36. Cơ hội giải mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành muốn biết năm đó Ôn Như Ngọc gả vào Chân phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng vì sao cha sớm buông tay.

Và cái tên hỗn đản đó là ai?

Vừa nghĩ đến vẻ mặt của Ôn Khách Hành này quả thực là càng cảm thấy đáng ghét, y bóp cổ Chân Ngự Sử nâng người lên, sau đó lại híp mắt, tươi cười hết sức sáng sủa, nói: "Biết không, lần trước ta cứ như vậy bóp đứt cổ một người, rất nhanh thôi--" Đầu ngón tay của y hơi dùng sức, Chân Ngự Sử vì không thể hô hấp mà giãy dụa không ngừng, sắc mặt đỏ lên, nức nở không ngừng, mắt trắng cũng muốn lồi ra.

Ôn Khách Hành bỗng nhiên buông tay ra, Chân Ngự Sử lại ngồi xụi lơ trên mặt đất, ông ta vỗ ngực lớn tiếng ho khan, trong lòng tràn đầy may mắn sống sót sau kiếp nạn, cũng không còn nửa phần say rượu.

Ôn Khách Hành bước về phía trước một bước, Chân Ngự Sử còn sặc nhưng lại cuống quít chống đỡ trượt về phía sau vài thước.

Ôn Khách Hành thanh âm nhẹ nhàng vang lên: "Biết sợ, rất tốt, trả lời tốt vấn đề của ta, ta sẽ không giết ngươi."

Chân Ngự Sử không dám nhìn y liều mạng gật đầu.

"Ta phải biết rằng, năm đó rốt cuộc là ai quấn lấy Ôn Như Ngọc, thẳng đến khi cha ta thành thân cũng không buông tha cho người."

Chân Ngự Sử nhất thời giật mình, ông ta nuốt nước bọt, tựa hồ đang cân nhắc Ôn Khách Hành so với người kia, rốt cuộc là ai đáng sợ hơn.

"Hửm?" Ôn Khách Hành đưa tay muốn xắn tay áo lên.

Chân Ngự Sử không dám chần chờ nữa, vội vàng nói: "Là Triệu vương! Là hắn cưới Vương phi vứt bỏ Ôn Như Ngọc, sau đó Như Ngọc đang mang thai mà gả cho ta, hắn vẫn còn dư tình như cũ, sau đó Triệu vương đắc thế, liền một bên chiếm đoạt Như Ngọc, một bên áp chế Chân gia không được phản kháng."

Ôn Khách Hành lại hỏi: "Ôn Như Ngọc thích hắn?"

Biểu tình chân ngự sử rất vi diệu, nhưng dưới khí thế áp bách của Ôn Khách Hành, hắn vẫn mở miệng trả lời: "Như Ngọc không cự tuyệt hắn dây dưa..." Lúc hắn nói lời này trong mắt có hận có chát, càng nhiều hơn là sỉ nhục.

Điều này thật kỳ lạ, trong trí nhớ của Chân Diễn, cha hẳn là rất chán ghét mối quan hệ kia mới đúng, nhưng biểu hiện của Chân Ngự Sử lại chứng tỏ cha tự nguyện duy trì liên lạc với Triệu vương.

Cha đang cố kỵ cái gì? Triệu vương nắm nhược điểm gì của cha?

"Ngươi còn biết gì nữa không? Dung Huyền cùng Ôn Như Ngọc lại là chuyện gì xảy ra?"

"Dung Huyền?" Chân Ngự Sử nghi hoặc: "Ngươi lại biết cái tên này ở đâu, hắn cùng Triệu vương cùng theo đuổi Như Ngọc, nhưng sau đó không hiểu sao lại mất tích, hơn nữa sau khi hắn mất tích Triệu Vương liền cùng Như Ngọc ở chung một chỗ."

Ôn Khách Hành trong lòng cười lạnh, cho dù y có cự tuyệt chân tướng như thế nào, giờ phút này lại không thể không thừa nhận nó là thật.

Chân Diễn là huyết mạch mà Ôn Như Ngọc giữ lại cho Dung Huyền, vì bảo trụ đứa nhỏ này, Ôn Như Ngọc không tiếc dùng thuốc duyên sản tổn thương thân thể mình rất lớn, người sợ Triệu vương biết đứa nhỏ là của Dung Huyền.

Cho nên đời này, Ôn Như Ngọc chính là thích Dung Huyền, thích đến mức thậm chí có thể vì hắn mà ủy thân cho người khác.

Không, còn có một vấn đề ở giữa.

Nếu Triệu vương dùng Dung Huyền uy hiếp Ôn Như Ngọc cùng hắn ở cùng một chỗ, vậy sợ rằng phía sau hắn muốn cưới vợ, làm sao có thể để Ôn Như Ngọc gả cho người khác, mà Ôn Như Ngọc làm sao dám gả?

Trừ phi lúc đó Dung Huyền đã chết.

Nhưng vì sao sau đó Ôn Như Ngọc còn chưa thoát khỏi Triệu vương?

Người cùng Cốc Diệu Diệu có quan hệ tốt như vậy, sau đó lại muốn kết làm thông gia, hoàn toàn có thể mượn thế phủ Trấn Quốc tướng quân để bảo vệ mình, nhưng người chẳng những thuận theo Triệu vương, càng không có xuyên thấu một tia khẩu phong cho Cốc Diệu Diệu.

Quá kỳ quái, Triệu vương lại bắt được điểm yếu gì của Ôn Như Ngọc?

Ôn Khách Hành có nghĩ có thể là vì Chân Diễn, nhưng Chân Diễn đã là một nửa người của phủ Trấn Quốc tướng quân, mà Ôn Như Ngọc đối với Chân Diễn tuy là cẩn thận che chở, cũng tuyệt đối không đến trình độ e sợ tính mạng hắn không giữ được.

Y ở trên người Chân Ngự Sử đã vắt không ra được nhiều thứ hơn.

Quạt giấy của Ôn Khách Hành lặng lẽ mở ra, chậm rãi khẽ lay động, hắn muốn hôm nay dứt khoát kết liễu người này.

A, y dường như vừa nói nếu trả lời câu hỏi sẽ không giết người.

Mặc kệ hắn, hắn nói qua lời quỷ quái mình mò không được tin tức.

Mà lúc này Chân Ngự Sử bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, quỳ bò đầu gối đi tới trước mặt Ôn Khách Hành khẩn cầu nói: "Diễn Nhi, Diễn Nhi, ta nuôi con lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, con cầu xin Triệu vương tha cho ta một cái mạng đi! Hắn ta chắc chắn sẽ lắng nghe con."

Ôn Khách Hành thấy thần thái điên cuồng của ông ta, lời nói điên loạn nhưng vẫn hiểu được ý tứ của ông ta muốn nói. Triệu vương này cố ý treo cổ Chân Ngự Sử, rõ ràng có trăm ngàn phương pháp lấy tính mạng người khác, nhưng chỉ là thỉnh thoảng dọa một chút, ác ý muốn ông ta mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.

Bị ánh mắt lạnh lùng của Ôn Khách Hành đảo qua, Chân Ngự Sử như là đột nhiên bị bóp cổ, một chút thanh âm cũng không phát ra được, càng nhớ tới Ôn Khách Hành hỉ nộ vô thường cùng giết người không chớp mắt, trong lòng ông ta nhất thời hối hận không thôi.

Nhưng cuối cùng Ôn Khách Hành lại xoay người rời đi, y không có lựa chọn giết chết Chân Ngự Sử, vì con kiến hôi mà giết thì quá nhàm chán.

Y cần tìm thời cơ tìm hiểu Triệu vương này, nếu thật sự là hắn giết Dung Huyền, vậy y còn muốn cảm ơn người ta, dù sao nếu thật sự để cho y tỉnh lại muốn gọi Dung Huyền là phụ thân, y sẽ không chút do dự một đầu đụng chết chính mình, chứ đừng nói là cùng Chu Tử Thư tiếp tục tiền duyên.

Phần cảm tạ này sẽ làm cho Ôn Khách Hành khi giết người thủ đoạn càng lưu loát một chút, làm cho hắn bớt chịu chút tội lỗi.

____

Triệu vương vì chắn cho hoàng đế mà bị một đao vết thương ở sau lưng, một vết thương thật dài mở ra cực sâu, da hở thịt bong, huyết nhục mơ hồ, ông ta cũng chỉ có thể nằm sấp trên giường, ngự y tuy rằng xử lý băng bó tốt, nhưng do mất máu quá nhiều nên vẫn làm cho sắc mặt ông ta trắng bệch, tiều tụy đến không chịu nổi.

Hoàng đế vừa rồi đã đến thăm ông ta, ngược lại ân cần hỏi han một trận, dù sao đứa con trai này vừa vì lão ta mà xả thân quên mình, lúc này Hoàng đế cũng hiếm thấy sinh ra chút tình cảm duyên tốt.

Về phần Lương vương, hoàng đế hiện tại hoài nghi hắn lớn nhất, lão đã sai người khống chế hắn, đồng thời nhân mã điều tra đã đi Lương vương phủ, kể cả quan viên cùng Lệ Tòng hôm nay tham gia yến hội cũng đều bắt lên thẩm vấn nghiêm ngặt.

Chu Tử Thư có công cứu giá, tuy rằng còn chưa thể hồi phủ, nhưng hành động của hắn không bị hạn chế, khi đưa ra đề nghị muốn kiểm tra thi thể thích khách cũng được cho phép, đi cùng hắn còn có Thẩm thị lang hình bộ, hai người tạm thời xem như hiệp đồng phá án.

Thẩm thị lang tuy rằng được phân công điều tra vụ án, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, chân tướng nơi này không phải là thứ mà hắn có thể biết, Hoàng đế chẳng qua là muốn cho hắn lúc thích hợp giả bộ hồ đồ là được.

Hắn không khỏi cảm thán: "Hiện giờ xem ra là Triệu vương sẽ được tiến thêm một bước."

Lương vương này mắt thấy sẽ bị ghét bỏ, mặc kệ có phải hắn mưu đồ ám sát lần này hay không, nhưng khi Triệu vương vì Hoàng đế đỡ đao, Lương vương cái gì cũng không làm, không làm liền thành sai lầm lớn của hắn, dựa vào bản tính bạc tình của Hoàng đế, Lương vương rất khó có cơ hội phục hồi. Mà hoàng đế đã gần cổ thưa thớt, sớm muộn gì chuyện lập thái tử phải đưa vào trình nghị sự, Lương vương nếu đã phế, triều đình hiện giờ không còn ai có thể chống lại Triệu vương nữa.

Chu Tử Thư lại nói: "Thẩm thị lang, thận trọng lời nói."

Thẩm thị lang bị sặc một chút, Chu Tử Thư nói chuyện làm việc từng bước một, xem ra khó có tiếng nói chung.

Thi thể thích khách đặt ở một góc đại điện của yến hội lúc đó, cộng thêm vị thống lĩnh hồng y kia, tổng cộng có hai mươi ba cỗ.

Muốn điều tra kẻ đứng sau, phân tích lai lịch của thích khách chính là công việc hàng đầu. Nhưng trên người những người này không có lệnh bài thân phận, cũng không có dấu hiệu, mà chủ sự an bài tiết mục thì nói những người này toàn bộ là người ngoài, bởi vì lên đài đều phải mặc trang phục thống nhất, vả lại đeo mặt quỷ, lúc ấy hắn cũng không phát hiện dị thường.

Các vũ công ban đầu vẫn chưa được tìm thấy, nhưng mọi người đều biết rằng những người này không có khả năng sống sót.

Chu Tử Thư trước tiên cẩn thận quan sát những thích khách cải trang thành vũ công này, từ kiệu trên tay bọn họ mà xem võ giả dùng đao, mà vết sẹo cũ trên người rất nhiều, cũng không thiếu vết thương trí mạng, hẳn là sát thủ chuyên nghiệp liếm máu mũi đao.

Về phần hồng y thống lĩnh tự sát, đầu hắn đặt ở bên cạnh cổ gãy, biểu tình dữ tợn, chưa được nhắm mắt. Chu Tử Thư tạm thời nhìn không ra danh đường gì, nhưng liên tưởng đến biểu hiện quỷ dị của người này nghe được tiếng đàn tỳ bà, hai người này tuyệt đối có quan hệ.

Chu Tử Thư hỏi: "Bữa tiệc hôm nay có sắp xếp cho người biểu diễn tỳ bà hay không."

Chủ sự còn ở tại chỗ này liền lắc đầu nói: "Thỉnh đại nhân, tuyệt đối không có, tiểu nhân tuyệt đối không dám an bài này vào ngày tiên hoàng hậu minh sinh."

Chu Tử Thư liền nói: "Các ngươi không nghe được tiếng đàn Tỳ Bà sau khi dị biến phát sinh hôm nay sao?"

Thẩm thị lang liền hỏi: "Nghe ngược nhưng mà tiếng nghe thì thấy cách rất xa, có liên quan đến việc này sao?"

Chu Tử Thư lúc này mới phát hiện tỳ bà huyền âm còn có một chỗ hồi hộp, luyện võ giả đối với nó càng mẫn cảm, nhưng mức độ bị mê hoặc tâm thần lại bất đồng.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, sau lưng ngâm ra một chút mồ hôi nhỏ.

Có phải năm đó phụ thân cũng như thế, sau khi phá vòng vây người bên cạnh lại nghe tiếng tỳ bà đột nhiên đánh lén. Mà phó tướng Vương Phong kia sở dĩ phát điên đụng chết mình, cũng là giống như hồng y thống lĩnh bị Huyền Âm khống chế tự sát.

Chu Tử Thư quyết định muốn hoàng đế đến điều tra vụ án ám sát lần này, chỉ cần điều tra rõ chuyện này, cái chết của phụ thân hắn cũng nhất định sẽ được phơi bày rõ ràng chân tướng.

Nhưng hoàng đế hiện tại đang phát lửa giận, người điều tra Lương vương phủ đã trở lại, bẩm báo kho báu lương vương phủ chất đống như núi đã sớm vượt qua quy mô của một thân vương, trong đó trân bảo thuộc về quốc khố cũng có không ít kiện, huống chi còn có khế ước và mặt tiền ghi chép trong sổ sách, toàn bộ tính đủ để chống nửa quốc khố, quan trọng hơn là bọn họ phát hiện tám trăm bộ binh giáp tàng trữ ở Lương vương phủ.

"Nghịch tử, hắn đã sớm muốn mưu phản rồi!" Hoàng đế nhất thời muốn hạ lệnh giết Lương vương, thái giám cầm bút run rẩy viết thánh chỉ, nhưng thái giám chưởng ấn lại chậm chạp không đóng dấu.

Mấy năm trước Thái tử qua đời, triều đình trải qua một vòng huyết tẩy, nhi tử hoàng đế trong một vòng tranh đấu kia chết, hiện giờ cũng chỉ còn lại có ba thân vương.

"Hoàng thượng, chuyện Lương vương mưu nghịch còn chưa đóng quan tài kết luận, nếu lập tức ai đạc giết, triều dã sợ là muốn tái sinh biến cố."

Hoàng đế nghe xong lời này liền sinh lòng phản cảm, lập tức liền sai người đem chưởng ấn thái giám kéo xuống, nhưng một ngã này cũng làm cho hắn phản ứng lại, cho dù là muốn giết Lương vương, cũng không thể khuấy đảo như thế, nhi tử mưu phản, mặt mũi lão tử có thể đẹp sao? Hơn nữa danh nghĩa giết con, nói ra rốt cuộc không dễ nghe.

Hoàng đế gọi cấm vệ, bảo bọn họ áp giải Lương vương về phủ, không cho người của Lương vương phủ bước ra khỏi cửa một bước, đợi đến khi chuyện này kết thúc sẽ để Lương vương "chết bất đắc kỳ tử".

Việc này vốn có thể giao cho Thanh Tra Ti đi làm, chỉ là vừa mới trải qua một gã hồng y thống lĩnh phản bội, Hoàng đế hiện tại căn bản không tín nhiệm Thanh Tra Ti, lão ta lại nghĩ đến người hộ giá cuối cùng lại là Chu Tử Thư, ngược lại đối với người trẻ tuổi không chú ý nhiều này sinh ra vài phần thưởng thức.

Về phần chuyện Ôn Khách Hành trước đó giờ đã là hai tháng trôi qua, Hoàng đế dĩ nhiên đã vứt bỏ ra sau đầu, một bộ mỹ nhân đồ kia mặc dù làm cho lão ta nổi lên tâm tư nhưng không đủ để cho lão ta nhớ mãi không quên.

Mỹ nhân mà thôi, nào xứng đáng với đại nghiệp trường sinh của lão.

Nói đến trường sinh, quốc sư rốt cuộc có bắt được Kính Diện Tu La hay không?

Lúc này chiến đấu trên Thanh Nhai Sơn đã gần kết thúc, Kính Diện Tu La áp chế Lục Thần Hợp Thần Công cắn trả, xé bỏ vòng vây chạy ra ngoài.

Môn phái giang hồ tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn có quốc sư mang theo thủ hạ cùng Thanh Tra Ti còn sót lại nhân mã truy đuổi không rời.

Lục Phóng bị thương không nhẹ, nhưng cũng đang ở trong đội ngũ truy kích, hắn lại không nghĩ tới, thợ săn cũng sẽ biến thành con mồi.

"Quốc sư, kế hoạch bước thứ ba của ngươi ở đâu?"

Theo quốc sư lúc ấy nói, bước đầu tiên thi độc, bước thứ hai bao vây ti tiền, hiện giờ đều đã có hiệu quả, công lực của Kính Diện Tu La nhiều nhất chỉ còn bốn thành, cũng đã đến lúc thi hành kế hoạch bước thứ ba.

Lưỡi kiếm trên tay quốc sư lóe lên, hắn nói: "Đúng vậy, cũng đã đến lúc tiến hành kế hoạch bước thứ ba, bất quá bần đạo lại là muốn mượn một món đồ từ đại thống lĩnh."

"Cái gì?"

Âm cuối của Lục Phóng còn chưa tiêu tán, đã thấy hàn quang chợt lóe, trước ngực hắn lạnh lẽo, lại là một thanh lãnh phong xuyên qua tim.

Quốc sư rút lưỡi kiếm ra hất rơi huyết châu, hắn nói: "Không có Kính Diện Tu La đem ngươi trọng thương như vậy, ta thật đúng là không nắm chắc được phần thắng giết ngươi."

Thủ hạ của hắn phản ứng nhanh chóng, lập tức liền giết sạch mấy người còn lại của Giám Sát Ti.

Quốc sư lại giả vờ diễn ra một bộ bi thiết thâm sâu, hắn nói: "Hôm nay Đại thống lĩnh vì hoàn thành lời dặn dò của Hoàng Thượng, chết thảm trong tay Kính Diện Tu La, ta trở về nhất định sẽ thành thật bẩm báo Hoàng Thượng, để đại thống lĩnh có thể phong quang đại táng."

"Đại thống lĩnh ngươi yên tâm, Kính Diện Tu La sát hại trọng thần triều đình, chính là cùng triều đình tuyên chiến, Hoàng Thượng nhất định sẽ dùng lực lượng cả nước tiêu diệt Đảo Địa Ngục, thù của ngươi, ta sẽ thay ngươi báo."
____

Đặng: Ôn Khách Hành là Chân Diễn, Chân Diễn là Ôn Khách Hành (Ôn Khách Hành không có đoạt xá Chân Diễn) Chu Tử Thư của kiếp này vẫn là Chu Tử Thư mà Ôn Khách Hành yêu của kiếp trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro