Ôn Như Ngọc phiên ngoại: Thà làm ngọc vỡ (2) (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Đặng: Dung Huyền x Ôn Như Ngọc. Ai không đọc được thì không nên vào

07

Trong kỳ vũ lộ, nhược điểm lớn nhất của Khôn Trạch là khó có thể trở mình.

Đây là bản năng sinh học, là quy luật tự nhiên khó có thể chống lại ý niệm của bản thân, là tất cả những điều cơ bản mà sinh mệnh sinh sôi nảy nở.

Ôn Như Ngọc hiểu và chấp nhận nó, nhưng tuyệt đối không thần phục.

Y có thể cảm giác được có một cỗ nhiệt dịch từ hạ thân trượt xuống, xương cốt mềm nhũn, căn bản không khống chế được cơ bắp run rẩy. Thân thể này, không lúc nào không phát điên khát vọng được Càn Nguyên yêu thương.

Thật kỳ quái, vì sao lúc này trong đầu y còn xuất hiện khuôn mặt của tên Dung Huyền kia. Thậm chí còn nghĩ hắn ở đây là tốt rồi.

Y dùng phương thức tự ngược đãi tự cứu mình, mười đầu ngón tay không biết đau đớn gãi lên nền gạch cho đến khi móng tay lật lên, máu thịt mơ hồ. Mười ngón tay liền tâm, một đao một đao chém vào thần kinh đau đớn làm cho y duy trì ý thức lung lay sắp đổ.

Triệu vương nhìn thấy chính là Ôn Như Ngọc khổ sở giãy dụa như vậy, hắn ác ý phóng thích tín hương của bản thân rồi lại đến gần một chút.

Ôn Như Ngọc cơ hồ là lập tức kịch liệt run rẩy, đôi môi của y phun ra tiếng rên rỉ mềm mại ướt át, tiếng thở dốc trở nên nặng nề, hơi nước sương mù chiếm cứ một đôi mắt của y, dục vọng làm cho y sôi trào.

Trong tầm mắt của y là khối màu loang lổ vặn vẹo, hai hàng lông mày nhíu lại là biểu hiện của thống khổ, y đương nhiên thống khổ, lửa dục vọng đốt khắp toàn thân khiến y vững vàng giam cầm, mỗi một lần lưỡi lửa hôn lên tờ giấy có tên là lý trí kia liền thiêu ra một cái lỗ. Trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh giao hợp, thậm chí bắt đầu ảo tưởng mình bị đẩy tới, bị chiếm hữu, bị đánh dấu. Quá đau đớn, nó khó khăn hơn hàng ngàn lần so với nhổ móng tay của mười ngón tay mình.

Triệu vương ôm y lên, thân thể Ôn Như Ngọc không khống chế được, tứ chi mềm mại của y bám lên, thật giống như cành mây quấn quanh cây. Y ngẩng đầu lên hôn, nhưng Triệu vương lại né tránh.

Triệu vương quá rõ ràng vì sao hoàng huynh của hắn rơi vào kết cuộc kia, hắn có thể tận tình bàng quan Ôn Như Ngọc ở trong dục vọng sa đọa, nhưng lại không cách nào chiếm hữu y.

Máu trên mười ngón tay của Ôn Như Ngọc ở trên quần áo lấy ra từng dấu vết, trong tiếng thở dốc của y bắt đầu mang theo tiếng như khóc nức nở, dục vọng bắt đầu khởi động trong thân thể sắp làm y điên rồi.

"Ta muốn giúp ngươi." Triệu vương nhẹ nhàng vuốt ve lưng Ôn Như Ngọc, mỗi một lần chạm vào đều sẽ dẫn phát một đợt run rẩy: "Ta phải giúp ngươi như thế nào?"

"Cho... Ta!"

Ôn Như Ngọc cơ hồ là biểu tình như muốn khóc ra, lòng liêm sỉ yếu ớt của y là một đạo phòng tuyến cuối cùng nhưng giờ phút này đã gần sụp đổ, khí vận Càn Nguyên chạm vào, nhiệt độ cơ thể mỗi một loại đều kéo y rơi vào vực sâu tuyệt cảnh khó lường. Ôn Như Ngọc vội vàng muốn hôn hắn, lại bởi vì đối phương né tránh mà lần lượt thất bại, chỉ có thể cắn ở đầu vai hắn mài răng, nhưng bởi vì thân thể vô lực, y ngoại trừ vết ướt cái gì cũng không giữ lại được.

"Ta muốn giúp ngươi, nhưng trên người ngươi có độc." Hắn nhấn mạnh: "Hãy cho ta biết làm thế nào để giải độc?"

Nước mắt Ôn Như Ngọc tràn ra hai mắt, răng run rẩy muốn cắn cánh môi, dục vọng trong thân thể y kiêu ngạo bá đạo chen chúc bản thân, cửa dưới kia phảng phất như có ý thức bản thân vẫn còn mở ra, từng cỗ thanh lộ bị phun ra, ẩm ướt thậm chí lan tràn đến trên đùi. Đôi môi của y bị răng nghiền đỏ mở ra, không có cách nào nói ra những lời hoàn chỉnh, chỉ có thể vội vàng nói: "Máu, máu của ta."

Ánh mắt Triệu vương rơi vào vết thương dữ tợn trên ngón tay y.

Nếu ngươi muốn có được y, ngươi phải làm tổn thương y đầu tiên.

Thật thú vị.

08

Dung Huyền chưa bao giờ biết sợ hãi là cái gì, hắn là chứng đạo giả không sợ hãi cũng tuyệt tình nhất, một lòng muốn chứng minh võ đạo đỉnh phong. Hắn mặc dù không cảm thấy Lục Hợp Thần Công đại biểu cho đỉnh cao của võ lân nhưng Lục Hợp Thần Công hoàn chỉnh nhất định càng gần cực hạn, cho nên hắn rời khỏi Địa Ngục Đảo, khiêu chiến cao thủ thiên hạ, muốn cùng Kính Diện Tu La đời đầu hấp thu trăm nhà, lại bổ sung toàn bộ Lục Hợp Thần Công.

Dung Huyền cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ gặp Ôn Như Ngọc.

Càng không nghĩ tới tâm của hắn bắt đầu không khống chế được.

Thời khắc Ôn Như Ngọc bị bắt đi, hắn giống như mất hồn, cuồng sát nửa nhân mã đi ra bao vây, phát tiết đến cuối cùng, hắn lại quỷ dị tìm được một tia bình tĩnh.

Hắn muốn cứu Ôn Như Ngọc.

Đây là lần đầu tiên Dung Huyền làm việc khiêm tốn, hắn lẻn vào vương phủ, bắt mấy tôi tớ hỏi ra tung tích của Ôn Như Ngọc, sau đó liền chạy tới một cước đá văng cửa phòng.

Trong phòng Triệu Vương đang hôn Ôn Như Ngọc, hắn đã cởi quần áo Ôn Như Ngọc lên cánh tay, lộ ra xương quai xanh, vai thơm và lồng ngực.

Một khắc kia, đầu Dung Huyền giống như oanh một tiếng nổ tung.

Hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được ngực xoay quanh cái gì đó, là một cỗ xúc động, một cỗ thủy triều thấp, một cỗ nhiệt lưu... Thứ này còn có thể làm cho kiếm của hắn dao động.

Nhưng bây giờ, nó làm cho mọi người phát điên.

Triệu vương ăn được một nửa bị Dung Huyền cướp đi cái chén, còn bị cái bàn nhấc lên đập khiến cho mặt đầy máu.

Ôn Như Ngọc bị Dung Huyền mang đi.

Triệu vương chính là lúc đó bắt đầu muốn giết Dung Huyền.

09

Ôn Như Ngọc ở trong ngực Dung Huyền rung động sôi trào.

Không có một Khôn Trạch nào mà ở bên cạnh có Càn Nguyên có thể vượt qua được kỳ vũ lộ, y dùng hạ thân đi ma sát chân Dung Huyền, giống như một con đi*m không biết liêm sỉ.

Y khóc lóc, sụp đổ, Dung Huyền thậm chí không muốn cho y một nụ hôn.

Dung Huyền đang nhìn vết thương của y.

Đôi tay dài trắng nõn kia từng cứu được ngàn vạn người, đây là một đôi bàn tay từ bi, bởi vì hái pháo dược liệu mà tràn đầy vết sẹo nhỏ, khiến cho mỹ ngọc hơi tỳ vết.

Mà giờ phút này mười ngón tay của đôi tay này bị mài mòn một tầng da thịt trên đầu ngón tay, móng tay lật ra ngoài, máu uốn trên ngón tay, trở nên dữ tợn.

Dung Huyền hôn lên ngón tay y, cảm nhận được một trận run rẩy.

"Xin lỗi..." Ta không giữ được mình cho ngươi.

Huyết ấn Ôn Như Ngọc ở trên môi y, đầu lưỡi ngọt ngào nhẹ nhàng hóa ra.

Dung Huyền nhắm mắt lại, biết chết cũng tốt, nửa chết nửa sống cũng tốt, hắn rốt cục lại một lần nữa hôn lên môi Ôn Như Ngọc.

Vách ngăn mở ra, dòng nước lũ đổ xuống.

Môi răng giao triền, Ôn Như Ngọc tựa hồ là từ trên người Dung Huyền hấp thu được lực lượng, y hung ác nghiền môi lưỡi, cắn Dung Huyền, cũng cắn mình, nước bọt cùng máu của nhau đều theo nụ hôn bị nuốt vào.

Ôn Như Ngọc đem chính mình giao ra ngoài, Dung Huyền ái vuốt dẫn tới liên tiếp gợn sóng, y ở trong ngực Dung Huyền triệt để hóa giải, là một dòng nước xuân ngọt ngào.

Thần thức và trí nhớ khuấy nát đứt quãng, có khi dưới ánh trăng Giang Nam, Dung Huyền trầm mặc canh giữ bên cạnh, đuổi giết làm cho hai người kiệt sức, nhưng luôn chỉ có Ôn Như Ngọc nghỉ ngơi. Có khi là trong đao quang kiếm ảnh ấm áp và kiên cố sau lưng nhau, hắn tình nguyện chính mình bị đao đâm cũng sẽ không để lộ ra người phía sau. Có khi là một câu nói trong mộng không thể nghe thấy, sau khi đổi tâm vì tùy thời chiếu cố Dung Huyền, bọn họ là ngủ chung một chỗ, đương nhiên, Ôn Như Ngọc được bọc kín.

"Dung Huyền, Dung Huyền."

Thanh âm Ôn Như Ngọc đột nhiên cao vút, thân thể y bị mở ra, lấp đầy, cùng vui vẻ vô đỉnh cùng nhau cuốn tới một cỗ sợ hãi thấu xương, y thậm chí còn không biết mình đang sợ hãi cái gì.

Dung Huyền đáp lại y, lời nói trầm thấp kiên định đưa đến bên tai y.

"Ta yêu ngươi!"

Nỗi sợ hãi của y đã biến mất bởi ba từ này.

Khôn Trạch trong kỳ mưa sương bị bản năng thúc đẩy dục vọng thân thể, nhưng đây cũng không phải là cầu hoan không biết liêm sỉ, chân ý của bọn họ là tán tỉnh.

Cầu mong sự kết hợp giữa linh hồn và thân thể, cầu mong bổ sung cho sự biến dạng của bản thân, đây mới là dục vọng chân chính của Khôn Trạch trong thời kỳ mưa sương.

Lúc này trời đã sắp sáng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro