Chương 24: Sau chuyến công tác trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn phòng không có Kurosawa chỉ là nơi tụ tập của một nhóm "động vật xã hội".

Adachi bắt đầu đếm ngược thời gian để đi làm vài phút sau khi nghe chuông báo thức vào buổi sáng, cậu liên tục nhìn đồng hồ mỗi 15 phút hay nửa tiếng, nhưng sao thấy thời gian trôi qua chậm đến đáng kinh ngạc, càng xem đồng hồ càng sốt ruột không chịu được.

Cậu cố ép mình vùi đầu vào công việc, nhưng đầu óc vẫn lơ lửng tơ tưởng tới người cách xa cả nghìn cây số, cứ nghĩ đến màu cà vạt của Kurosawa hôm nay là màu gì, buổi trưa anh đã ăn gì, sẽ mua quà lưu niệm gì cho cậu, ể ...… cái này người ta thường gọi là nhớ quay quắt đó hả.

Chỉ còn một tiếng nữa là tan sở, cậu nhận được tin Kurosawa nhắn vừa lên máy bay.  Nhìn thấy trái tim màu đỏ trong hộp thoại, cậu bất giác cong khóe miệng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Adachi càng cảm thấy lo lắng.

Adachi ấy muốn thời gian trôi nhanh hơn, nhưng cũng không được trôi qua nhanh quá.

Cậu biết rằng trên đời không có sự chuẩn bị nào là hoàn hảo, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình chưa sẵn sàng.

Không giống như trong phim truyền hình Dog Blood, máy bay của Kurosawa không hề bị hoãn, ngay khi Adachi rời công ty, cậu nhận được tin báo rằng anh đã đến sân bay Haneda. Mọi thứ đúng như cậu mong đợi, nhưng trái tim cậu không còn chỗ để đập như bình thường nữa.

Cậu đứng trước căn hộ của Kurosawa, tưởng chừng mười phút nữa người sẽ đến, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.  Adachi không còn nhớ được lần gần nhất cậu thấy hồi hộp như vậy là khi nào - buổi phỏng vấn vào công ty?  Khi cậu bị quản lý bộ phận mắng vì làm sai điều gì? Cho dù đó là thời điểm nào đi chăng nữa, Adachi chưa bao giờ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực như lúc này.

Adachi cố nén ý muốn chạy trốn, cầm điện thoại nhìn trái nhìn phải nhưng bất ngờ ai gọi tên cậu.

"Adachi!"

Cậu chợt nhìn lại, đằng kia là bóng dáng quen thuộc, thế giới dường như an tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy nhịp tim dồn dập của chính mình.  Thời gian như ngừng trôi, Adachi nhìn thấy Kurosawa với nụ cười rạng rỡ trên môi, nhanh chân kéo chiếc vali và đi gần như chạy về phía cậu.

"Nhớ Adachi quá!"

Khi Adachi định thần lại, cậu đã được bao bọc bởi đôi tay mạnh mẽ.

“Nè, Kurosawa?” Adachi nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của người qua đường, hoảng sợ vỗ nhẹ vào lưng Kurosawa, “Mình còn ở ngoài đường đó, người ta đang nhìn kìa…”

Kurosawa miễn cưỡng đưa mắt nhìn người qua đường, không muốn buông Adachi ra, đột nhiên nắm lấy tay cậu, dẫn cậu vào thang máy, ấn nút lên nhà mình.

Cả hai đều không nói lời gì, Adachi đỏ mặt để cho Kurosawa nắm tay, từ trong gương ở thang máy nhìn Kurosawa lo lắng cắn môi, lộ ra đôi mắt như sói đói, cả người đột nhiên nóng bừng.

“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Kurosawa háo hức kéo cậu đến mở cửa nhà mình, sau khi xác nhận cửa đã khóa, anh lại ôm chặt lấy Adachi.

“Xin lỗi, anh biết bây giờ anh không bình tĩnh, nhưng anh thực sự nhớ Adachi quá.” Kurosawa hơi thở gấp, lồng ngực lên xuống kịch liệt, như thể cả hai đã không gặp nhau trong một năm.

Adachi ngay lập tức đỏ bừng mặt, tim đập nhanh, há hốc mồm nhưng không thể nói "Em nhớ anh quá" trông nó cứ gượng thế nào ấy, nên cậu lặng lẽ ôm lấy lưng Kurosawa.

Trong lòng Kurosawa như vỡ òa sung sướng, như sợ Adachi sẽ biến mất ngay trong giây tiếp theo, anh ôm Adachi chặt hơn, chặt đến mức Adachi thấy muốn nghẹt thở, nhưng kỳ lạ là cậu không ghét cái ôm này, cậu còn cảm nhận rõ hơn nhịp đập trái tim mình.

Kurosawa nhẹ nhàng gọi tên Adachi, vùi đầu vào cổ Adachi, nhẹ nhàng xoa xoa cổ bằng những cái chạm nhẹ, ngửi mùi thơm sữa độc đáo trên cơ thể Adachi.

"Ngứa ..." Adachi ngượng ngùng vặn vẹo cổ, tránh đi đôi môi mềm mại của Kurosawa.

Kurosawa cười nhẹ, lập tức ngoan ngoãn không dám quá đáng, nhưng vẫn giữ chặt Adachi.

Hai người cứ thế duy trì tư thế thân mật này, thật lâu sau, Adachi rốt cuộc không nhịn được động đậy, ngượng ngùng hỏi: "anh định đứng như vậy bao lâu.."

“Nữa đi mà… mười giây nữa thôi” Kurosawa nói với giọng van nài. Anh thấy vẫn chưa được sạc đầy năng lượng sau chuyến đi dài. Một hồi anh thông báo tình trạng pin chỉ vừa chuyển từ “thiếu Adachi nghiêm trọng” sang “thiếu Adachi”.

Adachi đỏ mặt và gật gật đầu, nhưng cậu không ngờ thêm 10 giây nữa, Kurosawavào cũng nói y chang như vậy.

"Kurosawa thật là ..." Adachi than nhẹ một tiếng, "Đâu có phải sau này mình không được ôm như vậy nữa đâu!"

Nghe vậy, Kurosawa sững người vài giây, sau đó mỉm cười nói xin lỗi rồi miễn cưỡng buông Adachi ra.  Anh để vali sang một bên, đi vào bếp mở tủ lạnh, hỏi: "Tối nay em muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được mà” Adachi lúng túng trả lời, “Chắc anh vừa về rất mệt, cứ làm mấy thứ đơn giản thôi.

"Nhưng anh không thấy mệt chút nào. Anh thấy tràn đầy năng lượng khi được nhìn thấy Adachi." Kurosawa cười gian tà, đột nhiên nhướng mày có chút xấu xa nói: "Ừm ... Em có chắc mình có thể làm được không?" Món mặn? Trứng tráng?"

"Hả?" Adachi vô thức cau mày, và ái ngại nói, "Ờ, chỉ là ..."

Kurosawa nhìn nguyên liệu sẵn có trong tủ lạnh, đề nghị "Vậy mình làm món đùi gà teriyaki được không?"

Adachi đôi mắt sáng ngời gật đầu, dựa người vào bàn nấu ăn hỏi: "Vậy em có thể giúp gì cho anh không?"

Kurosawa lắc đầu, "Không cần đâu, em lại sô pha ngồi chơi đi".

Adachi bất giác phồng má lên, cậu không thích cảm giác chỉ một mình Kurosawa đơn phương phục vụ, cậu cũng muốn làm gì đó cho Kurosawa nên mím môi, "Vậy thì em sẽ giúp anh đánh trứng nhé"

Adachi nghĩ mình tệ lắm vẫn có khả năng làm nhiệm vụ đơn giản này, ngoài ra nhân đó có thể khiến Kurosawa làm món trứng tráng, đúng là một mũi tên trúng 2 đích mà. .

Nấu ăn cùng nhau cũng là một niềm vui, Kurosawa cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Trong khi đi rửa trứng, Adachi đã chia sẻ với Kurosawa những gì đã xảy ra trong công ty những ngày này, ví dụ: quản lý bộ phận đã mắng Rokkaku vào ngày hôm trước, tiền bối Urbe cứ khoe khoang rằng vợ anh ta tốt như thế nào, v.v. Cả hai vui vẻ nấu nướng trong nhà bếp, Kurosawa tự nhiên có ảo giác rằng họ là một cặp vợ chồng mới cưới, môi bất giác mỉm cười thật ngọt ngào.

Với sự giúp đỡ của Adachi, bữa tối nhanh chóng sẵn sàng dọn lên. Kurosawa nhìn bộ dạng Adachi ăn uống ngon lành, cả thấy những mệt mỏi, căng thẳng sau chuyến công tác biến đi đâu mất, anh không ngại ngùng cảm ơn Adachi, nhờ có cậu Kurosawa có thể sống sót sau chuyến công tác.

Adachi hơi ngượng trước ánh mắt trìu mến của Kurosawa, khi đang nhai miếng trứng tráng cuối cùng trên bàn ăn, cậu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, tức thì mở to hai mắt.

Trời ạ, cậu như quên mất mục đích chính của mình khi đến nhà Kurosawa - Adachi vẫn chưa thổ lộ tình cảm với Kurosawa!

“Có chuyện gì vậy?” Kurosawa nghĩ vẻ mặt của Adachi hơi buồn cười, phồng má, trong miệng ngậm đồ ăn trông giống như một chú chuột hamster đáng yêu, không khỏi mỉm cười hỏi.

“Không có gì”. Adachi lúng túng mỉm cười, và nhanh chóng nuốt những thứ trong miệng vào bụng, nhịp tim đập nhanh không ngừng.

Đúng lúc cậu đang lo lắng không biết khi nào mới tiện mở lời, câu hỏi của Kurosawa khiến cậu suýt mắc nghẹn: "Tối nay em có định ở lại không?"

“Hả? A hèm—” Adachi không kìm được mà hỏi thật lớn, uống nhanh một ngụm nước.

“Anh sẽ không làm gì em đâu.” Kurosawa cười và trấn an Adachi, “Anh chỉ muốn nói chuyện với em một lúc hoặc cùng nhau xem phim.”

Adachi sững sờ một lúc, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng, suýt chút nữa gật đầu nói không sao.  Nhưng ngay sau khi giọng nói đó rơi xuống, cậu liền hối hận. Adachi đồng ý qua đêm tại nhà của Kurosawa trước khi thừa nhận tình cảm của mình. Thật là không đường hoàng chút nào...

Adachi căng thẳng chống đũa, "Cái đó..."

"Được không?"

“Không… không có gì.” Adachi tránh ánh mắt rực lửa của Kurosawa, lại cúi đầu uống một ngụm nước.

Kurosawa thấy Adachi do dự liền ngừng nói, nội tâm lại thấy rối rắm mâu thuẫn, thấy thiên sứ của mình vẻ mặt ngây thơ thật dễ thương, muốn bắt nạt em ấy nhưng có lẽ lại vô tình làm em ấy buồn.

Kurosawa cũng dừng ăn, chống đũa suy nghĩ một lúc, nhưng khi anh mở miệng định nói gì, anh đã bị cắt ngang bởi tiếng rung điện thoại di động của Adachi.  Anh nhìn lướt qua dòng thông báo tin nhắn của trên màn hình, nụ cười trên mặt chợt tắt ngúm, trầm giọng nói: "Cô Kuze đang tìm em kìa".

"Hả? Thật không." Adachi ngạc nhiên liếc nhìn màn hình điện thoại, và nhanh chóng mở khóa điện thoại.

“Tại sao cô ấy lại tìm Adachi vào lúc này?” Kurosawa cắn chặt môi, không nén được lo lắng trong lòng, liều mạng giả bộ tự nhiên hỏi: “Cô ấy ngoài giờ làm việc có thường xuyên tìm em không?

“Cô ấy hỏi em về công việc tí thôi” Adachi không để ý đến vẻ mặt của Kurosawa, thản nhiên đáp, cúi đầu nhắn tin, “Xem ra sau giờ làm việc còn cả núi việc chưa xong, mai là cuối tuần rồi mà còn phải ở lại làm thêm giờ khổ quá. . "

Adachi đưa điện thoại cho Kurosawa, "Anh nghĩ xem cái này có ổn không? Quản lý bộ phận yêu cầu cô ấy phân loại thông tin về sản phẩm mới này. Lần đầu tiên làm công việc này, cô ấy sợ mắc lỗi. "Em cũng nghĩ vậy, nên nghĩ sẽ kiểm tra giúp cô ấy trước khi giao nó cho người quản lý bộ phận. "

Kurosawa cúi đầu đọc kỹ tài liệu, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề và một số điểm có thể cải thiện, nhìn Adachi hỏi: "Anh gõ bên dưới được không?"

Adachi gật đầu, nhờ Kurosawa giúp nếu anh không phiền, Kurosawa cẩn thận liệt kê các gợi ý của mình, nhưng khi nhập được nửa chừng, anh ấy đột nhiên dừng nhắn tin, mắt tối sầm lại, "Adachi có biết không? Cô Kuze với em ..."

"Hmm ... Em biết." Adachi đỏ mặt và ngập ngừng, "Cô ấy…"

"Hả?" Kurosawa tay run run, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lo lắng cắt ngang lời nói của Adachi: "Cô ấy tỏ tình với em rồi hả? Em đã đồng chưa? Em..., hôm qua em nói có chuyện nói với anh, chẳng lẽ là...là chuyện này...".

"Hả? Không phải vậy đâu mà" Adachi bất giác nói lớn, vội vàng giải thích: "Cô ấy không có tỏ tình với em còn người em thích là anh, làm sao có thể ..."

“Hả?” Kurosawa sửng sốt trong chốc lát, điện thoại rơi cái cộp trên bàn.

"À, em ..." Adachi nhận ra rằng mình đã vô tình thốt ra lời tỏ tình. Mặt cậu đỏ bừng và nhịp tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu nắm chặt tay và buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt Kurosawa, hít một hơi thật sâu cuối cùng cậu cũng phải nói ra câu đó.

"Kurosawa, em thích anh".

Adachi xấu hổ cúi đầu, hoảng sợ nuốt nước miếng, "Xin lỗi, em muốn thổ lộ tình cảm với anh một cách trang trọng hơn, chứ không phải tùy tiện như bây giờ ..."

“Hả?” Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, Kurosawa đã lặng lẽ đi đến bên cậu, ôm cậu vào lòng mà không nói lời nào.

“Cảm ơn em đã lấy hết can đảm nói với anh”. Kurosawa chặt ôm Adachi đôi tay không kìm được run lẩy bẩy, một giọt nước mắt vui mừng lăn dài trên má "Anh cũng rất thích Adachi.”

"Có chuyện này ..." Adachi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng đẩy Kurosawa ra, nhưng không có ý thoát khỏi vòng tay của anh, lo lắng nói: "Hiện tại em rất thích Kurosawa, có lẽ so với việc anh thích em còn kém xa. Nhưng..." .. "

"Cho dù người đó là anh, em vẫn sẽ hẹn hò với anh sao?"

Kurosawa sững sờ một chút, sau đó lập tức nở nụ cười, "Đương nhiên mà ha, sao anh lại hỏi ngớ ngẩn vậy chứ?"

"Ah … anh muốn nói gì Adachi đã nói mất rồi, Adachi thiệt là dễ thương quá đi" Kurosawa lại ôm Adachi, thì thầm vào tai Adachi "Hơn nữa, anh sẽ không bao giờ để Adachi đuổi kịp anh đâu. Em không cần phải lo lắng về điều này ”.

Vành tai Adachi lập tức đỏ lên, có rất nhiều điều cậu muốn nói nhưng ngại ngùng không dám nói ra, nên như một khúc gỗ đứng bên Kurosawa.

Thân nhiệt ấm áp, mùi hương quen thuộc và nhịp tim đập nhanh của Kurosawa khiến trong lòng Adachi không khỏi xúc cảm, cậu không nhịn được mà ôm chặt Kurosawa hơn một chút. Mỗi lần cậu nghĩ tới mình sẽ mãi được đắm chìm trong hạnh phúc này, một sự thỏa mãn không kìm được dâng lên trong lòng.

Adachi thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại trên bàn lóe lên một cái, lập tức mở to mắt, "À, trước tiên mình phải trả lời cho Kuze đi! Nếu không, cô bé sẽ phải ở lại muộn mất".

Kurosawa nheo mắt nhìn Adachi, trong mắt có chút ghen tị, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm điện thoại lên, gõ đoạn văn bản vừa rồi chưa xong, ấn nút gửi.

Tuy nhiên, Kurosawa có "thêm mắm dặm muối" một vài từ theo ý mình - anh làm như mình là Adachi, nói rằng....à thì tôi đang ở nhà Kurosawa, để tôi hỏi thêm ý kiến ​​của Kurosawa và nói rằng nếu cô Kuze có bất kỳ câu hỏi nào nữa, Kurosawa rất hoan nghênh cô cứ hỏi thẳng anh ấy bất cứ lúc nào.

Khi thấy vẻ mặt hăm hở nhắn tin của Kurosawa, Adachi chỉ nhìn bất lực và không nói bất cứ điều gì, nghĩ rằng nếu điều này làm cho Kurosawa cảm thấy thoải mái, cứ để anh nhắn cho đã đi.

Cô Kuze đã đọc tin nhắn gần như chỉ trong vài giây, cô ấy cảm ơn họ và xin lỗi một lần nữa vì đã làm phiền tiền bối ngoài giờ làm việc như thế này.

Kurosawa không nói không rằng trả lời bằng một nhãn dán lịch sự thay cho Adachi, và kết thúc cuộc nhắn tin trò chuyện.  Anh nhìn chằm chằm màn hình vài giây, không nhịn được hỏi lại: "Cô ấy thường liên lạc với em lắm à?"

“Không, tự mình xem đi.” Adachi lướt lướt chatbox, một chút đã lên đến đầu trang, “Đều là công việc thôi”.

Adachi nhìn biểu hiện của Kurosawa từ bồn chồn đến ngạc nhiên rồi thở phào nhẹ nhỏm, một mặt thầm than rằng ham muốn độc chiếm của Kurosawa thật khủng khiếp, mặt khác cũng thấy vui vui.

"Xin lỗi, em thực sự nên trả lời lời tỏ tình của anh sớm hơn ..." Adachi đặt điện thoại lại trên bàn và ngường ngượng nhìn Kurosawa. "Hôm đó, sau khi anh rời đi đến gặp trưởng phòng, em có nói với Rokkaku là em đã có người mình thích rồi. Sau này mong cậu ấy giúp lịch sự từ chối những người có ý với em dùm".

Kurosawa ngạc nhiên nhướng mày, mất vài giây để tiêu hóa lời nói của Adachi, tai anh từ từ đỏ lựng lên.

"Thực ra, em thấy cô Kuze rất giống em - à không, nói giống nhau thì có được không nhỉ? Bây giờ em chỉ có thể nói rằng có giống một chút." Adachi nghiêng đầu và nghĩ, "Em nhận ra bản thân mình khi lần đầu trông thấy cô ấy. Nếu không có Kurosawa, em có lẽ đã sống rất mệt mỏi như cô ấy. Em thực sự biết ơn Kurosawa, vì vậy em muốn truyền đạt những gì anh đã chỉ bảo em cho các kohei của mình, đặc biệt là cô Kuze . Có lẽ vì cô bé khá giống với con người trước đây của em, và  em cảm thấy mình không thể bỏ mặc cô bé tự bơi được ... nhưng...chỉ có vậy thôi".

"Em biết em nói điều này có vẻ mâu thuẫn, nhưng em cũng rất cố gắng giữ khoảng cách với cô Kuze, vì vậy ..." Adachi cúi đầu và kéo vạt áo của Kurosawa, "Vì vậy, anh đừng nghĩ linh tinh nữa, được không?"

“Mặc dù em thích anh ít hơn anh thích em nhiều lắm, nhưng ... nhưng em thích anh hơn những gì anh nghĩ.” Adachi cố dẹp bỏ tính hay e ngại của mình, sau đó nhìn lên Kurosawa.

Kurosawa cười ngọt ngào, và lần nữa lại ôm chầm lấy Adachi vào lòng, cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Đây không phải là cái ôm đầu tiên Kurosawa giành cho cậu ngày hôm nay, chỉ biết rằng trái tim Adachi vẫn đập không ngừng, và cậu cứ muốn ôm Kurosawa chặt hơn và hòa làm một với người ấy.

Adachi thực sự thích cảm giác Kurosawa ôm mình chặt hơn mỗi lần cậu ôm anh - niềm hạnh phúc lúc đó không thể nói thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro