7. Phiền phức tới rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Đô Kinh Sư là một phái hoành tráng phồn vinh, có cửa hàng cùng tửu lâu đi dạo, trên đường người chen người, vai kề vai nối tiếp. Mà bên này quan tiểu thành quách, người nhiều nhất cũng chỉ có thể khen một câu thanh tịnh vụng phác, tóm lại địa phương nhỏ, đồ đạc ít.

Ôn Khách Hành đội mũ che cùng A Tương trực tiếp đi tới tửu lâu lớn nhất trong thành gọi một bàn thức ăn.

Chỉ là mặc dù có mũ che lấp nhưng Ôn Khách Hành là một Khôn Trạch, lại là Khôn Trạch khí độ bất phàm nên cũng ít nhiều dẫn tới phiền toái.

Y đang ăn cơm bên cửa sổ lầu hai, khách không mời là một nam nhân mập mạp nhìn có chút tiền, hắn mặc một bộ áo ngoài màu xanh nhạt, phía sau hắn có mấy tên hộ vệ cầm gậy gỗ đi theo biểu tình hung thần ác sát, tiểu nhị cùng khách nhân thấy thế cũng không dám tiến lên chỉ len lén duỗi cổ xem náo nhiệt, chỉ thấy hắn dẫn lên lầu hai hướng phía Ôn Khách Hành hô: "Tiểu tiện nhân ngươi thì ra là chạy tới nơi này, gian phu kia đâu?"

Ôn Khách Hành còn chưa nói gì thì A Tương đã mắng trước: "Lấy đâu ra cóc chạy tới nơi này cắn loạn, nói không nên lời thì thôi, há miệng đầy phân bốc mùi hôi thối ngút trời."

"Phi! Ngươi là tiện tỳ muốn đánh! Mang tất cả trở về cho ta! Lão tử muốn thanh lý môn hộ!"

Đoàn người sắp nhào tới đã thấy Ôn Khách ha ha cười ra tiếng, y tháo mũ che xuống mở quạt ra hỏi: "Ngươi nói trước xem gian phu của ta là ai?"

Như tư mỹ nhân, người gặp đều nhất thời bừng tỉnh, sau đó dưới lầu liền có 'người tốt' ồn ào nói: "Gian phu là ta, mỹ nhân ngươi và ta đi đi, ta cam đoan ngày ngày cho ngươi đủ ăn đủ mặc."

Gã mập này cũng là vẻ mặt ngơ ngác, sau khi phục hồi tinh thần liền rất kinh hỉ, hôm nay hắn chỉ nghĩ cũng chỉ là bắt cóc Khôn Trạch nhập hàng mà thôi, không ngờ lại vớ được cực phẩm này, thật sự là thiên công tác mỹ mà!

Hắn quay đầu hướng về phía đám người toàn ý muốn làm gian phu lớn tiếng quát: "La hét cái gì, lại kêu ta đem các ngươi giết hết!"

Bọn tay sai của gã kia đều mập mạp khỏe mạnh, trong tay lại có côn bổng, đa số bộ phận lớn mọi người trong khách điếm này đều bị một tiếng rống này dọa cho rút lui, cũng chỉ có ba năm thế lực địa phương côn đồ vô lại còn đang kiên trì, bọn họ rất rõ ràng tên mập này, vì vậy họ khuyên bảo Ôn Khách Hành cùng bọn chúng đi, sau đó tất cả đều run rẩy chạy ra ngoài.

"Mỹ nhân, ngươi cũng đừng nghe theo sự uy bức của tên mập này, nhà bọn họ làm chính là hành vi bức lương vi dâm, nếu ngươi đi cùng hắn, không chừng sẽ bị bán ở tần lâu sở quán nào, cả đời cũng đừng mong nghĩ ra được."

"Đúng vậy, nếu đưa ngươi đến tay Ngô Hạt Tử, ngay cả mạng cũng đừng muốn!"

Tên mập cũng cười: "Ngươi đừng tưởng rằng mấy người này có thể cứu được ngươi, lão tử tùy tiện có thể gọi thêm mấy chục người khác nữa đến."

Ôn Khách Hành chỉ phe phẩy quạt: "Nếu các ngươi đều muốn dẫn ta đi, không bằng đánh một trận trước, để ta xem rốt cuộc ai lợi hại hơn."

Y cười rạng rỡ hơn, khiến người nhìn đến choáng váng.

Đầu óc choáng váng của mấy tên kia lại tin là thật, nhân mã hai bên bắt đầu hỗn chiến, từ lầu hai đánh đến cầu thang, lại từ cầu thang đánh đến đại sảnh, thưa thớt, rầm rầm rầm, chưởng quầy đau lòng không thôi nhìn đống bàn đầy đất hỗn độn, bàn ghế mảnh vụn, nhưng chính là không dám đi ra ngăn cản, cuối cùng thật sự không có chỗ trốn, liền với tiểu nhị cùng nhau chạy ra ngoài.

A Tương kéo tay áo Ôn Khách Hành, chỉ chỉ đường lớn ngoài cửa sổ, dù sao cũng mới một tầng cao, kỳ thật nhảy cửa sổ chạy cũng không quá khó. Ôn Khách Hành lại giữ chặt tay nàng, ánh mắt ý bảo không sao.

Y thật sự cảm thấy rất mới lạ, tuy rằng biết Khôn Trạch của thế giới này thưa thớt chỉ chiếm chưa tới nửa phần tổng số, tương đối được ưa chuộng. Nhưng y không nghĩ tới, mình cư nhiên cũng có một ngày bị người ta coi là chân mật chi lưu, trở thành phần thưởng của người thắng.

Không thể không nói, điều này thực buồn cười.

Y có phải có thể đổi nghề đi làm yêu phi họa quốc hay không?

Quên đi, cái gì cũng không cả bằng cùng A Nhứ đi ăn lẩu.

Nhìn người đánh nhau kỳ thật rất không có ý nghĩa, những thứ này đánh nhau qua loa lại không giống như nhân sĩ võ lâm chiêu tới chú ý đến thủ đoạn cùng kỹ xảo, toàn bộ đám người chỉ có một chữ loạn, gãi tóc vén chân âm khắp nơi, động tác cực kỳ khó coi.

Không bao lâu Ôn Khách Hành đã cảm thấy thật nhàm chán, lại thấy mấy tên hàng hóa bị đánh ngã trên mặt đất liền cố ý giả chết, đuôi lông mày y nhảy dựng lên, mặt quạt phất qua chiếc đũa chén trà trên bàn, khí kình hùng hậu cuốn theo đồ vật bay ra ngoài, y ra tay trước sau như một tàn nhẫn, đây là bản năng từ trong thi sơn huyết hải đánh ra, cho nên mấy thứ này tất cả đều là đánh vào trước ngực, đầu, cổ những chỗ yếu hại, chẳng qua Ôn Khách Hành cũng không muốn nghiêm túc cho nên chỉ dùng ba phần lực.

Nhưng ba phần lực của tuyệt đỉnh cao thủ cũng đủ để cho những người này nửa sống nửa chết.

Tiếng kêu thảm thiết và tiếng phun máu làm cho người hỗn chiến ngừng lại, bọn họ không rõ tình huống còn tưởng rằng lại có người tới.

Ôn Khách Hành cúi đầu đùa giỡn ngón tay, thản nhiên nói: "Sao không đánh, các ngươi không phân ra thắng bại, ta còn chọn như thế nào?"

Tên mập mặc quần áo xanh cùng đám đàn em trao đổi ánh mắt, bọn chúng đều hồ nghi quan sát chung quanh.

Ôn Khách Hành nhếch miệng lên một chút, y lạnh lùng nhìn về phía những người này, động tác quạt dừng lại, vung tay ném quạt ra ngoài.

Mặt quạt làm bằng giấy vốn là yếu ớt không chịu nổi, nhưng sau khi dốc hết nội lực lại cứng như kim thạch ở giữa không trung bay lượn ra một vòng cung, vô cùng lưu loát gọt đi một tay rồi lại nhu thuận rơi trở về trong tay Ôn Khách Hành.

Ngoại trừ một đường màu đỏ ở mép quạt thì nó hầu như không dính máu.

Gã mập kia phát ra tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn, hắn ôm cổ tay trái lại, máu như suối chảy ra sau đó ngồi té ngã, cơ hồ đau đến ngất đi.

Tất cả mọi người đều giật mình, ánh mắt mở to, cơ hồ không cách nào tin được bọn họ nhìn thấy.

Cái quạt của Khôn Trạch này sẽ giết người!

Chẳng lẽ là yêu vật?

"Đánh tiếp đi, các ngươi hôm nay chỉ có một bên có thể sống sót đi ra ngoài." Ôn Khách Hành khẽ ngẩng đầu lên ngữ khí lạnh nhạt: "Nếu không muốn sống cũng có thể lựa chọn không đi."

Trên mặt A Tương có chút không đành lòng, cũng không phải thương hại đám ác đồ này, chỉ là bộ dáng Ôn Khách Hành làm cho nàng không hiểu sao đau lòng, nàng không biết bộ mặt hung ác thí sát này của Ôn Khách Hành đến tột cùng là như thế nào, nhưng đây không phải là y, ít nhất không phải toàn bộ là y.

"Ca, ăn đồ ăn đi, tốn bao nhiêu đôi đũa, tốn tiền, không ăn thì lãng phí."

Ôn Khách Hành mỉm cười nhìn A Tương một cái: "Nha đầu cư nhiên còn nghĩ đến ta, bữa cơm hôm nay ngược lại rất đáng giá."

Đáng tiếc Ôn Khách Hành rốt cuộc không để ý đến ăn cơm, đám người này tự cho là đông người thế mạnh, cư nhiên hướng về phía Ôn Khách Hành.

"Thật là, đường sống có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại tự tới nhập!"

Ôn Khách Hành từ chỗ ngồi đứng lên, vừa mở mắt ra chính là hai người hoàn toàn bất đồng!

Đối với y mà nói, những Trung Dung Càn Nguyên toàn không có võ công này cùng phế vật điểm tâm không khác gì nhau cả, cầm vũ khí quyền cước đồng loạt thì như thế nào, còn không phải trong nháy mắt mười người ba lượng đều bay ra ngoài hộc máu ngã xuống đất, gãy tay gãy chân, hoặc hôn mê hoặc chết hay sao.

Ôn Khách Hành chậm trãi đi tới trước mặt tên lục y mập lúc mới bắt đầu gây chuyện kia, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt kiều diễm dù cười nhưng lại khiến người ta toàn thân sinh hàn, y hỏi: "Ngươi nói lại xem, gian phu của ta là ai?"

Tên lục y mập sắp tè ra quần, cuống quít cầu xin tha thứ: "Không... Không có, là ta miệng đê tiện, là ta nói bậy, quý nhân ngài đại nhân đại lượng đừng so đo."

Ôn Khách Hành cười đến mức hai mắt đều muốn nheo lại: "Nhưng ta chỉ muốn so đo với ngươi." Y mở quạt ra, dòng máu đỏ tươi bắt mắt như vậy.

Lục y mập mạp cơ hồ muốn nói không chọn lời, hắn chật vật hoảng hốt sau đó trốn Ôn Khách Hành, một bên lắp bắp nói: "Ngươi không thể giết ta, Dạ Xoa Quỷ trở về, bà... Bà ta sẽ tìm ngươi..."

Yô? Đây là tìm người không tốn thời gian?

Ôn Khách Hành túm cổ áo hắn xách người lên: "Dẫn ta đi tìm Dạ Xoa Quỷ. "

Tên mập hiện tại chính là trạng thái bị dọa cho choáng váng, tâm niệm điện chuyển nghĩ đến cứ điểm hiện tại ngoại trừ Dạ Xoa Quỷ còn có một Ngột Đồ Ba lợi hại hơn hắn liền đáp ứng lời Ôn Khách Hành, một mặt là bảo mệnh, một mặt cũng là ảo tưởng hai nhân vật lợi hại kia có thể đem Khôn Trạch này bắt xuống.

"Ca, huynh lại muốn bỏ lại ta!"

Câu tố cáo này làm cho đầu óc Ôn Khách Hành nóng lên lại lạnh xuống, một nụ cười cứng đờ trên mặt hiện lên.

Y quên mất còn có A Tương...

Ôn Khách Hành bỗng nhiên buông tay ra, tên mập mạp liền chuồn xuống, đập xuống sàn nhà, hôm nay hắn chịu quá nhiều tội, loại chuyện nhỏ té ngã mông này cũng không tính là cái gì.

"A Tương, muội đi giúp ta đi tìm Chu Tử Thư thế nào?" Ôn Khách Hành ngồi trở về.

A Tương phun ra một ngụm trọc khí: "Huynh lại tới chiêu này, dựa vào cái gì huynh đi giết nhau liền đem ta vứt bỏ?"

"Nghe lời được không, ca ca của ta, ta không muốn huynh mạo hiểm."

Má của A Tương phồng lên, nàng hỏi: "Huynh có cảm thấy ta vô dụng, sẽ kéo chân huynh sao? Nhưng ca lại không đáp ứng dạy ta võ công."

Ôn Khách Hành lại nói: "Học võ công có cái gì tốt, học xong lại chém chém giết giết."

"Nhưng học có thể giúp huynh mà!"

Ôn Khách Hành đối với A Tương luôn mềm lòng, y luôn nhớ kiếp trước A Tương chết trong tay Mạc Hoài Dương, dính võ liền không thoát khỏi giang hồ, mà giang hồ lại giống như Quỷ Cốc là nơi ăn thịt người không r xương, khác biệt duy nhất là Quỷ Cốc lấy mạnh khi nhược không cần lý do, mà giang hồ ăn người còn chú ý đến lý do mà thôi.

"Chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ dạy muội võ công."

A Tương hài lòng, nàng cũng không phải nhất định phải đi theo, dù sao nàng cũng lo lắng mình sẽ bị người bắt để uy hiếp Ôn Khách Hành, nàng cười rộ lên: "Vậy ta cưỡi ngựa đi tìm Chu Tử Thư, huynh nói khi nào mang hắn tới đây tương đối thích hợp?"

"Buổi tối đi, thời gian cả buổi chiều hẳn là đủ để ta an bài rồi."

A Tương đáp ứng, lập tức liền chạy ra ngoài.

Tiếng vó ngựa kia dần dần biến mất, khuôn mặt từ huynh hòa ái dễ gần của Ôn Khách Hành cũng biến mất, y mở miệng nói: "Ta không rõ các ngươi cùng Dạ Xoa Quỷ có cấu kết, nếu đã như vậy, ta không thể tha cho bất kỳ một người nào cả."

Tên lục y mập mạp này y cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, vạn nhất nơi này có người chạy ra ngoài thông báo tin tức, A Tương bên ở kia sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mất.

Lục y mập mạp tròng mắt đều muốn rớt ra, hắn nhìn Khôn Trạch quý phái này mặt không đổi sắc dùng một cây quạt giết chết tất cả mọi người trong khách điếm này.

Trên mặt y không có khát máu điên cuồng, cũng không có không đành lòng dao động, tựa hồ đối với y mà nói giết người giống như bụi bặm trên tay áo rơi xuống vậy.

Mặt quạt trắng như tuyết này cuối cùng cũng bắn tung tóe mấy giọt máu, như tuyết đất hồng mai, lãnh cực, cũng cực diễm.

Lục y mập mạp trong đầu gào thét lên hai câu ma quỷ! Hắn hiện tại cũng không có tâm tư thưởng thức mỹ nhân làm gì, chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, tâm đều muốn nhảy ra.

"Ngươi có thể dẫn ta đi tìm Dạ Xoa Quỷ được rồi."

Lục y mập mạp nghe những lời này đã bắt đầu hối hận vì sao hôm nay mình lại ra ngoài, không, hắn cũng không nên có mắt, không có hai người này, hắn sẽ không mơ ước cái gì Khôn Trạch, bày ra bộ dáng tôn sát thần này.

Địa bàn của bọn chúng là một tòa nhà ngói đất khiêm tốn, tường bùn loang lổ, ngói cũ, chỗ bị thủng chỉ dùng đá đè lên một ít cỏ khô chặn lại. Sân của nó rất lớn, bên trong còn có mấy gian nhà gỗ khác, trên bãi đất trống bày mấy hàng cột phơi quần áo, còn ở một góc dựng một cái chuồng ngựa, rõ ràng chỉ là một sân phá, nhưng tường đất lại cao kỳ lạ, dưới tường cách năm trượng liền có một người canh giữ.

Đều là vì canh giữ hàng hóa trong kho.

Cái gọi là hàng hóa, đó chính là người bị bọn họ lừa gạt tới bắt cóc được. Đại đa số là Trung Dung, một phần nhỏ là Khôn Trạch, thậm chí có thể có mấy Càn Nguyên lẻ tẻ. Bởi vì Khôn Trạch giá cao, cũng càng kiều quý hơn nên bọn họ sẽ được an trí ở trên lầu phòng nhỏ chứ không phải mấy chục mấy trăm người nhét vào trong lồng giam dưới lòng đất.

Người đàn ông canh giữ cửa viện ngáp ngắn dài choáng váng nhớ tới đêm qua ở tầng hầm cùng người chơi với một nữ nhân Trung Dung, thật sự là không tệ, đáng tiếc tính tình quá cứng rắn, cư nhiên bắt được cơ hội cắn đứt lỗ tai một người. Sau đó bị huynh đệ kia một đao từ ngực rạch đến rốn, nội tạng cùng ruột đều rớt ra, thật đáng tiếc, vốn nàng không cần chết, dù sao khuôn mặt kia còn có vài phần tư sắc, có thể bán ra một cái giá cũng không tồi.

Người phụ nữ đó cuối cùng đã nói điều gì?

—— Ta chết cũng muốn biến thành lệ quỷ, đem toàn bộ các ngươi lột da đào tim!

Hắn nghĩ đến liền muốn cười, muốn người thật sự có thể biến quỷ, vậy bọn họ sớm đã bị đòi mạng một ngàn lần.

Đang vui vẻ, hắn bỗng nhiên cảm thấy cửa mình dựa vào chấn động một chút, còn chưa kịp phản ứng, ầm một tiếng thật lớn hắn liền khép cửa lại đi ra ngoài, xương cốt đều bị gãy mấy cái.

Một đạo tiếng người lập tức hạ xuống.

"Dạ Xoa Quỷ ở đâu?"

Thủ vệ vừa muốn bò dậy, một vật nặng màu xanh biếc lập tức đập đầu vào người hắn, dưới áp lực nặng nề, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn chen ra không khống chế được ho lên một tiếng rồi phun ra một vũng máu.

Hắn chống đỡ một hơi xoay đầu quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Người thanh niên đứng trong bóng tối của hiên nhà, đằng sau đó là người bị ánh nắng mặt trời chiếu sáng đến chói lọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro