39. Phệ tâm cổ độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Loại chuyện này, ngươi cũng không cần đi theo." Chu Tử Thư khẽ nhíu mày nhìn ái thê xinh đẹp nhà mình, hắn đương nhiên biết Ôn Khách Hành không giống Khôn Trạch bình thường, không sợ thấy máu, giết người như chém dưa thái rau.

Nhưng đây là đi cạy não người đấy!

Chỉ nghĩ đến đỉnh đầu cũng muốn lạnh thấu, vạn nhất dọa cho buổi tối người gặp ác mộng thì làm sao bây giờ?

Ôn Khách Hành vẻ mặt cao quý lãnh diễm nói: "Nếu làm bình thường có lẽ có thể điều tra nguyên nhân tử vong của thi thể, nhưng thủ đoạn khống chế thần trí của người lại không đơn giản dễ dàng điều tra như vậy, hơn nữa nhiều lần như vậy cũng không có kết quả, hoặc là hắn nhìn không ra, hoặc là nhìn ra cũng không thể nói, ngươi còn không bằng trông cậy vào ta."

Chu Tử Thư không một lần nào có thể vượt qua Ôn Khách Hành, cuối cùng hai người vẫn mặc dạ hành y cùng đi tới nghĩa trang.

Phòng cất giữ thi thể Ngô Dung đặt rất nhiều khối băng, vừa đi vào liền cảm thấy khí lạnh tập kích người, hai người chỉ có thể vận công chống lại hàn khí xâm lấn, ngoài ra mùi tử thi thối nhàn nhạt cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Ôn Khách Hành đi thẳng tới chủ đề, bảo Chu Tử Thư đeo găng tay cho y, sau đó liền kéo xuống tấm vải trắng phủ thi thể xuống, sau đó đã thấy y đầu tiên là thuần thục lột da đầu sau gáy thi thể, sau đó trên tay ngưng lực, cương đao như cắt đậu hũ cắt ra hộp sọ cứng rắn, rạch đầy một vòng, cuối cùng lấy ra một cái hộp sọ nhỏ, toàn bộ quá trình không có bao nhiêu máu tanh, nhưng nhiễm trùng tinh thần một chút cũng muốn móc tim móc phổi.

Chu Tử Thư ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy hộp sọ của mình tựa như cũng bị vén lên, gió lạnh ào ào thổi vào.

Hoa não trắng hồng đặt ở trước mắt, Ôn Khách Hành vẻ mặt lạnh lùng quan sát, bỗng nhiên y phát hiện một điểm dị thường liền đưa tay kéo Chu Tử Thư lại: "Ngươi lại đây xem."

Chu Tử Thư vĩnh viễn sẽ không thừa nhận, vừa rồi lúc Ôn Khách Hành kéo hắn chính mình đã run rẩy một chút, hắn theo phương hướng Ôn Khách Hành chỉ nhìn nửa ngày những chỉ là nghi hoặc: "Nhìn cái gì?"

Ôn Khách Hành chậc chậc một tiếng, sau đó dùng đao đẩy nếp gấp não ra, Chu Tử Thư rốt cục nhìn thấy thứ mà Ôn Khách Hành nói, trong đó có một con ấu trùng màu hồng tinh tế thật dài ở trong nếp gấp não, ước chừng bằng một ngón tay dài, thân hình nó so với sợi tóc không to hơn bao nhiêu.

Mặt Chu Tử Thư xanh mét, trong dạ dày cũng bắt đầu cuộn lên.

Ôn Khách Hành lại mở ra một nếp gấp não, lại là một con sâu, cơ hồ mỗi lần y động một chút đều có thể xuất hiện một con sâu mới. Đầu óc Ngô Dung này đã thành ổ sâu, chỉ là vật chủ vừa chết, những con sâu ký sinh này cũng toàn bộ thành xác.

Chu Tử Thư rốt cuộc cũng nhịn không được, quay lưng lại nôn khan vài cái, mà Ôn Khách Hành vẫn bình tĩnh như trước, còn dùng đao chọn một con sâu, bỏ vào trong một cái bình sứ nhỏ, y dùng dư quang liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái liền trêu chọc: "Ôi, Chu phu nhân đây là được mấy tháng rồi? Là Càn hay Khôn?"

Khuôn mặt xanh mét của Chu Tử Thư vặn vẹo một chút, hắn đứng thẳng lưng lên, trong lòng hung tợn nghĩ nếu không phải là đau lòng cho Ôn Khách Hành thì hiện tại hắn đã sớm để cho y mang thai đứa nhỏ rồi, giờ còn có thể tiêu sái tự tại được như vậy sao.

Cũng là Cốc Diệu Diệu đã nói qua, Ôn Khách Hành ngay cả mười tám còn chưa đủ, xương chậu còn chưa phát triển tốt, sớm mang thai nguy hiểm sẽ lớn hơn, không bằng chậm lại hai năm nữa.

"Ngươi ngoài miệng uy phong như vậy, chờ trở về ta chính là muốn nhất nhất đòi lại."

Ôn Khách Hành nghiêng đầu, nâng đôi mắt hươu kia lên nhìn Chu Tử Thư một cái, hàng mày dài chợt lóe, biểu tình tựa tiếu phi tiếu: "Vậy thì nhìn xem Chu tướng công có thể đòi lại được bao nhiêu, cũng đừng để ngày mai lại kêu đau thắt lưng."

Người đùa giỡn căn bản không thẹn thùng có cảm giác, Chu Tử Thư đơn giản đổi đề tài, hắn hỏi: "Ngươi có nhìn ra lai lịch của những con sâu này là gì không?"

Trên tay Ôn Khách Hành vẫn đang làm việc, y lắp hộp sọ trở về, lại bắt đầu khâu vết da đầu đã bị lột ra. Tuy rằng trình độ may vá đồ của y không được, nhưng may da người cùng vải may là hai thứ khác nha, hơn nữa thi thể này lại không cần cố kỵ nhiều như vậy, cho nên Ôn Khách Hành câu châm rất nhanh đã khâu lại, có tóc che đậy, cộng thêm buộc tóc, thế nhưng một chút cũng nhìn không ra người này đã bị cạy mở não.

Ôn Khách Hành lúc này trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ mặt ghét bỏ, một đôi găng tay bị y ném xuống đất trải một tờ giấy, y nói: "Loại cổ trùng này ta chưa từng thấy qua, nhưng nghe nói có một loại Khôi Lỗi cổ có thể khống chế thần trí của người, phương thức điều khiển cũng là thanh âm. Hiện tại lấy được mẫu vật, trở về lại cẩn thận tìm điển tịch, nói không chừng có thể biết chút gì đó."

Thu thập xong tàn cục, Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành quay về phủ Trấn Quốc tướng quân, liền đem hai bộ dạ hành y thiêu đốt, thứ dính thi khí tiêu hủy là ổn thỏa nhất.

Sau khi tắm rửa xong hai người liền tắt đèn ngủ, nhưng Chu Tử Thư vừa nhắm mắt lại chính là đầu óc màu xám phấn cùng sâu hồng phấn, một đêm không ngủ được. Ôn Khách Hành ngủ lại thích bám lấy hắn nên hắn cũng không dám lộn xộn, đành phải nằm cho đến khi bình minh sáng.

Sáng sớm hôm sau, Cốc Diệu Diệu thấy nhi tử trước mắt xanh đen, lại ngáp liên miên, cũng là mở miệng cảnh cáo: "Người trẻ tuổi phải biết tiết chế, bằng không đến già chịu tội."

Chu Tử Thư có lời khó tả, cũng may hắn cần đến phủ đô đốc ngũ quân làm việc, không cần đối mặt với lão nương nhà mình với lời nói tiếp theo làm cho người ta xấu hổ lỗ tai nhắc tới muốn mệnh.

Ôn Khách Hành nhìn thấy, vui vẻ ở trong lòng, ngay cả A Tương cũng cảm thấy Ôn Khách Hành hôm nay tâm tình rất tốt, vì thế nàng to gan hỏi: "Ca, hôm nay ta có thể cùng Úy Ninh đi bắn pháo hoa hay không?"

Ôn Khách Hành bỗng nhiên lạnh mặt: "Bắn pháo hoa gì, hôm nay luyện công."

A Tương bĩu môi, vừa rồi ca ca ôn nhu kia là ảo giác của nàng, tuyệt đối là ảo giác!

Đời này A Tương không cần gả ra ngoài, nhưng còn có phiền hơn, nàng hiện tại suốt ngày chỉ biết chơi, sau này Tào Úy Ninh gả vào, hai vợ chồng nhỏ dựa vào uống gió Tây Bắc sao?

Pháo hoa không bắn được, A Tương thành thành thật thật luyện đánh bao cát, nhưng có đậu xanh băng mà Tào Úy Ninh chuẩn bị cho nàng, cũng không tính là rất khổ bức.

Ôn Khách Hành mấy ngày nay đều lật y thư, y xuất thân dã lộ tử, cái gì cũng có thể biết một chút, nhưng ngoại trừ Âm Dương Sách, đều không tính là tinh thông, trị liệu phủ tạng cùng gân mạch đã suy nhược đến cực điểm cũng không có biện pháp lấy chín ổn định, nếu chỉ treo mạng, y còn có thể làm được.

Đến cuối cùng, y dứt khoát gọi Cốc Diệu Diệu đi Minh Nguyệt lâu xem Kính Diện Tu La, gian tửu lâu này hiện giờ đã là cứ điểm của Thiên Song, Ôn Khách Hành sở dĩ giấu người ở chỗ này, thứ nhất là cảm thấy kinh sư nặng nề, sẽ không có môn phái giang hồ gây chuyện, thứ hai ai có thể nghĩ đến Kính Diện Tu La sẽ trốn ở dưới mí mắt Hoàng đế.

Kính Diện Tu La nằm trên giường một chút cũng không nhìn thấy uy phong ngày xưa, một mái tóc hoa, khuôn mặt trắng bệch lại phủ đầy vết đỏ quỷ dị, đơn bạc mảnh khảnh phảng phất như một cỗ giấy đâm người.

Cốc Diệu Diệu không biết người trên giường là ai, Ôn Khách Hành liền nói là bằng hữu giang hồ lúc trước y sau khi xuất kinh quen biết, từng trợ giúp y, hiện tại bị cừu gia đuổi giết.

Nếu là ân nhân, Cốc Diệu Diệu liền lấy ra mười hai phần thận trọng đối đãi.

Hành gia vừa ra tay, liền biết có hay không.

Y thuật của Cốc Diệu Diệu đáng tin cậy hơn Ôn Khách Hành nhiều, sau khi nàng bắt mạch lập tức thi châm bảo vệ tâm mạch Kính Diện Tu La, cũng thay đổi liều lượng của mấy vị thuốc trên phương thuốc Ôn Khách Hành.

Nàng nhận xét: "Phương thuốc này của con rất mới, chỉ là lá lách và dạ dày của hắn ta suy yếu, thuốc lạnh sẽ chịu không nổi, phân lượng cần phải giảm thêm một nửa."

Ôn Khách Hành gật đầu, y lại hỏi: "Nương có biện pháp gì có thể chữa khỏi cho hắn?"

Cốc Diệu Diệu sắc mặt khó xử, nàng nói: "Phủ tạng suy kiệt, gân mạch đứt từng khúc, hắn có thể sống ta đều rất kinh ngạc. Ta mặc dù có cách, nhưng chỉ có ba thành nắm chắc, vả lại trong đó còn phải vận dụng đồ cưới Như Ngọc lưu lại cho con."

Ôn Như Ngọc là thiên kiêu đời đời của Thần Y Cốc, bản thân y lại nghiên cứu kỹ, trong đồ cưới vì Chân Diễn, ngoại trừ vàng bạc tài bảo, còn có rất nhiều dược liệu quý hiếm, cùng với đan dược cô phẩm do chính y luyện chế, trong đó đặc biệt khó có được chính là một vị Vạn Hoa Đan, chỗ thần kỳ của đan dược này chính là mặc kệ thân thể mất máu quá nhiều hay là suy kiệt, nó đều có thể giữ được nguyên khí của người khác, từ đó bảo vệ người nhất thời không chết.

Cốc Diệu Diệu không nói rõ là Vạn Hoa Đan này vốn là chuẩn bị cho nếu Chân Diễn ngày sau sinh con mà nguy đến tính mạng dùng, bất luận Khôn Trạch hay là Trung Dung, sinh con đều là đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, có một món thần đan như vậy, không khác gì có thêm một cái mạng.

Lúc lục lọi Vạn Hoa Đan, Ôn Khách Hành còn tìm được không ít thứ kỳ lạ, trong đó có một thứ hấp dẫn sự chú ý của y, y lấy ra cái bình màu đỏ như máu kia, miệng bình bịt kín, mà thân bình viết ba chữ Phệ Tâm Cổ, vừa nhìn đã biết là độc dược.

Ôn Khách Hành liền hỏi Cốc Diệu Diệu: "Phệ Tâm Cổ này là cái gì, cha con làm sao lưu lại một bình độc dược cho con?"

Cốc Diệu Diệu suy nghĩ nửa ngày mới trả lời: "Giống như cha con đã nhắc tới, thứ này không phải đối phó người mà là đối phó cổ trùng, đáng tiếc cha con nghiên cứu chế tạo ra không bao lâu liền qua đời, mà Nam Cương Vu tộc giỏi dùng cổ đã mai danh ẩn tích mười mấy năm."

Ôn Khách Hành lại hỏi: "Cha con và Vu tộc Nam Cương có ân oán? Nam Cương Vu Tộc kia có cổ độc lợi hại gì không?"

Cốc Diệu Diệu chỉ nói: "Ta không biết cha con cùng Vu Tộc có ân oán gì, chỉ biết năm đó y cùng một người tên là Hạt Yết Xích Uyên tỷ thí độc thuật, người kia bị cha con dùng Phệ Tâm Cổ giết cổ vương cộng mệnh trong cơ thể, cho nên hắn cũng chết, vả lại sau khi hắn chết ta cũng không nghe được tin tức Vu tộc nữa, về sau cha con cũng bị Hạt Yết Xích Uyên độc môn mật độc tra tấn vài năm, thật vất vả mới trị khỏi."

Trong trí nhớ của Chân Diễn không có chuyện này, Ôn Khách Hành liền hỏi: "Sao con không nhớ rõ chuyện này?"

"Khi đó con mới chưa tới một tuổi, nhớ kỹ mới là lạ, hơn nữa cha con cũng không cho ta nhắc tới chuyện này." Cốc Diệu Diệu trên mặt tràn đầy không đồng ý, con người Ôn Như Ngọc ổn trọng như vậy cư nhiên học người ta làm giang hồ man hán đấu độc với người khác, may là thắng, vạn nhất cha thua thì sao, lưu lại hài tử nhỏ như vậy thì làm sao bây giờ?

Ôn Khách Hành lưu tâm, sau khi tìm được Vạn Hoa Đan cũng đem Phệ Tâm Cổ cùng nhau mang ra ngoài.

Sau khi dùng qua Vạn Hoa Đan, mạch tượng của Kính Diện Tu La quả nhiên cường kiện vài phần, chỉ là thân thể không tốt, Lục Hợp Thần Công cũng bắt đầu ầm ĩ, cũng chỉ có thể dùng kim châm chế trụ các đại khí huyệt, đem Lục Hợp Thần Công chặn lại.

Ôn Khách Hành cũng biết trong lòng, chỉ cần Kính Diện Tu La không buông tha Lục Hợp Thần Công, thứ này vĩnh viễn là trị ngọn không trị được gốc.

Ôn Khách Hành cũng muốn buông tay mặc kệ, dứt khoát để Kính Diện Tu La chịu chết, nhưng câu nói kia nói như thế nào, cố gắng vặn vẹo dưa ngọt hay không ngọt không quan trọng, vặn vẹo xuống y liền vui vẻ.

"Hiện tại Kính Diện Tu La không ra mặt, Đảo Địa Ngục ẩn lui, giang hồ tuy rằng còn đang loạn, nhưng hôm nay cũng không sụp đổ, ngươi nên thoái vị, chờ chết không kém lắm đi, thiên hạ này cũng sẽ thái bình." Ôn Khách Hành ngồi ở mép giường, bên trong là Kính Diện Tu La không thể động đậy.

Nghe xong lời này, Kính Diện Tu La dùng một khuôn mặt lạnh lẽo chẳng những không như trút được gánh nặng, ngược lại càng thêm khổ đại cừu thâm, hắn bỗng nhiên nói: "Ngươi biết không, Đảo Địa Ngục mới thành lập, từng thiếu chút nữa bị bản triều thái tổ mời chào?"

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Sơ đại Kính Diện Tu La chỉ muốn bảo vệ công ký cho giang hồ, nhưng Thái tổ muốn triệt để tiêu diệt giang hồ phiến ngoại địa này, cho nên bọn họ một vỗ hai tán." Kính Diện Tu La nhìn về phía Ôn Khách Hành: "Ngươi muốn sau khi hỗn loạn lập trật tự, ta muốn chấm dứt hỗn loạn trong trật tự, đây là hai chuyện khác nhau, không thể gấp trung."

Ôn Khách Hành cùng hắn nói chuyện quả thực mệt muốn chết, y chất vấn: "Chưa từng thử thì làm sao ngươi biết, ngươi cho rằng tội nhân thiên hạ có thể dựa vào Đảo Địa Ngục mà bắt sạch sao? Ba trăm năm rồi, trên giang hồ có một ngày hoàn toàn an bình sao?"

Kính Diện Tu La nhắm mắt lại, hắn không có khí lực cùng Ôn Khách Hành cãi nhau mà chỉ nói: "Ngươi bây giờ mới là đảo chủ, dưới Đảo Địa Ngục đều nghe theo mệnh lệnh của ngươi."

Ôn Khách Hành đứng lên: "Khi nào ta trở thành đảo chủ rồi?"

"Ngươi luyện Lục Hợp Thần Công, lấy đi mặt nạ của ta, lại là huyết mạch Dung gia vì sao không phải là đảo chủ?"

Ôn Khách Hành lúc này mới phát hiện mình bị lừa, trách không được y hỏi Kính Diện Tu La liên lạc với Câu Hồn Sứ như thế nào, hắn thoáng cái liền toàn chiêu, hơn nữa những Câu Hồn Sứ kia nhìn thấy Ôn Khách Hành đeo mặt nạ, cũng là ngoan đến kỳ cục, để cho y làm gì thì làm.

Biểu tình của Kính Diện Tu La nói một câu: Cái hố này ngươi rơi xuống cũng đừng hòng trèo lên.

"Ta muốn Đảo Địa Ngục hôm nay liền giải tán."

Kính Diện Tu La thản nhiên nói: "Đảo do người, đảo vong nhân vong, nếu ngươi muốn giải tán địa ngục đảo, như vậy mọi người ở Đảo Địa Ngục sau khi xử tử tất cả phạm nhân sẽ lấy thân tử đảo."

Đây đều là một đám ngu xuẩn như thế nào, để cho chết liền chết, cũng không mang theo giãy dụa!

Kính Diện Tu La nhìn chăm chú vào Ôn Khách Hành, ánh mắt xa xôi, hắn lại nói: "Ngươi và Dung gia không có một chút giống nhau. Quan niệm của lão đảo chủ cùng Dung Huyền tuy rằng khác nhau ngàn vạn lần, nhưng bọn họ lại đích xác yêu giang hồ, một mình ngươi lại căm hận giang hồ, căm hận nhân thế."

Ôn Khách Hành chán ghét nói: "Đừng so sánh ta với các ngươi, ta không ngu xuẩn như vậy, hoặc là canh giữ giấc mộng vĩnh viễn không thể thực hiện của Đảo Địa Ngục, hoặc là đuổi theo loại mục tiêu trống rỗng như võ đạo đỉnh phong này."

"Mộng a..." Kính Diện Tu La trầm ngâm, hắn hỏi ngược lại: "Người sống cả đời, có thể mơ một giấc mộng không tốt sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro