28. Hai chữ Tỳ Bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Trấn Quốc Tướng Quân tiến vào giai đoạn chuẩn bị hôn lễ khẩn trương, kỳ thật từ khi hôn sự của Chu Tử Thư và Chân Diễn định ra, Cốc Diệu Diệu hàng năm đã lục tục lấp đầy một vài thứ. Ví dụ như hôm nay ở Trân Bảo Các coi trọng một cái tủ gỗ đàn hương, cảm thấy rất tốt, vậy thì mua về chuẩn bị làm đồ dùng mới, hoặc là đụng phải một cái hộp đa bảo bảo ốc tinh xảo, vậy thì mua về, thêm vào sính lễ ngày sau đưa cho Chân Diễn.

Trong khố phòng cũng có tơ đỏ, chữ, nến thơm vân vân, con trai mình một đời chỉ có một lần đại sự này, Cốc Diệu Diệu sợ làm tốt chuẩn bị vạn toàn, hiện tại cũng là xem chỗ nào cũng thiếu, nàng còn phải vội vàng chuẩn bị thực đơn tiệc cùng danh sách khách mời ngày đại hôn, ngoại trừ muốn chọn một đội cồng chiêng, mặt khác phải mời một gánh hát múa lân hát kịch, làm cho ngày cưới trở nên náo nhiệt.

Trong khoảng thời gian này Ôn Khách Hành đang "trị" chân cho Chu Tử Thư, đến tình trạng này, Chu Tử Thư tiếp tục giả phế nhân cũng không có kết quả, hắn cũng không còn tâm tư đối ngoại yếu thế. Vừa vặn thân phận Ôn Khách Hành tuyên bố với bên ngoài là đệ tử của Thần Y Cốc, thuận lý thành chương vì phu quân tương lai trị chân cũng bình thường. Trong mắt mọi người, Chu Tử Thư từ ngồi xe lăn đến rẽ đôi, lại đến phía sau tự mình tập tễnh học bước.

Cả kinh thành đều biết Chu Tử Thư bị thương ở cột sống, đời này cũng vô vọng đứng lên, không nghĩ tới hắn cưới một phu nhân cư nhiên còn chữa được khỏi chân, điều này khiến người ngoài bắt đầu truyền tụng y thuật xuất thần nhập hóa của Ôn Khách Hành.

Lại có người hạ thiếp muốn cầu Ôn Khách Hành đến phủ bọn họ thăm bệnh nhân nhiều năm thương tàn.

Cốc Diệu Diệu toàn bộ cự tuyệt, cũng không phải là nàng tâm ngoan, mà là càng coi trọng người nhà mình, y thuật Ôn Khách Hành trên đường đi dược lý chỉ có thể xem như hợp lại, chân chính mạnh ở tinh thông âm dương sách, mà phương pháp âm dương sách tuyệt đối không thể dễ dàng vận dụng.

Thành thân chính là thành hai họ tốt, bất luận là Càn Phương hay là Trạch Phương đều có vô số việc vặt vãnh cần bận rộn, một mình Cốc Diệu Diệu cơ hồ sứt đầu mẻ trán, ngay cả A Tương cùng Tào Úy Ninh cũng bị gọi đi hỗ trợ chọn cung quả.

Chân phủ cũng đưa đồ cưới của Ôn Như Ngọc cho Chân Diễn chuẩn, tổng cộng ba mươi hai rương lên, Cốc Diệu Diệu dùng danh sách đồ cưới Ôn Như Ngọc giao cho nàng bảo quản đúng, phát hiện nơi này có thêm mười sáu rương nữa, nàng lập tức hiểu được hơn một nửa đều là do Triệu vương tặng.

Nàng rất muốn đưa đồ trả về, nhưng cha ruột người ta muốn bồi thường cho nhi tử, nàng rốt cuộc không tiện ngăn cản, chỉ vì chuyện này, cảm xúc nàng vốn vui mừng trong chốc chốc đã tiêu tán hơn phân nửa.

Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng tắp.

Lại nói Tào phu nhân rốt cuộc đầu tháng cũng đến kinh thành, nàng cũng không rảnh rỗi, bên người Ôn Khách Hành không có người có thể dùng, ngay cả người bệnh nặng như nàng mới khỏi cũng bị bắt tráng đinh, phải cùng Cốc Diệu Diệu cùng nhau thương thảo điều lệ ngày đại hôn. Tào Úy Ninh không yên lòng mẹ mình, cũng không có tâm tình tiếp tục cùng A Tương chơi đùa nên cũng theo Tào phu nhân đánh hạ thủ, một lần nữa kéo vào một A Tương, nàng tuy rằng rất không kiên nhẫn hôn tục rườm rà, nhưng vẫn cảm thấy tốt hơn là một người tro bụi mốc.

Người mới cũng không được nhàn rỗi, căn cứ vào phong tục, trong của hồi môn Ôn Khách Hành phải có một đôi giày do mình làm, ngụ ý đầu bạc đến già.

Tay Ôn Khách Hành có thể cầm kiếm cầm quạt, chính là không cầm được kim chỉ, làm mấy đôi giày không phải là giấy cắt phế, chính là đồ xiêu vẹo, lúc nạp đế giày mười ngón tay không biết bị đâm bao nhiêu lỗ, kết quả càng làm càng phiền, càng làm càng tức giận.

Sau đó y liền muốn tìm Chu Tử Thư tính sổ.

Được rồi, thật ra là Ôn Khách Hành muốn gặp Chu Tử Thư.

Tuy nói trước hôn lễ tân lang tân nương không thể gặp mặt, nhưng đây không phải là còn đến nửa tháng sao, Ôn Khách Hành mấy ngày nữa sẽ dọn ra ngoài chờ gả, đến lúc đó muốn gặp cũng phải nhịn đến động phòng hoa chúc.

Tâm tư quyết định, Ôn Khách Hành liền chạy tới thư phòng tìm Chu Tử Thư.

Đi tới thư phòng, Ôn Khách Hành gõ nhẹ cửa, lúc được phép đẩy cửa tiến vào, phát hiện bên trong còn có hai người, y nhận ra một người trong đó, là Hàn Anh, kiếp trước Chu Tử Thư ở trong Thiên Song hắn là thuộc hạ cực kỳ thành không, mà người kia hắn cũng chưa từng thấy qua, nhưng nếu là ba người ngồi đối diện, vậy hẳn cũng là người Chu Tử Thư cực kỳ tín nhiệm.

"A Hành, ngươi làm sao lại tới đây?" Chu Tử Thư và hai người khác đều đứng lên.

"Đến xem ngươi." Ôn Khách Hành cố ý đem ánh mắt lưu lại trên người hai người khác hỏi: "Hai vị này là bằng hữu của ngươi, là chạy tới dự tiệc cưới sao?"

Chu Tử Thư đẩy Ôn Khách Hành lên ghế bên phải, sau đó giới thiệu hai người với y: "Vị này là Hàn Anh, vị này là Tần Cửu Tiêu, đều là huynh đệ nhà chúng ta." Sau đó liền hướng về phía hai người khác giới thiệu Ôn Khách Hành: "Sửng sốt làm cái gì? Còn không mau gọi tẩu tử đi!"

"Bái kiến tẩu tử." Hàn Anh cùng Tần Cửu Tiêu đều đồng thanh cười chào hỏi.

Mặt Ôn Khách Hành cứng đờ, xấu hổ một hồi lâu, chỉ có thể chuyển đề tài hỏi: "Các ngươi vừa rồi đang nói chuyện cái gì? Ta có thể nghe sao?"

Hàn Anh cùng Tần Cửu Tiêu đều nhìn về phía Chu Tử Thư, không biết nội tình có thể tiết lộ cho Ôn Khách Hành hay không.

Chu Tử Thư liền nói: "Anh Nhi cùng Cửu Tiêu lần này ngoại trừ tham gia hôn yến của chúng ta, còn có một nhiệm vụ khác chính là muốn đem phạm vi thế lực của Thiên Song từ tây bắc mở rộng ra, trước tiên phải tiến vào chính là kinh thành, chúng ta vừa rồi chính là đang thương thảo nên xây dựng thế lực Thiên Song ở kinh thành như thế nào."

Ôn Khách Hành đọc được lời chưa hết của hắn, Chu Tử Thư hy vọng chuyện lần này sẽ không xảy ra lần nữa, trong lòng y ấm áp, liền hỏi: "Các ngươi định làm như thế nào?"

Dưới ý bảo của Chu Tử Thư, những người khác không giữ miệng lại nữa Hàn Anh liền nói: "Tẩu tẩu, trang chủ xây dựng Thiên Song mặc dù là vì điều tra nguyên nhân cái chết của lão tướng quân, nhưng lúc ấy trang chủ mới tiếp nhận quân Tây Bắc không lâu, thừa dịp trang chủ căn cơ bất ổn, nhiều thế lực âm thầm can thiệp vào lãnh thổ Tây Bắc, ưu tiên hàng đầu của Thiên Song là trở thành trụ cột ngầm của cuộc đối kháng Man Di cùng thế lực trong triều."

Tần Cửu Tiêu nói: "Thanh Tra Ti của hoàng gia trong kinh sư là thế lực lớn nhất, bọn họ vốn có thân phận nhà công, được nâng đỡ nhiều, bên ngoài không ai dám phạm. Thiên Song chỉ có thể lựa chọn phát triển trong bóng tối, tốt nhất có thể hợp tác với một thế lực trong kinh sư, hoặc trực tiếp thôn tính nó, nếu không rất khó ngồi cao được."

Chu Tử Thư nói: "Việc này cũng gấp mà lại cũng không gấp được, các ngươi trước tiên đem sản nghiệp của Thiên Song dời đi một bộ phận, chọn lấy chỗ sạch sẽ cùng Trấn Quốc tướng quân phủ không quan hệ, bắt đầu từ việc làm ăn, lực cản hẳn là nhỏ nhất."

Tần Cửu Tiêu cùng Hàn Anh đều gật gật đầu, nếu Chu Tử Thư đã nói rõ phương hướng, bọn họ liền cáo từ không quấy rầy tiểu tình nhân người ta nữa.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư không gặp được nhau thì trong lòng nhớ rất rõ, lúc ở một mình lại là nhìn nhau không nói gì, ngực giống như một con nai con lỗ mãng, bang bang càng nhảy càng nhanh, mặt càng thêm sốt.

Ôn Khách Hành lấy quạt ra mở ra, đặt ở trước mặt khẽ lay động quạt gió nói: "Làm khó Chu thiếu tướng quân đại hôn sắp tới còn phải vì phủ tướng quân mà dốc hết sức lo lắng, không biết Tiểu Khả có thể giúp gì không?"

Chu Tử Thư nhìn y thật lâu, tựa hồ đang cân nhắc có nên để Ôn Khách Hành tham gia vào vực sâu của những thế lực này. Nhưng cuối cùng hắn vẫn để Ôn Khách Hành đứng bên cạnh mình.

"Ta dẫn ngươi đi xem một thứ đi."

Chu Tử Thư dắt Ôn Khách Hành đến trước bàn làm việc, từ Ôn Khách Hành ở trên xe ngựa kéo ra hộp gỗ lim, sau khi đem toàn bộ đồ đạc đổ ra, hắn đem ván dưới bên trong dỡ xuống, bên trong là một phong thư cùng một khối vải nhuộm máu.

Ôn Khách Hành mở thư ra nhìn một chút, cư nhiên là thư vay tiền, người viết thư tự xưng là Vương Lý thị, nàng nói trượng phu của mình sau khi tỉnh lại liền thần trí thất thường, trong nhà quả mẫu cùng hài tử không cho là kế thừa, hy vọng Chu Tử Thư niệm ở trượng phu của nàng theo lão tướng quân nhiều năm tiếp tế một chút.

Chu Tử Thư giải thích: "Trượng phu của nàng cũng là một trong những tướng lĩnh năm đó tham chiến, tên là Vương Phong, là con nhà nông một tay cha ta đề bạt, tuy hắn may mắn sống sót, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, sau đó được đưa về nhà tu dưỡng, chỉ là không bao lâu một nhà bọn họ lại táng sinh hỏa hải."

Ôn Khách Hành liền nói: "Ngươi cảm thấy người này có thể biết nội tình, cho nên bị người diệt khẩu?"

Vẻ mặt Chu Tử Thư càng thêm phức tạp, hắn nói: "Năm đó phụ thân nhận được tình báo về phương vị tướng lĩnh Man Di, người vì muốn nhanh chóng chấm dứt chiến đấu, giảm bớt thương vong liền mang theo thân binh cùng tướng lĩnh mình tín nhiệm đi đột kích quân địch, bọn họ tuy thành công nhưng cũng lâm vào thế bị vây giết, phụ thân kiệt lực bỏ mình, toàn quân chỉ sống sót lẻ tẻ mấy người, mà sau đó những người này cũng đều đã chết."

Ôn Khách Hành nhíu mày, y nói: "Vậy Vương Phong này có gì đặc biệt?"

Chu Tử Thư liền nói: "Chỉ có hắn bị người giết hai lần." Hắn tiếp tục nói: "Kỳ thật Vương Phong sau khi về nhà không lâu liền nổi điên đập tường chết, nhưng thê tử của hắn vì tiếp tục nhận tiền an ủi liền nói dối trượng phu còn chưa chết, hơn nữa còn viết thư hỏi ta đòi tiền bạc, năm ngày sau khi ta nhận được phong thư này, tin tức cả nhà bọn họ đã bị chôn vùi biển lửa cũng truyền tới. Người đi qua Thiên Song sau đó điều tra phát hiện Vương Phong chết trong biển lửa là chính mình, thi thể của hắn được người nhà chôn trong hầm rau."

"Phát điên đụng tường chết rồi!" Ôn Khách Hành nở nụ cười một chút:, "Chuyện này thật kỳ quái, ngươi có phát hiện dị thường trên thi thể hay không?"

Chu Tử Thư lắc đầu: "Tra không tra ra được dấu vết độc dược, hơn nữa thi thể bị hủy đi quá lợi hại, có thể nhận được tin tức không nhiều lắm."

Ôn Khách Hành lại cầm lấy tấm vải kia, vết máu phía trên đã cũ thành màu nâu vàng, tựa hồ viết chữ, một "Vương" tương đối dễ nhận, nhưng phía dưới còn có một nửa "Khẩu" nhỏ hơn một chút, đây sẽ là chữ gì?

Chu Tử Thư nói: "Miếng vải này bị cha ta nắm trong tay, cho đến khi ta vì phụ thân mà dọn dẹp di dung mới phát hiện, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta vẫn cho rằng nguyên nhân phụ thân chết là kỳ quái. Sau khi cẩn thận so sánh chữ viết tay của phụ thân, ta ngược lại xác định đây là chữ gì."

"Cái gì?"

"Bà"

Ôn Khách Hành liền tiếp lời: "Tỳ Bà*?"

*Chữ tì bà 琵琶

*Chữ khẩu . Trong ch bà có b vương '' và b ging b khu ''

Chu Tử Thư hít sâu một hơi, hắn ngồi xuống nói: "Có lẽ đi, ta thật sự nghĩ không ra Tỳ Bà cùng chuyện này có quan hệ gì, Thiên Song mấy năm nay xung quanh cũng hao hết tâm tư thu thập tin tức về Tỳ Bà, trong giang hồ ngược lại có cao thủ luyện được tuyệt kỹ một tay tỳ bà âm công, nhưng những người này lúc ấy đều không hoạt động ở Tây Bắc, càng không có khả năng tham chiến, mà cái chết của cha ta khẳng định cùng lúc ấy tranh đoạt trong triều không thoát khỏi liên quan, nhưng ta thủy chung không thể tra ra nguyên nhân cái chết thật sự của phụ thân, nội quỷ là ai, người đứng sau là ai?"

Chu Tử Thư phảng phất như đã trở thành có mâu thuẫn, một mặt vì bất lực không thể điều tra được chân tướng mà thống khổ sa sút, một mặt lại vì hành động của kẻ đứng sau màn phẫn hận tức giận, hắn vừa lạnh mà nóng bỏng, đắm chìm trong thế giới của mình.

Ôn Khách Hành từ sau lưng ôm lấy cổ hắn nói: "Sau này có ta, ta sẽ giúp ngươi."

Chu Tử Thư giật mình một chút, sau đó cầm tay Ôn Khách Hành chậm rãi nói: "Báo thù rất quan trọng, nhưng đối với ta hiện tại mà nói không phải là trọng yếu nhất, lời nói của mẫu thân rất đúng, người còn sống mới có tương lai, ta muốn ở kinh thành xây dựng Thiên Song, bởi vì ta muốn bảo vệ nhà của chúng ta."

Sau khi thành thân, bọn họ chính là triệt để trở thành người nhà.

____

Bởi vì Chu Tử Thư đối với y không hề giữ lại, nên Ôn Khách Hành hồi phòng tâm tình quả thực tốt đến mức muốn hát.

Nhưng vừa mở cửa, tâm tình tốt đẹp của y nháy mắt tan thành mây khói, Ôn Khách Hành suy sụp mặt hỏi: "Ngươi đến làm cái gì?"

Ôn Khách Hành mặt thối thật sự, nhưng ai bảo người này có liên quan đến Dung Huyền, tất cả những người có liên quan đến Dung Huyền hắn đều đáng chết!

Nhưng người này y còn đánh không lại, ai nha, càng tức giận!

"Không cần một bộ biểu tình muốn giết ta, ta sống không lại ngươi." Kính Diện Tu La tiện tay ném ra một cuộn gỗ cho Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành vốn định đập trở về, nhưng dư quang liếc mắt một cái không khỏi kinh ngạc: "Lục Hợp Thần Công?"

Kính Diện Tu La gật gật đầu: "Lần này ra đảo cũng không mang theo cái gì, cái này coi như là đồ hồi môn cho ngươi đi."

"Không cần!" Ôn Khách Hành vẫn ném bí kíp trở về: "Ta sẽ không tiếp nhận thi ân của ngươi, cũng sẽ không cùng Địa Ngục Đảo có quan hệ gì cả."

"Ngươi còn chưa đủ mạnh, Chu Tử Thư càng có quyền lợi lại ở trong tay lại càng có nguy cơ tứ phía, ngươi cảm thấy ngươi nên cự tuyệt sao? Chỉ vì giận dỗi mà buông tha thiên hạ đệ nhất võ công?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro