2. Nhất thể song quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo tước: Do thiết lập kỳ lạ, sẽ có bảng nền nhân vật ban đầu ở truyện!

Thiết lập huyền huyễn. Ôn Khách Hành là Ôn Như Ngọc sinh!

___

"Ta là ca muội." Lời nói của Ôn Khách Hành ném xuống có tiếng.

"Ca ca ta không phải như ngươi!" A Tương nghi ngờ trừng mắt nhìn y.

Ôn Khách Hành lại nói: "Ca ca muội nên như thế nào? Nhu nhược vô năng, chỉ có thể để cho đứa nhỏ nửa lớn như muội chiếu cố hắn? Miệng vụng về, cùng muội bị mắng cũng không mắng trả, bị đánh không đánh trả? Hay là không có trách nhiệm, gặp phải vấn đề chỉ muốn tìm chết trốn tránh hiện thực?"

A Tương càng nghe càng tức giận, trợn mắt đấm ngực Ôn Khách Hành: "Không cho ngươi nói ca ca như vậy! Ca ca chỉ là chậm chạp một chút thôi, ca ca ta tâm địa thiện lương, rất hiền, rất nghe lời."

Ôn Khách Hành nắm lấy tay nàng tiếp tục nói: "A Tương, Chân Diễn ngốc nghếch kia ngã xuống nước chết đuối tồi. Hiện tại ca ca muội là ta." Y chậm trãi ngồi xổm xuống nắm bàn tay A Tương đặt lên mặt mình: "Muội mau cẩn thận sờ sờ xem, ta rốt cuộc có phải là ca ca muội hay không."

Ánh mắt A Tương đờ đẫn, nàng cũng không phải rất có thể hiểu được lời nói của Ôn Khách Hành, xúc cảm bắt đầu lại quen thuộc như thế, trong ánh mắt người trước mắt nhìn về phía nàng tràn đầy chờ mong yếu ớt khiến trái tim nàng dao động không thôi: "Ca vẫn là Chân Diễn sao?" A Tương chôn trong ngực y nhẹ giọng hỏi.

"Không phải, Chân Diễn chết rồi, ta là Ôn Khách Hành, ca ca Ôn Khách Hành muốn bảo vệ A Tương." Ôn Khách Hành ôm cô nhóc vào trong ngực nhắm hai mắt lại dùng mặt nghiêng cọ lên đỉnh đầu nàng.

A Tương nắm chặt vạt áo trước của Ôn Khách Hành lần nữa khóc lên nghẹn ngào: "Ca không được chết, đừng không cần ta..."

Ký ức kiếp trước như sóng vỗ bờ mãnh liệt ập tới tập kích, đáy mắt Ôn Khách Hành lại trống rỗng, y chỉ nhẹ giọng trấn an A Tương: "Được, A Tương, ca ca ở đây."

____

Kinh sư bảo địa, tấc đất tấc vàng, một tấm gạch đập xuống đánh chết mười người phải có ba năm vương tử hoàng tôn, ba hai đại quan tam phẩm, còn có hai ngoại thích công khanh.

Chân Diễn chẳng qua chỉ là con trai của Hữu Động Đô Ngự Sử, cũng không tính toán được coi như là nhân vật gì, nhưng danh hào của y lại có thể vang vọng kinh sư.

Sợ là tùy tiện từ đầu đường kéo ra một tên khất cái lại để hỏi thì hắn cũng biết Chân Diễn là con trai của một mỹ nhân Ôn Như Ngọc, hoàn mỹ kế thừa phong hoa tuyệt đại của mẹ mình, nhưng lại là một người trời sinh đã ngu ngốc.

Cũng may Chân Diễn sinh ra là Khôn Trạch, không cần đứng cửa lập hộ, lập gia đình tốt, nhà chồng chiếu cố nhiều một chút thì đời này cũng có thể sống không tệ. Chân phu nhân trong lòng biết nhi tử có mỹ mạo nhưng không có năng lực tự bảo vệ mình, gả quá thấp cũng vô ích, vì thế năm Chân Diễn năm tuổi liền do mẹ y làm chủ hứa hôn cho công tử phủ Trấn Quốc Tướng Quân, chỉ đợi đủ tuổi liền qua phủ nhập môn.

Thế nhưng trời không theo người nguyện, từ xưa hồng nhan gắn liền hai chữ bạc mệnh. Chân Diễn mười bốn tuổi Chân phu nhân bệnh qua đời, bỏ lại một đôi nhi nữ, Chân Diễn cũng thủ chữ hiếu, thời gian kéo dài đến mười bảy tuổi vẫn còn chưa gả.

Con trai duy nhất của Trấn Quốc tướng quân là Chu Tử Thư ở bên ngoài đánh giặc chống địch, bị thương ở chân, bị què. Hắn tự nói là không muốn chậm trễ Chân công tử liền đưa tới thư thương nghị từ hôn, nhưng sự tình lấy tin đồn liền biến thành Chân Diễn mệnh mang sát nghiệp, có tướng khắc phu.

"Các ngươi nghe nói chưa? Chân gia công tử kia nghe nói bị từ hôn liền nhảy sông tự sát!"

"Thật hay giả vậy? Cũng không thấy phủ Ngự Sử treo bạch thương* mà?"

*Đồ tang

"Hừ! Ngự Sử Phủ muốn thể diện, Chân thiếu gia này chết hình như còn có liên quan đến hậu nương của y, cha y lại dễ dàng đem những chuyện ướp muối kia rẩy ra ngoài sao? Ngay cả tin tức người đã chết này cũng che giấu đi."

Ba năm tiểu thương áo vải ngồi trong quán trà, những người này ngày ngày đi khắp đầu đường ngõ nhỏ, tin tức linh thông, lúc ngồi nhàn rỗi liền thích tán gẫu chút tin đồn khác thường.

Cách vách đám người này có một công tử áo gấm đội mũ che thân đang đứng nghiêm túc chậm trãi thưởng trà, lều trà đơn sơ dường như cũng trở thành sảnh đường huy hoàng.

"Các ngươi nói Chân gia thiếu gia bị hậu nương y hại chết sao?"

Các tiểu thương gia bị thanh âm này dọa cho hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía cẩm y công tử kia.

"Tin tức là ta nghe từ lão bà bà bán hoa đậu trước cửa phủ Ngự Sử nói, bà ta có một cô cháu gái làm việc ở Ngự Sử Phủ, khẳng định sẽ không sai."

"Huống chi ai không biết sau khi Ôn Như Ngọc chết, thiếp thất Như di nương được lên chính thất thành Như phu nhân, lại còn cố gắng mài giũa một đôi nữ nhi nguyên phối lưu lại, vẫn là hai năm trước Triệu vương ra mặt, buộc Chân Ngự Sử vì hai đứa nhỏ một mình ép lập lời thề, lại làm công chứng đồ cưới của Chân thiếu gia, vì vậy phu nhân hiện giờ không quản được trên đầu bọn họ, cuộc sống này của họ mới tốt hơn một chút."

Cẩm y công tử lại hỏi: "Vậy Triệu vương là ai? Làm sao quản được chuyện gia sự của triều thần?"

Tiểu thương trợn trắng mắt, cảm thấy đây nhất định là con cháu phú thương đến từ nơi xa xôi cho nên mới ít nghe được tin tức như vậy, hắn nói: "Chậc, đây còn không phải là một khoản nợ ân tình cũ sao, hai mươi năm trước Ôn Như Ngọc chính là mỹ quan kinh sư, người theo đuổi nhiều như cá mập qua sông, Triệu vương cũng là một trong số đó, về sau nghe nói hai người đã muốn bàn hôn luận gả, nào biết nửa đường có biến, Triệu vương cuối cùng lại cưới con gái Các lão, Triệu vương thành hôn được nửa tháng Ôn Như Ngọc liền gả cho thiếu gia Chân phủ."

"Hơn phân nửa là dư tình chưa xong, Triệu vương liền đối với nhi tử, nữ nhi của y có chút chiếu cố."

"Nói như vậy, Triệu vương vẫn là người si tình?" Cẩm y công tử mỉm cười hỏi, nhưng tuyệt đối nghe không ra một tia khen ngợi.

Các tiểu thương đều nở nụ cười: "Tiểu công tử còn trẻ, nào biết trong đó quanh co nhiều thứ phức tạp. Triệu vương lại thích Ôn Như Ngọc, còn có thể so với vị trí kia càng thích hơn?"

"Các ngươi nói đúng." Cẩm y công tử đứng dậy, ném ra một cái túi tiền nặng trịch đập vào bàn gỗ thô ráp: "Hôm nay ta nghe chuyện xưa rất hài lòng, trà này của mấy vị ta mời."

"Ôi chao, đa tạ vị công tử này."

"Công tử đi thong thả!"

Lão chủ quán trà và các tiểu thương đều rất vui vẻ, sau khi cẩm y công tử kia rời đi, đám người này nên bận rộn sinh kế tiếp tục đi, còn đám người vẫn nghỉ ngơi lại tiếp tục tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

"Thấy rõ không? Vị công tử vừa rồi trông như thế nào?"

"Không thấy rõ, nhưng mà nhìn dáng người tuyệt đối là một mỹ nhân."

"Cũng không biết là người nhà nào tâm lớn như vậy, cư nhiên để mặc cho Khôn Trạch một mình đi ra ngoài, cũng không sợ đi ra ngoài liền không về được."

Cẩm y công tử không nghe thấy những lời đàm tiếu vây quanh y mà chắp tay đi trong ngõ nhỏ, sau đó lên một chiếc xe ngựa đậu ở đầu ngõ, roi tạp dịch đánh xe vung lên, xe ngựa liền nhanh chóng chạy đi.

Nha hoàn Tùy thị buông rèm xe xuống tiếp nhận mũ che thân do cẩm y công tử tháo xuống, lúc này vị công tử kia mới hiện ra chân dung.

Thật là một thế giai công tử!

Mặc dù là gặp qua trăm ngàn lần, tiểu nha hoàn vẫn là vì mỹ mạo chợt hiện này giật mình, thất thần mơ hồ một chút.

Đại thiếu gia sao nhìn qua so với trước kia còn thu hút sự chú ý hơn? Giống như đẹp hơn vậy.

"Tiểu thư đâu?" Ôn Khách Hành mở miệng hỏi.

Nha hoàn phục hồi tinh thần vội vàng đáp: "Tiểu thư vẫn nói muốn đi Trân Bảo Các dạo chơi, sau sẽ tự mình hồi phủ."

"Nha đầu kia đã quen rồi." Ôn Khách Hành không rối rắm nữa, y lại nói: "Về phủ trước, gọi tất cả mọi người lại. Ta có chuyện muốn tuyên bố."

Nha hoàn gậg đầu, cũng không dám nhiều lời lại lui về phía sau, hận không thể cùng ván gỗ hợp thành một thể.

Nàng ta thực sự sợ hãi.

Sau khi đại thiếu gia rơi xuống nước liền phảng phất như đổi thành người khác. Không, càng giống như chiêu tà từ, mới không qua ba năm ngày người ở phủ này đối với y vừa sợ vừa e ngại, ngay cả lão gia phu nhân cũng ăn ngủ không yên.

Ngày đó y phát công dọa lui lão gia phu nhân, ngày hôm sau phu nhân liền tìm tới một đại sư muốn thu yêu, nào biết đạo sĩ kia chẳng những một việc không thành, còn ở trước mặt mọi người bị đại thiếu gia một tay nhấn đầu chết đuối trong ao cá chép. Đại thiếu gia treo hắn ở bát giác đình bên hồ, không cho người thu thi, còn muốn bọn họ mỗi ngày sáng sớm đi chiêm ngưỡng di dung thiên sư.

Y không cho người ta ở bên ngoài nhiều lời, cũng không cho người làm trái lời nói của mình, chỉ nói Chân Diễn đã chết, hiện tại còn sống chính là Ôn Khách Hành, về phần mọi người ở Chân phủ, nhất định phải coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Sau đó một vú già nhịn không được đem chuyện trong phủ tiết lộ cho một tên buôn bán đưa thức ăn, đảo mắt Bát Giác Đình liền treo thêm hai cỗ thi thể.

Lão gia muốn lên triều, còn có thể ở bên ngoài tránh né nhưng phu nhân và đại tiểu thư chạy không thoát, chỉ có thể trốn ở trong viện của mình không dám ra khỏi phòng một bước. Trốn nhưng lại không nghĩ tới đại thiếu gia có thiên lý nhãn truy phong, bị bắt được chính là một chữ chết.

Cũng chỉ có ở trước mặt A Tương tiểu thư đại thiếu gia mới giống như người bình thường mà không phải lệ quỷ đòi mạng.

Có lẽ chính là bởi vậy mà Tương tiểu thư mới sống chết không tin ca ca mình là ác quỷ phụ thể, nàng nói Trấn Quốc tướng quân phu nhân nhắc tới chuyện từ hôn kia, một người bị tổn thương tâm lý cực lớn, giờ đã may mắn không chết, vì bảo vệ mình mà sẽ sinh ra một nhân cách khác, phảng phất như một thể song hồn, nhân cách nhiều ra này bình thường rất nguy hiểm, muốn giảm bớt người nhà nhất định phải cẩn thận chiếu cố che chở, nhiều năm sau có lẽ sẽ có cơ hội để hai nhân cách sáp nhập khôi phục lại bình thường.

Mà ca ca nàng tuy rằng không thừa nhận mình là Chân Diễn, nhưng vẫn nhận ra muội muội là nàng, nương đã không còn ở đây, nói cái gì thì nàng cũng không thể bỏ mặc ca ca mình được.

Không bao lâu sau, xe ngựa liền đến trước cửa Chân phủ, Ôn Khách Hành ngồi ở tiền sảnh, ước chừng nửa chén trà nhóm chủ tử đều có mặt ở Chân phủ đều đến, sắc mặt trắng bệch phảng phất như sinh bệnh nặng.

"Đều đứng làm gì, mau ngồi xuống nói chuyện đi." Ôn Khách Hành cười nói.

Một đám người lại nơm nớp lo sợ ngồi xuống, hài tử còn nhỏ bị rời khỏi lòng bàn tay nương ôm ấp liền nhịn không được rơi lệ, nhưng lại sợ tiếng khóc kinh động Ôn Khách Hành, chỉ có thể gắt gao cắn ống tay áo hoặc khăn tay tiết ra tiếng nức nở.

"Còn thiếu Chân lão gia, nhưng mà không sao, chúng ta bắt đầu trước." Ôn Khách Hành đảo qua dư quang mở miệng nói: "Mấy ngày nay biểu hiện của các ngươi đều rất tốt, rất nghe lời, ta rất hài lòng, muốn phần thưởng gì có thể nói ra."

Không ai trả lời, bọn họ ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt của Ôn Khách Hành cũng không có.

"Không trả lời chính là không muốn." Ôn Khách Hành lại nói: "Vậy ta có một tin tốt, các ngươi có muốn nghe hay không?"

Y thoải mái cười nói: "Ta sắp rời khỏi kinh thành, vui không?"

Thật sao?

Một vòng mặt người nhìn nhau đều là biểu tình vui sướng không thể tin được.

Ôn Khách Hành biểu tình lại trầm xuống: "Nhưng mà trước khi rời đi ta vẫn có chút lời muốn nói rõ ràng, vạn nhất các ngươi làm sai đạp sai, ta cũng không cần tìm cớ giết người."

"Bên ngoài ta nghe đồn Chân Diễn đã chết, ta muốn hai người đưa tang cho Chân Diễn, để Chân Diễn thật sự chết."

Trên khuôn mặt trắng bệch của Như phu nhân tràn đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn lấy dũng khí hỏi: "Ôn công tử, vậy sau đám tang cậu còn có trở về nữa không?"

Ôn Khách Hành trả lời: "Chuyện sau này lại nói, các ngươi chỉ cần nhớ Chân Diễn đã chết trong ao cá chép, Ôn Khách Hành ta đương nhiên sẽ không gây phiền toái cho các ngươi." Y lại nhấn mạnh: "Ngự Sử Phủ có người đông đảo, ta có thể không bắt được tất cả các người không tiết lộ bí mật, nhưng mà khuôn mặt các vị ở đây ta có thể nhớ kỹ, sau này rảnh rỗi sẽ thăm hỏi nhiều hơn."

Như phu nhân xụi lơ thân thể, bà ta run rẩy nói: "Ôn công tử, Ngự Sử Phủ năng lực có hạn, nếu Triệu vương quyền thế ngập trời muốn tìm hiểu, chúng ta vô luận như thế nào cũng không gạt được..."

"Đó là chuyện của các ngươi." Ôn Khách Hành nhắm mắt lại có chút không kiên nhẫn, y đứng dậy rồi đi ra ngoài bỏ lại một câu: "Tang lễ mau chóng làm, không có chuyện gì khác thì đừng làm phiền ta."

Ôn Khách Hành bỏ lại một đám người rồi đi về viện của mình, đang đi lại gặp A Tương hưng phấn xông lên tìm y.

"Ca, ca xem đây có phải là quạt mà người nói không? Ta đã tìm nó cho huynh đấy!"

Ôn Khách Hành tiếp nhận một cây quạt ngọc cốt mà A Tương đưa cho mình, mở ra nhìn một chút, chiếc quạt này so với kiếp trước y dùng chênh lệch không kém, nhưng cái này dùng để thưởng ngoạn, phân lượng nhẹ hơn không ít, hơn nữa ngọc hơi giòn, nếu như chân khí rót vào thì không bao lâu cũng bị vỡ vụn.

"Không sai, A Tương tìm được rồi." Ôn Khách Hành cười đến nheo mắt lại, y sờ sờ đỉnh đầu A Tương lại nói: "Ca muốn đi, A Tương cùng ta rời đi thế nào?"

A Tương lập tức ôm lấy tay y: "Đi liền đi, ta cùng ca luôn ở cùng một chỗ." Nhưng lúc sau nàng lại nghi hoặc nói: "Ca, vậy chúng ta đi đâu?"

"Đi tìm một quỷ bệnh lao vô tâm tính sổ."

"Ca, hắn nợ huynh tiền sao?"

"Đúng vậy, hắn còn nợ cả một đời."

A Tương tràn đầy nghi vấn: "Hắn lại còn bị phế, vậy lấy cái gì bồi thường?"

"Ha ha." Ôn Khách Hành cười lạnh nói: "Cả người hắn đều phải bồi thường cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro