69. Thảm hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Chu Tử Thư và Diệp Bạch Y nói chuyện thật ra Chân Diễn cũng đang ở một bên nhìn, đối với việc Chu Tử Thư tính toán một mình gánh chịu tổn thất dương thọ hai mươi năm này thì hắn lại bắt đầu lùi bước.

"Diệp Bạch Y, Chu Tử Thư đoản thọ hai mươi năm, Chu gia phải làm sao bây giờ?"

"Diệp Bạch Y, ta không muốn đầu thai."

"Diệp Bạch Y, ta không muốn gặp lại ngươi!"

Nhưng bất luận hắn nói cái gì Diệp Bạch Y đều coi như không nghe thấy, Chu Tử Thư lại càng không có khả năng nghe thấy.

Diệp Bạch Y rút ra lưng rồng, một tay đem kiếm phong cắm vào mặt đất, sau đó một pháp trận phức tạp màu lam liền từ dưới chân ông ta hiện lên thành hình bát quái, hai người ở bên trong phụ trợ tinh đồ, không gian pháp trận dần dần mở rộng cho đến khi Chu Tử Thư cùng ông ta phân biệt đứng ở âm ngư chi nhãn cùng dương ngư chi nhãn.

Lực lượng pháp trận mang đến khí lưu kịch liệt cuốn động, Chu Tử Thư cùng Diệp Bạch Y ở trong trận pháp, mà Chu Tử Thư càng cảm giác được cơn gió này như lưỡi đao, mặt hắn bị cạo cho đau đớn.

"Ta hỏi ngươi một lần chối cùng, cái giá của hai mươi năm dương thọ này ngươi quyết định một người gánh chịu? Cho dù sẽ làm cho mình chỉ còn lại vài năm sống?"

"Ta cam tâm tình nguyện..."

Chu Tử Thư nói như thế, lúc ban đầu nhìn thấy Ôn Khách Hành, có lẽ hắn đã sớm động tâm, mà sau đó biết Ôn Khách Hành chính là Chân Diễn, hắn lại hối hận mình không thể sớm hồi kinh khiến Ôn Khách Hành chịu nhiều khổ như vậy, cuối cùng hại y bị bức ra một nhân cách khác. Hiện tại biết Ôn Khách Hành chính là ác quỷ mượn thi hoàn hồn, hắn cũng tuyệt đối không hối hận cùng Ôn Khách Hành ở cùng một chỗ, chỉ là tiếc nuối, hắn lại làm chuyện khiến Ôn Khách Hành chán ghét.

Quá khứ của Ôn Khách Hành mặc dù Chu Tử Thư không biết sự thật nhưng cũng có thể đoán ra được đại khái. Đại khái là vì báo thù, Ôn Khách Hành đã ép mình làm rất nhiều hành động trái ý muốn.

Ôn Khách Hành hẳn là rất yêu Chu Tử Thư của kiếp trước kia đi...

Không nói gì nữa, Diệp Bạch Y hai tay kết ấn, Âm Ngư dưới chân Chu Tử Thư lập tức bạo ra băng lam quang mang mãnh liệt hình thành cột sáng ngút trời bao phủ Chu Tử Thư hoàn toàn ở trong đó.

Mà hồn phách của Chân Diễn bị lực lượng pháp trận rót đầy nên lại hiện ra thực thể.

Ngay lúc này.

Biểu tình lạnh lùng của Ôn Khách Hành giống như một tôn sát thần vội vàng từ giữa không trung đáp xuống.

"Chu - Tử - Thư!"

Chu Tử Thư kinh hoảng quay đầu lại, liền nhìn thấy Ôn Khách Hành mang theo một thân sát khí muốn xông vào pháp trận: "A Hành! Ngươi đợi ta giải thích cho ngươi sau!"

Diệp Bạch Y nhíu mày, cũng mở miệng cảnh cáo: "Không muốn hồn phi phách tán liền tránh xa một chút!"

Ôn Khách Hành làm sao có thể nghe được những lời này. Chu Tử Thư đời trước hắn đã chịu chết là ác mộng vĩnh viễn của Ôn Khách Hành, chuyện tương tự lại một lần nữa diễn ra, lúc này Ôn Khách Hành đã hoàn toàn mất đi lý trí, y mặc kệ Chu Tử Thư xuất phát từ nguyên nhân gì mà lựa chọn này, y chính là không cho phép! Không cho phép Chu Tử Thư tự hy sinh thay mình!

Bỗng nhiên, ánh mắt Ôn Khách Hành khóa chặt Chân Diễn ở trung tâm pháp trận.

Hủy hoại hắn!

Hủy hoại hắn là được rồi!

Ôn Khách Hành hời hợt nhếch môi bước vào trong pháp trận, y là kẻ xâm nhập, trong nháy mắt bị vô số phong nhận gia thân, thân thể bắn tung ra từng đóa huyết hoa, mà đồng thời còn có lực lượng cường đại đang xé rách linh hồn của y, cơ hồ muốn kéo y ra khỏi thân thể, loại cảm giác lột xác này làm cho đầu Ôn Khách Hành cảm giác hỗn loạn, sắp không thể khống chế tứ chi.

Nhưng mà, giết chóc đối với Ôn Khách Hành mà nói quả thực giống như hô hấp tự nhiên.

Chân Diễn là quỷ thì sao?

Ôn Khách Hành y là vua của vạn quỷ, còn có quỷ nào hung ác đáng sợ hơn y sao?

"A——"

Chân Diễn bị Ôn Khách Hành kéo ra khỏi vị trí ban đầu, hồn phách của hắn đã là thực thể hóa giờ bị Ôn Khách Hành đầy vết thương nắm chặt lấy, đôi mắt sắc bén càng giống như muốn ăn sống hắn.

Sau đó, Ôn Khách Hành dữ tợn cười rộ lên, như điên cuồng.

"Chân Diễn, sao ngươi cũng gọi Chân Diễn?"

"Ngươi đang nói cái gì vậy?"

"Ta từng là Chân Diễn, nhưng ta vẫn không chịu thừa nhận cái tên đó, thừa nhận Chân Diễn ngu xuẩn đó là chính mình! Hắn không xứng sống, ngươi cũng vậy..."

Cảm xúc trong mắt Ôn Khách Hành hoàn toàn chấn nhiếp Chân Diễn.

Sau một khắc, thân thể Chân Diễn mà Ôn Khách Hành chiếm cứ, chậm rãi rơi xuống bụi bặm, ngược lại lại xuất hiện, chính là ác quỷ Ôn Khách Hành áo đỏ tóc bạc, trên mặt chảy máu lệ.







Sau đó, là âm thanh rách xương máu chảy đáng sợ.

Sau đó, là một tiếng nổ đinh tai nhức óc nổ tung.

......

Nếu như không thể giải quyết vấn đề, Ôn Khách Hành sẽ lựa chọn giải quyết người có vấn đề, khi bị lưng rồng xuyên qua hồn thể, Ôn Khách Hành sớm đã có giác ngộ, y chịu đựng nỗi thống khổ hồn phách tán ly khỏi cơ thể, Chu Tử Thư đuổi tới ôm người vào trong ngực, thần trí không rõ mò mẫm lung tung, cho đến khi Chu Tử Thư rốt cuộc cũng bắt được tay y.

"Chu Tử Thư... Không cho phép... Ta không cho phép ngươi hy sinh thay ta." Khóe mắt y lại chảy nước mắt máu, thanh âm run rẩy: "Ta có phải là không nên trở về tìm ngươi hay không?"

Chu Tử Thư lục thần vô chủ: "Ôn Khách Hành! Ta sai rồi, ta sẽ không... Diệp Bạch Y, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi cứu Khách Hành! Phải trả bất cứ giá như nào cũng được!"

Diệp Bạch Y ôm Lấy Chân Diễn bị Ôn Khách Hành mổ ngực, không để ý tới Chu Tử Thư, ông ta chỉ lạnh lùng nhìn Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư một cái, ánh mắt thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Khách Hành.

Không ngờ hồn thể cũng giống Chân Diễn như đúc.

Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, bóng dáng lóe lên trước mặt Chân Diễn, hồn phách của Chân Diễn hóa thành muôn vàn điểm sáng trong lòng ông ta tản vào trong cơ thể, sắc mặt vốn tái nhợt lập tức hồng nhuận, ngực tĩnh lặng cũng một lần nữa phập phồng.

Nhưng cảnh này chỉ kéo dài một lát, lập tức sắc mặt Chân Diễn lại tối sầm lại.

Làm sao lại không được?

Diệp Bạch Y cẩn thận kiểm tra tình huống sau khi hồn phách của Chân Diễn vào cơ thể, hơn nữa còn liên tục thấm nhuần linh lực nuôi dưỡng hồn phách bị hao tổn của Chân Diễn.

Rốt cục Diệp Bạch Y suy cũng nghĩ rõ ràng, nhưng vẻ mặt của ông ta cũng trở nên khó nói hết.

Mà Ôn Khách Hành trong lòng Chu Tử Thư đã dần dần trong suốt, Chu Tử Thư muốn ôm cũng không được nữa rồi.

Thời khắc tuyệt vọng, một chùm sáng trống rỗng đánh vào hồn thể Ôn Khách Hành, ổn định tốc độ linh hồn tản ra.

"Chu Tử Thư, ta có thể cứu Ôn Khách Hành nhưng ngươi sẽ phải trả giá." Biểu tình của Diệp Bạch Y thật sự thối đến mức nhìn được rất rõ ràng, ông ta cũng không phải cam tâm tình nguyện nói ra những lời này.

"Ta cái gì cũng đáp ứng ngươi!"

"Trong vòng ba tháng ta muốn ngươi tự tay chế tạo một bức tượng ngọc của Chân Diễn rồi mang đến Côn Luân giao cho ta. Nhớ kỹ, tượng ngọc phải không khác gì bản thân Chân Diễn." Nói xong câu đó, Diệp Bạch Y vẫy tay, hồn phách Ôn Khách Hành từ trong ngực Chu Tử Thư liền biến mất.

"Ba tháng sau, mang theo tượng ngọc đến Côn Luân đổi lại phu nhân của ngươi, nếu không..."

Nhưng mà lời còn chưa dứt, Diệp Bạch Y cùng thân thể Chân Diễn và hồn phách của Ôn Khách Hành biến mất trước mắt Chu Tử Thư.

Trong thảo đình trống vắng không người, chỉ còn lại một mảnh cảnh lang tịch.

Còn có một Chu Tử Thư như muốn phát điên.

Sở dĩ hắn không có điên là bởi vì Diệp Bạch Y còn lưu lại cho hắn một tia hy vọng, chỉ cần trong vòng ba tháng mang tượng ngọc đi Côn Luân đổi lấy Ôn Khách Hành là được rồi.

Không bao lâu, Cốc Diệu Diệu nhìn thấy Chu Tử Thư trở về bèn vội vàng hỏi: "A Hành đâu, ta sai người sửa tay áo, nó hẳn là mặc vào sẽ thích hợp."

Chu Tử Thư nhìn về phía mẫu thân mình há miệng nhưng lại nói không nên lời.

Cốc Diệu Diệu tâm tư thô kệch hơn nữa cũng nhìn ra Chu Tử Thư không thích hợp: "Con thành thật cho ta rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Còn nữa, A Hành thì sao? Diễn Nhi đâu?"

Đúng lúc này, A Tương cũng đi tới, không hiểu sao, nàng chính là có một cảm giác, nắm lấy quần áo Chu Tử Thư hỏi: "Có phải nam nhân áo trắng tới rồi bắt ca ta đi không?"

"Làm sao muội biết được?"

Chu Tử Thư đáng thương, vừa mới không có phu nhân, lúc này lại bị hai nữ nhân hắn không thể đắc tội vây quanh, bức hỏi không ngừng.

Làm thế nào mọi thứ có thể phát triển đến mức này?

Vấn đề này không chỉ Chu Tử Thư muốn hỏi mà Diệp Bạch Y cũng muốn hỏi. Ông ta sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là nhấc đá đập vào chân mình.

Ông ta vẫn cho rằng Ôn Khách Hành mượn thi hoàn hồn, xâm chiếm thân thể Chân Diễn.

Nhưng bây giờ có vẻ như ông ta đã sai.

Ôn Khách Hành và Chân Diễn căn bản là cùng một người.

Nghĩ thông suốt điều này, tất cả mọi thứ đã được giải thích.

Ôn Khách Hành chuyển thế trở thành Chân Diễn, nhưng bởi vì bản thân chấp niệm sâu nặng, không muốn quên kiếp trước, quá trình chuyển thế xảy ra sai lầm, phân liệt thành hai hồn thể. Ôn Khách Hành mang theo ký ức tình cảm cùng nghiệt nợ kiếp trước không thể được thân hài tử dung nạp cho nên ngay từ đầu thân thể đã do một bộ phận linh hồn khác Chân Diễn chủ đạo, mà Ôn Khách Hành cứ như vậy ngủ say mười mấy năm, cho đến khi Chân Diễn rơi xuống nước chết một lần, hồn phách của Ôn Khách Hành mới gặp lại ánh mặt trời.

Công đức bảo vệ hồn phách Ôn Khách Hành hẳn là bóng râm mà phụ thân Ôn Như Ngọc cho.

Bởi vì Ôn Khách Hành là chủ hồn tương đối hoàn chỉnh cho nên tình huống Chân Diễn ly thể nên y còn có thể duy trì dấu hiệu sinh mệnh bình thường, nhưng Chân Diễn thì không được.

Nguyên nhân đầu hắn vẫn không linh quang cũng tìm được, bởi vì hồn phách không đầy đủ.

Nhưng cứ như vậy, kết quả dung hợp hai hồn phách cũng rất rõ ràng, người cuối cùng lưu lại chắc chắn là Ôn Khách Hành.

Hiện tại Ôn Khách Hành xé hồn phách của Chân Diễn, Diệp Bạch Y đâm hồn phách Ôn Khách Hành, hậu quả chính là Diệp Bạch Y muốn bảo vệ Chân Diễn không biến mất thì phải ngay cả Ôn Khách Hành cũng cùng nhau cứu, mượn Ôn Khách Hành nuôi tốt hồn thể Chân Diễn.

Hơn nữa hồn phách bị thương có thể mượn linh lực chữa trị, nhưng Chân Diễn hồn phách không đầy đủ, liền rất phiền toái.

Diệp Bạch Y cảm thấy mình thiệt thòi lớn, vốn chỉ là muốn đưa Chân Diễn đi đầu thai đơn giản như vậy mà thôi, hiện tại xem ra còn phải đáp ứng tu vi trăm năm để bổ sung hồn phách của hắn.

Về phần bức tượng ngọc Diệp Bạch Y muốn Chu Tử Thư chuẩn bị, đương nhiên chính là muốn làm thân thể mới của Chân Diễn. Trong thiên địa có thể hội tụ linh khí nhất chính là ngọc thạch, lấy ngọc dưỡng hồn cũng thích hợp nhất, mà chỉ cần Chân Diễn đạt được tu vi trăm năm của hắn, thân thể ngọc này tự nhiên có thể dễ dàng vận chuyển.

Diệp Bạch Y không nghĩ tới việc Chân Diễn trực tiếp dùng đứa bé trong bụng Ôn Khách Hành.

Nó có thể được, nhưng sinh ra chính mình, nó có hợp lý không?

Thở dài một hơi, Diệp Bạch Y bắt đầu làm việc, ông ta muốn mắng chửi tục tĩu, vì sao ngay cả chuyện bảo vệ thai nhi cũng phải rơi vào trên đầu ông ta.

Nói về ba người Chu phủ, Cốc Diệu Diệu sau khi biết được chân tướng khóc đến cực kỳ thương tâm, nàng thật sự đau lòng Chân Diễn, nhưng Ôn Khách Hành một năm nay đã sớm trở thành người nhà của nàng, chứ đừng nói chi là lần đó ở vách núi cứu nàng. Nàng không muốn làm tổn thương Ôn Khách Hành, nhưng cũng cảm thấy thật sự có lỗi với Chân Diễn liền hỏi: "Người tu hành kia có thể nói muốn cứu người phải làm như thế nào không? Diễn Nhi vô tội, nhưng A Hành cũng không phải là tâm địa xấu xa."

A Tương cũng là nước mắt nước mũi đồng loạt nhìn Chu Tử Thư.

"Tượng ngọc!" Trong mắt Chu Tử Thư rốt cục có ánh sáng: "Nương, trong vòng ba tháng con phải chế tạo ra một pho tượng ngọc, sau đó mang đến Côn Luân."

Nói xong, Chu Tử Thư liền đứng lên, bước đầu tiên tạo tượng ngọc đương nhiên là chọn nguyên liệu, dù sao muốn tạo ra một pho tượng ngọc không khác gì bản thân, ngọc vật cần thiết có thể tưởng tượng được lớn bao nhiêu.

Chu Tử Thư vẫn là tự tay điêu khắc ngọc, cho dù hắn có cơ sở đoán tạo và làm cơ quan, vừa mới bắt đầu điêu khắc khẳng định cũng sẽ hao tổn.

Càng nghĩ càng cảm thấy thời gian gấp gáp, Chu Tử Thư lập tức động lòng người, một mặt thu thập ngọc liệu thật lớn hợp với yêu cầu, một mặt lại đang thưởng cho ngọc điêu đại sư kỹ nghệ tinh xảo trong thiên hạ.

Trong lúc nhất thời, tiếng gió đều truyền đến tai tân hoàng trong kinh, bất nhưng mà ngược lại cũng không hỏi nhiều, chỉ là đem phỉ thúy nguyên thạch trong quốc khố cùng một bộ phận thợ thủ công hoàng gia ngự dụng cùng nhau đóng gói, gấp gáp đưa đến trấn cách chân núi Côn Luân, không sai, Chu Tử Thư vì tranh thủ thời gian, đã sớm đi tới bên ngoài núi Côn Luân, liền ở chỗ này mài giũa tượng ngọc.

Hắn cũng phái người đi tìm kiếm mấy vòng trong núi Côn Luân, nhưng vẫn không tìm được Diệp Bạch Y, vì thế liền hiểu rõ, đối phương tạm thời không muốn gặp mặt.

Ngay khi Chu Tử Thư một búa đục đục điêu khắc chân dung, Ôn Khách Hành hôn mê như thật lâu từ từ tỉnh lại, ai ngờ y vừa mở mắt nhìn thấy Diệp Bạch Y.

Y ngồi dậy và hét lên: "Xui xẻo thực sự!"

Diệp Bạch Y nghe y nói như vậy, nếu như không phải cố kỵ y còn mang thai đứa nhỏ, thật sự sẽ trực tiếp đánh, bất quá ông ta cũng không phải người chịu thiệt nói: "A, ngươi cũng không muốn biết Chu Tử Thư làm sao hay sao, sở dĩ ngươi còn sống, hắn chính là trả giá rất lớn."

Ông ta thật đúng là gắt gao đem chỗ yếu hại của Ôn Khách Hành mà đánh tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro