Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đem khí thế hò hét đi đến công ty, Thuỳ Chi vừa mới vào cửa đã gặp Thanh Hằng ngồi ở vị trí của nàng, một bên xem sổ ghi chép của nàng một bên uống cà phê. Thanh Hằng hôm nay không mặc đồng phục, mặc một chiếc áo len cổ cao cùng với áo trắng mỏng ngắn ở ngoài, quần jean và giày da làm cô trẻ hơn so với tuổi thật.

Nhưng biểu cảm vẫn như cũ làm người ta nhìn không thoải mái, như là thần kinh rối loạn. Cười một chút sẽ chết sao? Có phải như thế không? Thuỳ Chi thật tình muốn bay đến đoạt lấy sổ ghi chép trong tay Thanh Hằng, thế nhưng nàng không thể xúc phạm cấp trên, đặc biệt sẽ mất mặt trước đồng nghiệp. Thanh Hằng này thật sự có tâm kế, cái gì không lấy cố tình lấy sổ ghi chép công việc của nàng mà xem, đây là lợi dụng chức vụ để kiểm tra nàng mà, muốn phát hỏa cũng không có lý do.

Chán ghét nhất chính là, cô ta còn ngồi lên ghế! Ai cho cô ta đặt cái mông nặng lên cái đệm lót nhỏ màu hồng khả ái dễ thương a? Cà phê đổ lên đệm lót thì sao a!

Thuỳ Chi đến bên người Thanh Hằng, lạnh lùng nghiêm mặt rít lên ba chữ: "Phạm. Tổng. Giám."

"Ừ." Thanh Hằng tùy tiện ném sổ ghi chép của Thuỳ Chi, cũng chưa liếc nhìn nàng một cái, nhấp một ngụm cà phê, đứng dậy đi.

Thuỳ Chi tối thiểu cho rằng người này cũng phải hư tình giả ý đem sổ ghi chép của nàng chỉ ra một chút sai sót, kết quả Thanh Hằng hết sức ung dung cái gì cũng không nói liền rời đi! Thuỳ Chi đứng tại chỗ sững sờ ba phút. Người này rốt cuộc muốn làm gì? Nhưng chỉ ba phút sau Thuỳ Chi lại cảm thấy được an ủi: Bất kể cô ta làm gì! Ai biết rằng loại người này trong não chứa cái gì? Hiện tại phải phân rõ giới hạn! Phân rõ phân rõ!

Một ngày làm việc mới vẫn bận rộn như trước, Thuỳ Chi đã sắp thích ứng với công việc cường độ cao này, thỉnh thoảng nghe vài đồng nghiệp oán trách. Tất cả mọi người đều nói từ lúc Phạm tổng giám đến hầu như không có ngày nào an ổn, mỗi ngày đều làm việc thế này không cân nhắc đến cảm thụ của cơ thể sao?

Cà phê đều uống đến toi đời, nhưng nhìn cô ta như vậy chắc cũng không để ý đâu? Xem ra Thanh Hằng dĩ nhiên lại trở thành mục tiêu để mọi người lên án, Thuỳ Chi trong lòng yên lặng đem ảnh chụp Thanh Hằng mà thắp nhang. Đến giờ trưa mà Thuỳ Chi còn phải tìm thiết kế của một sản phẩm, chờ đến khi tỉnh hồn lại thì giờ nghỉ trưa một tiếng đồng hồ cũng kết thúc.

Nghĩ hiện tại cũng không đói, không ăn cũng được, Thuỳ Chi ngồi ghế muốn nghỉ ngơi một chút. Nghe được tiếng giày cao gót và tiếng nói chuyện, thanh âm từ xa tiến lại gần, Thuỳ Chi thần kinh không tự chủ được trở nên căng thẳng, nhìn về phía cửa, quả nhiên là Thanh Hằng

Thanh Hằng và đồng nghiệp bộ phận thiết kế cầm văn kiện bước nhanh từ ngoài đi vào, ánh mắt nhìn bao quát phòng làm việc. Thanh Hằng nói rất nhanh, trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua Thuỳ Chi đang lẻ loi một mình trong phòng làm việc.

Đôi mắt Thanh Hằng coi như đẹp, ánh mắt trong lúc đó rõ ràng lóe ra một chút ánh sáng, giống như trong mắt có ánh mặt trời. Thuỳ Chi không được tự nhiên quay mặt đi không nhìn Thanh Hằng, nghe thấy âm thanh cửa phòng đóng lại mới nhẹ nhàng thở ra.

Kì quái, khẩn trương làm gì? Thuỳ Chi vỗ vỗ mặt mình nhắc nhở, nếu nói phải phân rõ giới hạn chính là muốn trở thành người xa lạ, không được phép có cảm giác buồn chán này. Nếu như nói thích, Thuỳ Chi nghĩ là do đêm quỷ dị đó, mãnh liệt chạm vào nhau sinh ra cảm giác cấm kị, không giống những gì xảy ra trong cuộc sống thật. So với Phạm tổng giám ở công ty uy phong, vĩnh viễn dù có đùa giỡn gì cũng không bao giờ cười, Thuỳ Chi thích chính là người nói gì nghe đó, tràn ngập tuyệt vọng, như con rối là Phạm tiểu thư kia?

Không phải Thuỳ Chi biến thái, mà là Phạm tổng giám cái gì đều cũng cao cao tại thượng hoàn mỹ tượng gỗ, mà Phạm tiểu thư như cô bé lọ lem kia thì làm cho người ta thương tiếc lưu luyến. Rất khó đem hai loại hình tượng này thống nhất một chỗ. Phạm tiểu thư biểu hiện ra ngoài ý vị cam chịu, bởi vì có tình nên mới thể hiện ưu thương tuyệt vọng, mới là một sinh mạng đáng yêu. Không phải như cái loại Phạm tổng giám này, quyết chết cũng không chịu tiếp nhận lòng tốt của người khác, làm hỏng tình cảm của người khác, vô cùng vô cùng nhàm chán khô khan, không có niềm vui trong cuộc sống.

"Nguyễn tiểu thư."

Thời điểm Thuỳ Chi trong lòng đang hạ thấp "Phạm tổng giám", Sana trong phòng làm việc lộ ra nửa người gọi tên Thuỳ Chi. Thuỳ Chi nhìn Thanh Hằng, cũng không đáp trả.
Thanh Hằng trầm mặc một chút nói: "Đến phòng làm việc của tôi."

Dù sao trong phòng làm việc còn có người khác, Thuỳ Chi cũng không sợ Thanh Hằng có thể làm gì nàng. Ai ngờ vào văn phòng tổng giám mới phát hiện đồng nghiệp kia đã đi từ lúc nào rồi, lại phát hiện Thanh Hằng đem cửa đóng lại, phòng làm việc sáng sủa chỉ có hai người bọn họ.

Chấp hai tay sau lưng vẫn duy trì tư thế đóng cửa, cúi đầu tóc đen rũ xuống không thấy được nét mặt của Thanh Hằng lúc này, nhưng nhìn dáng dấp này làm Thuỳ Chi có cảm giác bị "giam cầm", ở dưới áo len kia có phải còn tồn tại dấu hôn? Thuỳ Chi cảm thấy không khí có chút không đúng.

"Cô tên là, Nguyễn Thuỳ Chi?" Thanh Hằng chậm rãi đi về phía Thuỳ Chi. Không biết có phải do Thuỳ Chi bị ảo giác hay không, Thanh Hằng giọng nói nhã nhặn thật sự ôn nhu rất

"Đúng."

"Ừ." Thanh Hằng ngồi vào ghế sô pha phía sau Thuỳ Chi, như có điều suy nghĩ tiếp tục trầm mặc.

Thuỳ Chi không thích cảm giác bị động này, phảng phất biểu hiện yếu kém: "Thanh Hằng tổng giám có chuyện gì."

"Ừ, cô có phải chưa ăn hay không?" Thanh Hằng không đầu không đuôi hỏi.

"Không đói bụng." Thuỳ Chi lãnh đạm trả lời.

"Tôi thì có đói." Thanh Hằng tự nhiên lại có thể nói vậy,

"Cùng đi ăn một bữa cơm thì sao?"

*Âm tình bất định: tâm tình không ổn định.

Thuỳ Chi càng ngày càng đoán không ra nữ nhân họ Phạm này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, não của Thanh Hằng kết cấu có giống người bình thường không.Biểu hiện của Thanh Hằng cho đến nay như nói cho Thuỳ Chi biết: Chuyện đêm hôm đó căn bản tôi không muốn thừa nhận, vậy nên cũng đừng mong chúng ta có quan hệ gì, nhanh đi xa nhau một chút. Cho nên đưa thuốc thì Thanh Hằng lạnh lùng cự tuyệt, hiện tại lại chủ động mời ăn cơm, não lại có vấn đề hay sao?

Đáng tiếc Thuỳ Chi thiếu một phần cốt khí, hình tượng trinh liệt trong tưởng tượng của nàng so với thực tế rất khác xa nhau. Thuỳ Chi tưởng tượng ra nàng lạnh lùng hơn Sana rất nhiều, từ chối nói: "Tôi không nghĩ cùng ăn cơm với cô, thật có lỗi."

Đáng tiếc ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, sự thật Thuỳ Chi giống như trong mộng là tiểu nô tài:

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro