Chương 24: Ngày mai là hội đèn lồng Nguyên Tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vẫn chưa.”

Nếu Cung Hoán Vũ không ngu, chắc hẳn hắn ta đã sớm giết vợ con của Giả quản sự để diệt khẩu rồi.

Nàng không bất ngờ lắm mà chỉ tò mò hỏi: “Sao Cung Hoán Vũ lại nhận tội vậy?”

Cung Nhị cầm lấy khăn tay của nàng, giúp nàng lau tro bụi trên má: “Vụ Cơ nhận tội, sau đó Cung Hoán Vũ cũng thừa nhận.”

“......”

Nụ cười của Thượng Quan Thiển bỗng trở nên lúng túng, nàng biết Cung Hoán Vũ ngu ngốc, nhưng lại không ngờ hắn ta lại ngu như thế.

Nếu là nàng, nhất định nàng sẽ không thừa nhận, lời vu cáo đổ tội của một mật thám Vô Phong, cần gì phải giải thích.

Song, nếu là nàng, nàng sẽ không dùng thủ đoạn ngu ngốc như thế để giết Cung Hồng Vũ.

Đã có cừu thế mạng đưa đến tận cửa, lẽ ra nên núp ở một nơi bí mật đánh úp giết chết Cung Hồng Vũ, rồi đổ tội cho thích khách Vô Phong, sau đó thuận lý thành chương kế vị.

Kế sách càng phức tạp thì càng dễ thất bại, càng nhiều mắc xích quấn lấy nhau, khi một sợi bị đứt thì cả kế hoạch sẽ tan tành.

Kế sách tốt nhất luôn là kế sách đơn giản nhất.

Mạo hiểm lợi dụng người khác tráo đổi Bách Thảo Tụy, để lộ trăm ngàn sơ hở, lại còn lãng phí Xuất Vân Trùng Liên, chẳng hiểu Cung Hoán Vũ nghĩ kiểu gì.

Hơn nữa khi Bách Thảo Tụy mất đi công hiệu, hoàn toàn có thể dùng một loại độc tiễn Cung Hồng Vũ lên đường. Cần gì phải xuất hiện ở đó để khơi ngợi sự hoài nghi.

Đúng là ngu hết nói nổi.

“Nếu là nàng, nàng sẽ làm thế nào?” Cung Nhị nhìn nàng, tựa như chỉ thuận miệng hỏi.

“Ta?” Thượng Quan Thiển tỏ ra vô tội khó hiểu, “Ta không hiểu ý của công tử.”

Cung Nhị không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn nàng giả vờ không hiểu, nàng rất thông minh, biết tiến biết lùi, cũng biết chọn đúng người.

Nếu như hôm ấy nàng thật sự chọn Cung Hoán Vũ, chính nàng cũng khó tránh khỏi xảy ra chuyện.

“Không hiểu, hay không dám nói.”

Trêu chọc nàng, để tiểu hồ ly giả vờ vô tội như thỏ con cũng rất thú vị, hệt như những màu sắc sống động chợt xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt nhàm chàn xưa kia của chàng, hệt như một đóa hoa đỗ quyên trắng muốt nở rộ trong hẻm núi ẩm ướt lạnh lẽo quanh năm tràn ngập sương mù.

“Công tử……”

Lúc này, nàng sẽ dùng những thủ đoạn quen thuộc để tiếp xúc thân mật với chàng, cố gắng lấy lòng tin của chàng.

Quả nhiên, ngón tay của nàng nhẹ nhàng móc lấy ngón tay của chàng, như tơ tằm mềm mại quấn quanh.

Cung Thượng Giác ung dung thản nhiên, dung túng mặc cho nàng đến gần.

Nàng kề sát, hơi thở tựa như hoa lan: “Công tử, ngày mai là hội đèn lồng Nguyên Tiêu.”

Nàng nhớ rằng kiếp trước, Vân Vi Sam và Cung Tử Vũ đã đi chơi tết Nguyên Tiêu. Nếu nàng đã chọn Cung Nhị, nàng cũng nên giúp Cung Nhị mới phải: “Ta nghe nói Cung Tử Vũ đã hứa với Vân Vi Sam rằng sẽ dẫn cô ấy đi xem hội đèn lồng.”

“Nàng cũng muốn đi à?” Cảm giác mềm mại trên ngón tay khiến chàng hỏi một câu không nên hỏi.

Thượng Quan Thiển tưởng rằng chàng sẽ tức giận, bởi vì Cung Tử Vũ không thèm quan tâm đến quy tắc của Cung Môn, lén dẫn Vân Vi Sam ra khỏi Cung Môn. Nàng nghĩ rằng Cung Nhị sẽ ngăn cản Vân Vi Sam, nếu Vân Vi Sam không lấy được thuốc giải của ruồi Bán Nguyệt, không cần nàng ra tay, Vân Vi Sam sẽ độc phát thân vong.

Ấy thế mà Cung Nhị lại hỏi rằng nàng có muốn đi không.

Kiếp trước nàng phí hết mọi tâm tư để ra khỏi Cung Môn nhưng lại không thành công, bây giờ nàng không cầu xin Cung Nhị nữa.

Hơn nữa, lời này của Cung Nhị cứ như thể nếu nàng muốn đi thì chàng sẽ đồng ý vậy.

“Khi còn bé sức khỏe của ta đã không tốt, rất hiếm khi ra ngoài, nên chưa bao giờ đi hội đèn lồng, vả lại ta cũng không thích náo nhiệt.”

“Vậy ngày mai ta đến dùng bữa với nàng.”

Hội đèn lồng Nguyên Tiêu, nàng xắn tay áo nấu cháo trong phòng bếp, khuôn mặt thanh tú bị hơi nóng làm đỏ bừng, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng đặc biệt thêm vào táo đỏ, gạo nếp, quả nhãn, trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào dễ chịu, nàng không nhịn được mà mỉm cười.

Khi màn đêm buông xuống, nàng xách một chiếc đèn lồng, ra khỏi cửa.

Khi nghĩ đến người mà mình sắp gặp, bước chân của nàng nhanh hơn.

Nàng tránh né các trạm gác, đi đến cuối đường tắt, nhấn cơ quan, mật đạo rời khỏi Cung Môn xuất hiện.

Cơ chế đóng mở của con đường bí mật này đều được Vân Vi Sam nói cho nàng biết ở kiếp trước.

Nàng đã từng đi qua một lần vào cái ngày mà nàng rời khỏi Cung Môn.

Lưỡi đao của Cung Nhị đặt trên cổ nàng, nàng đã cùng đường bí lối, nhưng lại không thể không đi.

Đã cách một đời rồi.

Nàng hít một hơi thật sâu, bước vào trong mật đạo.

……………

Phố dài lên đèn rực rỡ, đủ kiểu hoa đăng đua nhau khoe sắc.

Trên phố, người đến người đi, nói cười rôm rả, ai nấy cũng đều vui vẻ, hân hoan hớn hở, cùng nhau dạo chơi.

Trong con ngươi của Thượng Quan Thiển cũng nhuốm một chút hơi thở mĩ vị nhân gian, lưu ly hổ phách đẹp đẽ rực rỡ.

Hàn Nha Thất khoanh tay đứng trong góc tối, nhìn nàng từ xa, y chưa bao giờ trông thấy nụ cười như thế trên mặt nàng, xinh đẹp tuyệt trần đặc biệt dễ thấy giữa ngày lành cảnh đẹp, khiến người ta không nỡ làm phiền khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi của nàng.

Nàng nhìn thấy y đầu tiên, nhẹ nhàng mỉm cười, đi thẳng về phía y.

Băng qua đám đông nhộn nhịp trên phố, băng qua những ánh đèn lồng lộng lẫy, nàng bước đến trước mặt y, đẹp như ảo ảnh.

Nàng hơi hưng phấn một cách khác thường, hoạt bát lay y: “Sao lại ngẩn ra thế?”

Ánh mắt của Hàn Nha Thất chưa từng rời khỏi người nàng, nàng cười rạng rỡ, như thể vui vẻ từ tận đáy lòng: “Đã lâu không gặp.”

Hình như nàng có vẻ khác với trước kia.

Đối với Hàn Nha Thất, bọn họ chỉ mới xa cách chưa tới nửa tháng, nhưng đối với nàng, đã là chuyện của kiếp trước rồi.

Vành mắt của nàng hơi ướt át và nóng hổi, nàng không ngờ rằng mình còn có thể gặp lại Hàn Nha Thất.

Kiếp trước, nàng đến Nguyệt cung ở núi sau Cung Môn để trộm Xuất Vân Trùng Liên, nhưng bị Kim Phồn truy đuổi, chính Hàn Nha Thất đã giúp nàng đánh lệch một đòn chí mạng.

Kỳ thật, Hàn Nha Thất không cần phải đến đó, nàng biết, y đến đó để tìm nàng.

Sau đó nàng giết Kim Phồn, khi đang chạy trốn trong rừng trúc thì nghe thấy tiếng gọi của Hàn Nha Thất.

Theo tiếng gọi, nàng trông thấy y đang hấp hối dựa vào thân trúc, nàng nhẫn tâm bỏ đi.

Nhưng sau cùng, nàng vẫn quay lại.

Hôm đó nàng mới nhận ra, cả Cung Môn lừa nàng, bao gồm cả Cung Thượng Giác.

Nàng bước đến trước mặt Hàn Nha Thất, Hàn Nha Thất bị thương rất nặng, nhếch nhác ngồi ở đằng kia.

Thanh kiếm của nàng loảng xoảng rơi xuống đất, nàng bước tới ôm lấy cánh tay y, gắng sức muốn đỡ y lên.

Nàng không nên tin Cung Thượng Giác, nàng không nên bị lừa.

Nàng đã quên lời dạy của Hàn Nha Thất, nếu một mật thám phải lòng mục tiêu của mình thì kết cục sẽ thê thảm biết bao nhiêu.

Nàng có thể đưa Hàn Nha Thất về Vô Phong.

Nàng biết lỗi rồi ——

Hàn Nha Thất không nhúc nhích, ra dấu bảo nàng buông tay.

Nàng lắc đầu, nước mắt lăn dài, nàng muốn đưa Hàn Nha Thất về, nàng biết lỗi rồi ——

Nàng nghe thấy âm thanh túi thuốc độc giữa hai hàm răng bị cắn vỡ, nàng không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên, trông thấy máu độc đen tuyền chảy xuống từ khóe miệng của y.

Nàng không hiểu.

“Ta gọi nàng, chỉ vì muốn biết liệu nàng có dừng lại vì ta không.”

Nàng cảm thấy rất đau đớn, đau đến mức lồng ngực như muốn vỡ tung, nàng hé miệng nhưng lại không thể khóc thành tiếng.

“Ta đã biết đáp án.”

Trong mắt của y đong đầy nước mắt, nhưng trên môi lại là một nụ cười thỏa mãn: “Nàng có thể đi rồi.”

Gió lùa qua tóc mai của nàng, nàng nhìn sang nơi khác, nghe thấy câu cuối cùng của y: “Phải sống thật tốt.”

Nàng nhắm mắt lại, chịu đựng cơn đau trong lồng ngực, khi mở mắt ra lần nữa, nàng chỉ nhìn thấy đôi mắt không thể nhắm lại của y.

Hai tay của Thượng Quan Thiển chồng lên nhau, cúi người chào tạm biệt y.

Y chết trên ngọn núi phía sau của Cung Môn, vì nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro