Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nạn nhân thứ bảy trong vụ án giết người liên hoàn là Asai Kazumi, người gốc Nhật, 30 tuổi, bác sĩ tâm lý.


Shinichi nhìn tấm hình chụp xác của cả bảy nạn nhân, nhíu mày suy nghĩ. Cả bảy người đều bị rạch một phát từ ngực xuống thẳng đến bụng khi mà họ không được cho dùng thuốc mê (Pháp y nói trong dạ dày không có chất gì ngoài thức ăn). Nghĩ là họ bị rạch bụng khi còn tỉnh, mà vết rạch lại dứt khoát như vậy, nghĩa là họ bị trói lại (hoặc gì đó khiến nạn nhân không thể chống cự). Khuôn mặt tím bầm như thể bị hành hạ trước đó.

Một tên giết người man dợ. Shinichi đập mạnh tay xuống bàn. Ba năm trước, từ khi nạn nhân đầu tiên xuất hiện, đó là thời điểm anh đang cùng FBI và CIA truy đuổi lũ áo đen. Nếu anh có mặt ở đấy, có lẽ sẽ tìm ra thêm nhiều manh mối.

Thanh tra Megure nói, trong những người quen của sáu nạn nhân trước không hề có một người nào đặc biệt có thể giết người cả. Nên hung thủ là một người xa lạ với nạn nhân. Vì thế mà khá khó để bắt được hắn. Ngài thanh tra còn cho biết, nếu hắn cứ thế biến mất, có lẽ, vụ án này mãi mãi là án treo.

Nhưng hắn lại xuất hiện. Vì một điều gì đó. Chẳng hạn như, máu quỷ lại trỗi về, hoặc khủng hoảng, hoặc... ai mà đoán đúng được trăm phần trăm tâm lý con người được.

Shinichi với tờ ghi chú, đọc những dòng chính tay mình đã viết. Hung thủ là một gã đàn ông cao từ 1m70 trở lên, trên 25 tuổi, công ăn việc làm ổn định, tâm lý khủng hoảng biến thái. Có thù oán hoặc cay nghiệt với phụ nữ. Có thể là liên quan đến mẹ hoặc bạn gái.

Nạn nhân làm ở phòng khám tư nhân, ít tiếp xúc với đồng nghiệp, người tiếp xúc nhiều nhất là Ran Mori – bệnh nhân lâu dài và Kan Yamamoto – người giám hộ của Ran Mori. Shinichi nhíu mày thật sâu, anh hít một hơi dài từ điếu thuốc. Ran, cứ liên quan đến cô gái đó là anh không thể nào tiếp tục suy nghĩ được. Anh với tay lấy điện thoại, gọi cho cô. Lâu thật lâu, anh tưởng như cô không bắt máy, cô lại nghe: "Alo, Shinichi?"

"Cậu ổn chứ?"

Ran cố gắng mỉm cười. Cô xoa trán: "Ừ, bác sĩ nói vì nhìn thấy xác chết ghê rợn, lại là người quen, nên hoảng hốt quá độ thôi!"

Shinichi không cho là thế, nhưng cũng bỏ qua: "Tớ gặp cậu được không?"

Ran thở dài một hơi: "Xin lỗi, Shinichi. Tớ muốn ở một mình!"

Khi Ran cúp máy, cô lại mệt mỏi thở dài. Mỗi khi nhìn thấy xác chết ghê rợn, cô thường cảm thấy khó thở, buồn nôn, có lần vì cố nhịn thở mà cô suýt chết nếu không có Kan. Đó là hai năm trước. Dạo gần đây cô không còn tình trạng ấy nữa, cho đến khi nghe Shinichi thuyết trình về sáu cái chết bị rạch bụng, và nhìn thấy Asai bị sát hại. Asai nói đó là tình trạng Hơn cả sợ hãi – ám ảnh về những cái chết ghê rợn.


Nói về Asai, nhân tiện nói về Kan trước. Anh là người đã cưu mang cô ba năm về trước, khi cô đang hoang mang trong mối tình với Shinichi, không biết mục đích của mình là gì, không biết mình đang ở đâu trong một môi trường mà người ta không nói tiếng Nhật. Trong một lần đi siêu thị, có người bị chiếc thang cuốn hút vào, lúc tìm được xác thì đã nát bét, cô hoảng hốt, không tài nào thở nổi, mọi người thì đang lo lắng và xôn xao về các xác, Kan đã đến, giúp cô thở lại. Anh ấy là một bác sĩ tâm lý.


Sau đó, vì phải đi công tác liên miên, anh thuê Asai, và cô ấy trở thành bác sĩ tâm lý của cô. Asai là một người khá là tinh tế và nhạy cảm, đôi lúc là một chỗ dựa tốt cho những câu chuyện mà chỉ có phái nữ mới thấu hiểu. Ran có thể tìm thấy sự bình yên, mỗi khi nói chuyện với Asai.

Liệu pháp mà Asai dùng cho cô khá đơn giản, đó là thôi miên khiến cô bớt căng thẳng, giảm stress, và quên đi những cái xác.

Chị ấy chết rồi, cô thật sự thấy hối tiếc. Đó là một người cô coi như một người bạn, một người chị thân thiết.

Ran vùi mình vào sâu lớp chăn, che giấu những giọt nước mắt đang lăn dài.

Cô lại trở thành người cô đơn rồi!

Ran ngủ. cô ngủ một cách mộng mị. Mà thật ra cô không chắc là mình có đang ngủ không nữa.

Cô nghe thấy tiếng hét của chính mình: "Thả tôi ra!"

Cô nhìn thấy những chiếc xác ghê rợn. Cô nhìn thấy ánh mắt của một gã, hắn che mặt bằng lớp vài dày, nhưng đôi mắt của hắn khiến bất kì ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Hắn cởi trói cho Ran, nhưng Ran không dám cử động, hắn bóp miệng cô, gằn từng chữ: "Nếu cô kể cho ai biết, tôi sẽ không buông tha lần thứ hai đâu!"

Ran la hét.

Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, cô bật dậy. Mồ hôi vã ra như tắm. Cô đưa tay lau khuôn mặt. Nhìn qua lỗ thông cửa, Ran thấy Shinichi đang đứng đó. Hai hàng mày nhíu lại. Ran mở cửa cho anh, anh cười trừ: "Xin lỗi nhé! Nhưng tớ nghĩ cậu cần một vòng tay!"

Ran khóc, cô bỗng nhiên ôm lấy anh, vùi mặt vào hõm cổ anh. Tiếng khóc nức nở, rồi to dần. Giống như oan ức, tủi khổ. Cô mệt mỏi quá rồi. Rốt cuộc trong quá khứ của cô đã xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc sao kí ức của cô cũng không thuộc về cô vậy?

Shinichi ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về cô.


***​
Ran đã thôi khóc, nhưng cô im lặng một cách kì lạ. Shinichi chỉ có thể quành tay qua vai cô, nhẹ nhàng vỗ về, như muốn nói, anh sẽ mãi ở đây vì cô.


Ran ngước lên, đôi mắt màu tím phủ một lớp sương mỏng: "Shinichi, là vì cậu! Tớ như vậy là vì cậu!"

Shinichi đau lòng, trái tim anh nhói lên từng cơn. Phải, là anh. Là do anh.

"nói đi!" Ran nói: "Tớ cần nghe, vì sao cậu lại đối xử với tớ như vậy?"

Shinichi bắt đầu kể. Giọng anh êm nhẹ, giống như sợ chỉ to tiếng một chút, Ran sẽ không cho anh nói tiếp, sẽ không cho anh thanh minh về bản thân mình

"Tớ đã theo dõi một vụ án khó, về một tổ chức tồn tại hàng chục năm, kéo theo cả FBI, và CIA. Đã đến khi tóm gọn cả tổ chức, nhưng chỉ một sai sót, tớ có thể giết cậu, những người thân quanh cậu, vì vậy, tớ đã lựa chọn đẩy cậu xa tớ!"

Ran ngước lên nhìn anh: "Ha, lại là vì vụ án!"

"Ran, tớ xin lỗi!" Shinichi nói: "Lúc đó tớ chỉ là một cậu thiếu niên thôi, tớ đã ao ước về khát vọng của mình, và tớ đẩy cậu đi vì lo lắng cho cậu!"

"Khát vọng lớn nhất của cậu là sự nghiệp ư?"

"Tớ đã nghĩ như vậy vào ba năm trước!" Shinichi giữ lấy khuôn mặt Ran, cúi đầu hôn vào mái tóc cô: "Nhưng tớ đã nhầm, cậu mới là lí tưởng lớn nhất tớ khao khát!"

Ba năm qua anh đã thấu hiểu điều đó. Thấu hiểu rằng không có Ran Mori, anh giống như một cái cây cổ thụ lớn, có thể tự tìm kiếm nước trong lòng đất để duy trì sự sống, nhưng không tìm được chất dinh dưỡng cho thể xác và tâm hồn của mình.

Có người đã nói, người đàn ông chỉ yêu da diết một cô gái duy nhất trong đời mà thôi. Không có cô ta, anh ta vẫn sống, nhưng chỉ là sống thế mà thôi. Sống vì trách nhiệm với cuộc đời, không phải vì tâm hồn và trái tim mình.

Hai tháng ròng rã từ khi xa cô, cuộc sống của anh chỉ có khói thuốc, rượu và cả những tiếng đạn bạc. Đến tháng thứ ba, Tổ chức áo đen cũng bị sa lưới, anh bị thương nặng. Shinichi ở lại bệnh viên ba tháng, và từ khi xuất viện, anh luôn tìm kiếm Ran. Tìm kiếm chất dinh dưỡng của mình.

Và thật tình cờ, anh đã gặp lại cô ấy trong một buổi hẹn hò nhóm. Ken nói, Kazu có một người bạn sẽ làm anh bất ngờ. Và người ấy là Ran Mori.

Anh thôi nghĩ ngợi về quá khứ, bởi bây giờ, hiện tại và tương lai, anh sẽ không buông tay Ran. Shinichi nắm lấy bàn tay của cô, mân mê từng ngón tay nhỏ bé, và dừng lại ở ngón áp út. Anh dựt chiếc nhẫn đeo trên cổ xuống, xỏ vào ngón tay cô, vừa như in. Shinichi hài lòng nghĩ, anh ghi nhớ từng cấu trúc trên cơ thể cô. Và chiếc nhẫn đó anh đã mua vào ba năm trước, hứa sẽ trả cho chủ nhân của nó, anh đã luôn coi nó như một bùa bảo vệ vậy.

Ran ngắm chiếc nhẫn trên tay, trong khi Shinichi nói: "Cậu đừng tha thứ cho tớ, Ran à! Hãy để tớ chuộc lỗi với cậu, trong suốt cuộc đời này!"

Shinichi ôm lấy cô, để cô dựa vào lồng ngực của anh. Anh chỉ mong cô mãi bình yên, mãi hạnh phúc. Và anh ước mình có thể xoá tan mọi ấm ức trong lòng cô. Hoặc, hãy để anh gánh chịu thay.

***
​Đốm lửa đỏ rực sáng trong màn đêm u tĩnh. Có một người đứng lặng lẽ, dựa người và chiếc xe ô tô bên cạnh. Hắn rít một hơi dài từ điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống một mảnh báo, nó bắt lửa và bùng cháy, rồi lịm tắt.


Hắn xoay chiếc nhẫn ở ngón út, hơi rộng. Hắn nhìn lên phòng của Ran, đã qua mười hai giờ đêm, nhưng đèn đóm vẫn sáng trưng. Hắn nhìn chiếc xe đỗ ở một phía trước, vứt mạnh điếu thuốc đã tàn xuống. Kudo Shinichi, đang ở đây, vẫn ở đây.

Hắn châm một điếu thuốc khác, rít mạnh. Đang ở cùng Ran Mori, của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro