70. Câu chuyện kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành có một tử huyệt gọi là Chu Tử Thư, nhưng Diệp Bạch Y cũng không phải không có sơ hở, ông ta lập tức bị đẩy trở về.

"Lão quái vật, Chân Diễn đâu? Nếu hắn hồn phi phách tán chẳng lẽ ngươi sẽ bởi vì Chu Tử Thư đáng thương mà cứu ta trở về? Nếu hắn vẫn còn, sao ông không đưa cơ thể này cho hắn?"

Diệp Bạch Y nhướng mày, ông ta hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi sao? Không biết sống chết, càng một chút không yêu quý chính mình, cứu ngươi làm gì?"

"Vậy sao ngươi không một kiếm đâm ta thành hồn phi phách tán?"

Diệp Bạch Y nghẹn lại, ông ta có thể nói cái gì được cơ chứ. Đánh tan hồn phách Ôn Khách Hành đơn giản, nhưng Chân Diễn phải làm sao bây giờ, hắn vốn là một tàn hồn, chủ hồn không còn, tàn hồn làm sao có thể độc lập tồn tại?

Nhìn biểu hiện của ông ta, chắc chắn ông ta có việc giấu mình! Ôn Khách Hành phát hiện Diệp Bạch Y này tuy rằng cùng kiếp trước có rất nhiều chỗ khác nhau, nhưng có một số chỗ kỳ thật vẫn giống nhau như đúc, tỷ như lúc chột dạ liền tự động buông tha cùng y đấu võ mồm, còn có thể tận lực dời đi ánh mắt.

"Được rồi!" Diệp Bạch Y vung tay áo lên: "Dưỡng tốt thai của ngươi đi, chờ Chu Tử Thư ba tháng sau tới đón ngươi."

Ôn Khách Hành làm sao chịu bỏ qua, y còn phải đào ra bí mật của Diệp Bạch Y, còn phải biết tình huống của Chu Tử Thư.

Y từ trên giường đá đơn sơ đi xuống chỉ cảm thấy thiên địa treo ngược, tứ chi phù phiếm, tay chân sao lại không nghe mình sai khiến.

Sau đó, y nghe thấy "chính mình".

"Diệp Bạch Y! Ngươi vẫn còn ở đây! Hay quá!"

Sau đó "Chính mình" liền nhào tới ôm lấy Diệp Bạch Y, lão quái vật kia cư nhiên còn từ ái sờ sờ đầu "mình".

"Hồn phách của ngươi còn rất suy yếu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không có việc gì thì đừng đi ra."

Ôn Khách Hành hồn đều muốn kinh phi, nhưng lúc này y phát hiện mình bỗng nhiên có thể động.

Bốp ——

Diệp Bạch Y nghiêng đầu, trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc kinh ngạc hoàn toàn vượt qua phẫn nộ bị đánh.

Ôn Khách Hành lui ra xa, chỉ vào Diệp Bạch Y chất vấn: "Ngươi rốt cuộc đã làm cái quỷ gì, thân thể của ta vì sao ta hoàn toàn không khống chế được?"

Diệp Bạch Y tốt xấu gì cũng là tiên thiên nhân tu hành mấy trăm năm, một cái tát này của Ôn Khách Hành tất nhiên thập phần dùng sức nhưng đối với ông ta không đáng là bao, kỳ thật vẫn là nghe tiếng vang chiếm đa số. Diệp Bạch Y ngược lại không đau, chính là cảm thấy gọt mặt, ông ta khi nào chịu thiệt đứng đấy để cho người ta tát?

Nếu đánh trở về, là ông ta khi dễ người khác.

Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Bạch Y nhìn Ôn Khách Hành, thản nhiên nói: "Ôn Khách Hành, ngươi thật sự cho rằng ta không có cách nào trị được ngươi sao?"

Nguy hiểm!

Trong đầu Ôn Khách Hành chỉ có hai chữ này.

Sau đó, y hoàn toàn mất ý thức.

Lại tỉnh lại, bụng đều to hơn một vòng, điều này chứng tỏ ít nhất đã qua đi một tháng.

Theo kinh nghiệm của Ôn Khách Hành mà nói, luận vào bình thường y căn bản sẽ không để vào mắt, hơn nữa càng không coi bị thương là một chuyện, nhưng chiêu này của Diệp Bạch Y quá hiệu quả.

Chính là làm cho Ôn Khách Hành hoàn toàn không biết Diệp Bạch Y đã làm cái gì, thời gian lại vô duyên vô cớ trải qua mấy chục ngày, y mới có thể cảm thấy sợ hãi.

"A, ngươi cư nhiên so với ta nghĩ còn muốn lại tỉnh lại nhanh hơn!" Diệp Bạch Y chậm rãi đi tới trước giường đá.

Trong đầu Ôn Khách Hành chuông báo động lớn lại vang lên, y vội vàng mở miệng: "Ngươi muốn làm ——"

Đúng vậy, Ôn Khách Hành lại ngất xỉu.

Diệp Bạch Y cười nhạo một tiếng, cái này không phải như vậy là xong sao.

Có lẽ ông ta thật sự không hợp với Ôn Khách Hành, hai người hễ gặp mặt không phải là cãi nhau thì là đánh nhau, mấu chốt là Ôn Khách Hành là một Khôn Trạch đang mang thai, lại là chủ hồn của Chân Diễn, Diệp Bạch Y thật đúng là không thể làm gì y được.

Tóm lại, vì để cho mình thoải mái, cũng vì cha con Ôn Khách Hành bình an, ông ta để Ôn Khách Hành "ngủ" qua ba tháng này hiển nhiên sẽ là biện pháp tốt nhất. Trong khoảng thời gian này ông ta làm Chân Diễn tỉnh lại, không thể nói hoàn toàn không cần quan tâm, chỉ có thể nói Chân Diễn trong thời gian này giúp Diệp Bạch Y nhổ đi mấy vạn sợi tóc bạc.

Về phần sau này Ôn Khách Hành cứ thấy Diệp Bạch Y là tựa như chuột thấy mèo, đây cũng là điều mà Diệp Bạch Y không nghĩ tới.

Công việc tạo tượng ngọc bên Chu Tử Thư ngày càng tiến triển, mấy tháng nay hắn ăn ở trong phòng rồi lại làm việc, ngủ cũng ở trong phòng làm việc, cả người đều gầy gò thoát hình, một đôi tay bởi vì ngày đêm không ngừng đục đẽo ngọc thạch mà lần lượt bị mài cho nổi bong bóng xuất huyết, không đến hai ngày lại mọc ra da mới rồi lại bị mài mòn.

Càng không cần nói đến việc không quan tâm đến đầu tóc và râu ria, hai mắt hắn lại càng là dày đặc tơ máu đỏ, cũng không thể trăm bước xuyên dương nữa.

Làm tượng ngọc so với tưởng tượng của hắn phiền toái hơn nhiều, cửa thứ nhất chính là chọn nguyên liệu, bên trong ngọc khổng lồ nứt nẻ, còn có tạp chất căn bản không có định số, cũng không phải tùy tiện lấy ra là có thể dùng.

Chu Tử Thư chỉ cần lựa chọn nguyên liệu đã hao phí mất năm ngày mới cuối cùng chọn ra một khối phẩm chất cân bằng, miễn cưỡng có thể dùng được.

Sau đó mới là chân chính phân cắt đục khắc.

Thoáng cái này, chính là hơn hai tháng.

Cũng chính là Ôn Khách Hành bụng đã tám tháng.

Sau đó mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều, Chu Tử Thư tự mình kéo tượng Ngọc lên núi Côn Luân gặp Diệp Bạch Y.

Diệp Bạch Y hận không thể để Chu Tử Thư sớm mang Ôn Khách Hành đi, hơn nữa trong ba tháng này hồn phách của Chân Diễn cũng nuôi dưỡng tốt hơn rồi, không cần Ôn Khách Hành chủ thể nuôi cùng nữa nên ông ta liền không làm nhiều khó dễ nữa.

Có điều cuối cùng ông ta vẫn dặn dò Chu Tử Thư một câu.

"Công đức trên người hắn có thể giảm, nhưng cũng có thể thêm, ngươi muốn hắn ở lại lâu một chút thì tùy thuộc vào hành động của các ngươi."

Lời này nói rất rõ ràng, sát nghiệt trên người Ôn Khách Hành quá nặng, theo lý thuyết là người đoản mệnh, nhưng Ôn Như Ngọc cứu trị vô số người, vì con trai mà lưu lại công đức hộ thân. Đây chính là chuyển cơ, chỉ cần Ôn Khách Hành hành thiện tích đức, thì không phải không thể sống lão đến bảy mươi tám mươi.

Về phần Chu Tử Thư có bị hụt hai mươi năm dương thọ hay không thì có thể nói là trận pháp đều chưa hoàn thành, đương nhiên vẫn là chưa cho đi ra ngoài.

Cả đời bọn họ, còn có thật lâu thật lâu...

Trong núi không có giáp, nhân gian ngày tháng dài.

Chân Diễn bổ sung toàn bộ hồn phách rồi cùng mà Diệp Bạch Y dốc lòng tu hành ở núi Côn Luân, cứ như vậy qua không biết bao nhiêu năm, dù sao Chân Diễn trên kiếm pháp đã có thể ngang hàng với Diệp Bạch Y được rồi.

Về phần Diệp Bạch Y, đến tình trạng của ông ta, đã không cần theo đuổi lực lượng nữa, ngược lại càng chú trọng lĩnh ngộ "Đạo".

Nhân chi đạo, đươnh nhiên chi đạo, thiên địa chi đạo...

Diệp Bạch Y đã ngồi thiền dưới gốc cây cổ tùng này mấy ngày đêm, ông ta đang ở trong một loại trạng thái huyền diệu, Nhâm Sương Tuyết chất đầy trên đầu cũng không hề có cảm giác.

Chân Diễn lần thứ 19 đến thăm Diệp Bạch Y, hắn biết Diệp Bạch Y đang ở thời khắc đột phá cực kỳ quan trọng cho nên chỉ dám nhìn từ xa, cũng sẽ không tới gần.

Nhưng lần này thì khác.

Diệp Bạch Y thần sắc thống khổ, trên mặt cư nhiên tràn đầy mồ hôi lạnh, ông ta làm sao có thể giống như phàm nhân đổ mồ hôi?

Ngay sau đó, thân thể Diệp Bạch Y cư nhiên bắt đầu run rẩy, khóe miệng cũng chảy máu ra ngoài.

Chân Diễn bị dọa nghĩ là Diệp Bạch Y đã xảy ra vấn đề gì?

Bất chấp rất nhiều, Chân Diễn lóe lên trước mặt Diệp Bạch Y vội vàng nói: "Diệp Bạch Y, ngươi tỉnh lại! Tỉnh dậy đi!"

Diệp Bạch Y mở mắt đồng thời cũng chảy ra một ngụm máu tươi lớn, càng quỷ dị chính là mắt trái của ông ta hiện ra màu đỏ tươi.

"Là tâm ma, cách ta xa một chút!"

Diệp Bạch Y đẩy Chân Diễn ra, mà trong đầu ông ta, tâm ma kia mở miệng.

Hắn lấy giọng của Chân Diễn.

"—— Diệp Bạch Y, ngươi vẫn còn tồn tại phàm tâm, vẫn còn dục niệm!"

"Thừa nhận đi, ngươi chính là phàm nhân, không làm được thần tiên!"

Diệp Bạch Y thống khổ che đầu, tâm ma giao tranh hung hiểm như thế nào, một bước phi ra là khó lật bàn, mắt phải của ông ta cũng bắt đầu nổi lên màu đỏ.

Ông ta rõ ràng đã sớm buông xuống dục vọng tình yêu, sau khi Dung Trường Thanh thành hôn, ông ta liền lựa chọn buông xuống!

"Ngươi đang tự lừa dối mình."

"—— Ngươi yêu Chân Diễn."

Chân Diễn?

Diệp Bạch Y nghe được một từ khóa, vừa vặn Chân Diễn lúc này nâng mặt ông ta lên.

Giờ khắc này, Diệp Bạch Y hai mắt đỏ tươi, long lưng ở trong tay hiện hình.

Trước mặt Diệp Bạch Y, Chân Diễn đẹp đến ngạc nhiên, đoạt thiên địa tạo hóa, làm cho người ta hoàn toàn không thể rời mắt.

Thân thể hắn là mỹ ngọc thuần túy, Diệp Bạch Y vì để cho hắn có thể tu đạo mà đã tổn hại tu vi trăm năm đi bổ sung toàn bộ hồn phách của Chân Diễn, lại hao phí bao nhiêu xuân thu mới đem Chân Diễn từng chút một biến thành bộ dáng hiện tại.

Tự tin, khiêm tốn, mạnh mẽ.

Trong mắt hắn hoàn toàn chỉ có Diệp Bạch Y...

Nhưng tu đạo không nên có dục niệm phàm tâm.

Vẻ mặt Diệp Bạch Y chỉ còn lại một mảnh lạnh nhạt, hạo quang chợt lóe, lưng rồng đã gác lên cổ Chân Diễn.

Nhưng Chân Diễn lại cầm lấy cổ tay Diệp Bạch Y, ánh mắt hắn chưa bao giờ sáng đến như vậy, hắn khàn giọng hỏi: "Diệp Bạch Y, ngươi thật sự muốn giết ta sao?"

......

......

......

Đạo sinh vạn vật, thiên địa vi đạo, âm dương vi đạo, yêu dục làm sao không phải là đạo?

......

......

......

Ta yêu ngươi, đó là lời của ta.

......

......

......

Diệp Bạch Y chém diệt tâm ma lúc đó xong liền ngất đi. Ông ta quả thật tìm được đạo của mình, nhưng cũng đem chính mình đâm xuyên qua, đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Chỉ là lần đột phá này lại mang đến biến cố bất ngờ.

Diệp Bạch Y thân thể bị thương nặng, thần hồn lại ở tâm ma rèn luyện sau đó vô cùng cường đại, thần hồn của ông ta không biết vì sao lại thoát khiếu mà ra, phiêu đãng ở tứ hải bát hoang.

Trong bóng tối, thiên mệnh vi dẫn, thần hồn của Diệp Bạch Y vượt qua không gian cùng thời gian hạn chế đi tới cái thế giới thuộc về Ôn Khách Hành.

Ông ta không cách nào can thiệp vào quỹ đạo đã định nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Khách Hành gian nan vượt qua cái chết của Chu Tử Thư, hành thi kia dài vài năm, thẳng đến khi Ôn Khách Hành tự tuyệt, ông ta mới có thể đem hồn phách Ôn Khách Hành mang đi.

Từ sau một khắc ngộ đạo kia, Diệp Bạch Y đã có thể mơ hồ cảm giác được thiên mệnh tồn tại, nếu ông ta có thể đi tới thế giới này, nói cách khác thiên mệnh của ông ta chính là đem Ôn Khách Hành mang đi.

Vì thế mới xảy ra đoạn đối thoại giữa Ôn Khách Hành và người thần bí lúc trước.

"Nếu ngươi muốn ở lại thì không được tiết lộ chuyện kiếp trước. Nếu ngươi muốn đi, giết Chu Tử Thư, ta sẽ mang ngươi trở về."

Diệp Bạch Y cũng không tin, Ôn Khách Hành còn có thể nỡ giết Chu Tử Thư, hơn nữa có Chu Tử Thư làm cảnh cáo, Ôn Khách Hành chính là điên cuồng đi nữa, hắn dám nói một câu mình là chuyển thế tới tìm Chu Tử Thư sao?

Về phần canh Mạnh Bà cũng đừng nghĩ uống.

Bằng không Chân Diễn làm sao tới được?

Diệp Bạch Y không cho Ôn Khách Hành uống canh Mạnh bà, ngoại trừ nguyên nhân này, còn có một điểm chính là ông ta cần tuân theo mệnh quỹ đã định mà làm việc.

Đây là vấn đề gà đẻ trứng hay trứng nở ra gà mà chúng ta hau thắc mắc.

Cho dù đó là gà chết, hoặc trứng bị hỏng, hậu quả cũng đã định.

Hơn nữa với quan hệ giữa ông ta và Ôn Khách Hành, ông ta không chen vào một cước phá hoại đã là tốt rồi.

Nhưng có điều là tính ra như vậy, hai Chu Tử Thư hẳn là không phải cùng một người, dù sao thế giới này ngay cả luân hồi cũng không liên quan đến thế giới của mình.

Diệp Bạch Y cũng chỉ nghĩ như vậy, ông ta làm xong tất cả mọi chuyện, rốt cuộc cũng bước lên con đường về nhà.

Ông ta kể chuyện này với Chân Diễn, lại nói: "Ngươi xem, nhân thế không quá trăm năm, mặc dù yêu đến chết đi sống lại thì như thế nào, sau khi xuống hoàng tuyền, một chén canh Mạnh Bà có thể đoạn tuyệt tất cả. Kiếp trước, kiếp sau, người tương tự vẫn là hắn ta? Ôn Khách Hành có thể kiên trì hai đời đã xem như có đại tạo hóa, kiếp sau, ngay cả hắn cũng quên Chu Tử Thư, hai người còn có thể có liên quan gì?"

Chân Diễn cũng không lập tức nói chuyện, suy tư một hồi mới nói: "Làm sao ngươi biết Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành sẽ không ở cùng một chỗ một lần nữa? Mặc dù tỷ lệ nhỏ nhưng vẫn có thể gặp, có thể gặp, tại sao không thể yêu nhau?"

Diệp Bạch Y không tranh cãi với hắn, lại nói một lần nữa câu kia: "Diễn Nhi, Chu Tử Thư này cũng không phải là A Nhứ của Ôn Khách Hành."

Chân Diễn không có cách nào phản bác, chỉ có thể câm miệng.

Mãi đến thật lâu sau, hắn mới tìm được lý do phản bác lại được Diệp Bạch Y.

Khi đó Chân Diễn cũng đang đột phá ma kiếp cuối cùng, lại trải qua mười bảy năm yếu đuối vô năng nhất trong cuộc đời, sau khi vượt qua kinh vô hiểm, hắn cũng thần hồn xuất khiếu như Diệp Bạch Y, đi khắp nơi.

Đúng lúc, lại đến trước thần hồn Diệp Bạch Y lúc trước sớm hơn một hồi, sau khi Chu Tử Thư ngã xuống vách núi bỏ mình, sau đó Ôn Khách Hành xuống vách núi tìm được thi thể Chu Tử Thư.

"Ngươi muốn kiếp sau còn ở cùng một chỗ với Ôn Khách Hành sao?"

"Không được." Chu Tử Thư cư nhiên cự tuyệt.

"Vì cái gì, ngươi rõ ràng yêu hắn đến mức chịu vì hắn hy sinh tính mạng không phải sao?"

"Ta hy vọng kiếp sau hắn bình an hỷ lạc, gia đình mỹ mãn, con cái vòng quanh, mà hai nam tử yêu nhau, làm sao có thể có được những thứ này. Đời này y đã mất đi quá nhiều, chỉ có thể lưu luyến ta mà thôi, Ôn Khách Hành đáng giá có một cuộc sống tốt đẹp hơn."

Không thể không nói Chu Tử Thư kỳ thật nhìn thấy rất rõ ràng sự tình, nhưng quả thật quá bi quan.

"Những thứ này, ngươi đều có thể cho hắn, nhưng ngươi có nguyện ý cho hay không?"

"...... Ý ngươi là, kiếp sau ta sẽ trở thành nữ tử, gả cho Ôn Khách Hành?"

Chân Diễn gian nan nhịn cười, giả bộ đứng đắn lại hỏi: "Vậy ngươi còn nguyện ý sao?"

"..." Trầm mặc thật lâu, Chu Tử Thư rốt cục cũng trả lời.

"Cho ta thêm hai chén canh Mạnh Bà rồi đầu thai, đừng để ta nhớ tới kiếp trước ta vẫn là nam nhân."

Chân Diễn sau khi thỏa mãn yêu cầu của Chu Tử Thư, cũng nhịn không được cười, sau khi trở về liền nói cho Diệp Bạch Y nghe.

Diệp Bạch Y nghe xong cũng sắp cười đến mức hụt hơi. Được rồi, kỳ thật ông ta cũng không cần hô hấp.

Sau đó tranh cãi lúc trước lại trở lại trên bàn. Nếu Chu Tử Thư vẫn là Chu Tử Thư, vậy kiếp sau của Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư còn có ở cùng một chỗ hay không?

Diệp Bạch Y và Chân Diễn hứng trí bừng bừng đánh cược.

Kết quả Diệp Bạch Y bị thua đến cái nịt cũng chẳng còn.

_Chính văn hoàn_

Đặng: vậy là hoàn rồi. Nói thật với mọi người trong tất cả các fic đây là fic có kết cấu mạch truyện tôi thích nhất. Tôi đọc fic theo kiểu đọc chương đầu và cuối ( đọc chương đầu là để xem cốt truyện có hay hay k, đọc chương cuối là vì nếu cốt truyện chương đầu hay rồi thì kết vó he hay k) tôi tí nữa vì k hiểu mạch truyện vì chương cuối nghĩ okh là lệ quỷ đoạt xá cướp thân thể của chân diễn nên suýt chút nữa đã k dịch fic vì cảm thấy máu chó. Cũng may tôi đói truyện nên đã thử đọc và thật bất ngờ về cốt truyện. Cám ơn vì ngày đó tôi k vì đọc chương đầu và chương cuối mà vội đưa ra kết luận không đọc fic này nữa! Cám ơn m.n đã theo dõi fic này với tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro