Chương 28: Điều kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái hôn vừa dứt, cũng là lúc Seungcheol dần lấy lại được ý thức, nhận ra được hành động mình vừa làm. Hắn cả người cứng đơ, trưng trưng nhìn Jeonghan.

Trái lại Jeonghan cũng như hắn, đứng lặng người, tay chạm nhẹ lên môi nhìn chầm chầm lấy hắn.

- Seunnn...Seungcheol, mày...

Jeonghan rất muốn hỏi hắn hành động hắn vừa làm là có ý gì. Liệu là thật lòng hay hắn chỉ muốn trêu đùa cậu? Nhưng đến giờ cả hỏi cậu cũng không hỏi được. Vì gương mặt đã sớm đỏ ửng, lòng ngực đã sớm nổ tung rồi.

Nhưng có lẽ Jeonghan đã quá hạnh phúc, đã quá hy vọng rồi đi. Đáp lại cho hành động vừa rồi của mình, hắn chỉ đứng đó thật lâu nhìn cậu. Sau đó cúi gầm mặt thốt ra từ " tao xin lỗi! " rồi cứ thế bỏ chạy. Hắn cắm đầu chạy chết như Jeonghan lúc nãy. Không thèm quay đầu lại nhìn có một người vì hắn mà chết lặng.

Jeonghan không hiểu vì sao hắn lại hôn cậu? Cậu cũng không hiểu vì sao hắn lại xin lỗi? Cậu chỉ hiểu bây giờ cậu đang rất đau! 

Jeonghan cứ đứng đó, đờ đững một lúc lâu, sau đó chỉ biết nở một nụ cười tự giễu chính bản thân mình.

" Jeonghan à, nghĩ lại đi mày hạnh phúc vì điều gì cơ chứ. Hắn hôn mày, nên mày nghĩ hắn chấp nhận mày à? Mày nên nhớ, ngay từ lúc đầu hắn đã xem tình cảm của mày là một thứ bệnh hoạn, ghê tởm rồi mà. Mày nhớ lại xem sau nụ hôn ấy ánh mắt của hắn nhìn mày như thế nào, không một chút yêu thương mà chỉ tràn ngập sự sợ hãi. Hắn còn không nói một lời mà bỏ chạy đấy thôi. Thế thì mày hy vọng cái gì, chẳng phải đây chỉ là một chút lòng thương hại hắn tặng cho mày hay sao! Tỉnh táo mà nhìn nhận sự thật đi Jeonghan!"

Tự giễu bản thân, cậu chua xót lê bước chân trở về. Khóe môi vẫn còn vương độ ấm mà sao lòng lại ê ẩm quá. Thà cứ bỏ mặc cậu, cứ khinh bỉ cậu, còn hơn là ban cho cậu sự thương hại này. Cậu không thấy vui mà chỉ thấy đau đớn thêm thôi.

Đau đớn, Jeonghan không trở về nhà cũng không đến quán bar của Soonyoung. Cậu cứ lao thân khắp ngõ ngách của con phố đèn đỏ. Tìm cho mình những vị khách lạ mặt. Cậu tìm đến họ giúp họ thỏa mãn ham muốn, cũng như giúp chính mình quên đi niềm đau này.
----------------

Sau cái hôn ấy, Seungcheol cứ như gã điên chạy về nhà khóa trái cửa phòng. Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu vì sao hắn lại làm việc ấy.

Trong lòng hắn ngổn ngang biết bao nhiêu là cảm xúc. Bối rối, sợ hãi và một cảm xúc nào đó không tên.

Tại sao thế? Tại sao hắn lại hôn cậu?

Hắn thật sự không biết! Chỉ là khi thấy cậu khóc, hắn vô thức thấy lòng ngực nhói. Muốn ngay lập tức đến bên cậu, ôm cậu vào lòng. Khi cậu tỏ ra sợ hãi, lãng tránh hắn. Hắn lại thấy vô cùng khó chịu, bứt rứt không yên. Cả khi cậu thú nhận việc có tình cảm với hắn, hắn vừa hoảng vừa thấy có chút gì đó lâng lâng. Để rồi đến khi cậu muốn bỏ chạy, thì trái tim hắn mách bảo hắn phải níu cậu lại. Để rồi dẫn đến cái hôn lúc ấy.

Trời ạ! Ai đó làm ơn giúp hắn lý giải mớ hỗn độn trong lòng hắn lúc này với! Bây giờ hắn phải làm sao để đối mặt với Jeonghan đây? Biết làm sao để trở lại bình thường sau những chuyện đã xảy ra.

Nếu hỏi, Seungcheol có kì thị khi biết Jeonghan là người đồng tính hay không? Hắn sẽ trả lời rằng, hắn tuy rất sốc nhưng hắn sẽ không kì thị hay ghét bỏ cậu. Vì dù sao cậu vẫn là bạn thân của hắn. Ai trong mình cũng có khuyết điểm! Huống hồ tất cả mọi tật xấu của hắn cậu đều chấp nhận được. Vậy thì khuyết điểm nhỏ này hắn làm sao mà chấp nhất, mà không chấp nhận cậu!

Hắn chỉ không thể chấp nhận được việc rằng. Sao tất cả những người trên thế giới này, người cậu yêu lại là hắn?

Để bây giờ hắn biết phải làm sao đây?

Rồi cứ thế lời tỏ tình vừa ngỏ. Một nụ hôn vừa trao. Đã đẩy hai con người chìm vào hố sâu của cảm xúc. Nơi đó chỉ có sự dằn vặt và bi thương.
-------------------------

Thế rồi, sáng hôm sau cả hai vẫn phải đến trường. Vẫn phải gặp mặt nhau trên con đường mà mỗi ngày thường đi chung.

Chỉ khác...hôm nay một người đi trước, một người lặng lẽ nối gót theo sau.

Seungcheol cứ thế bỏ lơ Jeonghan, cố ý tránh mặt cậu. Cứ như thế lướt qua cậu như cả hai chưa từng quen biết. Không còn nhưng cái gọi, những cái bá vai, quàng cổ thân thiết mỗi sáng. Người cấm đầu chạy thật nhanh. Người thì chỉ biết lầm lũi nhìn theo bóng lưng người phía trước.

Cả buổi học Seungcheol cứ vô ý bỏ lơ Jeonghan. Cho dù cậu có cố ý gọi hắn, hắn cũng vờ như không hề nghe thấy. Chỗ ngồi hắn cũng xin người ta đổi cho để không cần ngồi cạnh cậu.

Hắn xa lánh, tránh né như vầy lòng cậu đau đớn không thôi. Nhưng giờ thì làm gì được, đành phải cắn răng chịu đựng mà thôi. Ai bảo cậu ngu ngốc đi bày tỏ với hắn làm gì. Cũng tại cậu cả thôi!

" Bây giờ ngay cả làm bạn cũng không làm được nữa rồi..."
------------------------

Cả một buổi học dài như cả thế kỉ, người mình thương lại chẳng để mình vào mắt. Thì thử hỏi ai mà không đau.

Jeonghan ảo não xách cặp trở về, thế nhưng vừa bước ra khỏi lớp cậu đã bị một người tiến đến kéo đi.

Người kéo cậu đi không ai khác chính là Minwon. Gã lôi cậu lên sân thượng, chưa kịp để cậu la hét gã đã tiến đến cưỡng hôn cậu. Để rồi nhận một cú đấm đau đớn từ cậu.

- Ha, Yoon Jeonghan! Hôm nay cả gan dám đánh tao, mày ăn gan hùm rồi hả? ( Gã cười mỉa mai nhìn cậu)

- Phải! Tao đánh mày thì sao? Mày làm gì được tao? Mày muốn cái gì? Có bị điên không mà lôi tao lên đây! Cmn nói thẳng ra đi! Sao cứ ám tao hoài vậy?!

Sáng giờ bị Seungcheol ngó lơ, ra về còn bị tên khùng này ám. Nhất thời làm Jeonghan nổi điên.

- Ngon ta! Dám chửi cả tao! Mày không sợ tao đem chuyện của mày kể cho Seungcheol nghe hả?

- Kể hay không kể là chuyện của mày, tao không quan tâm! Nếu lôi tao lên đây chỉ để nói nhảm thì tao không rảnh. Tao đi về! Sẵn tiện nói luôn, từ giờ tao sẽ không để mày đem chuyện này ra khống chế tao nữa đâu! Tao không để mày muốn làm gì thì làm nữa! Muốn kể bí mật của tao thì cứ việc, đây không cản.

Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi, không thèm nói chuyện với người như gã. Cậu tự hứa với lòng sẽ không để gã chèn ép cậu nữa. Vì giờ cậu còn gì để mất nữa đâu.

- Vậy hóa ra lời đồn giữa mày và Seungcheol đang xích mích là có thật? (Minwon nghi vấn hỏi)

- Chuyện đó không đến phiên mày bận tâm! (Jeonghan bực dọc)

- Vậy thì thôi, tao có chuyện khác muốn nói với mày. Tao thích mày! Và tao muốn mày trở thành tình nhân của tao! (Gã cười cợt hướng cậu nói. Nhưng đâu biết được gã ngay bây giờ đang rất nghiêm túc đề nghị)

- Mày điên hả? Nói cái mẹ gì thế? Lại muốn giở trò gì nữa đây? Tao đã nói rồi còn lâu tao mới để mày khống chế tao nữa. Đừng hòng ép tao nghe theo! (Jeonghan tất giận quát)

- Vậy nếu như tao lấy đó là điều kiện để ép mày, cho việc tao giữ kín bí mất thằng khốn Choi Seungcheol làm con gái nhà người ta có thai thì sao!! ( Minwon nhẹ nhàng nhìn cậu nói, trong đáy mắt lộ rõ sự châm chọc)

-..........

Cái gì? Làm sao hắn biết chuyện này cơ chứ???

End chương 28.
---------------------

Yun: hứa với mọi người là up chương ngày hôm qua, nhưng mà tôi lại bị một đống bài vở đè đầu nên không up được. Xin lỗi mọi người nhìu, thông cảm cho tôi nha😟😟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro