Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đã hơn một tháng trôi qua từ ngày mà cô từ chối lời tỏ tình của Kan, sau đó anh vẫn đối xử tốt với cô, lạ chăng chỉ là có chút xa cách. Cô nghĩ Kan làm vậy để cô có thể dễ chịu hơn. Điều đó càng khiến cô cảm thấy có lỗi với Kan. Bác sĩ Asai – bác sĩ tâm lý của cô, đã đi du lịch nước ngoài được một tháng. Việc đó khiến cô khá buồn, vì không còn ai tâm sự. Những tâm tư cứ vậy giấu đi khiến cô muốn bùng nổ. Bạn bè của cô vẫn đang quay cuồng với baì tập thực hành. Còn cô hả? Làm được kha khá rồi, tất cả đều là nhờ Kudo Shinichi.

Còn nhớ khoảng ba tuần trước, anh chờ cô ngoài cổng trường, khiến tắc nghẽn giao thông vì một đám nữ sinh đứng lại ... ngắm anh. Khi anh thấy Ran, anh mỉm cười lịch sự với đám nữ sinh đó, họ liền đổ rạp tránh đường cho anh. Shinichi tiến đến gần cô, nói nhỏ cho mình cô nghe: "Một người bạn nói Ran vẫn thích tớ. Vì vậy tớ cần cậu một thời gian. Nếu qua một thời gian đó, cậu không còn thích tớ, thì tớ sẽ để cậu đi!"

Rồi ... kéo cô đi.

Đến nay là được ba tuần, hàng ngày sau giờ học, nếu Ran không có việc bận, sẽ cùng Shinichi đến Đại học K, nghiên cứu về sở thích của sinh viên và hoàn thành bản thiết kế. Điều tốt lành là Troy đã xin lỗi cô và nói rằng cô ấy không phải bạn gái của Shinichi. Cô ấy được Shinichi nhờ ngồi ở đó, ba năm về trước. Và có ai đó hỏi giữa hai người có tiến triển gì không hả? Cô sẽ nói không có. Không một chút. Mối quan hệ của hai người vẫn quay cuồng trong một vòng tròn nhỏ, mỗi khi tưởng như lại tiến triển được, bỗng nhiên quay về vạch xuất phát. Vì một trong hai.

Shinichi đang đến đón Ran. Họ đã gặp gỡ nhau ba tuần rồi. Như những người bạn thân hồi trước ư? Không hề. Ran không còn hay dùng karate để trừng phạt vì những lời trêu ghẹo của anh nữa rồi. Nhưng, anh cũng chẳng còn buông những lời bông đùa đó nữa. Hai người tưởng như bị kẹt lại. Một mối quan hệ khó chịu. Nhiều khi tưởng chừng mối quan hệ của họ tốt lên, anh nhắc đến chuyện của Ran, ngỏ ý muốn nghe nó. Anh muốn Ran kể cho anh, để anh có thể thấu hiểu hơn. Nhưng cô ấy luôn im lặng. Cô ấy không muốn kể cho anh nghe.

Bạn bè của anh nói, anh nên kể cho cô ấy nghe vì sao ba năm trước lại chia tay cô ấy, đó là chìa khoá mở ra cánh cửa mới trong bước tiến của hai người. Nhưng anh không thể nói ra, vì anh biết cô ấy sẽ nghĩ anh ích kỉ. Lúc đó anh chỉ là cậu thiếu niên ngốc thôi, chưa đủ chín chắn, tưởng rằng đó là quyết định tốt cho cô ấy, nhưng hoá ra lại khiến cả hai bế tắc.

Thấy anh như vậy, bạn bè anh lại nói, mối quan hệ đã kẹt trong ngõ tắt rồi, bỏ đi, thay đổi lộ trình đi. Nhưng bỏ không được, buông tay không được. Không-thể-nào!

Vì vậy, cứ bị kẹt đến bây giờ.

Shinichi đã nhìn thấy Ran, cô ấy đứng ở cổng trường, thỉnh thoảng cười rạng rỡ chào hỏi vài người quen. Nhưng Shinichi có thể thấy không gian u tối ngập quanh người cô ấy. Ở một góc khuất nào đó trong tâm hồn, cô ấy đang quằn quại, lo sợ, nhưng chỉ có thể tự mình chống đỡ.

Liệu, có phải vì vụ án sáu cô gái bị rạch bụng vào ba năm trước không? Nói mới nhớ, vào khoảng ba năm trước, sáu cô gái bị rạch bụng trong một năm khiến cả quốc gia xôn xao. Cứ vào khoảng ngày 15 đến 17 mỗi tháng, một nạn nhân được tìm thấy ở một con sông trên khắp các thành phố của đất nước. Không nghi phạm, không tìm ra hung khí. Cảnh sát bế tắc, dư luận xôn xao lên tới đỉnh điểm, rồi bỗng nhiên những vụ án kiểu thế dừng lại. Vẫn là án treo trong sở cảnh sát.

Ran đã thấy anh, cô từ biệt mấy người bạn, vẫy tay gọi anh. Shinichi cười tươi, đi đến, thân thiện hỏi: "Hôm nay cậu muốn làm gì?"

"Tớ muốn đến trường cậu, cho họ xem bản thiết kế đã hoàn chỉnh!"

Ran đưa cho Shinichi xem tập tài liệu. Shinichi mỉm cười, Ran Mori làm nghề này quả là hợp. Anh cất nó và nói với cô: "Tớ sẽ cho họ xem sau và gửi lại phản hồi với cậu. Có muốn ra biển không?"

Khi mà Ran còn do dự, Shinichi (lại) kéo cô đi.

Giờ là mùa lạnh, biển vắng tanh, lạnh lẽo. Ran cùng Shinichi đi dọc bờ cát, nhìn bầu trời và biển cả gần nhau tựa như chỉ đưa tay là chạm đến. Giống như một đôi tình nhân vậy. Ran Mori bật cười. Shinichi cảm thấy lúc này, Ran mới là Ran mà anh biết, đơn thuần nhưng chẳng thiếu đi sự tinh tế. Shinichi có thể cảm nhận được bàn tay cô ấy đung đưa chạm vào tay anh, vì hai người đi quá gần nhau. Anh đưa tay mình nắm lấy tay Ran, đến khi anh nhận ra mình đã làm gì, đã thấy Ran ngạc nhiên nhìn anh.

Anh vội vã buông tay, nhưng Ran lại nắm lấy. Mặt anh đỏ như ráng chiều trên biển. Anh chẳng biết từ bao giờ Ran đã mạnh bạo như vậy. Có lẽ thời gian qua đi, điểm khiến Ran càng quyến rũ hơn, là cô ấy trở thành một người phụ nữ trưởng thành, và tất nhiên là cả mạnh mẽ.

Họ cứ như vậy đi bên nhau, nắm tay.

Họ ngồi xuống một bãi cát. Shinichi hỏi: "Cậu có muốn biết lí do tớ cư xử như một thằng ngốc vào ba năm trước không?"

Ran đưa mắt nhìn anh, sau đó lại nhìn lũ hải âu bay lượn trên bãi biển, chúng đang kiếm mồi: "Cậu có muốn kể không?"

"Tớ muốn kể!"

Ran nhìn Shinichi. Cô thôi nghịch làn váy của mình như cách để nói với anh cô đã tập trung lắng nghe. Shinichi thở dài: "Tớ đã..."

Reng..reng...

Shinichi ngừng lại, anh bối rối nhìn điện thoại. Còn Ran thì quay mặt đi nơi khác. Anh nghe máy: "Alo, thanh tra Megure?"

"Sao cơ ạ? Vâng cháu sẽ đến ngay!"

Shinichi tắt máy, nhìn Ran: "Ran, xin ..."

Chẳng để anh nói hết câu, Ran đã nở nụ cười tươi, nói với anh: "Ừ, có vụ án đúng không? Cậu đi đi! Tớ muốn ngắm biển thêm một lúc nữa!"

Đôi mắt của Shinichi ánh lên tia do dự, anh nhìn Ran mạnh mẽ nở nụ cười như vậy liền thấy không lỡ. Nhưng nạn nhân thứ bảy, nạn nhân thứ bảy của vụ rạch bụng thả trôi sông trong vụ giết người hàng loạt ba năm về trước đã xuất hiện. Anh đã đoán chắc hắn sẽ trở lại, và phải thừa nhận anh đã ước ao hắn trở lại, để có thể tự tay bắt hắn trả giá.

Anh thôi do dự, đứng dậy, và chạy đi.

Ran nhìn theo anh mà bỗng dưng cảm thấy mình thật đáng thương. Shinichi vẫn luôn bỏ cô, mỗi khi có vụ án như vậy.

Thời niên thiếu cũng vậy. Khi anh đã trưởng thành, cũng vậy!

Cô nhìn đàn hải âu đang kiếm mồi trên biển. Hoá ra biển lạnh lại cô đơn như vậy, khi mà có thú vui mới, con người cũng rời bỏ nó thôi.

Ran đứng dậy. Cô không nên ngắm biển nữa. Cô chỉ càng thêm thấy thương cảm cho bản thân mình thôi.

Cô phủi sạch cát trên quần áo, nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên thấy hình ảnh nhỏ nhoi đang miệt mài chạy tới trong đáy mắt.

Shinichi.

Shinichi Kudo.

Ran ngạc nhiên: "Cậu...!"

Shinichi thở hồng hộc, nói: "Tớ chỉ muốn hỏi cậu có muốn đến hiện trường vụ án cùng tớ không. Hoặc nếu cậu không muốn, tớ sẽ đưa cậu về nhà, rồi đến hiện trường vụ án sau!"

Ran Mori mỉm cười mãn nguyện. Ừm, cô vui vẻ!


***​

Hiện trường vụ án là con sông H, và ngạc nhiên là nó cách khu chung cư cô ở vài con phố. Lâu ngày không gặp Ran, thanh tra Megure vui vẻ đến nỗi mặc kệ vừa có người chết, ôm chầm lấy cô!

Sau màn chào hỏi nồng nhiệt, thanh tra Megure ư hừm một tiếng, nghiêm túc nói với Shinichi: "Nạn nhân là Asai Kazumi, người gốc Nhật, 30 tuổi, bác sĩ tâm lý"

Cùng lúc đó một chiếc xác được đưa tới, bụng của nạn nhân bị mổ phanh ra, có thể nhìn rõ nội tạng bên trong, một bác sĩ pháp y lấy một chiếc khăn trắng lên che lại. Nhưng trước đó, Ran có thể thấy, khuôn mặt đằng sau mớ tóc lộn xộn, là của Asai Kazumi, bác sĩ tâm lý của cô.

Ran run rẩy, bờ môi cô muốn nói gì nhưng không phát ra tiếng. Cô ngã xuống đất. Trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh mờ ảo không rõ nét, và giọng nói như từ âm ti vọng lại: "Nếu cô dám kể với ai, cô sẽ không được tha thứ lần hai nữa đâu!"

Não bộ và tâm lý dường như không chịu đựng nổi nữa. Ran Mori ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro