1. Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời đồn Thần Y Cốc có âm dương sách có thể làm sống lại người chết, thịt trắng cốt, Ôn Khách Hành đem quyển sách này đọc thấu ăn thấu, ước chừng mất ba năm.

Y không biết con đường này chính là đường chết.

Nhưng nếu vậy thì sao?

Con người luôn phải nhìn thấy quan tài mới chịu rơi lệ chết.

Diệp Bạch Y cũng không tìm được Đại Vu, lúc ông ta trở về, Ôn Khách Hành sống cũng như người chết vậy.

Diệp Bạch Y vì một chuyện không rõ phải trái mà muốn diệt Quỷ Cốc, Ôn Khách Hành lại muốn cả giang hồ vì Chu Tử Thư tuẫn táng.

Người sống quá lâu thái cô sẽ mất đi lòng thương hại, hơn nữa Diệp Bạch Y trong lòng có thẹn, liền dung túng Ôn Khách Hành muốn lật đổ kế hoạch thiên hạ.

Ôn Khách Hành mở Võ Khố chỉ lấy đi âm dương sách của Thần Y Cốc, bí tịch còn lại bị y đốt sạch. Y đưa chìa khóa cho Diệp Bạch Y rồi sau đó một mình rời đi.

Sau đó võ lâm liên minh đuổi giết tới Quỷ Cốc, song phương đấu đến thiên sầu địa thảm, thi thể trải dài khắp nơi. Diệp Bạch Y mở Võ Khố trước mặt người trong thiên hạ, bảo động vốn nên đầy bí tịch, nhưng tất cả đều là tro tàn.

Trận đấu pháp chính tà này, kết quả là hai đầu đều thất bại, không giải quyết được.

Ngôi vị võ lâm minh chủ của Triệu Kính cũng không ngồi được lâu, Hạt vương phản bội, hơn nữa Trương Thành Lĩnh chỉ chứng, hắn thân bại danh liệt, về sau cũng chết.

Ba năm sau, Ôn Khách Hành vẫn không tìm được biện pháp cứu Chu Tử Thư trong âm dương sách, y càng trở nên cực đoan hơn.

Người đưa tang, tân cốc chủ Quỷ Cốc xuất thế.

Trương Thành Lĩnh và Diệp Bạch Y mắt thấy y trở về nhân gian, mắt thấy y rơi vào địa ngục, lại mắt thấy y tự lấy diệt vong.

Làm thế nào để cứu y đây?

Không cần cứu.

Chết rồi thì qua đó bồi A Nhứ.

_____

"Ôn Khách Hành, nhớ tới sao? Sự ngu ngốc của ngươi, hối tiếc của ngươi, tội lỗi của ngươi, tất cả những ký ức không thể nhìn lại của ngươi."

Ôn Khách Hành khôi phục ý thức trong bóng tối mịt mờ, giọng người mờ ảo kia chọc giận y: "Giấu đầu lộ đuôi, sống như chuột."

Thanh âm kia lại lên tiếng: "Ngươi còn muốn gặp lại Chu Tử Thư không?"

Ôn Khách Hành càn rỡ nở nụ cười, "Ta không biết ngươi vì sao lại nói như vậy, bổn tọa đã chết, cho dù rơi xuống mười tám tầng địa ngục chịu dầu nấu lửa nướng cũng không sao cả, A Nhứ nhất định sẽ chờ ta."

"Đây cũng không phải U Minh địa phủ, ngươi cũng không đi được, cho dù là đi, ngươi cũng tìm không thấy Chu Tử Thư."

"Ý ngươi là sao?"

"Chẳng phải là nghe đại đạo ba ngàn, vô cùng tận cũng, hắn đã không ở trong thế giới này."

Ôn Khách Hành giật mình, sau đó lại thay đổi một bộ mặt hung lệ, y cả đời sát phạt, huyết sát cực nặng chất vấn: "Ta làm sao biết ngươi không phải đang hù dọa ta."

Người nọ cũng không biện giải, tiếp tục nói: "Ta cho ngươi một khắc, nếu muốn đi, ta liền đưa ngươi đi."

Lý trí của Ôn Khách Hành đang nói cho y không nên tin những lời quỷ quái này, nhưng đáy lòng lại mơ hồ có một thanh âm vang lên: Vạn nhất thì sao, vạn nhất đi địa ngục cũng không tìm được A Nhứ thì sao...

"Ta muốn ngươi trả lời tôi một câu hỏi."

"Ngươi hỏi đi."

"Điều này có ích lợi gì với ngươi?"

"Không có lời gì cả, ta tùy hứng mà thôi, tiểu quỷ, ngươi còn muốn gặp lại Chu Tử Thư hay không?"

Những lời này làm cho Ôn Khách Hành có loại cảm giác tức giận như đối mặt với Diệp Bạch Y, y nghẹn nửa ngày.

"Ta đi, nếu ngươi dám lừa gạt bổn tọa, dù là trên trời hay dưới đất, bổn tọa sẽ hóa thân thành ác quỷ đòi mạng thiên nhai!"

"Ha ha ha ha."

Theo tiếng cười vang lên, Ôn Khách Hành bị một trận lực lượng ném lên hư không, hút vào trong vòng xoáy vô hình, cảm giác trời đất quay cuồng ập tới, ý thức Ôn Khách Hành cũng dần dần tản ra.

Đoạn cuối cùng của thanh âm kia ẩn chứa lực lượng kỳ lạ vững vàng đâm vào não thức, giống như một cơn ác chú muốn quên cũng không cách nào quên.

"Nếu ngươi muốn ở lại, thì không được tiết lộ kiếp trước, nếu ngươi muốn đi, giết Chu Tử Thư, ta sẽ mang ngươi trở về."

____

Khó chịu...

Ôn Khách Hành cảm giác được có thứ gì đó bịt kín lồng ngực mình, khoang mũi ngay cả thanh quản đều đau đớn như lửa đốt, bên tai là âm thanh ồn ào hỗn loạn.

"Khụ khụ khụ ——"

Y che miệng ho không ngừng, nghiêng đầu, rót ra một lượng nước lớn, sau đó lại mất đi ý thức ngã xuống.

Trong khoảnh khắc y ngã xuống đất hôn mê, bên hồ cá chép ngự sử phủ có thể nói là gà bay chó sủa.

Cô nương áo tím hơn mười tuổi chỉ vào một cô nương áo hồng lớn hơn mình và mắng: "Là ngươi! Ngươi đẩy ca ta xuống! Ngươi biết ca ta không biết bơi, ngươi đã giết ca ta!"

"Ta không có!" Cô nương áo hồng thần sắc hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ xen lẫn trong sự hoài nghi của người xung quanh, liền xấu hổ tức giận không thôi, sau đó nàng chỉ vào Ôn Khách Hành bị khách ngã xuống, hô to: "Là tên ngốc này tự mình cho cá chép ăn rồi trượt chân rơi xuống, ta không đẩy hắn! Tất cả các ngươi cũng thấy, ta không đẩy hắn!"

"Ngươi còn dám ngụy biện!" Tử y nữ hài liều lĩnh muốn xông tới dùng nắm đấm chào hỏi nàng, nhưng lại bị nha hoàn tôi tớ ôm chặt lấy.

Có người cao giọng hô: "Mau đi mời lão gia phu nhân!"

Tử y nữ hài tử càng thêm tức giận, ba năm người cơ hồ muốn kéo không được nàng.

Ma ma canh giữ bên cạnh Ôn Khách Hành hô lên: "Tam tiểu thư, cứu đại thiếu gia quan trọng hơn!"

Cô nương áo tím gắt gao trừng mắt nhìn cô nương áo hồng, hung tợn phun ra một câu: "Chân Sính, ta nói cho ngươi biết, một khi ca ta có chuyện gì, ngươi, còn có nương và đệ đệ ngươi, tất cả đừng nghĩ đến được sống tốt!"

"Chúng ta đi!" Cô nương áo tím cùng ma ma nâng Ôn Khách Hành dậy rồi rời đi, để lại cô nương áo hồng ngây ngốc một chỗ ở đó. Sau khi phục hồi tinh thần, nàng rưng rưng rơi lệ, cũng đẩy đám người hạ nhân rồi che mặt bỏ chạy.

Ôn Khách Hành bị lột đi quần áo ướt đẫm, thay áo lót sạch sẽ, an trí ở trên giường, lúc này khí tức y đã vững vàng hơn, nhìn không có gì đáng ngại, trên thực tế y cũng sớm tỉnh lại, chỉ là giả vờ choáng váng mà thôi.

Y đang thăm dò chung quanh, cũng là chuẩn bị gặp lại cố nhân. Chân Diễn chỉ để lại ký ức trước khi chết cho y. Đây là một kẻ ngốc đáng thương, muội muội kế mẫu nói y là một ngôi sao hỏa tạ hại vị hôn phu gãy chân, khiến y tự trách mình không thôi, tâm thần hoảng hốt liền trượt chân xuống ao.

Chân Diễn này thật sự khiến người ta tức giận, nhưng vị hôn phu lại là cái quỷ gì? Chẳng lẽ nơi này cho phép hai nam tử thành hôn? Quên đi, quên đi, không muốn nghĩ nhiều như vậy, một người khập khiết cũng xứng với y nhớ thương?

Tử y nữ tử hoàn toàn không có sự hung hãn như vừa rồi, bĩu môi đỏ hốc mắt, lo lắng lại sợ hãi.

Ôn Khách Hành mở mắt ra theo bản năng tách ánh mắt né tránh.

"Thật tốt quá, ca, người không sao!" Cô nương kinh hỉ không thôi, cả người nhào vào vòng tay Ôn Khách Hành, thân thể mềm mại hương thơm mang theo nhiệt độ ấm áp, là cảm giác đã nhiều năm y không có được nhận qua.

"A Tương?" Ôn Khách Hành đẩy cũng không được, ôm cũng không được, cứng ngắc giống như một khúc gỗ.

"Ừm, hừ." A Tương đáp lại cũng khóc lên, đầu tiên là không tiếng động rơi lệ ướt đẫm vạt áo Ôn Khách Hành, sau đó ô ô a a khóc không ngừng, sau đó lại bắt được Ôn Khách Hành một bên đầy nước mũi một bên lại gào khóc.

Ôn Khách Hành thương hại nàng, nhưng càng đáng thương cho quần áo của mình không nhịn được liền đẩy nàng ra ngoài.

A Tương lau nước mắt còn thập phần khó hiểu, "Ca, huynh sao lại đẩy ta?"

Ôn Khách Hành ghét bỏ nhìn gương mặt ngày đêm nghĩ tới, nói: "Mau lau mặt đi, Tiểu Hoa Miêu."

"À." A Tương rút ra một cái khăn tay rồi lau nước mũi, tâm tình bị cắt đứt, hiện tại nàng cũng khóc không nổi, ngồi ở mép giường Ôn Khách Hành nói chuyện, dấu hiệu khóc còn chưa khôi phục, nói chuyện cũng lắp bắp còn mang theo nấc cụt.

"Ca —— từ, phủ tướng quân từ hôn. Không có gì, đừng nghe... Chân Sính nói lung tung kia, nàng ta chính là ghen tị với ca so với nàng... Đẹp đẹp hơn."

Ôn Khách Hành có hứng thú chống cằm hỏi: "Ta đẹp sao?"

A Tương gật đầu: "Trong kinh sư không còn Khôn Trạch đẹp hơn huynh đâu, Chu Tử Thư kia bị gãy chân gửi thư nói không muốn trì hoãn huynh cho nên muốn thối lui hôn sự, đây là hắn tự viết."

"Ngươi nói ai từ hôn?" Ôn Khách Hành kích động nắm lấy tay nàng, vội vàng hỏi.

"Chu Tử Thư thiếu tướng quân phủ Trấn Quốc tướng quân."

"Chu - Tử – Thư..." Ôn Khách Hành thất thần đọc ba chữ này, sau đó lông mày nhướng lên, không giấu được niềm vui từ đáy mắt đuôi lông mày tràn ra, y xốc chăn lên muốn xoay người xuống giường: "Muội dẫn ta đi tìm hắn."

A Tương không hiểu tại sao: "Không được, lúc này hắn còn chưa hồi kinh, chúng ta đi đâu tìm hắn?"

Ôn Khách Hành ngồi lại trên giường ngơ ngác.

A Tương còn muốn nói chuyện an ủi y, lúc này lại có một đám người chạy tới, một đôi nam nữ nhìn gần bốn mươi tuổi ở phía trước, xem cách ăn mặc hẳn là chủ cút cái nhà này, cô nương áo hồng Chân Sính kia đứng ở vị trí sau, phía sau nữa chính là đám tôi tớ nha hoàn vây quanh.

Nam tử xa lạ tiến lên thăm Ôn Khách Hành, A Tương ở lại giường hướng ông ta chào: "Phụ thân."

Ôn Khách Hành ngây người, nam nhân này cũng không phải Chân Như Ngọc, nữ nhân kia cũng không phải mẹ y.

Nam tử muốn nâng hai tay Ôn Khách Hành, lại bị Ôn Khách Hành theo bản năng né tránh, ông ta xấu hổ hắng giọng: "Diễn Nhi, ta cùng Nhị Nương con đến thăm con, thế nào, hiện tại còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Thì ra là mẹ kế, nhưng mà người phụ thân này cũng không giống cha ruột.

Ôn Khách Hành nhìn ông ta,cũng không nói gì.

Nam tử tỏ ra không kiên nhẫn, nữ tử kia liền mở miệng nói: "Lão gia, đại thiếu gia vừa tỉnh, người còn mơ mơ màng màng, ngài không bằng để cho Diễn Nhi nghỉ ngơi thật tốt."

Bậc thang được đưa tới, người đàn ông kia cũng khôi phục lại diện mạo của người cha từ bi: "Phu nhân nói đúng, để cho Diễn Nhi nghỉ ngơi." Sau đó ông ta quay đầu nhìn A Tương, chất vấn: "Vừa rồi con muốn đánh tỷ tỷ con?"

A Tương ngửa cổ: "Đúng thì như thế nào, ai bảo nàng đẩy ca ca ta xuống nước."

"Con!" Nam nhân tức giận, giơ tay lên muốn tát qua, nhưng mà ông ta lại bị một cỗ mãnh lực sau lưng đánh cho nhào ra ngoài nằm sấp trên sàn nhà.

"Ông dám đả thương muội muội ta?" Ôn Khách Hành trừng mắt nhìn ông ta một cái, lại thản nhiên nhìn quanh một vòng người chung quanh, uy nghi quỷ chủ đè người đến không thở nổi.

Người nam nhân đứng dậy từ mặt đất, tức giận: "Các ngươi đều làm phản hết rồi!"

Ôn Khách Hành chân trần đứng ở sàn nhà bước lên, lăn qua lộn lại quan sát hai tay mình, thật sự là đại thiếu gia quý báu, một chút vết sẹo lão kỹ cũng không có, y tiện tay kéo xuống một chuỗi hạt mã não trên rèm sa trướng, hơn mười hạt châu cỡ hạt đậu phộng cũng đủ để lấy mạng mọi người trong phòng này.

"Kêu đi, tiếp tục kêu đi, đợi lát nữa sẽ không có cơ hội này nữa đâu." Ôn Khách Hành mỉm cười.

Thật sự là tà môn!

Mọi người ở đây đều ôm ý nghĩ này, ai có thể ngờ được một đại thiếu gia Khôn Trạch vô hại ngốc nghếch lại cũng có lúc dọa người như bây giờ cơ chứ.

"Không nói lời nào nữa sao?" Ôn Khách Hành giơ tay lên, khe ngón tay kẹp một viên mã não châu, sau khi rót chân khí tùy ý bật ra, liền nghe thấy một tiếng rắc rắc một tiếng, một góc mũ miện của nam nhân vỡ vụn, còn chưa kết thúc, cột gỗ trong phòng lại phát ra một tiếng kêu rên, lại thấy hạt châu kia tạo ra một lỗ sâu một tấc, lỗ đen không nhìn thấy hạt châu, chỉ có một chút vụn gỗ bắn tung tóe.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người giống như bị bóp cổ, không phát ra được một tia thanh âm, hơn phân nửa người sợ hãi chân đứng tại chỗ cũng run lên.

Tựa hồ là thân thể phụ thân của nam tử này ngơ ngác vẫn đứng đó, Ôn Khách Hành từng bước từng bước đi qua, ghé vào bên tai ông ta thì thầm.

"Lại có lần sau, ta lại giết ngươi."

Y giúp người nam nhân kia cạy đi mảnh vỡ mũ miện trên cổ áo, thân thể nam nhân theo bản năng co giật một chút, Ôn Khách Hành vì thế cười ôn nhu nói: "Đều có thể cút đi được rồi."

Chùm gió lạnh của hạt mã não lướt qua tóc tựa hồ đã định ở trên đỉnh đầu, khiến nam nhân mất đi năng lực suy nghĩ.

Hắn thực sự có thể giết người!

Dòng người trước nay vốn bực tức hiên ngang nay lại run sợ chạy trốn.

Lại nghe thấy phía sau Ôn Khách Hành truyền đến thanh âm A Tương chất vấn: "Ngươi là ai? Ngươi không phải ca ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro