Chương 6+7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cái gì! Tình nhân một đêm- mèo con thích tự ngược là tân tổng giám của cậu?"

"Xuỵt, nhỏ giọng nhỏ giọng chút, cậu ồn ào cái gì."

Cho dù là ở quán cà phê ngoài trời nơi quảng trường náo nhiệt, Thuỳ Chi cũng tỏ ý bất mãn với bạn thân đang ngạc nhiên hét chói tai.

"Sợ cái gì, ở đây không có người quen."

Bạn thân lẳng lơ gác chéo chân, gió thổi mái tóc quăn bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm đậm được ngọn đèn đêm phụ trợ trở nên diêm dúa lòe loẹt. Thuỳ Chi thật sự ước ao có được gương mặt xinh đẹp và quang cảnh trước ngực cuộn trào mãnh liệt như bạn thân. Bạn thân mang vớ đen, nghiêng chân chậm rãi khí chất nhàn nhã, nhưng như thế nào nàng lại thấy bạn thân đang muốn hấp dẫn người nào a? Bạn thân tên Lâm Vĩ Dạ.

Vĩ Dạ từ nhỏ đã là hoa khôi của trường, trong trường năm nào cũng có một tiểu công chúa. Như Thuỳ Chi nói thì mỗi tiểu công chúa đều có "tiểu nha hoàn" bên người. Vĩ Dạ khôn khéo tài giỏi, trước mặt mọi người làm việc xác đáng chu toàn, đáng tiếc bản chất Vì Dạ không phải tiểu thư khuê các thật sự, chỉ có Thuỳ Chi biết rõ nhất, ở trước mặt Thuỳ Chi luôn thể hiện ra bộ mặt bất cần, mặc kệ mọi thứ mới đúng là Vĩ Dạ.

"Đây không phải là vấn đề chính đi."

Sớm biết tính tình bạn thân như vậy, Thuỳ Chi cũng tùy tiện nói một chút thôi, "Quay về với hiện tại, mình cảm thấy tiền đồ bây giờ là một mảnh hắc ám."
"Hắc ám cái gì."

Vĩ Dạ khóe miệng cười đến khoa trương, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, " Cậu nhanh đem tình một đêm trở thành chuyện tình nhiều đêm, trực tiếp đem Phạm tiểu thư đặt ở dưới thân áp chặt chẽ, vậy tương lai mới trở thành sáng rực, có hiểu hay không?" Vĩ Dạ vừa nói vừa gõ gõ cái bàn. Thuỳ Chi như trước buồn bã ỉu xìu: "Mình cũng muốn a, có điều hiện tại tụi mình không phải người xa lạ, làm sao có thể trở lên giường."

"Đồng nghiệp không thể lên giường? Cậu nghĩ cái gì vậy? Mình không cho rằng cậu cùng cô ấy kết giao thật sự, cậu không phải còn tâm tâm niệm niệm lấy vợ để chạy trốn người cũ sao? Để cho cậu tìm nơi trút giận, để cậu quên đi người kia thôi. Biểu hiện trên giường của cô ấy như vậy mình tin cô ấy cũng bị tổn thương, không phải là ham muốn, cậu nhanh lên một chút chinh phục cô ấy để cô ấy thoải mái một lần nữa."

Vĩ Dạ nói đoạn này có nhiều ý tứ lắm, Thuỳ Chi nhất thời không tiêu hóa xong nội dung, đến mức thở không được, không biết phải nói từ đâu, dứt khoát dời đi trọng tâm câu chuyện: "Thế nhưng, Phạm tổng giám và Phạm tiểu thư hình như là hai người hoàn toàn bất đồng. Phạm tổng giám có loại... Có loại, khí chất kiên cường đặc biệt, hoàn toàn không giống người tìm tình một đêm chơi đùa. Mà Phạm tiểu thư cũng....Cũng, quật cường mang theo phóng đãng, rất mị hoặc, thưởng thức một lần thì khó có thể quên...."

Hai mắt cùng miệng Vĩ Dạ trở thành ba đường gạch ngang: "Mời cậu trở về nhà mà hồi tưởng kí ức đi."

"Chính là một mình tôi không nghĩ ra, cô không phải là bạn thân tôi a!" Thuỳ Chi bị nói đến mặt đỏ lên, trực tiếp khiển trách Vĩ Dạ.

"Cho nên mình nói, cậu xem cậu loại vạn năm thụ này cũng có thể đi tìm tình một đêm, còn làm cho người ta thảm như vậy, đã qua mấy ngày mà còn đau thắt lưng. Mình cũng vậy, đã kết hôn nhưng thật ra không an phận, tìm cả trai lẫn gái tươi trẻ nhấm nháp một chút. Như vậy Thanh Hằng kiên cường bị tổn thương nên một lúc phóng túng cũng là chuyện không thể nào không xảy ra. Đúng không?" Thuỳ Chi gật đầu.

"Vậy cậu có cái gì không nghĩ ra. Cậu nếu thật sự thích thì liền thử theo đuổi. Nếu cậu chỉ muốn vui đùa trên giường, thì cậu có thể yêu cầu trở thành bạn tình. Hai người cũng chưa nói sẽ trở thành người xa lạ thì được rồi." Thuỳ Chi lại gật đầu, tuy rằng Vĩ Dạ nói hai trường hợp cho Thuỳ Chi suy nghĩ đến, nhưng lí trí còn cho nàng biết rằng có thể phát sinh trường hợp thứ ba.

"Xem ra Phạm tổng giám chỉ là giả đứng đắn thôi." Thuỳ Chi dễ dàng nói, "Giả vờ giữ gìn tiết hạnh cái gì, khuy áo cài lên cao, thật ra rất lẳng lơ."

Vĩ Dạ phấn chấn: "Nói tới chuyện này, vận khí cậu cũng khá lắm, mình sớm đã tìm người như vậy lại hoàn toàn không tìm thấy."

Thuỳ Chi đang muốn nói chúng ta đừng nói vấn đề hạ lưu này nữa, trên mặt vẫn còn tươi cười, ánh mắt hơi dời đi, giống như tuyết được bảo tồn ba trăm năm nay lại ào ào đổ ra, làm cho biểu tình trên mặt Thuỳ Chi đều đóng băng. Cách một bàn, Thanh Hằng ngồi một mình ở nơi đó, chống cằm, cầm trên tay tách cà phê, dùng thái độ cực kì khinh bỉ nhìn Thuỳ Chi. Thuỳ Chi bị Thanh Hằng nhìn đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, thế nào còn có loại sự tình này? Cô ấy khi nào thì ngồi ở đây? Cô ấy nghe thấy hết sao?

Vĩ Dạ cảm giác được Thuỳ Chi trở nên khác thường, xoay người nhìn, vừa lúc xoay người thì đồng thời Thanh Hằng đứng lên, đem tiền để lên bàn, cũng không quay đầu lại đi mất.Vĩ Dạ chỉ vào bóng dáng hỏi: "A? Người kia chính là?" Thuỳ Chi cảm thấy mình gật đầu, nhưng lại không gật đầu, có thể cổ đã bị đông cứng rồi.

Sau khoảng nửa tháng Thuỳ Chi vô cùng khẳng định đêm hôm đó Thanh Hằng nhất định là nghe được hai người nói chuyện, cho nên nhẫn tâm chỉnh nàng.Trước kia Thuỳ Chi đi làm rất thoải mái, cập nhật một chút số liệu rồi liên hệ khách hàng là tốt rồi, hiện tại thì sao? Điện thoại không ngừng kêu, kế hoạch lớn nhỏ đều phải tham gia, tăng ca biến thành cơm bữa. Thanh Hằng còn đặc biệt không hài lòng với công việc của Thuỳ Chi, nghĩ biện pháp bắt Thuỳ Chi làm đi làm lại.

"Đây là quan báo thù riêng, vô liêm sỉ!"Lại tăng ca đến tám giờ đêm. Thuỳ Chi phẫn nộ cuối cùng bùng nổ, "Mệt tôi trước đây trong phút chốc còn thấy cô ta đáng yêu, đáng yêu cái quái gì! Một chút cũng không đáng yêu!"
Di động vang lên, là Thanh Hằng.
"Nguyễn tiểu thư tổ phát triển sao." Cô giả bộ à!

"Cô ở nơi nào?" Mắc mớ gì tới cô!

Thuỳ Chi: "Tôi đang trên đường về nhà."

"Công việc vẫn chưa hoàn thành, phát sinh chút lỗi nhỏ, mời trở lại công ty."

"Cái gì....." Không đợi Thuỳ Chi hỏi xong liền cúp điện thoại.

Thuỳ Chi nín thở cầm điện thoại đứng gần cửa ra vào ga tàu điện ngầm, đột nhiên có cảm giác quá kích động.Thuỳ Chi đen mặt trở lại công ty, vào cửa phát hiện Eunha phòng hành chính xách một túi lớn thở hồng hộc gian nan đi tới.Thuỳ Chi đi tới hỗ trợ: "Cũng chưa ăn cơm?"

"Đúng vậy, Phạm tổng giám đau dạ dày, ông chủ để cô ấy về nghỉ trước, cô ấy lại nói không việc gì, đem công việc làm xong trước. Ông chủ kêu tôi mua đồ ăn quay lại."

"A? Phạm... Tổng giám đau dạ dày?"

"Đúng vậy, thật dọa người, gương mặt trắng như cương thi."

Thuỳ Chi muốn lớn tiếng hoan hô: "Ha ha, báo ứng!" Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, cười một chút cũng không nổi.Vừa rồi trong điện thoại không phải tinh thần rất tốt sao, trong chớp mắt liền đau dạ dày. Hỗ trợ Eunha đem đồ đến phòng làm việc, người kia lại để Thuỳ Chi đem cơm hộp cầm đến phòng tổng giám.Thuỳ Chi muốn từ chối, suy nghĩ một chút, vẫn là nhận làm. Cửa phòng tổng giám đóng, đèn trong phòng rất sáng. Thuỳ Chi gõ cửa: "Phạm tổng giám, đem đồ cho cô."

Không ai trả lời.

"Phạm tổng giám?"

Rốt cuộc một âm thanh yếu ớt trả lời: "Mời vào."

Giọng Thanh Hằng yếu đuối vô lực, giống như cố lấy một chút sức lực cuối cùng. Thuỳ Chi mở cửa đi vào, Thanh Hằng dựa người trên ghế tóc có chút rối loạn, sắc mặt thật sự xấu xí vô cùng, tay đặt tại bụng, thấy Thuỳ Chi liền dời đi ánh mắt."Đặt trên bàn." Cùng vô lực mà lại bất đồng với lúc nãy, ngữ điệu Thanh Hằng vang lên mạnh mẽ.

Vốn Thuỳ Chi muốn thăm hỏi một chút, kết quả lại bị giọng điệu lãnh đạm của Thanh Hằng quấy nhiễu đến một chút tâm tình cũng không còn. Đặt đồ ăn lên bàn dự định không quay đầu lại mà rời khỏi, Thanh Hằng  gọi nàng lại.

"Đem phần văn kiện này xem lại một chút."

Một tay Thanh Hằng chống đỡ trên bàn, một tay đưa ra một tập hồ sơ, "Đây là... Kế hoạch phát triển thành công nhất của năm ngoái... Kế hoạch này, cô nghiên cứu một chút... Tổng kết ra một vài điểm..."

Thanh Hằng càng nói càng vô lực, Thuỳ Chi phát hiện Thanh Hằng toát mồ hôi lạnh.

"Uống thuốc chưa?" Thuỳ Chi cầm lấy văn kiện cố chấp hỏi.

Thanh Hằng tỉnh bơ liếc Thuỳ Chi một cái, trả lời có lệ: "Chưa."

"Đau dạ dày thì về nhà nghỉ ngơi sớm chút, chịu đựng cái gì."

Thuỳ Chi biết đây không phải là lời nên nói với cấp trên của nàng, trong khi hai người đang có nhiều vấn đề lộn xộn, thế nhưng Thuỳ Chi tình nguyện nghĩ họ có chút không giống người xa lạ. Nhìn như đang trách cứ nhưng giọng nói thật ra là lo lắng, Thuỳ Chi tin Thanh Hằng sẽ cảm nhận được.Thanh Hằng ngồi lại trên ghế, như trước giữ lấy bụng, không đáp lời quan tâm của Thuỳ Chi: "Cô có thể đem văn kiện về nhà.......... Giao cho tôi trước chủ nhật là được."

Thuỳ Chi trong lòng cười lạnh, xem đi, lòng tốt không được báo đáp, người này đặc biệt không phải nữ nhân đáng yêu, cô ta sẽ không biết cái gì gọi là săn sóc!Hơn nữa trước chủ nhật mới giao lại làm tôi phải vòng vèo trở lại lấy, đây không phải cố ý dày vò sao?

"Đã biết, Phạm tổng giám!" Thuỳ Chi nặn những từ này từ kẽ răng.

"Đi ra ngoài đi." Thanh Hằng nói.

Không cần cô nói tôi cũng ra ngoài! Thuỳ Chi xoay người bước đi, thẳng thừng đóng cửa lại, trong lòng lại một lần nữa nói "Không đáng yêu" Thuỳ Chi đem văn kiện nhét vào trong túi, lao nhanh ra thang máy.Lúc ra khỏi công ty trong tư tưởng vẫn còn hờn giận bất bình. Nhưng bảng hiệu quầy thuốc rất chói mắt làm Thuỳ Chi dừng lại, nhớ lại Thanh Hằng cố nén vẻ mặt đau đớn, nàng có chút không đành lòng.

"Tôi bị lây bệnh tự ngược của cô, nhất định là như vậy."

Thuỳ Chi tự chế nhạo khi chính nàng đi mua thuốc đau dạ dày. Mua thuốc trở lại công ty,Thuỳ Chi không chớp mắt đi đến đập cửa phòng tổng giám.Thanh Hằng nói "Mời vào", nàng đi vào phát hiện Thanh Hằng gục xuống bàn, môi trắng bệch.Thấy nàng đến, Thanh Hằng lại liều chết chống đỡ cơ thể, muốn làm bộ như không có chuyện gì: "Còn có việc sao."

"Mau uống thuốc." Thuỳ Chi đem thuốc bỏ lên bàn, xoay người bước đi.

Thật sự là mất mặt! Thuỳ Chi trong lòng tự chửi mình, giả bộ cái gì ôn nhu săn sóc! Còn cố ý mua thuốc trở lại! Chẳng qua không thể so với nữ nhân đang làm đau chính mình ở nơi này là được rồi. Tôi thật là Thanh Hằng hóa thân a."Chờ một chút." Ngay lúc Thuỳ Chi bước ra cửa phòng làm việc Thanh Hằng gọi lại.Thuỳ Chi kinh ngạc quay đầu lại, thấy Thanh Hằng cầm thuốc hướng Thuỳ Chi nói, "Tôi không cần, cảm ơn."

"......."

Tốt, không còn gì để nói? Tự mình đa tình, không sai, tự mình đa tình làm cho bản thân xấu hổ. Thuỳ Chi bước nhanh đến ga tàu điện ngầm, nàng cảm thấy nếu ở lại công ty một giây thì chính nàng là loại thuần túy, không biết hối cải rõ ràng ngu ngốc."Tốt lắm a Phạm Thanh Hằng, cô đau chết đi! Lòng tốt bị chó cắn!"Thuỳ Chi chạy như điên thét chói tai, nhưng lại sợ bị tống đến bệnh viện khoa tâm thần.

"Thật sự một chút đáng yêu cũng không có!!!!!!" Thuỳ Chi tặng Thanh Hằng vài cái dấu chấm than. Thuỳ Chi dự định cùng Thanh Hằng triệt để phân rõ giới hạn. Dù sao giám------- đốc---------- Phạm cũng chưa từng muốn thừa nhận giữa hai người có mối "quan hệ không tầm thường".Không, nàng cũng không muốn cùng cô ta có cái quan hệ gì nha. Ai muốn cùng cô ta có quan hệ, ai yêu người cao ngạo kia thì đều là ngu ngốc.

"Cậu cũng kiêu ngạo sao? Bảo bối." Vĩ Dạ đối với Thuỳ Chi cho lời bình luận táo bạo.

"Là cô ta kiêu ngạo! Mình có gì tốt mà kiêu đây!" Thuỳ Chi rống giận vào điện thoại.

"Tâm tình bị tác động là một chuyện rất đáng sợ."

"Cậu, cậu, cậu vẫn không phải bạn thân của tôi a! Tại sao không bênh vực tôi."

"Mình là giúp cậu phân tích. Thật ra cậu yêu Phạm Thanh Hằng đúng không? Bộ dạng cô ấy cũng không tệ lắm."

"Mình không phải loại chỉ nhìn bề ngoài!"

"Đúng, cậu yêu nội tâm của cô ấy, yêu cái bản chất giả vờ thanh cao."

".....Mình cúp."

"Từ từ." Vĩ Dạ cười nói, "Như vậy đi, mình dạy cậu một chiêu, đối với mối quan hệ của hai người vô cùng hữu dụng."Vốn muốn biểu hiện khinh thường nhưng Thuỳ Chi lại không cách nào duy trì khinh thường, chỉ có thể nhỏ nhen một chút: "Chiêu gì?"

"Lạt mềm buộc chặt."

Này em gái, chiêu này có được hay không, thật sự rất quê mùa, cái gì lạt mềm buộc chặt, đều là chờ người khác chơi đùa còn sót lại. Hơn nữa, ai muốn một nữ nhân không đáng yêu như vậy? Muốn cùng cô ta phân rõ giới hạn, phân rõ phân rõ! Thuỳ Chi thở phì phò trên giường ngủ, muốn trong giấc ngủ tìm chút bình tĩnh. Ai biết Thanh Hằng đến mộng cũng không tha, ăn nói ngang ngược đột nhập vào mộng của nàng. Ở trong mơ Thanh Hằng đẩy văn kiện cao như núi đặt lên người Thuỳ Chi, quát: "Nhanh làm lại!"

Thuỳ Chi là tiểu nô tài cúi đầu khom lưng: Tôi phải đi làm cái này. Lúc tỉnh lại toàn thân thương tâm, mồ hôi lạnh khắp người, cổ họng nóng khan. Thuỳ Chi uống hết chai nước mới cảm thấy tâm tình bất ổn dịu lại. Thuỳ Chi tức giận bản thân nàng ở trong mơ vẫn là nô tài không thể xoay người làm chủ, căm tức Thanh Hằng, loại người này ở trong mộng người khác vẫn còn cá tính bá đạo vô lại. Nhớ tới Thanh Hằng nói "Tôi không cần", lòng tốt bị người ta dẫm nát dưới chân, khẩu khí này thật sự nuốt xuống quá khó khăn.

Thuỳ Chi quyết tâm sau này không bao giờ để ý Thanh Hằng nữa, tuyệt đối sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà đồng cảm với Thanh Hằng. Quên hết mọi chuyện trước đây, coi như mình gặp một cấp trên khó chịu mà thôi. Sự thật cũng đúng là như vậy mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro