuật! -Lộc Hàm ra lệnh

_"Phẫu thuật"? -cả Thế Huân và hắn đều đồng thamh hỏi

_Để giải thích sau. Mau đưa nó đến bệnh viện nếu ko ko kịp nữa bây giờ, thời gian của nó còn ít lắm đấy! Cậu thúc giục

Hắn nhanh chóng bế nó dậy vụt nhanh ra bên ngoài. Vịt con, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì nhá!

***

Phòng phẫu thuật bật đèn sáng......

_Bác sĩ, hô hấp của bệnh nhân đang yếu dần -cô y tá lưu loát dùng tiếng Anh nói với vị bác sĩ nước ngoài

_Mau tăng oxi cho cô ấy!

_Nhịp tim bệnh nhân đang yếu dần thưa bác sĩ -y tá nói

_Ko hay rồi, bệnh nhân ko có ý định tiếp tục sống, phải làm sao đây bác sĩ? -một bác sĩ khác hỏi

Vì bác sĩ John là bác sĩ phẫu thuật chính nên toàn bộ quyết định đều phụ thuộc vào ông.

_Tôi nhất định cứu sống cậu ấy! -John tự tin

Bạch Hiền là bệnh nhân đặc biệt nhất của ông. Cậu ấy có một ước mơ hạnh phúc vĩ đại. Điều đó làm cậu có nghị lực chiến đấu với căn bệnh ác liệt này. Một chàng trai còn trẻ thế này phải sống để bay đến nơi tình yêu của nó mới đúng!

Mệt mỏi quá! Nó mệt mỏi quá! Nó muốn buông xuôi, buông đi tất cả. Nó sẽ đi đến nơi nó muốn. Chỗ đó có lẽ còn hạnh phúc hơn ở đây. Nơi này tuy lưu giữ quá nhiều hạnh phúc nhưng cũng là nơi khiến nó đau khổ nhất! Nó sẽ biến mất như mong muốn của hắn. Sẽ trả lại hạnh phúc cho hắn. Nó ko còn sức để tiếp tục kéo hắn lại nữa. Vậy nó bơi ra xa khỏi hắn vậy. Đúng! Ra xa khỏi hắn........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro