6. Đi tìm phiền phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư nói chờ quan sai đến hắn sẽ đi nhưng người lại muốn cáo từ trước là Ôn Khách Hành.

"Chu công tử, chờ mong lần sau gặp mặt." Ôn Khách Hành trêu chọc hắn.

Chu Tử Thư thấy y và muội muội ngay cả tay nải cũng không mang theo, tiêu sái phi thường, y không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ quần áo của Ôn Khách Hành đều là mua một bộ, đổi một bộ, ném một bộ?

Đúng thật là có tiền.

Có điều là thiếu gia kiều quý như vậy vì sao lại đến bãi Phá Bích hoang vu này? Loại địa phương này một là nơi vô danh, hai là không có ăn uống vui chơi, chẳng lẽ là tới tìm người?

Chu Tử Thư suy nghĩ rất nhiều, lời nói đến bên miệng lại nói thành: "Các ngươi hãy bảo trọng."

Ôn Khách Hành và A Tương đều lên ngựa dắt dây cương, Ôn Khách Hành lại quay đầu lại nhìn Chu Tử Thư một cái.

Ánh mắt rất kỳ quái mang theo chút phẫn nộ bất bình, lại có chút u oán.

Chu Tử Thư cảm thấy mình rất vô tội, nhưng hắn cư nhiên có chút chột dạ, nghĩ đến Ôn Khách Hành cùng A Tương hai người đều tay chân trói gà không chặt, Ôn Khách Hành lại lớn lên khiến người ta nhớ thương như vậy, cho nên mở miệng hỏi: "Hai người các ngươi định đi đâu, có muốn ta phái người đưa các ngươi đi không?"

Ôn Khách Hành âm dương quái khí mở miệng: "Chu công tử hiện tại không cự tuyệt người ngoài ngàn dặm?"

Chu Tử Thư nghẹn một hồi lâu.

"Cũng ít nhất nên đội mũ che..."

Những lời này của hắn càng nói càng nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy mình thật giống như bà mẹ chồng, ngược lại phía sau hai thân binh bật cười nhưng lại cố kỵ chủ nhân ở trước mặt nên bọn họ chỉ có thể cật lực chịu đựng, nghẹn cười nghẹn đến sắp ho ra, hai vai run rẩy không thôi.

Ôn Khách Hành quay đầu kẹp bụng ngựa, nghe được tiếng mã hí dài sau đó liền nhanh chóng chạy xa. A Tương thấy ca mình đi gấp gáp cũng vung roi cưỡi ngựa đuổi theo.

Chu Tử Thư vung tay áo ý đồ gạt bụi bặm đập vào mặt sang một bên, hắn cũng oán thầm trong lòng: Tính khí lớn như vậy, về sau tướng công y sẽ tốt ăn.

"Muốn cười thì cười." Chu Tử Thư xoay bánh xe bên ngoài quay đầu lại biểu tình rất lãnh đạm.

Hai thân binh lập tức đứng vững, biểu tình căng thẳng phảng phất sau một khắc sẽ ra trận xông giết.

"Được rồi, đừng làm bộ trước mặt ta." Chu Tử Thư cũng không có ý định làm gì bọn họ.

Hai người thấy hắn cũng không phải tức giận cũng yên lòng, một người to gan nói: "Thiếu tướng quân cũng quá khó hiểu phong tình, Khôn Trạch xinh đẹp như vậy nói là tiên tử hạ phàm cũng không quá đáng, ngài thế nhưng nửa điểm lại không động tâm."

Một người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy, Thiếu tướng quân, công tử nhà người ta thân là Khôn Trạch đã chủ động như thế, chứng tỏ y rất thích ngài."

"Đi đi đi!" Chu Tử Thư cảm thấy bọn họ phiền chết được: "Chân gia thiếu gia mới không đi được mấy ngày, ta nào có tâm tư tưởng đến những thứ này, huống chi hiện tại đã đến lúc sao, nội ưu ngoại hoạn đã bình ổn?"

Chu Tử Thư nói nội ưu ngoại hoạn vừa là biên quân Tây Bắc, cũng là cả nước.

Lão hoàng đế năm xưa coi như là minh quân nhưng lớn tuổi liền si mê cầu tiên vấn dược, một mực ỷ trọng yêu đạo Mạc thiên sư, không phân biệt trung gian không để ý tới triều chính, mấy đứa con trai trưởng thành còn sống của lão hiện giờ đều là thân vương, đang mưu đồ lung lạc triều thần, giết chết các huynh đệ, nhỡ may một ngày nào đó lão hoàng đế đạp hai chân một cái chính mình có thể khoác long bào đăng túc đại bảo.

Mấy năm nay Vương gia quyền Vương gia, thần tử quyền thần tử, sóng gió đều lan tràn đến biên cảnh, những người đó chỉ lo lợi ích của bản thân, thấy mượn sức không được phụ thân hắn, lại sợ phụ thân hắn nhìn sang người khác, lại tìm cách nương tay nội gian để phụ thân hắn chết dưới chiến trường, đáng thương phụ thân cả đời nhung mã, vì quốc gia cúi đầu tận tụy, lại bởi vì chưa bao giờ tham dự quyền trường, chết đến hoang đường như thế.

Không, có lẽ cái chết của phụ thân cũng có chút hữu dụng.

Lão hoàng đế đối thủ nắm ba mươi vạn biên quân Tây Bắc phụ thân từ rất sớm nổi lên sát tâm, chỉ là khổ nỗi không tìm được người thu thập cục diện hỗn độn biên cảnh Tây Bấc này, cho nên không tiện động thủ mà thôi.

Phụ thân nếu đã chết trận, như vậy hắn chính là lương tướng trung thần vĩnh viễn trong lòng lão hoàng đế, vì thế lão ta hào phóng phong cho phụ thân hắn một đống danh hiệu, dẫn đến khắc chữ trên bài vị đều không thể không thu nhỏ một vòng mới có thể xếp xuống một chuỗi chữ dài này.

Chu Tử Thư làm di cô của Trấn Quốc tướng quân đương nhiên được ưu đãi, cho nên hắn mới có thể chưởng quản biên quân Tây Bắc, đương nhiên đây là dưới sự bảo vệ kép của Tấn vương và giám quân.

Chu Tử Thư chỉ biết phụ thân chết vì tranh chấp trong triều, nhưng vẫn không thể xác định rốt cuộc là ai ra tay gây ra.

Cho đến lần này hắn cũng chịu bị người tính toán tương tự, nhưng mà hắn không chết, hơn nữa còn bắt được một tên nội gián. Chỉ là là chưa hỏi ra cái gì thì người liền uống thuốc độc tự tử.

Đó là chất độc mà ai đó đã gửi từ bên ngoài.

Có thể đem độc dược đưa đến ám thất giam giữ, xem ra biên quân Tây Bắc bị thẩm thấu rất sâu.

Chu Tử Thư có thể không quan tâm triều đình loạn tượng, không quan tâm ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng tuyệt đối không cho phép biên quân Tây Bắc bảo vệ quốc gia chống đỡ kẻ thù bên ngoài trở thành đồ chơi quyền lợi.

Hắn nhất định phải bắt được người kia dùng để an ủi linh hồn phụ thân ở trên trời, cũng miễn trừ tai họa của biên quân Tây Bắc trong ngày tới.

___

"Ca, đợi ta, đừng chạy nhanh như vậy! Ta bị ăn đất sau lưng huynh rồi!"

Ôn Khách Hành tung mã chạy bảy tám dặm mới chậm lại, y lạnh mặt hỏi A Tương: "Hắn có ý gì vậy? Ta đã dán mặt lên như vậy, ngay cả một cái tên cũng không xứng được biết?"

A Tương lại nói: "Chu Tử Thư từ sáu tuổi đến biên quan chính là trà trộn trong quân hán, bên người không phải Càn Nguyên bình thường, gọi hắn là Trung Dung đồng hóa không sai biệt lắm đi, hắn nào biết cùng Khôn Trạch nên ở chung như thế nào, ngoài miệng nói không cần, không cần, trong lòng không chừng lửa đốt lòng tiếc hận đấy!"

Ôn Khách Hành liếc xéo tiểu cô nương: "Muội hiểu hắn ta như vậy sao?"

"Đương nhiên, ta cũng là Càn Nguyên sao lại không hiểu."

Ôn Khách Hành nghe vậy tâm tình có chút vi diệu, đời này y và Chu Tử Thư thành người khác phái, ngược lại A Tương cùng Chu Tử Thư trở thành đồng phái.

Nghĩ kiếp trước cũng là dây dưa liên tiếp, Chu Tử Thư lại không kiên nhẫn, nhưng đồng dạng là các đại lão gia, hắn kỳ thật không để ý Ôn Khách Hành chủ động tiến lên.

Nhưng đời này Chu Tử Thư là Càn Nguyên, Ôn Khách Hành là Khôn Trạch, liền thành Càn Trạch thụ thụ bất thân. Chu Tử Thư bắt đầu suy nghĩ về danh tiết cho Ôn Khách Hành. Làm cho Ôn Khách Hành muốn sóng cũng không dậy nổi, một đợt sóng liền trở thành một người mua vui không đứng đắn.

Không được, phải nghĩ ra một cách để Chu Tử Thư chủ động tới tìm y, nếu một lần anh hùng cứu mỹ nhân không được, vậy lại một lần nữa, dù sao Chu Tử Thư là Bồ Tát mặt lạnh, toàn thân chỗ cứng nhất chính là miệng, mềm nhất chính là tâm.

"A Tương, muội nói đêm qua lão bản nương đã chạy trốn đi đâu?"

"Ca, người tìm bà ta làm gì vậy? Chu Tử Thư ngược lại đã nói qua bà ta có thể là Dạ Xoa Quỷ mấy năm trước biến mất trong giang hồ, loại người này đều là thỏ giảo hoạt tam quật, muốn tìm được cũng không dễ dàng." A Tương liếc y một cái, mượn người ta chơi một lần anh hùng cứu mỹ nhân không đủ, chẳng lẽ còn muốn chơi lần thứ hai?

"Nhìn xem bà ta có phải còn có thể dùng hay không, không thể dùng thì giết chết là được rồi, coi như thay trời hành đạo."

A Tương liền nói: "Ca, người không nhúc nhích liền hô đánh hô giết, tính như vậy sau này vẫn phải thu lại một chút, Chu Tử Thư là một thiếu niên tướng quân thành danh, ở trên chiến trường liều mạng ra sát khí cũng không lợi hại như huynh. Càn Nguyên a, đều thích Khôn Trạch văn tĩnh một chút, ví dụ như đánh đàn, thêu hoa vân vân."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Mặt Ôn Khách Hành lạnh xuống, trong đầu y theo lời A Tương nói, không thể tránh khỏi hiện ra một bộ hình ảnh quỷ dị: "A Tương, ta không phải là người tốt sao?"

Y búi tóc cao, mặc áo choàng hoa rực rỡ, quỳ gối trên giường thành thạo si mê thêu một bộ bản đồ mẫu đơn đỏ.

Đồng tử Ôn Khách Hành chấn động, một cỗ ác hàn từ cột sống vọt lên thiên linh, làm cho y giật mình một cái, sau đó nhịn không được một cánh quạt bổ đứt cây gai vô tội bên cạnh, kết quả vẫn là thoát không thoát độc thủ của y.

Chết tiệt, sau này cho dù thành hôn với Chu Tử Thư, y cũng tuyệt đối không thể làm người chịu bị vây khốn trong gia thất!

Ôn Khách Hành cũng cảnh cáo A Tương: "Đừng quá so sánh như thế, nhà người ta thích thêu hoa hay thích đùa giỡn đao đều là chuyện của người ta, chẳng lẽ bởi vì thành hôn ngay cả chính mình cũng không thể làm?"

A Tương dường như hiểu lại như không hiểu, nàng cũng chẳng qua là mưa dầm thấm đất nhuộm đến những lời này, cẩn thận ngẫm lại lúc nương còn sống, ngẫu nhiên mang theo nàng cùng ca ca đến phủ Trấn Quốc tướng quân tìm Cốc a di uống trà, hai người còn có thể nói đến thời niên thiếu phóng ngựa săn thú, chèo thuyền đạp thanh. Nhưng A Tương từ lúc nhớ chuyện đến nay đã không thấy nương mình cưỡi ngựa bắn cung suốt ngày. Ôn Như Ngọc không phải cùng quản sự xử lý việc bếp núc trong phủ, cho dù là vì tật xấu của Chân Diễn bận rộn trước sau, hết lần này đến lần khác không chán mà dạy Chân Diễn chơi những thứ nghe nói có thể khai trí. À, Ôn Như Ngọc vì Chân Diễn còn luyện ra một kỹ năng hội họa tuyệt vời, chỉ vì y nghe nói học vẽ có ích cho việc trị bệnh ngốc.

A Tương bởi vì Ôn Như Ngọc quá mức chú ý Chân Diễn mà bỏ bê mình có một thời gian dài còn giận dỗi, nhưng cuối cùng lại là ca nàng tới kéo nàng qua, sau đó chia giấy bút của mình cho nàng, ba người vây quanh một cái bàn cùng nhau vẽ hoa mai ngoài cửa sổ.

Đáng tiếc, cho đến khi nương qua đời, mai hoa đồ của ca ca nàng vẫn không thể hoàn thành.

A Tương nói: "Được rồi, dù sao ta cũng không thích nghe đàn, cũng hiếm có áo choàng cần phải thêu hoa, nếu hắn thích thì thôi, nếu không thích, có thể cùng ta uống rượu cũng rất tốt."

Ôn Khách Hành thấy nàng toát ra vẻ nhớ nhung, y có chút không có tư vị, A Tương hơn phân nửa là nghĩ đến Chân Diễn đi, cô nhóc thích vị ca ca kia như vậy, thích đến nỗi ca ca mình biến thành Ôn Khách Hành hung ác cũng không sợ hãi, càng không nghĩ muốn rời đi.

Nhất thể song hồn loại lời quỷ quái này sao lại khiến nàng tin tưởng không nghi ngờ đây?

Ôn Khách Hành lắc đầu tạm thời buông bỏ những thứ này, y phân tích: "Lão bản nương này làm việc buôn người bẩn thỉu, đã làm con đường này thì phải đi thông qua nhiều mối, ít nhất phải có hai điều kiện tiên quyết, một là không thiếu khách hàng nhận hàng hoặc là lên nhà, hai là người đều có ô bảo hộ đứng phía sau. Nếu ta tính toán không sai thì quan nha phụ cận này nhất định có người của bọn họ, cũng nói không chừng vốn là quan thương cấu kết mua bán."

"Không thể chứ, Tây Bắc này chính là địa bàn của Chu gia, ba mươi vạn đại quân canh giữ, ai dám càn rỡ như vậy?"

"Tiểu nha đầu, nếu Chu gia thật sự khó lường như vậy, Chu Tử Thư hắn dịch dung ngụy trang là trốn ai? Hơn nữa đại quân đều ở biên quan đóng quân, sao có thể tự mình điều động?"

A Tương tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, lại hỏi: "Ca, huynh cảm thấy Chu Tử Thư thật sự là phế nhân thật sao?"

Ôn Khách Hành nói: "Chuyện không liên quan đến cột sống, hơn phân nửa là do hắn tự mình làm, kim châm khóa huyệt, phong bế gân mạch."

"Làm sao huynh biết rõ ràng như vậy?" A Tương không khỏi kinh ngạc.

Ôn Khách Hành mở quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy: "Nếu thật là bị thương cột sống cũng không được tự tại như thế, cũng không khác gì lão nhân đột quỵ ngay cả sắp chết đuối cũng không thể tự lo." Y lại khép quạt lại nắm trong lòng bàn tay nói: "Mà ta vừa vặn cũng biết một loại thuật dùng kim châm phong huyệt để làm tê liệt cơ bắp, làm cho chi thể không thể nhúc nhích."

Phương pháp trong âm dương sách đích xác tinh diệu, Ôn Khách Hành không cách nào dùng nó cứu Chu Tử Thư cải tử hoàn dương, ngược lại lại dựa vào đó đưa không ít người về âm. Thần Y Cốc bởi vì lòng tham của nhân sĩ giang hồ mà bị diệt, Ôn Khách Hành dùng phương pháp âm dương sách đối đãi bọn họ, có tính là ứng quả tuần hoàn báo ứng hay không?

A Tương lại thè lưỡi nói với y: "Ca, người cứ khoác lác đi, châm mấy cây châm còn có thể làm cho một người sống biến thành gỗ, Cốc a di cũng không làm được."

Ôn Khách Hành nở nụ cười: "Được, ca cho muội xem một chút, thứ châm thuật này rốt cuộc là thật hay giả, đi, chúng ta vào thành tìm phiền toái."

Trời xanh ban ngày, lãng lãng Càn Khôn, tại sao lại có một trận hàn không quỷ dị.

Lão bản nương của khách điếm kia đang uống thuốc, bỗng nhiên sau lưng cảm thấy có thứ gì đó trừng mắt nhìn mình một cái. Bà ta chợt nhìn lại, đã thấy ngoài cửa sổ có một con quạ đen dừng chân, nhất thời cảm thấy xui xẻo đến không chịu nổi.

Bà ta buông chén xuống, kéo cái chân phải bị cắt cụt kia đến bên cạnh bệ cửa sổ, con quạ đen kia vốn muốn giương cánh bay đi, lại bị bà ta một phát thiết tiêu chọc nát bụng, nó thê thảm kêu lên một tiếng rồi rơi xuống đất văng ra một vũng máu.

Lão bản nương vẫn là vẻ mặt phẫn nộ, lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra, một nam nhân thô kệch mặc áo lông thú tóc buộc bím bím đi vào.

Hắn nói: "Dạ Xoa Quỷ, ngươi cũng có hôm nay nha!"

Lão bản nương trong lòng cảnh giác, lại ra vẻ thoải mái nói: "Người có trượt chân, ngựa có vó, tên kia có Thiên Song che chở, một mình ta không thể đấu lại được bọn họ."

Nam nhân khinh thường chậc chậc một chút: "Cái chân này của ngươi không phải để cho một phế nhân ngồi xe lăn làm cho đứt sao?"

Bà ta tức giận, cũng lười nói nhảm với người đàn ông ghê tởm này: "Hôm nay ngươi tìm tới là chỉ để chê cười ta?"

"Làm sao có thể chứ?" Người đàn ông lại tiến lên, ôm lấy eo thon của lão bản nương: "Bảo bối của ta bị thương, ta thực đau lòng."

Lão bản nương lại dùng độc tiêu kề vào cổ hắn: "Ít động tay động chân đi, trên người lão nương cũng có thể tùy tiện sờ? Cẩn thận cuối cùng chết cũng không biết đâu."

"Tính tình này càng lúc càng lớn, ngươi nói ngoại trừ ta ra thì ai còn chịu được ngươi?" Nam nhân rốt cuộc là không muốn chết cũng buông tay cách xa một chút.

Lão bản nương lại nói: "Nếu ngươi có năng lực, liền đi tìm ba người Thiên Song kia đánh một trận, Khôn Trạch bọn họ bảo vệ chính là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ngươi thấy y, sợ là ngay cả ta là ai cũng sẽ quên."

"Vậy cũng có thể sao?" Nam nhân ngoài miệng nói, ánh mắt lại bắt đầu bay lên.

Một tuyệt sắc Khôn Trạch a.

Nếu chơi chán rồi lại đưa đến trong tay Mạc thiên sư, không biết có thể đổi được bao nhiêu thứ tốt?

Đặng: tôi bắt đầu đọc lại chương và soát lỗi, ở bản cũ tôi để tên là Tĩnh vương nhưng nhiều người quen gọi là Tấn vương nên giờ đã chuyển thành Tấn vương dần dần. Nếu ai đọc đến đoạn tôi chưa sửa lại kịp tên mà vãn giữ là Tĩnh vương xin đừng thắc mắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro