40. Gặp lại người quen cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây trên giang hồ xảy ra một chuyện kỳ lạ.

Nói là một tiều phu đánh củi tự nhiên dùng một chưởng đánh chết môn chủ Phi Tiêu môn, sau đó phát cuồng đánh chết rất nhiều người sau đó liền không biết đi đâu. Phi Tiêu môn ở trên giang hồ mặc dù chỉ là nhị lưu môn phái nhưng môn chủ vẫn là cao thủ trên giang hồ, vô duyên vô cớ đột nhiên chết trong tay một tiều phu vô danh, đây là chuyện gì xảy ra?

Nguyên nhân người thường có lẽ không biết, nhưng đại môn phái tin tức linh thông đã tra ra.

Hóa ra tên tiều phu kia ở trong núi nhặt được một quyển Lục Hợp Tâm Pháp, môn võ công này cực kỳ lợi hại, lại để cho một thôn phu trong thời gian ngắn nhanh chóng trở thành võ lâm cao thủ, sau đó Phi Tiêu môn nhận được tin tức, muốn cường đoạt bí kíp, kết quả lại bị tiều phu phản sát, môn chủ của Phi Tiêu môn chết thảm tại chỗ.

Hơn nữa nghe nói Phi Tiêu môn chủ trước ngực chưởng ra lại giống như Kính Diện Tu La.

Điều này không khỏi làm cho người ta liên hệ với Kính Diện Tu La đã bốc hơi trong nhân gian, cuộc chiến Thanh Nhai Sơn đã qua hơn nửa tháng, Đảo Địa Ngục mặc dù trì hoãn bế đảo những Câu Hồn Sứ đã không còn đi lại trên giang hồ nữa, phàm là Kính Diện Tu La còn sống, hắn có thể để nhiều môn phái đối nghịch với Đảo Địa Ngục mà mặc kệ như vậy? Tám chín phần mười là hắn đã chết ở trong núi, không quản được nhân gian, mà bí kíp võ công của Kính Diện Tu La bị tiều phu kia ngẫu nhiên nhặt được, vì thế hắn lập tức học được tuyệt thế thần công.

Tin tức truyền đến chỗ quốc sư, hắn ta lại nói cho Hoàng đế, nhân thủ vốn không dư dả không thể không chia làm hai đường, một đường tiếp tục đuổi theo Kính Diện Tu La, một đường đi điều tra tiều phu kia.

Có lẽ là hy vọng trường sinh cho nên lão hoàng đế gần đây cũng trở nên dễ hầu hạ, Chu Tử Thư tìm đúng cơ hội muốn nhắc nhở Hoàng đế còn có nhi tử là Tấn vương, hắn biết bệnh nghi ngờ của Hoàng đế rất nặng nên cũng không trực tiếp nhắc tới Tấn vương.

Chu Tử Thư là đệ nhị thủ trên danh nghĩa Phủ Đô Đốc ngũ quân, trên thực tế, quân cơ đại sự cơ hồ đều phải qua một lần đem tấu chương của quân Tây Bắc lọc ra. Những tấu chương nội các này sau khi phê duyệt phải trình hoàng thượng xem xét, bởi vì Chu Tử Thư đặc biệt đem tấu chương Tấn vương viết ở dưới cùng, sau khi được nội các phê duyệt xong liền tự động chuyển ngược đến tầng trên cùng, Hoàng đế cho dù có lười tùy tiện lật một cái vẫn có thể xem được tin tức của quân Tấn vương ở Tây Bắc.

Sau một vòng thao tác như vậy, Hoàng đế quả nhiên nhớ tới đứa con trai Tấn vương này.

Vừa vặn Triệu vương khỏi bệnh bắt đầu đi ra ló mặt, tuy rằng cung khiêm vẫn như trước, nhưng văn võ bá quan đối đãi với hắn đã không giống ngày xưa, nói một câu một hô bách ứng cũng không quá đáng, Triệu vương nói cái gì cũng là thần phụ nghị.

Lão Hoàng đế liền không quá cao hứng, hắn ngược lại đã quên, hiện tại Lương vương phế, biến thành một nhà Triệu vương độc đại, cũng có chút không ổn.

Chu Tử Thư lại đúng lúc nhắc tới một câu Tấn vương ở Tây Bắc làm việc rất tốt, Man Di có mấy lần xâm nhập với quy mô nhỏ đều bị giải quyết hoàn mỹ, nhưng mà Tây Bắc liên tục khô hạn, vệ sở thu hoạch không tốt, năm nay còn cần triều đình trợ cấp lương thực cho quân Tây Bắc.

Vì thế hoàng đế hạ lệnh, năm nay vạn thọ tiết để Tấn vương trở về chúc thọ, tận nhân tử hiếu đạo.

Tuy rằng Hoàng đế còn chưa tỏ thái độ rõ ràng nhưng đạo ngự lệnh này không thể nghi ngờ đã nói rõ hắn cũng không có ý định lập thái tử, vì thế đoàn Triệu vương vừa mới chạy lên trong chốc chốc đã bị dập tắt một nửa, một ít triều thần cũng sợ Hoàng đế nổi giận liền chủ động rời xa vòng tròn Triệu vương, nhưng có điều là đối với việc này bản thân Triệu vương ngược lại rất bình tĩnh, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười.

Mà theo đạo ngự lệnh này giáng xuống, có một vấn đề còn đặt ra trước mắt: Tấn vương muốn hồi kinh, để cho ai quản lý quân Tây Bắc? Hơn nữa Tấn vương chính là chủ tướng.

Thiếu tướng trong triều đã không còn là một ngày hai ngày, quân Tây Bắc lại trọng yếu, có Man tộc quanh năm quấy nhiễu quân đội, chủ tướng nhất định phải có thể quyết định mà có thể phục chúng, nếu không biên quan thất thủ, vào trong chính là vùng bình nguyên, căn bản không hiểm có thể thủ, nếu để Man tộc trưởng tiến thẳng vào thì kinh sư sẽ nguy hiểm.

Chu Tử Thư rất ngây thơ, hắn chỉ muốn Tấn vương hồi kinh mà thôi, vì sao có người muốn đẩy hắn ra, còn muốn chọc hắn trở về Tây Bắc ăn cát.

Tuy rằng trong lòng hắn kỳ thật vẫn rất nhớ quân Tây Bắc nhưng trước mắt vẫn là điều tra rõ ràng cái chết của phụ thân tương mới là trọng yếu, huống chi bây giờ hắn còn có Ôn Khách Hành, nếu hắn trở về Tây Bắc làm Trấn quốc tướng quân, tương lai Ôn Khách Hành mà có con hơn phân nửa vẫn phải trở về kinh thành làm con tin, phải biết rằng năm đó Cốc Diệu Diệu đã từng bị như vậy.

Hắn cũng dám nghĩ đến khi đó Ôn Khách Hành tuyệt đối sẽ nháo hòa ly mất, sau đó gánh nặng tiền bạc, chính thê không làm mà chạy tới Tây Bắc làm ngoại thất cho Chu Tử Thư.

Có vẻ như như vậy... Cũng không phải không được...

Mấy ngày nay Ôn Khách Hành ra ngoài làm việc, Chu Tử Thư buổi tối một mình canh giữ phòng không, không có thân thể phu nhân quấn lấy người hắn chỉ có thể miên man suy nghĩ một đống, sau đó tự mình động thủ, chuẩn bị quần áo, ăn uống đầy đủ.

Đợi đến khi Ôn Khách Hành rốt cuộc cũng trở về liền hào phóng đưa hai nụ hôn thơm cho Chu Tử Thư, y ôm cổ Chu Tử Thư, nâng cằm lên hỏi: "Nhớ ta không?"

Chu Tử Thư cũng không nói lời nào, trực tiếp ngậm lấy cái miệng đỏ rực diễm mị của Ôn Khách Hành, dùng hành động thay cho ngôn ngữ.

Một nụ hôn qua đi, thần thanh khí sảng, nhưng mà bọn họ đều thở hổn hển có chút lợi hại.

Chuyện sau đó liền thập phần thuận lý thành chương.

Thời gian buổi chiều chậm trãi luôn làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi, một trận gió mát thổi qua, lá trúc xào xạc run rẩy, bóng dáng ngang tà của cành trúc bên ngoài thư phòng lặng lẽ dò xét vào bàn làm việc trong phòng đung đưa giữa bút mực.

Một bàn tay thon dài trắng nõn bỗng nhiên duỗi tới.

Cổ tay hạo ngưng sương tuyết lúc này lại hóa ra một tầng màu nước, bởi vì ánh mặt trời chiếu rọi mà lóe lên ánh sáng vụn vặt, phảng phất là chịu đựng thống khổ, bàn tay này co rút mở ra nắm chặt một tờ giấy trắng trên bàn, sau đó lại run rẩy càng thêm lợi hại, khối giấy thế nào cũng không cầm được, liền cốt nhục lăn xuống bàn.

Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, quả thật là chí lý danh ngôn.

Một phen hồ nháo, lấp đầy nửa buổi chiều, hai người ăn no xong cũng mệt mỏi.

Giường nhỏ trong thư phòng để cho hai người ngủ chung  vẫn có chút bức bách, nhưng ai cũng không muốn nhúc nhích, Ôn Khách Hành gối lên cánh tay Chu Tử Thư, lại đem tay mình đặt lên lồng ngực Chu Tử Thư cầm lấy một sợi tóc của ái nhân, trên khuôn mặt lười biếng của y nét ửng hồng chưa phai, đôi mắt màu nước kia cũng giống như vô lực chậm trãi nhắm lại chậm trãi mở ra.

Chu Tử Thư thấy y thật sự mệt mỏi liền khuyên nhủ: "Mệt mỏi thì ngủ một chút, thời gian cách bữa tối còn nhiều."

Ôn Khách Hành nghe hắn nói vậy liền nhắm mắt lại, nhưng mệt thì mệt, trong phòng sáng như vậy lại làm cho người ta không buồn ngủ, ấp ủ hai khắc đồng hồ, Ôn Khách Hành lại mở mắt ra.

Chu Tử Thư đã sắp ngủ thiếp đi, sau đó hắn liền nghe được Ôn Khách Hành đang nói: "Ngươi ngủ chưa?"

Mí mắt Chu Tử Thư cũng không mở ra, đem tay gấp trở về che lại hai mắt Ôn Khách Hành, lại ôm chặt người một chút.

"Ngủ đi."

Những ngày trong mật ngọt không thể nói là không đẹp, cho nên chuyện Chu Tử Thư điều tra nguồn gốc cổ của Ngô Dung tuy tiến độ chậm chạp nhưng lại không cảm thấy nôn nóng.

Mà vết thương của Kính Diện Tu La tuy rằng nhất thời sẽ không tốt, có điều là chỉ cần hắn không tiếp tục chết, dưỡng tốt hẳn là còn có thể chống đỡ được mười năm. Ôn Khách Hành bị hắn mạnh mẽ đặt lên vị trí đảo chủ, từ lúc bắt đầu tìm mọi cách không muốn, đến sau này mặc cả, dù sao muốn Ôn Khách Hành làm công việc không công cả đời cho Đảo Địa Ngục là không có khả năng. Y không có thiện tâm phổ độ chúng sinh, nhiều lắm là giúp thu thập một đợt giang hồ môn phái cùng quốc sư. Mà vừa vặn Đảo Địa Ngục cũng phải đóng đảo năm năm, sau đó thương thế của Kính Diện Tu La khỏi hẳn, Địa Ngục Đảo vẫn sẽ do hắn làm chủ.

Ôn Khách Hành vì để cho mình có thể đúng lúc rời nhiệm sở, vì thế y trị liệu cho Kính Diện Tu La có thể nói là phi thường tích cực, cơ hồ cách năm ngày liền đi Minh Nguyệt lâu một lần. Có điều là một Khôn Trạch mới sau tân hôn mà lại siêng năng chạy tới tửu lâu bên ngoài ít nhiều cũng có chút kỳ quái, cho nên Ôn Khách Hành mỗi lần ra ngoài đều phải đi dạo một vòng ở Trân Bảo Các, thấy thời gian không sai biệt lắm mới quay trở lại, sau đó thuận đường ở Minh Nguyệt lâu dùng cơm, dùng để che mắt người khác.

Bên ngoài Ôn Khách Hành là đệ tử của Thần Y Vốc, ở trong kinh không có một thân thích bằng hữu cho nên cũng không ra ngoài đi lại, mà Trấn Quốc tướng quân phủ cùng các nhà giao tiếp còn có mẹ chồng y đi bận rộn, thế cho nên vị Ôn công tử này tuy rằng ngày trở thành Chu phu nhân không ngắn, nhưng lại ở trong giới giao tiếp của các chủ mẫu cũng rất thần bí.

Hôm nay Ôn Khách Hành lại đi tới Minh Nguyệt lâu, sau khi xuống xe ngựa liền để nha hoàn đỡ y bước vào đại sảnh, mặc dù trên đầu đeo nón lụa, che giấu dung mạo, nhưng ngọc bội Chu Tử Thư bên hông y đã biểu lộ thân phận.

Chưởng quỹ Minh Nguyệt lâu nhanh nhẹn nghênh đón y, trong miệng hô: "Phu nhân ngài đến rồi sao, cá rô ngài muốn đều đã ở sau bếp, hôm nay là muốn hấp hay là ăn nướng?"

Cái gọi là cá liền chỉ là người lạ khả nghi, chưởng quầy muốn hỏi Ôn Khách Hành muốn tránh hắn, hay là đi trước đi xem một chút.

Hàng lông mày của Ôn Khách Hành hơi nhíu lại, y hỏi: "To bao nhiêu? Thịt quá già chỉ có thể hầm canh."

Chưởng quỹ liền nói: "Vậy thì không dễ nói, lực quẫy con cá này quá lớn, tiểu nhị không bắt được."

Ôn Khách Hành khẽ nhíu mày, nhìn không ra lai lịch thâm nông sao, y khoát tay áo: "Được rồi, ngươi để sư phụ làm đi, chỉ một chút thôi, đừng để gia vị lung tung, ta không ăn."

Chưởng quỹ được mệnh lệnh bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, liền dặn dò tiểu nhị mang Ôn Khách Hành lên lầu xem một chút.

Đồ ăn của Minh Nguyệt lâu vẫn như vậy, khách lưu nói có được hay không, nói kém không kém, Thiên Song sau khi tiếp nhận chỉ đem bố cục thay đổi một chút. Hiện tại tầng hai có phòng riêng, cũng có ngăn bán khép kín, được ngăn cách bằng mành giấy, khách nhân cách bàn không nhìn thấy lẫn nhau, nhưng tiểu nhị đi tới đi lui lại có thể nhìn chằm chằm mỗi người.

Tiểu nhị dẫn Ôn Khách Hành lên lầu, tìm được vị trí ngồi xuống, cái bàn này cùng một hắc y nhân cách một lối đi, mà hắc y nhân này chính là người lạ khả nghi mà chưởng quỹ nói.

Nam tử hơn hai mươi tuổi có một khuôn mặt trứng ngỗng, ngũ quan nhu hòa, nhưng khí chất lại có chút nham thăng, hắn cũng bó quan, nhưng đặc biệt xuất tâm ở hai tóc mai phân ra mấy sợi tóc buộc thành bím tóc nhỏ, tóc đen rải rác ngân châu, liền mang theo chút phong tình dị vực.

Trùng hợp, đây vẫn là một người quen, Ôn Khách Hành động trên mặt bất động thanh sắc, tâm tư lại trăm chuyển ngàn hồi.

Thủ lĩnh của Độc Hạt, hắn làm sao ở chỗ này?

Thị nữ bên cạnh dâng lên một chén trà, Ôn Khách Hành sau khi tiếp nhận thoáng nhuận môi, trong lòng y nghĩ đến nếu đã có Hạt Vương, như vậy Triệu Kính cũng ở đây? Cũng đừng để y biết gã kia lăn lộn ở đâu, phàm nhân còn chưa chết, Ôn Khách Hành đảm bảo muốn hắn sống không bằng chết.

Mà khi Ôn Khách Hành nghĩ đông nghĩ tây, Hạt Vương cũng đang lặng lẽ quan sát y.

Cách một lớp lụa mỏng, khuôn mặt Ôn Khách Hành khiến hắn nhìn không rõ.

Chân Diễn là Khôn Trạch nuôi dưỡng ở khuê phòng, lại bởi vì trời sinh đã ngốc nên hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, Hạt Vương trước đây cũng chưa từng gặp Chân Diễn, sau khi biết được y là con trai của Triệu vương mới để tâm, trong khoảng thời gian này y chỉ thu thập được tin tức Chân Diễn mười lăm tuổi, xinh đẹp thì đẹp nhưng lại quá cứng nhắc.

Ôn Khách Hành này tuy rằng vẫn là Chân Diễn, nhưng sau khi rơi xuống nước tỉnh lại y lại giống như là một người khác, tự xưng là Ôn Khách Hành không nói, còn đem Ngự Sử phủ lật ngược trời, cuối cùng cư nhiên làm cho mình một đám tang, lại còn mang theo muội muội biến mất ở kinh thành.

Hạt Vương không tra được tung tích của Ôn Khách Hành sau đó, nhưng nếu y và Chu Tử Thư đã cùng nhau trở về kinh thành, vậy chắc hẳn Ôn Khách Hành đã đi Tây Bắc.

Thích khách Chu Tử Thư gặp phải trong khách điếm đó chính là Hạt Vương phái đi dùng để thăm dò Chu Tử Thư có phải thực sự là phế nhân thật hay không. Nếu là thật thì được, nếu giả bộ, vậy tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống trở lại kinh thành.

Chỉ là Hạt Vương tuy rằng dùng ba thủ hạ xác nhận vết thương của Chu Tử Thư là thật, hắn quả thật đứng không nổi, lại không nghĩ tới cuối cùng Ôn Khách Hành lại chữa khỏi cho Chu Tử Thư. Hạt Vương vốn còn muốn tiếp tục bổ đao, lại bị nghĩa phụ của hắn quát lớn, bởi vì Ôn Khách Hành không chỉ là con trai của Ôn Như Ngọc, mà còn là huyết mạch của Triệu vương.

Triệu vương muốn Hạt Vương coi Ôn Khách Hành là đệ đệ, liên tục không thể nhắm vào Chu Tử Thư nữa.

Cho nên chỉ cần Ôn Khách Hành vẫn là thê tử của Chu Tử Thư, như vậy Hạt Vương sẽ không thể nào ra tay với Chu Tử Thư được.

Hạt Vương hắn chưa từng gặp qua chuyện như vậy, người muốn giết không thể giết, còn phải coi hắn là thân nhân!

Một tia sát khí này chỉ là thoáng qua nhưng vẫn bị Ôn Khách Hành nhạy bén bắt được.

Thật thú vị, Hạt Vương hắn có nhận ra ta không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro